-----------
Cánh cổng tập đoàn General bật mở. Nhật Anh nghiêm nghị bước vào với bộ vét đen huyền bí, vẫn vậy vẫn cái vẻ lạnh lùng của một tổng tài không gì thay đổi được cái nét đó. Việc anh xuất hiện khiến bao người bất ngờ, bởi khi anh bị bắt đến đồn cảnh sát đã làm kinh động đến cả tập đoàn lớn. Họ đều nghĩ tổng giám đốc sẽ thật thảm hại khi trở về, ai ngờ vẫn rạng rỡ như thường ngày. Đi đến đâu người người cúi chào nồng nhiệt. Các nhân viên xếp thành hai hàng nghiêm trang chào đón anh.
- Chào mừng tổng giám đốc trở về.
Anh chỉ khẽ gật đầu rồi đi tiếp. Lên tít tầng cao, phòng làm việc của anh trên đó.
.
Với sự trở về của tổng giám đốc. Cũng khiến phòng thiết kế rầm rộ lên hẳn. Trong công ty không phải ai không biết về việc chính giám đốc thời trang là người khởi kiện, nhưng lại có mâu thuẫn rất lớn. Trong khi vợ ra tay độc ác với chính chồng cũ của mình. Các nhân viên trong tòa nhà rộng lớn này, gặp My đi đến đâu ai cũng dòm ngó rồi bàn tán.
My bước từ phòng làm việc ra, thấy các nhân viên không hề để ý tập trung vào công việc chỉ ngồi tám chuyện. Cô bực tức đập mạnh xuống bàn, ai nấy đều giật mình vội vã quay trở về vị trí.
- Đang trong giờ làm việc. Mọi người nghiêm túc chút đi.
Tất cả đều cúi gằm mặt xuống run rẩy trước bộ dạng đáng sợ kia. Còn My đang tiến đến bàn của nhà thiết kế chính, cô lật từng trang xem qua rồi gật đầu tán thưởng.
- Rất tốt. Nhưng không phải nên đưa lên chỗ tổng giám đốc sao?
Cô gái đó lúng túng trả lời. - Xin lỗi giám đốc. Tôi sẽ mang lên ngay.
My gập quyển tập san lại nói.
- Không cần. Tôi sẽ mang lên giúp cô.
Nhà thiết kế nữ đó vội vã gật đầu lia lịa. - Cảm ơn giám đốc.
Vừa bước ra văn phòng, đóng cửa lại cô lại nghe thấy tiếng rì rầm bàn tán.
- Hồi nãy trông đáng sợ thật. Tôi nghe một nhân viên trong công ty nói có người đã trông thấy cô ta đánh nhau tại nơi mà người ta thường gọi là Thế giới đêm đó. - Nhân viên 1
- Thật á? Thảo nào trông đáng sợ như vậy, lại còn giám kiện cả tổng giám đốc xem ra gan không nhỏ - Nhân viên 2
My thở dài, bí mật của cô đang dần được hé mở. Sau này, chắc chắn sẽ còn rất nhiều thứ khó khăn hơn ở trước măt.
.
Phòng làm việc tổng giám đốc.
Nhật Anh ngồi làm việc tập trung, một đống tài liệu đang chờ anh xử lý sau một thời gian vắng mặt. Điện thoại cố định của văn phòng reo lên. Đầu dây bên kia thư ký nói.
- Tổng giám đốc. Jessi cần gặp.
Anh trả lời. - Được rồi.
Lặng lẽ cúp máy, rồi nhìn về cánh cửa một cách bình thản, nhưng ẩn chứa sự hận thù, căm phẫn.
- Cuối cùng đã đến rồi.
Cô đứng ngoài, lên một hơi thật dài rồi thở ra. Tiếp đó, cô lấy hết tinh thần đẩy cánh cửa, bước vào một nơi chả khác gì địa ngục trần gian. Vừa bước vào, ngoài dự đoán dáng vẻ đó không một chút đáng sợ, chỉ là một con người chăm chỉ làm việc thôi. Dường như vẫn còn có sự ấm áp nào đó quanh đây. Cô vội vã cúi chào 90 độ.
- Đây là ý tưởng của phòng thiết kế. Tổng giám đốc hãy xem qua. Không còn việc gì nữa, tôi đi đây.
Anh đóng cây bút nhanh như cắt, lặng lẽ nhìn về bóng lưng người đang rời đi.
- Em không còn lời gì để nói với tôi sao?
My giật bắn, vốn dĩ muốn rời khỏi đây thật nhanh mà con người kia thật ác độc. Cô đã sớm hiểu ra dã tâm của anh ấy khi mới bước vào rồi.
- Anh đang nói đến chuyện đó sao?
Cô quay người lại, nhìn anh đang tựa vào chiếc ghế xoay, vẻ mặt bị đóng băng, không hề thay đổi.
- Tôi xin lỗi vì tất cả...Là tôi đã nhầm....Xin lỗi....xin lỗi anh.
Cô vừa nói, vừa nấc nhẹ. Không gian căn phòng bỗng trở nên tĩnh lặng lạ thường. Phút chốc, con người kia đã đến gần cô từ khi nào, anh ghé sát tai cô, phát ra một giọng nói rất nhẹ nhưng đầy nguy hiểm.
- Đến giờ chỉ biết xin lỗi thôi sao? Ly hôn rồi vào tù. Mọi thứ thật quá dễ dàng đối với cô, còn với tôi cô có biết nó đã khó khăn đến thế nào không?
Giờ phút này cô cũng chỉ muốn hét thẳng vào mặt anh rằng :" Anh tưởng dễ dàng sao? Tôi cũng đã rất đau buồn khi biết được sự thật giả dối đó!"
- Không có gì để nói sao? Không có gì để giải thích cho thứ tình cảm hời hợt đó của cô à?
My bối rối cô không dám nhìn thẳng chỉ vội vàng rời đi. - Xin lỗi....Xin lỗi.
Cô chạy thật nhanh về phía cửa, nhưng anh lại nhanh hơn cô một bước, nhanh chóng kéo lại rồi đẩy cô vào tưởng. Bàn tay cứng nhắc kia nắm chặt hai cổ tay cô dí sát vào tường. Còn mặt anh thì từ từ tiến lại gần mặt cô hơn, My sợ hãi trốn tránh nhìn nghiêng.
Anh thấy rõ nhưng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cô vì đâu, anh nhếch môi một cái đầy căm ghét.
- Đau không? Thế này cô mới biết được cảm giác của tôi đã vì cô mà thành ra như thế nào? Nên hãy bỏ cái Xin Lỗi vô nghĩa ấy đi.
- Đừng khiến cho tôi KHINH BỈ CÔ HƠN NỮA!
Từng câu từng chữ anh nhấn mạnh, khiến cô rối bời. Bỗng chốc anh nới lỏng tay ra, nhân cơ hội này cô bỏ chạy thật nhanh.
Anh bất lực nhìn theo, trên tay cầm sợi dây chuyền đã tặng cô vào lễ đính hôn.
- Vẫn đeo sao? Có đáng không?
.
My chạy một mạch đến phòng vệ sinh, cô hất nước lạnh vào mặt mình rồi nhìn thẳng vào gương. Cô thấy mình thật đáng thương và thảm hại. Giây phút đó tại sao lại yếu lòng như vậy? Tại sao không thể nói ra bất cứ thứ gì ngoài câu Xin Lỗi.
Bên ngoài công ty.
Chàng trai tuấn tú bước vào thu hút mọi ánh nhìn của các cô gái trong công ty. Ai cũng có vẻ thích thú khi gặp người này. Anh vừa đi vừa vẫy tay chào mọi người một cách thân thiện. Mọi người cũng đáp trả bằng cách nồng nhiệt nhất, đồng thanh.
- Bảo Duy. Chào anh.
Anh mỉm cười rồi dạo quanh một vòng trong khu văn phòng thiết kế như đang tìm kiếm thứ gì đó. Còn nhân viên nữ thì mải mê ngắm thân hình khuôn mặt ấy, hút hồn người xem. Anh bước đến bàn của một nhân viên nữ cất giọng hỏi.
- Cô có thấy Jessi đâu không?
Cô nhân viên đó vội đưa mình ra khỏi cái ảo tưởng kia rồi thẹn thùng trả lời.
- Tôi có thấy cô ấy chạy vào nhà vệ sinh.
Anh vội vã rời đi, trước khi đi còn không quên chào các chị em.
- Đúng là người vừa đẹp trai vừa lịch sự - Nhân viên 1
- Phải gọi là quá đẹp đi. - Nhân viên 2
- Là anh em họ với tổng giám đốc nhưng sao tính cách họ lại khác nhau như vậy. - Nhân viên 3
.
Sau khi đã ngắm đủ và chửi mình trước gương, cô định trở lại phòng làm việc nhưng vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh đã bắt gặp ngay bộ dạng nhàn nhã đứng dựa vào tường của Bảo Duy.
- Anh đến đây làm gì vậy?
Duy nháy mắt tinh nghịch rồi cầm chặt tay cô lôi đi.
- Đến tìm em. Hết giờ làm việc rồi ra ngoài chơi. Không phải chiều em được nghỉ sao?
-----------------
Biệt thự Huy Nam
- Anh làm vậy với ba mình không cảm thấy trong lòng rối bời sao?
Huy Nam xoa xoa đầu Yến Nhi đang tựa vào bả vai mình khẽ nói.
- Càng che giấu thì ông ấy càng lấn sâu thôi. Nhưng em đừng hỏi đến chuyện đó nữa, biết chưa?
Yến Nhi gật đầu mỉm cười, rồi ôm lấy hông của Huy Nam.
- Nhưng em cảm thấy cơ thể mình lạ lạ làm sao ý? Trễ 1 tuần rồi!
Huy Nam ngạc nhiên nhìn thẳng vào cô. - Không phải là có rồi chứ?
Cô lắc đầu không chắc chắn.
.
Lát sau
Yến Nhi buồn bã bước từ phòng vệ sinh ra. Cô dơ ra trước mặt anh 2 vạch đỏ.
- Giờ phải làm sao? Tất cả là tại anh đó.
Huy Nam dơ hai tay ra vẻ bất lực rồi đứng lên khoác vai cô.
- Không sao! Chúng ta đều đã trưởng thành sẽ có cách giải quyết riêng mà.
------------
8:00 PM
Nhà Yên Chi.
Cô gái dường như đang chuẩn bị bữa tối muộn thì tiếng chuông cửa vang lên.
- Tới đây.
Cô nói to rồi bước ra mở cửa. Bên ngoài, Nhật Anh chẳng nói chẳng rằng tiến vào bên trong, rồi thả người xuống ghế sofa thoải mái.
- Anh đừng tự tiện như vậy chứ
Nhật Anh đáp. - Tôi chưa ăn gì cô cho tôi ăn chung đi.
Yên Chi khẽ chửi thầm " Vẫn là cái bộ dạng đấy. Bao năm rồi anh chả thay đổi tý nào"
Cô lặng lẽ tiến vào bếp, chuẩn bị thêm một phần ăn nữa. Còn anh thì dạo quanh một vòng căn nhà rồi thầm nghĩ " Cách sống thật đơn giản". Đột nhiên một bức tranh được treo trong tủ kính thu hút anh, trong tranh là một chàng trai tầm 18 - 19 tuổi nhàn nhãn dựa vào gốc cây ngủ một giấc thật sâu. Người vẽ bức tranh này có lẽ rất tài giỏi nên mới khắc họa cho người xem hiểu rõ được.
- Thật giống bức tranh Hạ Vy vẽ mình. Không thể nào
Anh vẫn đang phủ nhận, rồi sau đó mở cửa kính ra lôi từ trong ra bức tranh đó. Anh rỡ bỏ khung tranh rồi nhìn ra phía sau. " Hoàng Nhật Anh 20-8 " Đằng sau bức tranh dòng chữ nắn nót ghi rõ tên anh và cả ngày sinh.
Như đã biết được điều gì đó, anh hung hăng cầm tranh tiến về phía Yên Chi.
- Bức tranh này là ai vẽ?
Yên Chi hơi lúng túng nhưng cuối cùng vẫn trả lời. - Là tôi
Anh bất ngờ vứt tranh xuống đất rồi bám chặt vào bờ vai cô.
- Hạ Vy. Là em.
Cô không nói gì im bặt, đó là sự thật không thể thay đổi.
Nhật Anh vội vã ôm chầm lấy cô. - Hạ Vy em biết anh đã tìm em vất vả thế nào không? Tại sao em bỏ đi mà không để lại bất cứ thứ gì.
Cô cười nhạt.
- Anh nói vậy thì có ích gì chứ? Ngay từ lần gặp đầu tiên anh đã không nhận ra em. Còn Bảo Duy, anh ấy nhìn qua là biết đó là em liền.
Nhật Anh buông cô ra nhìn thẳng vào mặt, từng đường nét đến giờ anh mới chú ý.
- quả nhiên rất giống. Xin lỗi vì em ở ngay gần anh như vậy mà anh không nhận ra. Nhưng thôi em trở về là tốt rồi đừng rời xa anh nữa được không?
Cô cảm nhận được tấm chân tình đó qua cách biểu hiện của anh, nhưng cô không biết và cực kì đắn đo khi không biết trong lòng anh giờ có ai? Cô chỉ biết vòng tay qua ôm anh thôi, cảm nhận từng chút ít.
Phía ngoài cửa, My đưa ánh mắt đẫm buồn nhìn hai người trước mặt. Cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra và tại sao lại như vậy? Họ đã từng yêu nhau? Cô là kẻ đến sau? Hàng trăm câu hỏi cứ hiện trong đầu cô rời rối bời.
Cô khẽ đóng cánh cửa lại, thì lại bắt gặp Duy đang tiến về phía nhà Yên Chi.
- Tại sao anh đến đây? Không lẽ anh cũng quen......!
Duy không nói gì chỉ mở cửa nhà ra nhưng anh cũng thấy cảnh đó như cô đã thấy. Anh chỉ nhìn bộ dạng của cô bây giờ mà đau lòng thay, anh dang tay ra khoác lấy bờ vai mỏng manh của My.
- Đi thôi. Anh sẽ từ từ kể cho em.
Giữa đường phố, cô im bặt nghe từng lời Duy kể. Cô đã có nén khóc khi biết sự thật đó.
- Ý anh là họ đã yêu nhau từ lâu sao?
Duy gật đầu. - Đúng vậy. Anh nghĩ họ sẽ sớm trở về bên nhau thôi, em nên chuẩn bị tâm lý.
Cô hụt hẫng tiến về chiếc ghế ở trạm xe bus. Cô che giấu vẻ yếu đuối.
- Em không sao. Chỉ cần Yên Chi.....À không, ý em là Hạ Vy đem lại hạnh phúc cho anh ấy thì em có thể từ bỏ.
Anh tiến đến cầm lấy bàn tay kia. - Đừng như vậy! Anh sẽ thay Nhật Anh yêu em có được không? Em sẽ không bị tổn thương đâu!
My im lặng cô không trả lời, Duy kéo cô sát vào người mình để cô tựa vào vai anh.
- Được rồi. Cô gái em đừng chịu đựng nữa, hãy khóc đi. Khóc rồi em sẽ thấy thoải mái hơn đó.
Từng giọt nước mắt mặn đáng lại tuôn chảy, cô khóc, khóc không lên tiếng. Cô không dám khóc to vì sợ mình sẽ trở thành người yếu đuổi.
Cô đã khóc rất lâu, đến nỗi ngủ thiếp đi trên bờ vai anh.
Duy nhìn và khuôn mặt mệt mỏi đó mà anh phải suy nghĩ rất nhiều, lần đầu tiên anh thấy người con gái đã từng là của mình khóc vì một người khác. Nhưng nghĩ đến Nhật Anh, có lẽ anh ấy đã phải chịu đựng nhiều hơn anh, mọi thứ có lẽ sẽ trở về đúng quy luật. Hận thù bao lâu nay giữa hai người giờ cũng nên xóa bỏ, cũng chỉ vì một người con gái mà gây khó dễ cho nhau bao lâu nay thật đáng buồn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...