Ngày hôm sau, lúc Diệp Chu rời giường chuẩn bị đi phòng bếp kiếm ăn, phát hiện Giang Đình Viễn đã dậy sớm hơn cậu mà ăn.
Diệp Chu phi thường tự nhiên chào hỏi, ngồi xuống cái ghế đối diện bắt đầu ăn sáng.
Sau khi chào hỏi buổi sáng hai người cũng không nói thêm gì.
Hai người cũng không đề cập đến nụ hôn tối qua, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Trong phòng bếp to lớn, ngoại trừ thanh âm bát đũa va chạm cũng không có âm thanh khác, yên tĩnh đến đáng sợ.
Diệp Chu cứ tưởng sẽ trầm mặc mãi đến khi bữa sáng kết thúc, lại không nghĩ rằng...!
Cậu vừa mới quệt mứt lên bánh đang chuẩn bị đưa lên miệng, bỗng nghe Giang Đình Viễn bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Sau khi rời khỏi đoàn phim, có tính toán gì?"
Diệp Chu dừng lại động tác trong tay, nghĩ một hồi nói: "Hai ngày nay tôi dự định đem các tác phẩm đã mua tại buổi đấu giá chỉnh sửa lại."
"Tối hôm qua Tôn lão sư có tới, đã đáp ứng hỗ trợ chỉnh sửa kịch bản." Nói tới chỗ này, Diệp Chu trừng mắt nhìn, chân thành nói: "Cám ơn anh a, Viễn ca."
Giang Đình Viễn một bên nghe cậu nói, một bên dùng khăn giấy đã được chuẩn bị lau chùi ngón tay thon dài trắng nõn.
"Có dự định chi ra bao nhiêu tiền chưa?"
Hắn ung dung thong thả hỏi.
"Cụ thể chi ra bao nhiêu còn chưa biết, bất quá..." Diệp Chu suy tư hai giây, mới nói: "Qua loa ước lượng một chốc, không sai biệt lắm phải dùng 20 triệu."
Cũng không phải Diệp Chu nói bậy, dù sao đời trước làm đạo diễn lâu như vậy, kinh nghiệm này vẫn phải có.
Nội dung kịch bản ( một hồi trò khôi hài) đơn giản, đối sân bãi yêu cầu cũng không cao, không yêu cầu kỹ thuật hiệu ứng cao, Diệp Chu cũng không có ý định mời minh tinh đại bài đóng.
Ngoại trừ quay phim ở ngoài, chủ yếu dùng trên dụng cụ đoàn phim và hậu kỳ tuyên truyền.
Nghe cậu nói số tiền mình cần, Giang Đình Viễn gật gật đầu: "Cậu không muốn quay ( truy hung ác) nên tôi cũng đã kêu người rút tiền từ bên kia, trước tiên cứ lấy số tiền đó mà dùng."
"Không đủ cứ đến tìm tôi lấy."
Diệp Chu nghe vậy liền vui vẻ nhìn về phía Giang Đình Viễn, ánh mắt như thấy thần tài, đôi mắt sáng lên kinh người, hận không thể lập tức nhào tới cho đại boss một nụ hôn nóng bỏng.
Đây rốt cuộc kim chủ thần tiên gì a, không khỏi làm người vui vẻ đi!
Tiếc nuối duy nhất chính là, Diệp Chu không thể hợp tác với đoàn phim đời trước, hết thảy bây giờ đều phải bắt đầu lại.
Tôn Hàn Bách không hổ là biên kịch kim bài, tiến triển chỉnh sửa kịch bản tương đương thuận lợi, chưa tới hai tháng liền đem các kịch bản đã được sửa xong đưa đến trước mặt Diệp Chu.
Sau khi hai người tiến hành nhiều lần thương nghị, cuối cùng quyết định thành phẩm sẽ tiến hành điều chỉnh trong thời gian quay phim.
Từ đó coi như chấm dứt cuộc sống bình thản của Diệp Chu, cậu cả người trở nên bận rộn, sáng sớm đã đi, đêm tối rồi vẫn không thấy bóng người.
Ngoại trừ chuẩn bị cho đoàn phim, còn phải tìm diễn viên thích hợp.
Ban đầu Giang Đình Viễn tỏ ý, Diệp Chu có thể mời đoàn đội ở Kinh Chập để quay chụp, thế nhưng lại bị Diệp Chu cự tuyệt.
Cũng không phải cậu không cảm kích, mà là đoàn phim ( truy hung ác) cho cậu kích thích quá lớn, cậu cũng không muốn trải nghiệm kích thích kia lần thứ hai nữa.
Chống đỡ không nổi, thật sự là cậu chống đỡ không nổi.
Nhắc tới ( truy hung ác), liền không thể không nói phát sinh gần đây trong giới giải trí.
Đầu tiên là nữ chính Liễu Vân Lam bị bắt gặp cùng bạn trai thần bí tại khách sạn, sau lại bị quần chúng ăn dưa phát hiện thân phận người bạn trai này, liền kinh ngạc mà phát hiện người nãy đã có vợ.
Tự do luyến ái cùng người thứ ba chen chân hoàn toàn là hai khái niệm.
Chuyện này ban đầu chỉ có thể được coi là scandal, tin này được hấp thụ ra ánh sáng liền thành bê bối.
Bê bối Liễu Vân Lam chưa kịp đè xuống, lại bị truyền ra tin tức đoàn phim đã đổi đạo diễn, đạo diễn Diệp Chu đã từ chức, trước mắt đoàn phim đang do Vương Hoành quản lý.
Chuyện này nhìn như không lớn, trên thực tế đã nổi lên một trận sóng gió.
Gặp qua đoàn phim đổi diễn viên, lại chưa từng thấy đoàn phim đổi đạo diễn a.
Một sóng lặng, một sóng gợn, càng thảm hơn chính là lúc Diệp Chu vừa rời khỏi không lâu, phía đầu tư lớn nhất bên ( truy hung ác) công ty Kinh Chập liền tuyên bố rút lại tiền.
Toàn bộ đoàn phim hỏng, suýt nữa dừng lại việc quay phim.
Phó đạo diễn Vương Hoành không ngừng bàn bạc cùng các nhà đầu tư, nỗ lực tìm được người có thể lấp cái lỗ này, quả thật hắn tìm được, chính là tình nhân của Liễu Vân Lam, là Trịnh Hạo đã từng tìm Diệp Chu.
Nghe đâu hắn đã làm xong thủ tục ly hôn và phân chia tài sản cùng lão bà, lập tức lấy ra một số tiền lớn như vậy, cơ hồ đem hết tài sản của hắn ném vào.
Từ phương diện khác mà xem, Trịnh Hạo đối với Liễu Vân Lam cũng coi như thâm tình.
Ngoại trừ vài náo loạn của ( truy hung ác), nghe đâu vai chính công lấy một trăm triệu mua ( Chiến Thành 2) hiện tại cũng gần cải biên xong.
Vì trước đó phần một có phòng bán vé khủng, nên bên ngoài đối với ( Chiến Thành 2) tương đối xem trọng, từ khi giao dịch bản quyển thành công đều phải lên hot search vài lần.
Giang Du bỏ ra một trăm triệu mà mua hiển nhiên có kế hoạch, chậm thì hai ba năm, nhiều thì bốn, năm năm, chiếu lúc nào cũng đều xảy ra vấn đề.
Ngược lại Diệp Chu còn nghe nói, Giang Du hợp tác với công ty Điên Phong có được một số lớn tài chính để quay ( Chiến Thành 2).
Tâm tư của Giang Du cùng Trình Nhiên Diệp Chu có thể hiểu được, ( Chiến Thành 2) mặc dù là đại IP không giả, có thể tạo ra một thành phẩm chất lượng cao, thời gian quay phim càng lâu.
Trước thành công của ( Chiến Thành 2) lúc trước, tóm lại Giang Du cùng vai chính thụ chính là muốn ăn bữa cơm này, cơ hồ để mua được ( Chiến Thành 2) Giang Du gần như táng gia bại sản, không những thế còn nợ nần ở bên ngoài.
Nghĩ muốn công ty phát triển nhanh và tạo ra danh tiếng cho công ty Điện ảnh và đài Truyền hình, không có gì thiết thực hơn bằng việc tạo ra một tác phẩm xuất sắc.
Diệp Chu đoán một chút cũng không sai, khi cậu đang chuẩn bị cho ( một hồi trò khôi hài), thì Giang Du cùng Trình của cũng đang chuẩn bị cho phim điện ảnh.
#
Thời gian hơn một tháng, cuối cùng Diệp Chu cũng có bước đầu dành cho ( một hồi trò khôi hài), chim sẻ tuy nhỏ, thắng ở lục phủ ngũ tạng đều đủ.
Đoàn phim đã có, kịch bản cũng đã hoàn thành, lấy số tiền từ bên ( truy hung ác) bên kia đem sang đây hết, Giang Đình Viễn lo Diệp Chu không đủ tiền liền cho cậu một tấm thẻ đen.
Còn về số tiền cụ thể bên trong, Diệp Chu bận đến đầu óc choáng váng nên chưa có xem thử.
Bất quá mỗi lần tiểu tham tiền như cậu mỗi khi mệt mỏi đều sẽ lấy tấm thẻ đen ra, sau khi thưởng thức xong như được bơm máu gà mà tiếp tục vùi đầu trong công việc.
Dựa vào chuyện này liền biết tấm thẻ đen có sức hấp dẫn vô cùng với Diệp Chu.
Nói tóm lại, tiến độ bộ phim tiến triển đều thuận lợi, vấn đề mấu chốt cũng chỉ còn một chuyện.
Đó chính là chọn diễn viên.
Trong khoảng thời gian này Diệp Chu cũng tìm được hai ứng cử viên hợp, tự cậu đích thân đi bàn bạc với đối phương.
Chỉ là không rõ vì nguyên nhân gì, mà đối phương lấy lí do không sắp xếp được thời gian nên từ chối.
Ngược lại là người đầu tiên ban đầu đã đáp ứng, thế mà chưa qua một tuần liền gọi điện thoại ấp a ấp úng biểu thị mình không đến được.
Mãi về sau Diệp Chu mới biết, nguyên lai nam diễn viên nhận được vai nam hai bởi lời mời từ chính thụ Trình Nhiên.
Ngoại trừ hai người kia, Diệp Chu tiếp xúc qua vài người nhưng cũng không làm cậu hài lòng mấy.
Cũng có thể là do không đạt được mong muốn của Diệp Chu, cũng có người ngại thù lao đóng phim không cao nên không muốn quay.
Đối với chuyện này, Diệp Chu cũng thật bất đắc dĩ, kỳ thực cậu không thiếu tài chính, có thể cho thù lao đóng phim cao nhưng cũng phải có bản lĩnh để cậu bỏ tiền ra a.
Bằng không người khác liền coi cậu thành kẻ coi tiền như rác.
Dù không thiếu tiền, Diệp Chu cũng sẽ không lãng phí tiền vào chuyện như vậy, còn không bằng cậu lấy số tiền đó dùng trên việc quay phim.
Vì thế, sau khi đoàn phim thảo luận nhỏ, nhất trí đề nghị tổ chức một buổi thử vai quy mô nhỏ.
Có người nguyện ý tham gia thử vai, cũng có người cảm thấy hứng thú với kịch bản phim.
Vận khí tốt, không chừng còn đào được một bảo bối.
Diệp Chu vui vẻ đồng ý kiến nghị của mọi người, cậu cũng không bài xích diễn viên mới, thậm chí còn yêu thích.
Diễn viên mới như một khối ngọc chưa được mài dũa qua, dù không có nhiều kinh nghiệm nhưng lại có vô hạn khả năng.
Sau khi quyết định tổ chức một buổi thử vai, đoàn phim liền truyền tin ra bên ngoài.
Buổi thử vai diễn ra vào cuối tháng, Diệp Chu cứ tưởng sẽ có rất ít người biết đoàn phim họ tổ chức buổi thử vai, đến cũng không có mấy người.
Lại không nghĩ rằng cùng ngày diễn ra buổi thử vai lại có nhiều người hơn cậu tưởng, người đến tổng cộng có hơn hai mươi người.
Phần lớn trong đó là một số diễn viên tuyến mười tám và người mới.
Trong những người này, có danh tiếng nhất chính là lão diễn viên Lưu Thụy Hoa, năm nay hơn bốn mươi, nhiều người khi nhìn thấy ông đều cảm thấy quen mắt, bởi vì ông luôn tham gia một số vai trong phim điện ảnh.
Chỉ tiếc là ông luôn đóng vai phụ không mấy đặc sắc, cho nên khán giả chỉ cảm thấy ông quen thuộc nhưng lại không nhớ ra tên của ông.
Ngoại trừ người này, còn có một người xuất hiện làm Diệp Chu phi thường kinh ngạc.
Người trước mặt nhìn qua khoảng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, khuôn mặt tuấn lãng, ngũ quan cũng không mấy dễ nhìn, nhưng khi tổi hợp lại với nhau liền có một loại khí chất.
Người này trang điểm thập phần ngiêm túc, mặc một bộ âu phục màu xám nhạt, chân đi một đôi giày da màu nâu sạch sẽ.
Chỉ là, cậu nhìn qua không ít âu phục liền thấy bộ đồ tựa hồ không đúng lắm.
Ống tay áo miễn cưỡng tới cổ tay, lúng túng hơn chính là quần cũng ngắn hơn một đoạn, thậm chí còn lộ ra cẳng chân trắng nõn.
Người này cho người khác cảm giác mâu thuẫn, từ chất liệu quần áo mà nhìn cũng thấy người này không thiếu mấy tiền, mà từ độ lớn nhỏ của quần áo, lại làm người ta cảm thấy có hơi...!
Không hiểu.
Người khác có thể đối với chuyện này hơi nghi hoặc một chút, nhưng Diệp Chu lại biết rõ, bộ quần áo người này đang mặc là bộ tốt nhất trong các bộ đồ người này có..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...