Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản


Theo kế hoạch mà tiến hành từng bước một, bộ phim ( một hồi trò khôi) không những đứng top1 hot search trên Weibo, tại mấy nhà đài cũng bắt đầu tạo ra nhiệt độ.

Nguyên bản mọi người nghĩ tạo nhiệt như vậy cũng chỉ là tạm thời, nhiều nhất hai ngày liền hết, nhưng ai có thể ngờ được đã ba ngày trôi qua, nhiệt độ không những không đi xuống, ngược lại còn được mấy nhà hay đăng video và nhà phê bình điện ảnh gia nhập nữa.

Ngoại trừ nhóm đầu tiên là nhân viên công tác chủ động liên hệ bên ngoài, theo nhiệt độ không ngừng lên cao, khen chê song phương chiến đoàn không ngừng mở rộng, đến cuối cùng thậm chí không cần nhân viên công tác lại đi liên hệ.

Có không ít người bên truyền thông thấy cơ hội, vì muốn hút fan, căn bản không cần dùng tiền nhờ, chính bọn họ liền tự phát chế tác mấy cái video.

Vô luận ca ngợi cũng được, chê bai cũng được, thế lực hai bên đều ngang nhau, thế mà thật sự phát triển theo hướng Diệp Chu mong muốn, bất kể có kịch liệt như thế nào, nhưng hiện tại bộ phim vẫn chưa chiếu song phương trước sau thế lực ngang nhau, nhưng hai bên thế mà vi diệu cân bằng lại.

Đến ngày thứ tư, nhà phê bình phim được mời đến lúc trước cũng lục tục tới A thị tham gia buổi chiếu phim, cũng lục phần phát biểu cái nhìn của mình đối với bộ phim.

Tuy nói Diệp Chu bảo đảm tuyệt không can thiệp vào đánh giá khách quan của nhà phê bình phim đối với bộ phim, nhưng cũng không có nghĩa là cậu không sàng lọc qua mấy người này.

Kỳ thực đây cũng chỉ là tiểu tâm cơ của Diệp Chu.

Trước khi nhận được lời mời, danh sách mấy nhà phê bình phim được mời tới đều đã trải qua mấy vòng sàng lọc của Diệp Chu.

Những người này nhìn qua thì không có gì giống nhau, nhưng khi họ đánh giá một bộ phim đều trải qua một loạt suy nghĩ sâu sắc.

Chỉ có như vậy mới có thể bảo đảm sau khi kết thúc chiếu phim, đánh giá sẽ không nghiêng hẳn về một phía bình luận kém.

Cứ việc khoảng thời gian này Diệp Chu luôn tìm người nâng bộ phim lên, đối với đánh giá bên ngoài trước sau luôn cân bằng, nhưng sự cân bằng đó đa số là dân mạng tạo ra, kỳ thực bên thua chiếm nhiều hơn, nên khó mà cân nhắc được.

Nếu thật sự muốn cân bằng hai bên, vẫn là phải xem ý kiến của nhà phê bình chuyên nghiệp, lời nói của bọn họ vô cùng trọng yếu, quyết định bình luận kém và hay tiếp tục cân bằng.

Lúc này, bỗng nhiên nhà phê bình phim Quân Một nổi danh bỗng đăng một bài viết.

Quân một v: "Ngày hôm trước được mời đến A thị tham dự buổi chiếu ( một hồi trò khôi hài), phía dưới đon giản là cùng mọi người thảo luận về cái nhìn bộ phim này.

Dựa theo thông lệ, đầu tiên là nói rõ ưu điểm.

Không nghi ngờ chút nào, đây là một bộ phim có đầy đủ yếu tố gây cười, bất kể nội dung như thế nào, nhưng chủ yếu vẫn là hình tượng nhân vật, để đạt được yêu cầu trong hài kịch hoàn toàn không có vấn đề gì.

Làm tôi cảm thấy vui mừng chính là, đạo diễn khắc họa mỗi nhân vật rất rõ ràng, cứ việc bộ phim thiên về hình tuọng, nhưng mỗi nhân vật đều có đặc điểm của mình.

Nổi bật nhất là sát thủ Số Ba, còn việc đặc sắc như thế nào, nói cũng không có khả năng đủ, cho nên, nếu mọi người muốn biết rõ hơn thì vẫn phải đích thân tới rạp phim tìm tòi hư thực như nào.

Bất quá khuyết điểm của bộ phim cũng hết sức rõ ràng, trí mạng nhất chính là, bộ phim này khuyết điểm cũng hết sức rõ ràng, trong đó trí mạng nhất, nếu tinh tế nghiên cứu xuống dưới thì sẽ thấy bộ phim thiếu hụt nội hàm, cố sự phim cũng không mấy tệ, nhưng bố cục phim quá nhỏ, cái này cũng là lí do tại sao trong nghề có không ít người đem một bầu trời lớn biến thành trò mèo.

Ngoại trừ nội hàm bên ngoài, phương diện chọn diễn viên...!Cũng có một sự bất ngờ, dù cho phát huy không mấy tốt, nhưng cũng miễn cưỡng đạt được yêu cầu.


Một câu cuối cùng, tôi nghiêm trọng hoài nghi đạo diễn là người cuồng trứng phục sinh, bởi lúc chiếu hạn chế thời gian, cụ thể ẩn giấu bao nhiêu quả trứng, chỉ sợ còn phải chờ tới khi bộ phim chính thức chiếu mới có thể tỉ mỉ tìm kiếm, nếu mọi người có hứng thú, vậy lúc xem phim chỉ cần chú ý một chút, khẳng định sẽ có bất ngờ.

*Trứng phục sinh: là cụm từ dùng để chỉ những chi tiết gắn liền với một tác phẩm khác hoặc một điều thú vị nào đó được cất giấu hết sức tinh tế trong phim.

Sau khi bài viết được đăng lên, Bản này trường weibo một khi tuyên bố, phía dưới điểm khen bình luận nhất thời trình giếng phun thức nhanh chóng tăng trưởng, bất quá ngắn ngủi mấy tiếng bình luận chuyển phát cũng đã hơn ba vạn.

Nếu như Quân Một biểu thị khen ngợi, nhưng bài đăng lúc sau lại khác nhau liền, khoảng cách chỉ là giữa trưa, thế nhưng lại xuất hiện hai nhà phê bình phim đánh giá không đồng đều.

Lưu Tiểu Xuyên cũng là một trong những nhà phê bình phim có tiếng, mặc dù không có nhiều fan, nhưng chỉ bằng phong cách cá nhân của mình, cũng hấp dẫn không ít fan trung thành.

Hơn hai giờ chiều, Lưu Tiểu Xuyên đăng bài trên weibo.Lưu tiểu xuyên: "@ Bay Lượn Dưa, Dưa ca, sau khi xem xong bộ phim em cũng hiểu được phần nào tâm tình của anh, nói bộ phim này là phim rác, quả thật là không nói quá.

Bộ phim này có nội hàm hay không tôi cũng không nói lại, dù sao chuyện này cũng đã có kết quả.

Để tôi nói đơn giản cái lí do tại sao lại liệt kê nó vào phim rác đi.

Đầu tiên là bộ phim vô cùng dài dòng và khô khan, đạo diễn đem bộ phim quay tới thối, mấy cái rắm cằn nhằn liên miên nửa ngày cũng không rõ ràng, thứ cho tôi nói thẳng, dù cho có tùy tiện chọn bừa một sinh viên đại học điện ảnh có khi còn quay tốt hơn hắn.

Có người nói bộ phim này cười tới mệt, nhưng chắc là vì tôi khó thấy buồn cười, nên chẳng thấy chỗ nào có điểm buồn cười, mặt không cảm xúc mà ngồi trong rạp phim hai tiếng, ngồi tới nỗi cái mông thấy đau.

Lại nói về phương diện diễn viên, minh tinh lưu lượng Chúc Ninh cứ làm tốt việc bình hoa của cậu ta đi, nhận đại ngôn rồi quay mấy chương trình tống nghệ không tốt ư? Đến cùng là nghĩ như nào lại muốn đi quay phim a.

Nếu muốn tôi tìm được điểm buồn cười nhất trong bộ phim này chắc cũng chỉ là xem Chúc Ninh đóng phim, thực sự là quá buồn cười, động tác thì cứng ngắc, từ đầu tới cuối bộ phim chỉ có một biểu tình, thật đúng là một nhân tài.

Tôi đây thật sự là cạn lời với mọi người, không cần tiếp tục vung tiền như rác vậy được không, fan kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, loại bộ phim dở như này, đừng nói là trả lại tiền vé, tôi cảm thấy ngay cả lộ phí đi tới rạp phim cũng chả có giá trị gì, còn về nhà đầu tư, thật đúng là phải cảm tạ bọn họ vô tư kính dâng, tất cả vàng ròng bạc trắng đều đổ xuống sông xuống biển."
Đánh giá này tuyệt nhiên khác với hot search một trên một dưới ( một hồi trò khôi hài) hai ngày nay.

Nguyên bản mấy ngày này cư dân mạng đã bị câu lên lòng hiếu kỳ, hai bài viết này vừa đăng, nhất thời càng làm họ tò mò hơn!
Nhiều nhiệt độ như vậy ngoại trừ tuyên truyền bên ngoài, cũng làm cho nhiều rạp phim chú ý tới bộ phim có chế tác chỉ hơn 20 triệu này.

Sắp tới chính là tuần lễ vàng ngày một tháng mười, nguyên bản nếu dựa theo kế hoạch lúc trước, đừng nói là muốn lấy được khung giờ vàng, có thể chiếu phim hay không cũng là cả một vấn đề.

Mới đầu Diệp Chu cũng chả có cái ý định đi chen tuần lễ vàng gì, nhưng mắt thấy nhiệt độ phim trong thời gian này càng ngày càng cao, Diệp Chu còn chưa đi tìm rạp phim, ngược lại người ta đã đi tìm cậu trước.

Mới đầu là mấy rạp phim của A thị chìa cành ô-liu cho Diệp Chu, thế nhưng xếp giờ vẫn có chút bảo thủ, tương đối thấp, dù sao cũng không thiếu bộ phim chế tác lớn vào khung giờ vàng, minh tinh lại cứ một bộ lại một bộ khác.

Bộ phim này của bọn họ chỉ có nhiệt độ, danh tiếng khen chê nửa vời, muốn từ đây lấy được khung giờ tốt, hiển nhiên không dễ như vậy.

Nhờ có mấy thao tác của Diệp Chu, mà nhiệt độ bộ phim càng ngày càng tăng, mấy rạp phim cũng bắt đầu nhả ra, biểu thị nếu Diệp Chu nguyện ý, bọn họ có thể dựa trên cơ sở mà tăng lên một ít.

Diệp Chu đàm luận cùng mấy người phụ trách rạp phim, nhưng vẫn không có kết quả gì mà khép lại.


Muốn nói không vội nhất định là không thể nào, cứ việc nhìn khoảng thời gian này Diệp Chu và toàn bộ đoàn đội đều vẫn luôn nỗ lực không làm cho nhiệt độ rớt xuống, nếu chiến tuyến cứ kéo dàu như vậy, thì sẽ tạo thành bất lợi rất lớn cho bọn họ.

Lòng hiếu kỳ là phải bảo đảm chất lượng, một khi vượt quá thời hạn, sẽ tẻ nhạt vô vị.

Nhưng mấy nhà rạp này xếp giờ xác thực là quá thấp, vừa muốn chiếu phim của cậu, vừa muốn cọ nhiệt độ, lại không muốn gánh nguy hiểm, thiên hạ này nào có chuyện tốt như vậy.

Giang Đình Viễn thấy hai ngày nay Diệp Chu bận tới chân không chạm đất, cả người gầy đi nhiều, tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng hắn vô cùng đau lòng.

Số rạp phim lệ thuộc vào Giang thị có hơn hai ngàn, năm 2028 số lượng phòng bán vé toàn quốc chiếm tới 16%.

Sau khi Giang tổng trải qua ba ngày họp hội nghị với cao tầng công ty, cuối cùng quyết định ( một hồi trò khôi hài) sẽ được chiếu vào tuần lễ vàng ngày một tháng mười.

Đêm đó, Giang Đình Viễn đem tin tức này nói cho Diệp Chu, vốn tưởng cậu sẽ vô cùng cao hứng, ai ngờ...!
Diệp Chu nhìn hợp đồng trước mặt, cuối cùng vẫn cự tuyệt: "Giang ca, hợp đồng này tôi không thể kí."
"Tại sao?" Giang Đình Viễn nhíu mày, không rõ vì cái gì mà cậu lại từ chối.

"Anh đừng thấy bây giờ bộ phim này có nhiệt độ cao, nhưng thực..." Diệp Chu dừng một chút, hơi do dự nhưng vẫn là cắn răng thẳng thắn nói, "Cuối cùng là thắng hay thua, trong lòng tôi vẫn chưa chắc chắn."
"Một khi phim chiếu mà không bằng danh tiếng, vậy bây giờ làm mấy cái này không những kiếm củi ba năm thiêu một giờ, có khi còn sẽ phản tác dụng."
"Nguy hiểm quá lớn, nếu lúc đó thật sụ bị lật xe, tôi chỉ là một tiểu đạo diễn thì không sao, nhiều lắm chỉ là thanh danh không tốt, nhưng nếu như liên lụy tới Kinh Chập và Giang thị thì sẽ tạo thành một tổn thất lớn."
Diệp Chu người này, mỗi lần kinh sợ lên thì đặc biệt kinh sợ, nhưng phải dựa trên tình huống không đụng tới nguyên tắc của cậu, một khi đụng tới, cậu mà cố chấp lên thì ai khuyên cũng vô dụng.

Cậu có thể tiếp thu Giang tổng cho tiền, có thể khắp nơi tiêu xài phung phí, có thể đầu tư vào mấy hạng mục không ra gì, có thể ngoài miệng luôn nói nhất định phải tiêu hết của hắn trước khi hắn phá sản.

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @jaosang54
Tuy cậu biết rõ nếu như không thể thay đổi tuyến đi của quyển tiểu thuyết này, vậy thì dù cho Giang tổng có làm cho công ty lớn mạnh hơn đi chăng nữa, cuối cùng cũng chỉ tiện nghi cho công chính và thụ chính.

Có thể hô khẩu hiệu là một chuyện, nhưng nếu thật sự gặp phải hạng mục có độ nguy hiểm cao như này, cậu lại đặc biệt cẩn thận, do dự mãi không quyết định được.

Thời điểm trời tối người yên, Diệp Chu bỗng có cái suy nghĩ, đến tột cùng thì qui tắc của thế giới trong sách này như thế nào, kết cục của cậu và Giang tổng liệu có thể thay đổi hay không.

Từ khi xuyên vào thế giới này, mãi cho tới bây giờ, Diệp Chu kỳ thực vẫn luôn mâu thuẫn, đồng thời loại mâu thuẫn này theo việc ở chung với Giang Đình Viễn càng lâu, lại càng sâu đậm.

Nếu tiền không ảnh hưởng toàn cục, thì sẽ không dao động đến căn cơ của Giang Đình Viễn, vậy Diệp Chu có thể rất tiêu sái tự nói với mình, ngược lại mấy này đó tương lai đều là của công chính thụ chính, nếu giờ không tiêu thì uổng phí.

Mà nếu thật sự gặp phải vấn đề có khả năng tạo ra hậu quả nghiêm trọng, trong lòng cậu không nhịn được mà cân nhắc, vạn nhất nội dung tiểu thuyết có thể thay đổi hay không.

Vạn nhất tương lai Giang Đình Viễn không có phá sản, như vậy mấy hành động bây giờ của mình sẽ mang đến phiền phức gì cho hắn?
Theo thời gian chung đụng với Giang đại boss lâu như vậy, Diệp Chu liền càng ngày càng cẩn thận, không dám manh động.


Cậu cực kỳ mâu thuẫn.

Giang Đình Viễn nhìn cậu, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Từ góc độ của thương nhân, tôi thấy bộ phim đáng giá liều đại một phen."
"Không được." Diệp Chu lập trường thập phần kiên định.

Hai người cứ như vậy giằng co khoảng chừng hai mươi phút, điện thoại Diệp Chu bỗng nhiên vang lên.

Người gọi là người phụ trách của Kinh Chập, nói hàn huyên vài câu, trên mặt Diệp Chu nhất thời lộ ra thần sắc mừng rỡ.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Chu trực tiếp nhảy tới trước mặt Giang Đình Viễn, như một tên ngốc mà khoa tay múa chân, hưng phấn noia: "Lão Mạnh nói Thần Thoại và Thiên Hải đã đồng ý việc chiếu phim, Thần Thoại nguyện ý ngày đầu cấp cho chúng ta 10%, Thiên Hải thì 8%, ngày tiếp theo thì căn cứ vào phòng bán vé mà sắp xếp, nếu như phòng bán vé ổn định, lúc sau có thể tăng tỉ lệ!"
Tuy rạp phim và doanh thu phòng vé của công ty Thần Thoại so với trong nước cũng không nhiều, mà số lượng rạp phim vẫn tương đối khả quan, năm ngoái phòng bán vé của họ chiếm tới 8% cả nước, là rạp phim lâu năm trong nghề.

Về phần công ty Thiên Hải thì là mới mấy năm gần đây phất lên, do thiết bị cao cấp, hoàn cảnh tốt, cũng là một trong những rạp phim cao cấp trên thị trường, giá vé cơ hồ là đắt gấp đôi mấy nhà khác, thực lực cũng không thể khinh thường.

Này nếu như đổi là lúc thường, 10% và 8% không tính là cao, ngược lại là phi thường thấp.

Nhưng tình huống trước mắt lại không giống, hiện tại cũng sắp tới cuối năm, tốt nhất là có thể lấy được tuần lễ vàng vào ngày một tháng mười.

Có thể từ nhiều bộ phim chế tác lớn giành được 8%, 10% cũng không dễ dàng, đồng thời còn phải xếp khung giờ hấp dẫn, để có thể tăng doanh thu phòng bán vé.

Chuyện này quả thật là khó mà tin nổi, phải biết bọn họ khoảng thời gian này nói chuyện không biết bao nhiêu lần, Thần Thoại cùng Thiên Hải như trước cắn chết tại 5%, không chịu gánh chịu nhiều nguy hiểm như vậy, hiện tại lại tăng lên gấp đôi.

Giang Đình Viễn nhìn cậu cao hứng như thế, thân thủ xoa xoa đầu của cậu, nhẹ giọng nói: "Vừa nãy tôi chưa nói, dựa vào khoảng thời gian này có mấy blogger luôn tạo nhiệt, đáng giá tôi cược với em một lần."
Có lẽ là vì đã có hai nhà rạp phim kia cắn câu, cục đá luôn lơ lửng trong lòng Diệp cuối cùng cũng rơi xuống, đối mặt với khẳng định của Giang tổng, lũ này mới bắt đầu nghiêm túc suy tính đề nghị của hắn.

Sau khi hai người thương lượng, quyết định xếp khung giờ cao hơn dự định, xếp giờ cũng lấy tỉ lệ 10% như Thần Thoại.

Diệp Chu không biết là, 10% này, kỳ thực là trải qua một loạt thương lượng cộng thêm tính toán rồi cho ra kết quả, cũng chỉ tâm lí muốn thử xếp giờ chiếu.

Nhiều hơn 5% kia, đương nhiên là xem tại mặt mũi Giang tổng.

Sau khi thương lượng giờ chiếu với rạp phim Tam gia xong, lại có mấy nhà rạp lục tục tìm tới cửa, tỉ lệ từ 5% đến 10% đều không giống nhau.

Sau khi mấy nhà đầu to quyết định, còn lại chỉ là vài người vụn vặt không cần quá để ý, đối với kết quả này, Diệp Chu đã vô cùng hài lòng.

Bất đồng với Diệp Chu bên này vui mừng, Trình Nhiên và Giang Du bên này không được tốt lắm, hai người lúc này gấp như kiến bò trên chảo.

"Trương tổng, Trương tổng, ngày đầu suất chiếu phim đã bàn bạc là 10%, mắt thấy phim sắp chiếu, ngài làm sao lại có thể trở quẻ như vậy?"
Ngữ khí Giang Du gấp gáp, mặt đầy lo lắng, cầm điện thoại không ngừng ở trong phòng làm việc đi qua đi lại.

Không biết bên kia điện thoại nói cái gì, mặt Giang Du lúc trắng lúc xanh, tức tới nỗi suýt ném điện thoại ra ngoài.

Đây đã là người phụ trách rạp phim thứ bảy hắn nhận được trong ngày hôm nay, đều không ngoại lệ tới thông báo với hắn, chuyện chiếu phim ngày đầu bị đẩy xuống.

Gặp phải người dễ tính còn nói câu xin lỗi, rồi trấn an hắn hai ba câu, gặp phải người khó tính, bị Giang Du hỏi tới phiền liền trực tiếp cúp điện thoại, muốn gọi lại cũng không gọi được.

Nhìn sắc mặt Giang Du không mấy tốt, Trình Nhiên đang ngồi trên ghế đứng dậy đi tới cạnh hắn, trên mặt mang theo sầu lo hỏi: "Như thế nào rồi, có phải là cũng từ chối hay không?"

Cậu ta không hỏi còn tốt, vừa hỏi xong sắc mặt Giang Du còn khó coi hơn vừa rồi, ném điện thoại lên bàn, giọng mang điệu trào phúng hỏi ngược lại: "Vậy cậu tính như thế nào, chẳng lẽ cậu cho là chúng ta vẫn có thể sắp xếp được khung giờ chiếu, cậu đang mơ đấy à??"
Trình Nhiên bị hắn nghẹn đến sắc mặt trắng bệch, bờ môi luôn hồng hào lúc này cũng không còn huyết sắc.

"Anh đừng lo lắng, chúng ta suy nghĩ biện pháp khác là được..." Trình Nhiên cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại, làm bộ không nghe hắn trào phúng, mà nỗ lực khuyên bảo Giang Du cũng phải tỉnh táo lại.

Mắt thấy khoảng cách bộ phim được chiếu không còn bao nhiêu, nguyên bản thật vất vả mà dùng tiền mới sắp xếp được khung giờ tốt, thế mà nói giảm xuống liền giảm, toàn bộ số tiền lúc trước đập vào đều uổng phí, làm sao còn có thể bảo hắn bình tĩnh đây.

Còn không chờ hắn phát hỏa lên người Trình của, điện thoại trên bàn lại vang lên.

Giang Du nhìn người gọi trên điện thoại, hận không thể trực tiếp phá cái điện thoại.

Mà dù cho bây giờ hắn có đập phá kiểu gì, cũng không thể làm thay đổi chuyện hạ thấp giờ chiếu phim, dù sao đi nữa thì người ta gọi cho hắn cũng không phải thương lượng gì, chỉ là gọi thông báo mà thôi.

Này đó trong lòng Giang Du cũng nắm chắc, do dự mãi vẫn là nhận điện thoại.

Như hắn sở liệu, người gọi vẫn là người phụ trách bên rạp phim, mục đích không khác gì với mấy người trước, vẫn là về chuyện giờ chiếu.

.

Truyện Teen Hay
Bị treo nhiều cuộc, Giang Du lần này rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, hắn cũng không hỏi tại sao muốn hủy, nỗ lực trì hoãn âm thanh, bắt đầu hỏi thăm bọn họ bộ phim của bọn họ bị hạ giờ chiếu thì chuẩn bị chiếu phim gì.

Thấy thái độ của hắn không bực tức gì, người phụ trách bên kia điện thoại do dự một hồi, vẫn là nói ra một ít tin tức minhg biết.

"Nghe nói là chiếu ( một hồi trò khôi hài), mà cụ thể như thế nào trước mắt vẫn còn khó nói."
Sau khi nghe tên bộ phim, tay Giang Du không nhịn được mà nắm chặt, vì dùng quá sức nắm điện thoại mà điện thoại có chút biến dạng.

Cắt đứt cú điện thoại này, Giang Du không nhịn được nữa trực tiếp mở cửa sổ dùng hết sức từ trên lầu ném đi.Trình Nhiên bị hắn phản ứng lớn như vậy sợ hết hồn, liền vội vàng hỏi: "A Du, anh làm sao vậy?"
"Làm sao vậy? Con mẹ nó cậu còn có mặt mũi hỏi tôi làm sao vậy, cậu nhìn xem bản thân mình đã làm chuyện tốt gì, trong lòng còn chưa rõ à." Giang Du nhớ lại những lời minhg vừa nghe trong điện thoại liền nổi trận lôi đình.

Trình Nhiên bị hắn rống thân thể không bị khống chế run lên, cố gắng chống đỡ trấn định: "Em làm cái gì mà anh lại tức giận với em như vậy?"
Giang Du bị cậu ta chọc tức nở nụ cười, phất tay đem đống đồ trên bàn ném hết xuống đất.

Đồ vật rơi xuống đất phát ra tiếng bộp bùm, làm cho Trình Nhiên sợ tới nỗi ngã ngồi trên ghế sôfa.

Đáy mắt cũng dần tích tụ nước mắt, cậu ta không nói lời nào, nước mắt lại một giọt một giọt rơi xuống, nhìn qua rất dễ dàng gợi lên ý muốn bảo vệ.

Dĩ vãng mỗi lần Giang Du tức giận, chỉ cần Trình Nhiên làm như vậy, dù cho có tức giận tới đâu cũng sẽ thu liễm lại.

Nhưng lần này lại không giống nhau, Giang Du ngồi trên ghế lão bản, ánh mắt băng lãnh nhìn cậu ta, sau một lúc lâu mới từ trong hàm răng bỏ ra vài chữ.

"Cậu có biết, bộ phim chiếm khung giờ của chúng ta là phim nào không?"
Trình Nhiên bị hắn nhìn như vậy khóc cũng không dám khóc, dẫu môi không nói lời nào.

Giang Du đứng lên, đi tới trước mặt Trình Nhiên, duỗi tay nắm chặt cằm cậu ta, cười lạnh: "Chính là bộ phim của tiểu tình nhân anh tôi đấy."
"Không phải lúc trước cậu liên hệ với nhà phê bình phim hắc bộ phim kia sao, không nhớ ư?"
Trình Nhiên như bị sét đánh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui