Trước đây, Phùng Tiên cũng từng nhận được mười mấy công hàm của luật sư, cho nên lúc nhìn thấy bài viết này cũng không coi là chuyện to tát gì, chỉ nghĩ sẽ giống lúc trước, cùng lắm chỉ nói vài ba câu đe dọa cậu ta.
Cho nên sau khi xem xong cậu ta liền xóa bài bôi đen, bắt đầu giả chết, vô luận cư dân mạng trào phúng hay mắng như nào, cũng không đáp lại.
Vốn nghĩ chỉ cần qua một thời gian, mọi chuyện sẽ quay trở lại như ban đầu, Phùng Tiên làm ổ ở nhà nửa tháng, thấy thời điểm không sai biệt lắm có thể quay lại Weibo, thế nhưng bất ngờ nhận được lệnh truyền đến tòa án.
Phùng Tiên thế mới biết, bài viết kia thật sự không phải đe dọa cậu ta, mà là nghiêm túc thật sự.
Tại thời điểm Phùng Tiên còn đang luống cuống tay chân, đoàn phim ( một hồi trò khôi hài) cũng không nhàn rỗi.
Lần này tuy gặp chút phiền phức nhưng đều đã xử lý xong, bầu không khí bất an trong đoàn phim cũng biến mất, mắt thấy bộ phim sắp hơ khô thẻ tre, mọi người đều tràn trề sức lực mà làm việc.
Bầu không khí đoàn phim vô cùng tốt, ngay cả đạo diễn cách vách bọn họ lúc sang mượn đạo cụ, cũng không nhịn được mà cảm khái mấy phần.
Đạo diễn cách vách bọn họ cũng có chút lí lịch, mấy đoàn phim từng quản lý không có mấy chục thì cũng mười mấy, phóng tầm mắt nhìn trong cái vòng này, ngoại trừ mấy đạo diễn có tiếng, rất khó để có thể tìm ra một đoàn phim có bầu không khí tốt như này của Diệp Chu.
Không cần Diệp Chu nói gì, chỉ cần trong ngày có nhiệm vụ chưa hoàn thành, đa số nhân viên đều sẽ chủ động tăng ca, không muốn đi về.
Cái này đạo diễn cũng từng trong âm thầm hỏi qua mấy nhân viên đoàn phim của Diệp Chu, tại sao mấy người lại liều mạng như vậy, chẳng lẽ Diệp Chu cho mấy người uống thuốc mê gì à.
Nhân viên đoàn phim đều trả lời thẳng thắn.
"Đạo diễn Diệp là một người cực kỳ tốt, thay cậu ấy làm việc, chúng tôi không cảm thấy mệt." Nói, vừa vặn đến giờ ăn cơm, tiểu ca vỗ vai vị đạo diễn kia, "Ông ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì ở lại nếm thử đồ ăn của đoàn phim chúng tôi".
Đạo diễn vốn định từ chối, dù sao đi nữa thì ông cũng đang có một đống việc đây, nào có thời gian mà ở lại ăn cơm, đều là cơm hộp thì ăn ở đâu mà chả giống.
Đi chưa được hai bước liền có một mùi hương lượn lờ trong không khí, đạo diễn liền dừng bước.
Nhân viên đoàn phim thấy ông dừng lại, nhất thời kinh ngạc hỏi: "Đạo diễn Lưu sao vậy?"
"Không có gì." Đạo diễn một bên xua tay một bên thay đổi phương hướng đi, "Tôi đột nhiên nhớ ra, bây giờ mà quay lại bên kia thì cũng không có gì làm, thôi thì vẫn ăn cơm rồi hẵng đi."
Đã sớm nghe nói đồ ăn đoàn phim các cậu không tên, tôi đi xem chút, cậu dẫn tôi sang đó đi." Nói, đạo diễn Lưu nhiệt tình kéo cánh tay của nhân viên đoàn phim.
Nhân viên công tác bị sự tương phản trước sau của ông làm cho dở khóc dở cười, bất quá cũng không thấy bất ngờ, dù sao có là ai đi nữa cũng khó mà chống cự được đồ ăn đoàn phim của bọn họ.
Ăn xong bữa trưa, đạo diễn Lưu hạnh phúc ợ một tiếng thỏa mãn, cuối cùng ông cũng đã hiểu rõ, tại sao nhân viên đoàn phim của Diệp Chu lại liều mạng như vậy.
Mỗi ngày đều có mấy món ngon như này, muốn không làm việc cho giỏi, quả thực phải xin lỗi mấy đồ ăn trong bụng a!
Thời điểm đạo diễn Lưu đang lưu luyến chuẩn bị rời đi, vừa vặn đụng phải Diệp Chu mới từ bên ngoài về, phía sau cậu còn có một nam nhân trẻ tuổi khuôn mặt lạnh lùng khí chất xuất chúng.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều có hơi kinh ngạc.
Sau đó Diệp Chu cười chào hỏi ông: "Đạo diễn Lưu, đi về?"
"Đúng đúng." Lưu đạo lập tức gật gật đầu, khả năng bởi vì vừa rồi ăn quá thỏa mãn, hiếm thấy thu hồi biểu tình nghiêm túc, cười trêu ghẹo nói: "Đồ ăn đoàn phim của cậu thật sự là ngon hết sẩy, mỗi ngày tốn không ít tiền đi?"
Diệp Chu bị ông hỏi sửng sốt một chút, theo bản năng nói: "A cái này..."
Cái này cậu quả thật không biết, bởi vì đầu bếp của đoàn phim đều do đại boss mang tới, lúc đó cậu còn cố ý hỏi cần phải trả bao nhiêu tiền lương cho hai vị đầu bếp, nhưng lúc đó đại boss nói bọn họ lấy lương từ Kinh Chập.
Từ đó tới nay chi tiêu về nhà ăn cũng bị gach ra khỏi tài vụ, cho nên, đến cùng đã bỏ ra bao nhiêu tiền, Diệp Chu cũng không rõ lắm.
Nhưng tựa hồ đạo diễn Lưu thật sự thấy hứng thú, liên tục nhìn chằm chằm Diệp Chu, Diệp Chu bất đắc dĩ chỉ có thể cầu cứu Giang đại boss bên cạnh.
Giang Đình Viễn kỳ thực không quá muốn nói.
Mà không chịu nổi ánh mắt Diệp Chu, thật sự là quá phạm quy, cuối cùng Giang tổng vẫn không trụ được.
"Cũng không có bao nhiêu, chỉ có mười mấy vạn thì phải." Giang Đình Viễn hơi do dự, đem giá cả nói thấp hơn.
Diệp Chu: "???"
Đại boss ngài đang nói cái gì vậy, từng chữ tách ra cậu đều nghe hiểu, nhưng con mẹ nó hợp lại một chỗ thì chẳng hiểu cái quái gì?!
Đạo diễn Lưu bên cạnh: "!!!"Đệt mợ? Ông phát hiện những suy đoán trước đó của mình đều sai rồi, có lẽ nhân viên đoàn phim cũng không phải chỉ hoàn toàn vì đồ ăn, cũng có thể là do...!
Cái đoàn phim này thật sự có nhiều tiền!!
Đạo diễn Lưu hoảng hoảng hốt hốt gật gật đầu, bước chân phù phiếm rời khỏi phim trường.
Sau khi ông rời đi, Diệp Chu đứng tại chỗ thật lâu vẫn chưa nhúc nhích.
Giang Đình Viễn có chút bất đắc dĩ, khẽ thở dài, thân thủ đem tay Diệp Chu nắm chặt, lôi kéo cậu vào phim trường.
Nhưng đi được hai bước, phát hiện người còn lại vẫn không nhúc nhích, không khác gì bức tượng.
Giang Đình Viễn cũng hết cách rồi, chỉ có thể đến bên người cậu, nhẹ nhàng nói bên tai cậu: "Thật sự không có bao nhiêu, đừng tạo thêm áp lực cho bản thân."
Diệp Chu nghe hắn nói vậy suýt nữa khóc lên, cậu đâu chỉ có chút áp lực a, cậu đây quả thật áp lực rất lớn a!
Mặc cho đạo diễn nào mà biết nhà ăn đoàn phim mình mỗi ngày tiêu tốn tới mười mấy vạn sao có thể không áp lực a, nếu như là một đoàn phim nhỏ, toàn bộ đoàn phim chỉ cần chú ý cũng không dùng nhiều tiền đến vậy!
"Giang ca, anh nói thật cho tôi biết, chỉ là mười mấy vạn sao?" Diệp Chu âm thanh run run hỏi.
Giang Đình Viễn nhìn ánh mắt cậu, gật gật đầu: "...!Thật."
"Anh chần chờ anh chần chờ!" Diệp Chu cũng không ngốc, nhìn thấy hắn như vậy mọi chuyênh liền rõ ràng, Giang đại boss khẳng định không nói thật, "Anh không nói với tôi, tôi liền đi hỏi Chương sư phụ!"
Chương sư phụ chính là đầu bếp trưởng đoàn phim bọn họ, người này có tính cách hàm hậu thành thật, từ trước tới giờ chưa bao giờ nói dối.
Giang tổng nhìn bộ dạng này của Diệp Chu, sau khi trầm mặc mấy giây, mới chậm rãi nói: "Hai mươi."
Diệp Chu nhất thời bối rối, đầy mặt vô cùng đau đớn: "Tôi hoài nghi bản thân mình điên rồi, hơn nữa tôi còn có chứng cứ! Tổng đầu tư bộ phim này bất quá cũng chỉ 20 triệu a, thế mà mỗi ngày liền muốn đi hai mươi vạn..."
Dù rằng con số này không mấy cao, thế nhưng phải biết một điều chính là, này vẻn vẹn chỉ tiêu xài một ngày, nếu như phải quay một bộ phim ngắn nhất cũng phải tốn bốn đến năm tháng mới xong.
Chế tác hơi lớn quay một cái là quay tới một hai năm cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Ví dụ như đoàn phim của Diệp Chu, quay phim cũng đã hơn năm tháng, dựa theo một ngày hai mươi vạn, thế mà đã tốn tới một ngàn vạn cho đống đồ ăn.
Có thể là do thần sắc Diệp Chu hiện tại quá mức dữ tợn, cho nên Giang tổng cũng không biết nên làm gì để an ủi cậu, sau một lúc lâu mới sâu xa nói: "Cậu không phải thích xài tiền sao, đều cho cậu dùng, không được ư?"
Kỳ thực mà nói, con số này Giang Đình Viễn chỉ nói phân nửa.
Do quãng thời gian trước Diệp Chu phát sốt, vì để bồi bổ thân thể cho Diệp Chu, Giang Đình Viễn liền mua nguyên liệu nấu ăn giá cao từ D quốc rồi vận chuyển bằng máy bay tới, còn dặn đầu bếp phải nhìn chằm chằm Diệp Chu ăn.
Chỉ là cái giá nguyên liệu nấu ăn cộng thêm chi phí vận chuyển đặc thù, mỗi ngày ít nhất cũng phải bỏ ra ba mươi, bốn mươi vạn.
Bất quá chuyện này Giang tổng chắc chắn sẽ không nói.
Diệp Chu che ngực, nửa ngày cũng chưa hòa hoãn lại, cái giá này thật sự vượt ra khỏi phạm vi chịu đựng của cậu, cậu lúc này đã sớm quên mấy lời nói hùng hồn muốn tiêu xài hết tiền của Giang tổng.
Trải qua Giang tổng nhắc tới, vừa nhớ lại, vẻ mặt cậu liền nhăn nhó nói: "Tôi...!Đúng là thích tiêu tiền, nhưng, tiền này cũng phải dùng đến địa phương có ý nghĩa, đúng không?"
Giang tổng nhíu nhíu mày: "Tiêu vào đồ ăn, thì không có ý nghĩa ư?"
Giang tổng có chút theo không kịp mạch suy nghĩ của Diệp Chu, bởi vì tài sản tích lũy của hắn nhiều, nên đối với hắn mà nói, tiền cũng chỉ là một chuỗi con số mà thôi.
Trong mắt Giang tổng, ăn uống hợp lý mới có thể bảo đảm thân thể khỏe mạnh mà làm việc, không có gì quan trọng hơn so với sức khỏe.
Diệp Chu cuối cùng cũng hòa hoãn lại, cậu thở dài, khó nhọc nói: "Có ý nghĩa."
Quá có ý nghĩa, chính là có hơi phí tiền."
"Bất quá tôi nghĩ quay phim thì phải quay trong hoàn cảnh tương đối gian khổ, bằng không sau khi quay xong tác phẩm sẽ không có linh hồn." Diệp Chu nhanh nhảu đáp, "Vậy nên, Giang ca anh vẫn là điều đầu bếp về đi thôi, tôi cảm thấy kỳ thực ăn cơm hộp cũng rất tốt."
Giang tổng đương nhiên không đồng ý, đem đầu bếp trở về, chẳng lẽ lại để Diệp Chu tùy ý đi ăn junk food bên ngoài.
Hai người cứ giằng co như vậy mấy phút, cuối cùng vẫn là phó đạo diễn lại đây gọi người, mới phá vỡ cục diện bế tắc này.
Nhưng cũng may, dưới sự nỗ lực không ngừng của Diệp Chu, tuy đại boss không đem đầu bếp về, nhưng cũng đã đáp ứng Diệp Chu sẽ không vận chuyển nguyên liệu nấu ăn bằng máy bay nữa.
Dù số tiền chi ra vẫn cao như trước, nhưng ít ra cũng giảm hơn phân nửa.
Diệp Chu cảm thấy vui mừng sâu sắc.
Buổi chiều quay phim chưa được bao lâu, Giang tổng nhận được cuộc gọi từ bên công ty, sau đó liền rời đi, trước khi đi còn không quên dặn Diệp Chu: "Không cho phép ra ngoài ăn vụng junk food."
Sau khi biết cơm nước đoàn phim của mình quý giá như nào, Diệp Chu làm gì còn có tâm tình mà ăn junk food, vì vậy phối hợp gật gật đầu.
Giang tổng đi rồi, Diệp Chu liền chuyên tâm tập trung vào quay phim.
Do Diệp Chu thích quay mấy cảnh khó trước để sớm quay xong, cho nên dù đã tới phần kết, nhưng mấy phần diễn còn lại cũng không quá khó.
Hai ngày nay quay phim vẫn luôn phi thường thuận lợi, thế nhưng xế chiều hôm nay chợt xuất hiện vấn đề.
"Cắt." Diệp Chu cau mày, kêu cắt, "Tạ lão sư, anh tới đây một chút."
Đợi Tạ Cách Phi đến bên người, Diệp Chu đem đoạn vừa rồi cho anh xem, một lát sau mới nói: "Cảm giác chỗ này không đúng lắm."
Diệp Chu: "Chỗ này dùng lực quá mạnh, có hơi quá sức, ngược lại còn đem vấn đề bại lộ rõ hơn."
Tạ Cách Phi gật gật đầu, âm thanh có chút áy náy, nói: "Xin lỗi đạo diễn Diệp, để tôi thử lại một lần nữa đi."
Song mà lần này, không biết Tạ Cách Phi do nhân vật Số Ba hay do tâm tình chập trùng mà động tác quá cứng ngắc, so với lần trước còn không bằng.
Liên tiếp NG mười mấy lần, dù tố chất tâm lý Tạ Cách Phi có tốt đi nữa, cũng không khỏi có chút ủ rũ.
Diệp Chu không nói một lời nhìn hình ảnh trong máy quay, phó đạo diễn đang an ủi Tạ Cách Phi, trợ giúp anh điều chỉnh tâm tình, để còn mà quay tiếp.
Cảnh này là sau khi Số Ba bị bắt, thời điểm bị đưa ra tòa án, cùng quan tòa đối chấp.
Luật sư bên đối phương một cái lại một cái nêu tội của anh ta, nhưng từ đầu tới cuối anh ta vẫn không nói một lời, cũng không biện hộ cho bản thân.
Lúc thẩm phán sắp tuyên án, vẫn luôn yên tĩnh, số ba bỗng nhiên giật giật, nuốt thuốc độc bản thân đã sớm chuẩn bị, dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, chậm rãi ngã xuống đất.
Nhìn chằm chằm máy quay khoảng chừng mười phút, Diệp Chu bỗng nhiên cầm kịch bản đứng dậy, đi tới trước mặt Tạ Cách Phi, hỏi: "Anh cảm thấy trước khi Số Ba chết có suy nghĩ gì?"
Tạ Cách Phi sửng sốt một chút, suy nghĩ một lát mới nói: "Hẳn là, trào phúng đối với pháp luật đi, không muốn tiếp nhận kết quả của thẩm phán, tình nguyện trước khi bị tuyên án, trước một bước kết thúc tính mạng của bản thân..."
"Không đúng, không phải như thế." Anh còn chưa nói hết, liền bị Diệp Chu đánh gãy, "Anh ta chưa bao giờ coi rẻ pháp luật, điểm ấy có thể nhìn ra từ hành động của anh ta, nếu coi rẻ pháp luật thì sẽ không từ bỏ chạy trốn lúc cảnh sát tới bắt."
"Dùng thân thủ của anh ta, nếu lúc đó thật sự muốn chạy, không phải là không thể, nhưng anh ta lại chọn không chạy."
Nghe Diệp Chu phân tích, Tạ Cách Phi choáng váng, lông mày chặt chẽ nhíu lại một chỗ, sau khi suy tư rất lâu, trong thanh âm có chút không xác định: "Kia có thể hay không, anh ta đối với mình là sự tự tin mù quáng, dù sao đi nữa thì lúc anh ta làm sát thủ, cũng chưa bao giờ thất thủ, đây là lần đầu tiên anh ta thất thủ."
"Cho nên, muốn lấy lại mặt mũi từ bên cảnh sát, kết quả thất bại, ngược lại còn đem bản thân vài tù."
Diệp Chu nghe vậy, không có tiếp lời.Phó đạo diễn lúc này ló đầu lại đây, cũng phát biểu một chút ý kiến của mình: "Tạ lão sư nói rất có đạo lý, nhân vật Số Ba này rất phức tạp, trước khi gặp phải Phương Duy, anh ta chưa bao giờ thất thủ, lần này thất thủ, tạo thành đả kích rất lớn đối với anh ta."
Diệp Chu bỗng nhiên lắc lắc đầu: "Không, Số Ba sẽ không làm như vậy."
"Tại sao lại không?" Phó đạo diễn theo bản năng hỏi.
Nói, cậu nhìn Tạ Cách Phi bên cạnh, biểu tình hết sức nghiêm túc, trong thanh âm còn mang theo vài phần bướng bỉnh: "Anh ta sẽ không như vậy, chỉ cần anh ta là Số Ba, anh ta sẽ không làm như thế."
Tạ Cách Phi cũng biết mình NG nhiều lần như vậy, nhất định là do bản thân không hiểu được cảm xúc nhân vật, không thể hòa làm một với nhân vật.
Nhưng dù cho anh có nghĩ như nào, suy nghĩ bao nhiêu lần, trước sau vẫn không tìm được đáp án chính xác.
Cho nên dù anh biết tình trạng của mình không đúng, nhưng vẫn không tìm ra chỗ đột phá, chỉ có thể một lần lại một lần NG, nỗ lực tìm kiếm linh cảm lúc diễn, ai ngờ cuối cùng vẫn là giằng co ở đây.
"Anh còn nhớ, lúc thử vai tôi hỏi cậu vấn đề gì không, khi đó anh trả lời như thế nào?" Diệp Chu hỏi.
Tạ Cách Phi có chút mờ mịt, nhưng rất nhanh hồi tưởng lại cái ngày mình đi thử vai.
"Ngài hỏi tôi, số ba phải là một nhân vật như nào?" Thanh âm của anh có chút không xác định.
Chần chờ mấy giây, mới tiếp tục nói: "Lúc đó tôi nói, anh ta là một người có chút đơn thuần...!Lại tự ti."
Nói tới chỗ này, ngữ điệu Tạ Cách Phi bỗng cao lên, không dám tin tưởng hỏi: "Ý của ngài là...?"
Diệp Chu tán thành nói: "Tạ lão sư, anh là một diễn viên phi thường ưu tú, có một số thời khắc, anh nên tin tưởng vào cảm giác của bản thân, có thể dựa vào ý nghĩ của bản thân mà làm cho nhân vật trở nên đầy đặn hơn."
"Cẩn thận là chuyện tốt, mà quá mức cẩn thận, không ngừng phủ định đối với bản thân, chỉ tuần hoàn cứng nhắc biểu diễn lại, có khi còn làm cho anh dần đánh mất linh cảm của bản thân."
Theo câu nói của Diệp Chu, Tạ Cách Phi bỗng trợn to mắt: "Ngài, ngài đều biết..."
Diệp Chu thở dài.
Đúng, Diệp Chu đã sớm phát giác vấn đề của Tạ Cách Phi, chỉ có điều mấy phần diễn trước của Tạ Cách Phi anh vẫn có thể ứng đối được, cho nên Diệp Chu vẫn không nói gì.
Vốn là cậu tính chờ Tạ Cách Phi tự phát giác vấn đề của mình ở đâu, để anh tự điều chỉnh, nhưng anh lại không gặp phải gì hết.
Vấn đề của Tạ Cách Phi cũng không phải hiếm lạ gì, vừa vặn tương phản, đa số diễn viên xuất thân chính quy lúc mới đóng phim đều sẽ gặp phải vấn đề này.
Diễn quá mức khuôn sáo, tình cảnh này phải biểu hiện cảm xúc gì, lúc nào cần mỉm cười, lúc nào cần phải khóc, lúc nào nên tức giận, bọn họ đều có thể diễn một cách thuận buồm xuôi gió, hoàn mỹ đến nỗi khiến người nhìn không thể thấy vấn đề trong đó.
Nhưng không gặp phải sự cố gì lại trở thành vấn đề lớn nhất.
Lấy một ví dụ đơn giản, mọi người thường thấy một minh tinh nào đó luôn diễn một loại hình nhân vật, thời gian lâu dài, có một ngày nàng đột nhiên thay đổi loại hình nhân vật, nhưng vẫn mang cho người xem cảm giác nàng vẫn diễn giống như loại hình trước, không quá kém, nhưng cũng không có điểm đặc sắc.
Phảng phất vô luận nàng có biểu diễn nhân vật phức tạp nào đi chăng nữa, nhưng khi nàng bắt đầu diễn, cũng dựa theo khuôn sáo kịch bản mà diễn, nhân vật này không khác gì nhân vật trước đây nàng từng diễn, từ đầu đến cuối đều là một.
Liền giống với, Lưu Thụy Hoa đoàn phim của họ, Lưu lão sư nổi trong giới là đóng nhân vật phản diện, tuyệt đối vó thể xưng là lão diễn viên lão làng.
Nhưng, mỗi khi khán giả nhắc tới Lưu Thụy Hoa, cũng chỉ có thể nhớ tới nhân vật phản diện ông từng diễn trước đấy thôi.
Lẽ nào ông chưa đóng qua hình tượng chính diện ư, đương nhiên là không phải, cách đây mấy năm Lưu Thụy Hoa cũng từng thay đổi hình tượng nhân vật, không tiếc đẩy xuống kếch xù thù lao để đóng phim, diễn một ít nhân vật khác với trước đây, chính là vì muốn tìm kiếm đột phá.
Nhưng ông thất bại, nguyên nhân cũng không khó đoán, trong mấy năm chỉ diễn một loại hình, khuôn diễn như vậy sẽ ngấm dần trong xương, chỉ cần ông còn diễn, theo bản năng sẽ diễn như khuôn mẫu đã định.
Muốn đột phá, ngoại trừ sự nỗ lực của bản thân, còn phải cần rất nhiều tài nguyên, cùng sự chỉ dạy của đạo diễn, không nghi ngờ chút nào, mấy điều này đều vô cùng khó.
Hiện tại Tạ Cách Phi chính là đang gặp phải trạng thái này, nhân vật phản diện thì phải hung tàn giả dối, nhân vật chính thì phải quang minh lỗi lạc, biễu diễn như vậy quá cứng nhắc, hoàn toàn hạn chế sự tưởng tượng của anh, càng hạn chế thiên phú của anh.
Khả năng này cũng có quan hệ rất lớn tới những năm gần đây của Tạ Cách Phi, dù sao nếu chỉ diễn vai quần chúng, chỉ cần diễn đúng quy đúng củ, không cướp danh tiếng của nhân vật chính đạo diễn cũng đã rất hài lòng rồi.
Nếu như ngươi biểu hiện quá xuất sắc, đoạt đi danh tiếng của nhân vật chính, có khi đạo diễn còn bất mãn ngược lại.
Lâu dần, Tạ Cách Phi liền dưỡng thành thói quen như vậy, kịch bản viết như thế nào, anh liền diễn như thế, cần phải diễn như nào, Diệp Chu nói làm thế nào, anh chỉ cần diễn dựa theo ý tứ của Diệp Chu, nên cười thì cười, nên khóc sẽ khóc.
Đem ánh sáng của bản thân che đậy đi, anh sớm đã dưỡng thành thói quen, nếu như vừa rồi không được Diệp Chu nhắc nhở, chỉ sợ bản thân Tạ Cách Phi cũng quên.
"Anh là một diễn viên ưu tú, chỉ cần anh nguyện ý, anh đều có thể diễn mọi loại hình nhân vật."
Từ câu nói này giáng xuống, Tạ Cách Phi sâu sắc ghi nhớ vào lòng, mãi về sau khi anh trở thành một người quét tất cả giải thưởng trong nước, cả nước đều công nhận anh là ảnh đế, anh được hỏi "Làm thế nào anh có thể đắp nặn mọi loại hình nhân vật hoàn mỹ đến như vậy", Tạ Cách Phi liền nhớ lại câu nói của Diệp Chu vào buổi chiều hôm đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...