Nhất Định Tớ Sẽ Lấy Cậu


Nắng sớm tràn vào khung cửa sổ, rọi thẳng nào khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu cuẩ nó. Con bé khẽ cựa quậy, dần mở mắt. Bất chợt, Nó thở dài.
Haizzz!!!
Ngày mới đến rồi, hôm nay là thứ 7, phải !!! Thứ 7.Ngày mà Cái buổi tiệc chệt tiệt ấy diễn ra.
Haizzz!!!
***
Đầu óc nó quay cuồng, trống rỗng. Hai tai ù đi. Nó chỉ có thể cảm nhận được từng tiếng “vù vù” Sượt qua. Ôi trơi!!! Mệt!!!
Bầu trời đẹp quá! Xanh trong, dìu dịu. Không khí mát mẻ, dễ chịu, thấm đẫm hương hoa đồng nội. Ấy vậy mà, tất cả mọi thứ hiện ra trước mắt no lại là 1 khoảng không gian xa xăm, mịt mùng đến kì lạ.
Khỉ thật nó lo lắng cái gì chứ, chả có gì có thể khiến tâm trí nó đảo lộn lung tung beng được. Hừm, Chỉ, là một bữa tiệc thôi, tiệc “nho nhỏ” thôi mà, việc gì phải ghĩ ngợi nhiều, Ặc, chỉ thêm đau đầu thì có. Ôi lạy chúa tôi, cái con ong mạnh mẽ biến đâu mất rồi, cái con Trần Hà Linh ương bướng, ngang ngược cũng chạy đi nghỉ ở chốn xó xỉnh nào rồi!!!
Hix!!! Đau đầu quá!!!
***

-Hôm qua cậu làm sao thế hả Linh? Nhình cậu bơ phờ thế nào ý. Tối qua mất ngủ hả? – Huy vừa nhìn thấy nó với vẻ mặt kỳ kỳ liền lân la hỏi ngay.
-Đau có, đau có. Tớ vẫn bình thường mà. Chỉ là đang bận suy nghĩ thôi. – Nó bình thản đáp lại. Chân vẫn bước đều nhưng mắt thì hướng về nơi nào đó rất... xa xăm.
-Suy nghĩ cái gì?
-Party.
-À, cái party nhà Nhật hả? Tối nay cậu cũng đi chứ.- Huy được thể hỏi tức khắc, khuôn mặt rạng rỡ thấy rõ.
-Đi cũng thế mà không đi cũng thế cả thôi.
-Ý cậu là sao?
-À...không,không có gì hêt. Tối cậu cứ đến trước. Tớ sẽ đến sau.
-SAo lại thế được. TỚ qua đón cậu được không?
-Thôi khỏi, tớ còn sang nhà cái Trang chuẩn bị nữa. Chuyện con gái ý mà. Cậu đợi sẽ lâu đấy, nên cứ đi trước. Khỏi chờ.

-Ơ, cậu lại nhờ chị Vân...
-Ừ thì sao? Vấn đề gì à?
-3 năm trước...hihi...tớ...- Huy bụm miêng cố không cười. Làm nó tức xì khói đầu. Cái thằng bạn trời đánh, đầu óc minh mẫn cũngcó lúc thôi chứ. Sao lúc nào cậu cũng nhớ dai thế hả. Chuyện đáng xấu hổ như thế, nó không muốn nhớ chút nào. Vậy mà tên Huy chệt tiệt này lại cứ thích đem ra trêu nó “mới điên “. MẶt nó nóng bừng, gầm lên thành từng tiếng:
-Chán sống rồi hả?
-Ôi không, tớ còn yêu đời lắm mà. Chỉ là...hình ảnh lần đó cứ...làm tớ...hi...haha...không nhịn nổi. Hư...hư...
-Này thì”yêu đời” này, này thì “không nhịn nổi” này, này thì cười nữa này...- Nó vừa nói vừa đấm thùi thụp vào vai, vào bụng huy làm anh chàng né không kịp, miễn cưỡng cắn răng chịu đòn. Cho chết ai bảo động vào ổ kiến lửa làm chi!!!
***
Vừa bước vào đến cửa lớp, nó đã giật mình bởi con Trang bỗng từ đâu vọt đến. Tuôn ra 1 tràng:
-Đi học về thì vào nhà tao luôn. Bà Vân đã chuẩn bị sẵn đồ nghề chờ 2 đứa mình về là thi hành ngay tức khắc. Sáng nay, bà Vân sẽ đi lấy quần áo, đảm bảo đẹp miễn chê.
-Ừm.- NÓ gật đầu lấy lệ rồi lững thững bước vào chỗ ngồi.
-Thôi nào, đừng lo lắng quá. Mày hãy chứng tỏ mình đi. Con Ong xinh đẹp đáng yêu ngỗ ngược đâu rồi.
-Hì! Tao vẫn là tao. Làm ơn cho ta về chỗ ngồi. Buồn ngủ.
-Ừ ừ...Xí!!! MÀy tưởng tao không lo chắc.    


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận