---------
Hạ Vy về nhà sau một ngày nằm bệnh viện, thấy mặt mũi mình phờ phạc cô tìm cách trang điểm đậm để che hết khuyết điểm nên anh chả phát hiện được là cô bị sốt cao.
Vừa mở cửa đi vào cô cũng thấy bất ngờ lắm, Duy vẫn đang nằm ngủ ở Sofa. Cô bước vào lỡ gây tiếng động mạnh nên đánh thức anh.
- Em về rồi sao? Công ty có việc gì không?
Hạ Vy lắc đầu, cố gượng cười. - Không...không sao cả. Anh cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, mà sao không vào phòng ngủ?
Duy đáp. - Anh tưởng đêm qua em sẽ về nên nằm đây dợi
Cô ngồi xuống cạnh anh, nhìn anh có vẻ nuối tiếc.
- Xin lỗi hôm qua nhốt anh trong nhà cả ngày. Chỉ là em sợ anh lại đi lung tung rồi ốm thêm, uổng công em chăm sóc lắm.
Anh mỉm cười. - Không sao. Anh hiểu hết, nhưng xin lỗi em tối hôm đó đã mắng em.
Hạ Vy đáp.
- Mà hôm nay anh trở về nhà được rồi. Em sẽ gọi tài xế của anh đến.
Khi Hạ Vy định rút điện thoại ra gọi thì anh giữ lại.
- Không. Anh không muốn về, em có thể cho anh ở đây một thời gian không? Anh không muốn mẹ nhìn thấy bộ dạng này của mình, bà đã đủ suy sụp rồi.
Hạ Vy gật đầu, ngầm hiểu cho nỗi khổ của anh.
- Dù sao cũng đến trưa rồi, để em đi nấu cơm. Hai ta cũng nên cùng ăn một bữa chứ nhỉ?
Cô đứng dậy, đi về phía nhà bếp, đeo tạp dề vào bắt tay vào chuẩn bị đồ ăn, trông giống một nội trợ thực thụ.
Cô nấu cơm, nên để điện thoại ở ghế, khi tin nhắn đến cô không biết gì cả. Chỉ có mỗi anh biết.
Duy mở tin nhắn lên xem " Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau. Tôi nhớ em. Alie " - Alex
Đã thế anh còn kéo lên trên đọc trộm phần tin nhắn cũ, anh lầm bầm.
- Đã phát triển đến mức này rồi sao?
Tiện tay anh xóa luôn tin nhắn Alex vừa gửi không để cho cô biết, chả với mục đích gì.
Lát sau, Hạ Vy bước đến cầm điện thoại lên hiếu kỳ.
- Ơ. rõ ràng là nghe thấy tiếng báo tin nhắn mà.
Duy giật bắn, vội đánh trống lảng. - Chắc là em nghe nhầm rồi, anh ngồi đây có thấy gì đâu.
- À chắc vậy rồi. - Cô cười trừ.
Duy thấy tò mò nên hỏi thêm.
- Mà em với Alex vẫn liên lạc sao?
Cô gật đầu. - ừm. Bọn em thường hãy nói chuyện, em thấy tình cảm anh ấy dành ình không ít...!
Duy vội vàng, quát. - Em định yêu một người nước ngoài sao? Không được.
Hạ Vy nhìn anh khó hiểu.
- Em có nói là sẽ yêu Alex đâu? Nhưng yêu một người nước ngoài không phải tốt sao, khi có con sẽ mang cả nét phương tây, rất xinh đẹp nữa, có gì mà không được chứ?
Cô vừa nói vừa ôm điện thoại mơ mộng. Anh nhíu mày.
- Nói chung là không tốt
-------
Nhà Nhật Anh
Hôm nay là ngày nghỉ nên My đã sang nhà anh chơi đùa từ sáng. Vừa dùng xong bữa trưa, cô đã bê từ trong bếp ra một đĩa trái cây, vừa đi vừa xoay vài vòng rồi ngồi vào lòng anh.
Anh nhìn đĩa trái cây đầy đủ kia, nét mặt không vui cho lắm.
- Loại trái cây mà em ăn lượng đường quá nhiều, không tốt cho sức khỏe.
Nói rồi anh cầm đĩa trái cây trên tay cô, để xuống bàn.
- Ơ này ăn một chút có gì mà không tốt chứ?
Cô nhăn nhó nhìn anh. - Ăn một chút thôi có gì mà không được chứ?
My đưa tay cố với lấy nhưng bị anh giữ tay lại.
- Anh nói không ăn là không ăn, ăn mấy thứ này chỉ béo ra. Mà béo ra thì sẽ không xinh nữa,
- Em là phu nhân tương lai của tổng giám đốc General chắc chắn sẽ hay đi gặp đối tác cùng anh. Nên anh phải nuôi em khỏe đẹp lên để người khác thấy ghen tị với anh chứ.
Cô bĩu môi, không vừa lòng chút nào.
- Sao anh phải quan tâm đến đẹp hay không làm gì cơ chứ? Bên anh có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp hơn em, có người còn là minh tinh nổi tiếng sao anh không lấy họ đi.
Nhật Anh dỗ ngọt. - Bảo bối à ! Anh làm vậy để mấy người theo đuổi anh đó thấy khó mà lui, để em không còn tình địch mà.
Cô không nói gì nữa, chỉ bị thuần phục dưới tay nghề của anh thôi.
- Lát nữa, anh sẽ gọi Hải Minh đến để bàn bạc, có lẽ cậu ấy đã tìm ra được gì rồi.
Cô lắc đầu. - Không em muốn đến nhà anh ấy cơ.
- Em muốn đến vì Elly phải không? Thôi được rồi, nhưng em không được gợi cho cô ấy nhớ chuyện ba em là do cô ấy có liên quan, nếu nhớ lại chắc hẳn sẽ thấy dằn vặt. Chuyện cô ấy không thể nhớ lại được chắc cũng là do quá đau khổ nên không muốn bản thân nhớ tới.
Cô thở dài rồi gật đầu, ngoan ngoãn nghe theo.
--------
Biệt thự Hoàng Chấn Phong.
Bên trong căn biệt thự xa hoa đó vang lên tiếng cãi vã không ngớt.
- Con không muốn, ba gửi con đến Mỹ du học vì ba ghét con đúng không? Nhưng ba nên biết con cũng chả yêu quý gì ba, vì ba mà mẹ vào tù, con 12 tuổi rồi, trong mắt ba có lẽ con vẫn còn ngu ngơ nhưng ba không biết ở tuổi này con biết được ba là người ác độc như thế nào rồi.
Bác quản gia vội vã ngăn cậu bé lại. - Tiểu thiếu gia, chủ tịch đang tức giận cậu đừng nói nữa.
Cậu bé càng tức giận, ai có thể nghĩ cậu bé Chan của hồi trước ngây thơ, ngoan ngoãn như thế nào giờ lại trở thành người ngang bướng như thế này.
- Kệ cháu, hôm nay cháu nhất quyết sẽ không nghe theo ông ta, đi Mỹ du học. Ông ta là bố cháu nhưng còn ác hơn một quỷ.
Hoàng Chấn Phong tức giận. Tát cậu bé một cái nhớ đời.
- Mày là thằng mất dạy, mày nên nhớ từ bé đến lớn tất cả những thứ mày được hưởng là tao ày, đừng tạo phản. Mày đừng như mẹ mày, Khánh Ngân đó mà mất tính mất nét nữa.
Chan gào lên. - TÔi không cho phép ông nói mẹ tôi như thế, ông thì có khác gì đâu? Bà ấy chỉ làm sai việc đó, đời người ai chả có lúc sai, ông chắc chắn không sai lần nào à?
Vừa thét, cậu bé vừa khóc thảm thương. Hoàng Chấn Phong trợn trừng mắt.
- Mang roi da ra tây, hôm nay ta phải dạy bảo nó.
Quản gia cố gắng ngăn cản. - Chủ tịch, ông tha cho thiếu gia một lần đi. Cậu ấy do nhớ mẹ nên nhất thời kích động vậy thôi.
Chan gạt tay. - Chú kệ ông ta đi, hôm nay ông đã đánh chết cháu cũng được.
- Quản gia, chú gia ngoài đóng cửa lại đi.
Sau khi ra ngoài, bác quản gia vẫn nghe thấy bên trong là tiếng chào thét đau đớn của cậu bé, lòng ông càng day dứt.
Đúng lúc, Nhật Linh trở về, cô hỏi.
- Có chuyện gì vậy?
Bác quản gia đáp. - Tiểu thư cô vào nhanh lên, không thì thiếu gia bị đánh đến chết mất.
Nhật Linh vội vã đẩy cửa xông vào, cô lao đến ôm ghì lấy Chan, không may bị Hoàng Chán Phong chưa dừng kịp tay đánh một vệt dài trên lưng.
Hoàng Chấn Phong hoảng hốt. - Con gái, sao con lại đỡ chứ? Có đau không?
Nhật Linh, nhìn nét mặt em trai mình đầy mồ hôi, cộng thêm nhiều vết bầm tím lòng cô đau xót, rồi nghĩ lại quá khứ, mình và anh trai cũng đã từng bị thế. Nên cô quyết định sẽ không để chuyện này xảy ra với em trai nữa.
Nhật Linh đỡ Chan đang run bần bật đứng dậy, rồi cô chửi thẳng vào mặt ba mình.
- Ba đừng có ác độc như vậy được không? Ngày xưa ba đã hành hạ hai đứa con của mình rồi bây giờ vẫn muốn tiếp diễn sao? Chỉ vì mẹ và dì gây ra lỗi nên bọn con phải chịu sao? Con không phải đứa trẻ ngu ngơ ngày trước để ba đánh, còn Chan em ấy rất dũng cảm chống lại ba, đây là điều tốt.
- Nhưng ba nghĩ xem, hai người đàn bà đã chung sống với ba nhiều năm, một người bị ba ép đến phải tự tử, một người thì ba đưa vào tù. Lúc đó con và anh đều rất nhỏ và Nhật Nam bây giờ cũng vậy, ba đã nghĩ cho bọn con chưa? Hay là chỉ có đánh đập thôi.
Hoàng Chấn Phong đáp. - Nhật Linh, con đừng lôi chuyện quá khứ nữa, ta rất ân hận nhưng Nhật Nam hôm nay phải dạy bảo nó, không nó sẽ trở thành mối họa.
Nhật Linh cười nhạt.
- Con nói cho ba biết, nếu ba còn đánh em ấy nữa thì con chắc chắn rằng khi ba chết sẽ không có ai rơi một giọt nước mắt nào đâu.
Nói rồi cô kéo Nhật Nam ra ngoài.
- Bọn mày đều phản lại ba hết rồi à?
Nhật Linh đưa cậu bé về phòng, rồi tự tay xem vết thương cho em trai.
- Nhật Nam. Em rất dũng cảm đó, không gì phải sợ ông ấy. Cũng chỉ vì ông ấy nghĩ đã cho chúng ta ăn ngon mặc đẹp là hoàn thành trách nghiệm nên có thể tùy ý, nhưng ông ta không nghĩ chúng ta còn thừa kế General giỏi hơn nữa, nên em phải cố gắng nhé.
Chan đáp. - Chị đừng gọi em là Nhật Nam, em ghê tởm cái tên ông ta đặt cho em.
Cô khẽ gật đầu.
- ĐƯợc rồi. Chị sẽ gọi em là Chan. Chị không yên tâm để em ở đây, mai chuyển về nhà chị sống, ông ấy sẽ không đánh em nữa.
----------
Nhà Hải Minh.
My vừa đến là đã lao vào nói chuyện với Elly, gợi cho cô về chuyện hai người là chị em, mặc dù Nhật Anh không cho phép nhưng nhìn Elly vẫn thoải mái nên cô an tâm hơn.
- Em được lắm. Dám làm trái ý anh, không thèm nói chuyện với em nữa.
My đáp. - Em đâu có nói về chuyện đó.
Hải Minh khó chịu nhìn hai người trước mặt anh không vui vẻ tý nào.
- Xem kìa, mới hôm nào còn ghét nhau vậy mà bây giờ đã gương vỡ lại lành. Bái phục.
Cô khẽ cười.
- Nhưng mà anh đã tìm ra được gì chưa?
Hải Minh đáp. - Anh thấy có một điểm đáng ngờ.
- Trong hồ sơ về vụ án, kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy trong người bác có men say. Còn về hiện vật thì chiếc xe không có hư hỏng gì.
My bàng hoàng.
- Sao có thể thế được. Hoàn toàn ngược lại, ba em không hề uống rượu với chủ tịch Minh Đức. Còn về chiếc xe thì khi em mang đi sửa, người sửa xe bảo đứt phanh.
Hải Minh đập tệp giấy trên tay xuống.
- Trời ạ, sao không nói với anh sớm. Nếu em nói trước thì bây giờ anh đã tìm ra được mấu chốt rồi.
Nhật Anh ngồi suy nghĩ một lúc rồi bây giờ mới lên tiếng.
- Hai người có thấy được điểm kì lạ chưa?
Cả hai đều lắc đầu.
- Ở đây kết quả điều tra đều trái với sự thật, với thế lực của Hàn Kim Trạch cũng không thể thay đổi được, nhưng về nghi phạm Elly để chúng ta tự tìm vì điều đó dễ dàng. Từ hai điểm trên, người có khả năng thay đổi bằng chứng là ai?
Hải Minh sớm phát hiện ra. - Tôi biết rồi, chỉ có thể là người trong cục cảnh sát.
Nhật Anh khẽ gật đầu, tán thưởng. My thì vui mừng khôn siết.
- Đúng là dễ dàng tìm ra thật. Nhưng ai là người đã thực hiện.
Hải Minh đáp. - Về việc này, hai người đợi đi, tôi sẽ tìm được ngay thôi và tôi chắc chắn người đó làm chung một sở cảnh sát với tôi, vì chỉ có vậy tôi mới không tìm được gì trong vụ án đó
-----------
Dream Star
- Giám đốc hôm nay sẽ có nhân sự từ Mỹ chuyển về vào vị trí giám đốc phòng kế hoạch. Nghe nói là người Anh.
Hạ Vy khẽ gật đầu, cô không quan tâm cho lắm việc nhân viên mới chỉ lo đến công việc mình cần làm thôi.
Đột nhiên, tiếng hò reo bên phòng nhân sự vang lên, vì cả hai tổ chỉ cách nhau một tấm kính nên nghe rõ được. Đã thế, nhân viên bên tổ marketing của cô cũng trầm trồ khen ngợi người mới đến.
Hiếu kỳ nên cô cũng bước ra xem, người mới đến làm mưa làm gió. Nhìn bóng lưng người đó, cao ráo quen thuộc, mái tóc vàng mang đậm chất phương tây, nước da trắng của người Châu Âu, vóc dáng cao ráo, nhưng có điểm nào đó quen thuộc.
- Chào cậu, tôi là giám đốc marketing Hạ Vy, sau này cần giúp đỡ nhiều rồi.
Người đó từ từ quay lại, khiến Hạ Vy càng ngỡ ngàng.
- Ơ. Alex
Alex vừa gặp, chào hỏi đã ôm trầm lấy cô.
- Alie. Đã lâu không gặp.
Hạ Vy đứng hình luôn, cô không biết là người mới lại là Alex. Nhưng hành động thân mật này khiến tất cả nhân viên đều bất ngờ, Hạ Vy cũng thấy có phần hơi ngại nên đành gọi Alex ra quán cafe công ty.
- Tại sao lại đến đây vậy? Tiếng việt lại còn giỏi như thế?
Alex mỉm cười. - Sao em bất ngờ vậy? Không phải anh đã gửi tin nhắn thông báo chúng ta sẽ sớm gặp lại sao?
Hạ Vy bỗng nhiên giật mình, rõ ràng là không có tin nhắn nào mà Alex lại nói như vậy. Khiến cô nhớ tới buổi tối hôm đó, hành động của Duy cũng rất kì cục, cô vội kiểm tra lại điện thoại thì phát hiện rằng tin nhắn bị xóa.
- À. Chắc do bận rộn quá nên em không để ý. Nhưng tiếng việt của anh?
Alex đáp. - Việc này không có gì kì lạ. Bởi vì anh đã làm việc 3 năm ở Việt Nam, lần đó về Anh cũng là để giải quyết một số việc, không ngờ gặp em.
Hạ Vy bật cười.
- Vậy sao? Lần này gặp anh cũng là bất ngờ lớn với em.
.
Lát sau
Cô phi thẳng lên phòng tổng giám đốc hỏi về lý do xóa tin nhắn.
- Tại sao anh lại xóa tin nhắn của Alex?
Duy giật bắn mình, bị nói trúng tim đen.
- Ơ đâu có? Anh làm gì biết tin nhắn nào?
Hạ Vy dơ điện thoại ra trước mặt anh. - Vậy sao điện thoại Alex có mà điện thoại em không có? Anh giải thích đi.
Duy ấp a ấp úng đáp.
- Chỉ là anh lỡ tay xóa thôi.
Cô nghi ngờ, xăm soi hành động kì lạ của anh. - Thật là chỉ lỡ tay?
Duy gật đầu, khẳng định rõ ràng.
- Đúng thế. Thôi em đừng hỏi nhiều nữa về làm việc đi, Dream Star trả lương không phải để em lên chất vấn tổng giám đốc.
Vừa nói anh vừa đẩy Hạ Vy ra khỏi cửa.
Anh nới lỏng cà vợt thở dài, xoa bù đầu, cũng chả biết sao anh lại làm như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...