------------
Tang lễ được tổ chức kín đáo, My yêu cầu không để lộ thông tin ra nước ngoài tránh phiền hà. Từ sáng đến tối, số người đến viếng đông nghìn nghịt khiến cho cô không cách nào được nghỉ ngơi. Lúc này, cô không lựa chọn thông báo cho bạn bè, mà chọn cách một mình chịu đựng. Có lẽ cô cảm thấy áy náy khi luôn được nhận sự giúp đỡ của người khác.
Cả ngày, người không được chào đón không thấy mặt, tưởng rằng tránh được Hàn Kim Trạch, ai ngờ đến tối ông ta lại vác mặt đến lễ tang. Để giữ phép lịch sự, My vẫn im lặng không nói gì cả. Để cho Hàn Kim Trạch và San San thắp xong nén nhang, hai người bước đến chỗ cô, Hàn Kim Trạch vỗ nhẹ vai cô, an ủi một cách giả tạo.
- Tôi rất lấy làm tiếc. Xin chia buồn
San San nhìn cô một chút thương cảm, buồn bã khi vừa nhận được tin cô có hơi buồn bởi vì đã tiếp xúc với mẹ My lâu cũng có cảm tình, nhưng nếu thể hiện ra ngoài My sẽ nghĩ cô giả tạo.
- Chị cố gắng lên đừng buồn nữa.
My cười nhạt. - Thật cảm động. Nhưng mẹ tôi trên trời có linh cũng không nhận nén nhang này của hai người đâu.
Hàn Kim Trạch đáp.
- Hôm nay cô cứ nói gì tùy thích. Tôi sẽ không để bụng đâu. San San xong rồi chúng ta nên đi thôi.
My nhìn theo họ, đôi mắt đỏ hoe xuyên thấu như muốn giết hai người ngay bây giờ. Trong lòng cô một nỗi căm hận đã lớn hơn bao giờ hết. Kẻ thù giết ba vẫn sống ung dung, thoải mái nếu như vậy ba cô ở dưới kia làm sao được thanh thản.
----------
London
Hạ Vy buồn chán ngồi xem tivi với đĩa thức ăn bên cạnh, trong khi đó Bảo Duy và Huy Nam cặm cụi làm việc từ rất lâu. Huy Nam có chút khó chịu nhìn Hạ Vy gắt.
- Em là thư ký đấy. Sao không giúp giám đốc của mình đi.
Hạ Vy dửng dưng đáp, khiến Huy Nam tức điên. - Là anh ấy không bảo em làm.
- Em là cái đồ bướng bỉnh, ngang ngạnh nhất mà anh từng gặp. Cái đồ.......!
Vừa nói chưa xong câu, Hạ Vy đã quay ra nhìn anh, trợn trừng mắt dọa nạt. Huy Nam biết được nguy hiểm nên dừng lại không nói thêm câu nào.
- Chỉ là anh nhường con gái thôi nhé Hạ Vy!!!!
Cô đứng bật dậy, đi thẳng tới chỗ Huy Nam. - Giờ anh muốn làm gì? Cứ đánh thẳng vào mặt em đây này. Đánh đi!!!
Hạ Vy tiến sát mặt vào anh, Huy Nam theo phản xạ lùi lại mấy bước. Rồi dùng cả bàn tay ẩn trán cô.
- Thôi đi. Anh không chấp trẻ con.
Hạ Vy không chịu thua vẫn cứ cãi. - Ai trẻ con hả? Anh nghĩ chúng ta hơn nhau bao nhiêu tuổi?
- Hai người thôi đi. Cãi nhau nhiều, có tin tôi đuổi hai người đi không? - Duy nói.
Hạ Vy chỉ thẳng tay vào Huy Nam, quay ra cãi lí với Bảo Duy .
- Anh còn dọa à? Không phải là anh ta thích gây sự với em sao?
Duy cầm cây bút trên tay đập mạnh xuống bàn, đứng dậy đi đến chỗ đối diện Hạ Vy.
- Anh nói cho em biết. Từ khi em đến đây không biết phải trái gì cả. Đừng gây sự vô cớ nữa, anh không rảnh để đôi co
với em. Anh không giao việc cho em thì em có thể tự đi tìm chỗ nào đó chơi, đừng làm phiền anh. Dù ở Việt Nam em có thể gây rối bất cứ lúc nào, nhưng ở đây em phải biết phải trái.
Hạ Vy bị chửi một trận, như tổn thương lòng tự trọng. Quá bức xúc, khiến cô rơi nước mắt. Huy Nam ngạc nhiên.
- Ơ... Khóc rồi kìa ? Bảo Duy cậu giỏi thật có thể khiến cô ấy khóc.
Bảo Duy không để tâm trở về bàn làm việc.
- Bảo Duy. Anh được lắm, anh quá đáng lắm. Nói tôi gây sự vô cớ, vậy sao anh không nghĩ đến lý do vì sao tôi như vậy
đi?
Vừa dứt câu, Hạ Vy quay người bỏ đi luôn. Cô ra ngoài, đóng sầm cửa lại, vừa khóc vừa chạy thật nhanh. Huy Nam ở sau cố gắng gọi lại nhưng không được.
- Này...Hạ Vy. Huy Nam khoanh tay trước ngực bất mãn. - Sao cậu lại chửi Hạ Vy thế. Tôi cũng muốn trêu đùa cô bé đó thôi mà.
- Nhưng không ngờ lại dễ khóc như vậy.
Bảo Duy thẳng thừng đáp. - Kệ cô ấy đi. Làm sai phải chịu.
Huy Nam ngẩn ngơ, miệng chữ A mồm chữ O. - Này. Tôi không ngờ cậu lại là kẻ máu lạnh như Nhật Anh đó.
- Trước giờ tôi toàn thế. Chỉ là không muốn thể hiện - Duy đáp.
- Ngộ nhỡ cô ấy đi thật thì sao? Hoặc bị lạc đường thì sao? - Huy Nam
Bảo Duy trả lời, như là không lo lắng cho lắm.
- Đừng lo. Cô ấy đã sống ở nước ngoài nhiều năm không lạc được đâu. Bây giờ chúng ta cần đi gặp đối tác, cuộc gặp gỡ diễn ra khá lâu. Có lẽ lúc chúng ta về thì Hạ Vy đã ở nhà rồi.
.
Hạ Vy vừa đi vừa dậm chân thật mạnh. Cô như đang trút giận xuống đường đi của London.
- Bảo Duy. Cái tên đáng ghét, lúc nào cũng bắt nạt tôi. Anh nghĩ anh là ai hả?
Nước mắt rơi xuống tay khiến cô giật mình. - Sao mình lại khóc thế này. Không đáng.
Một chàng trai nước ngoài đi đến cạnh cô, bắt chuyện.
- Hey, girl. Why here crying alone? ( Tại sao lại ngồi đây khóc một mình thế?)
Hạ Vy ngước lên nhìn, anh chàng tây điển trai cao ráo với nước da trắng, cô có chút không thân thiện với người lạ.
- not related to him ( Không liên quan đến anh )
Chàng trai thấy thái độ ấy vô cùng thích thú, anh bật cười.
-Wow! Very good. I like ( Rất tốt. Tôi thích)
Hạ Vy đáp rồi quay ra phía khác. - I don't care (Tôi không quan tâm)
- She's not European. She is Asian? ( Cô không phải người Châu Âu. Cô là người Châu Á phải không?)
Hạ Vy thở dài, trở lại miễn cưỡng.
- Yes. Do not disturb me. Ok? ( Vâng. Đừng làm phiền tôi, được không?)
Anh chàng Tây mỉm cười đáp. - I’m glad that we met. So we did friends (Rất vui vì chúng ta đã gặp nhau nên chúng ta sẽ
là bạn.)
Hạ vy ngạc nhiên. - Friend?
- Hi. I'm Alex.
Cô lúng túng trả lời. - I'm Alie. Vietnamese name is Ha Vy ( Tôi là Alie. Tên tiếng việt là Hạ Vy.)
- Ok. - Nói rồi anh chàng Alex kéo cô đi thật nhanh, đến chỗ khu vui chơi giải trí đông người. Mặc dù không biết là người
tốt hay người xấu nhưng tâm trạng cô bây giờ chả nghĩ được nhiều. ----------
Phú Quốc - Việt Nam
Nhật Anh trút bỏ bộ quần áo lịch lãm, sang trọng của con nhà giàu. Thay vào đó là những bộ đồ giản dị như Hải Minh. Từ sáng anh cùng Hải Minh ra biển đánh cá, rồi về nhà phụ giúp những công việc nhà nông khá thành thạo, mà không hề kêu mệt mỏi.
Thái độ đó của Nhật Anh khiến Hải Minh không khỏi bất ngờ, khi một người chưa từng làm công việc đụng tay đụng chân lại có thể dễ dàng thích ứng một cách thoải mái như vậy.
Kết thúc công việc . Hai người mệt rã rời, nằm xuống chiếc sập gỗ, thở hồn hển.
- Này Nhật Anh. Đây là lần đầu tiên làm việc sao có thể thoải mái như vậy?
Nhật Anh bật cười. - Tôi không nghĩ việc này lại dễ dàng và thoải mái như vậy. Không giống như công việc văn phòng chút nào. Tôi bắt đầu thích cuộc sống an nhàn này của cậu rồi đó.
- Thiếu gia của tôi ơi. Ban đầu thì vậy thôi, nhưng dần dần sẽ thấy nó vất vả lắm.
Anh ngước lên nhìn bầu . Mỉm cười với chuỗi ngày dài làm nông. Công việc này đối với anh mà nói thì thoải mái hơn là làm việc ở tầng cao, ngày ngày được nhân viên chào hỏi thân mật. Anh mệt mỏi khi phải mạo hiểm ký hợp đồng, nhiều khi phải đánh cược bằng cả công ty nhưng anh biết đó là trọng trách không thể nào thoát khỏi.
Anh nhìn sang, cô gái ở cùng nhà với Hải Minh đang đãi gạo nấu cơm, làm việc nhà say sưa. Cô ấy đã thay đổi và khác đi rất nhiều, cũng đã thoải mái hơn trước. Ngày hôm qua, gặp cô ở cổng đi vào anh không khỏi bất ngờ, trước bộ dạng giản dị hơn là bề ngoài sang trọng, quyến rũ trước kia của cô, nhưng càng bất ngờ hơn người này lại là Elly, một Elly đáng ra đã chết nhưng dường như lại được hồi sinh quay về sống cuộc sống không khó khăn, chỉ còn lại ngày tháng hạnh phúc.
- Về cô gái mất trí đó. Cậu quen cô ấy nhưng sao từ hôm qua lại từ chối tôi trả lời câu hỏi về cô ấy.
Nhật Anh mỉm cười. - Là vì tôi không muốn cậu sợ phát khiếp.
Hải Minh bật cười, ngồi bật dậy nhìn vẻ mặt đắc ý của Nhật Anh.
- Cậu nghĩ tôi là ai mà sợ mấy chuyện không đâu đó chứ?
Nhật Anh bình tĩnh hơn, trả lời. - Vậy được. Cậu nghe rõ đây dù có chuyện gì xảy ra cũng phải bình tĩnh nhé.
- Cô ấy là Băng Hy, tên thường gọi là Elly là một người cực kỳ thông minh và tài giỏi . Và còn một bí mật cô ấy là con gái bác Nguyên Hùng, là chị em cùng cha khác mẹ với Huyền My. Do mẹ hiểu lầm từ mẹ cô ấy, nên Elly đã tiếp tay cho Hàn Kim Trạch và chủ tịch Minh Đức giết chính ba mình.
Hải Minh đấm mạnh tay xuống sập ghỗ, anh không thể tin vụ án khiến anh từ bỏ công việc cảnh sát đến đây lại có liên quan đến Elly. Người anh đã giúp đỡ bấy lâu nay.
Nhật Anh liếc qua nhìn Hải Minh không được hài lòng. - Tôi đã nói là phải bình tĩnh mà.
- Nhưng Elly, cô ấy có một tuổi thơ cực kỳ bất hạnh. Mẹ mất, ba đưa vào trại trẻ mồ côi, từ đó mà sinh ra hiểu lầm. Khi biết được đó là hiểu lầm cô ấy cũng hối hận lắm, giúp Huyền My lại gần với sự thật hơn. Nhưng Hàn Kim Trạch nhằm ngăn chặn, đã ép cô ấy phải nhảy xuống biển. Còn lý do cô ấy vẫn ở đây tôi không biết!
Hải Minh nhìn chằm chằm vào Elly, ánh mặt rủ xuống một tia thất vọng, cũng xen lẫn thương cảm.
- Không ngờ lại như vậy. Ngày cô ấy nhảy xuống biển, là tôi đi đánh cá ban đêm đã cứu cô ấy lên. Rồi hôn mê 1 tuần, khi tỉnh lại thì không nhớ gì cả. Đến khi tôi thăm dò, thì họ nói có một cô gái đang tìm người nhà mất tích, nhưng khi tìm ra được người đang tìm kiếm đó thì biết được họ đã tổ chức tang lễ, nên tôi tưởng họ không tìm cô ấy.
Nhật Anh thở dài.
- Tôi hiểu tâm trạng của cậu bây giờ. Nhưng cô ấy là một người tội nghiệp và đã mất trí nhớ. Tôi nghĩ cô ấy cũng muốn vứt bỏ quá khứ đó nên không muốn nhớ lại, giờ chỉ sống vui vẻ thế này thôi. Và tôi xin cậu hãy chăm sóc cô ấy, cũng như là giúp bác Nguyên Hùng đi, đừng để cô ấy gặp nguy hiểm nữa.
Hải Minh đáp. - Cậu quan tâm cả chị gái của người mình yêu cơ à, thật ngưỡng mộ. Nhưng khi tôi trở về đất liền, cô ấy sẽ thế nào?
Nhật Anh suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
- Theo tôi biết thì họ chỉ biết đến cô ấy với cái tên Elly, còn tên thật thì đã bị lãng quên. Khi trở về thì hãy để cô ấy sống với tên thật, và xóa bỏ mọi thứ liên quan đến Elly để cô ấy sống vui vẻ.
Hải Minh rầu rĩ, suy tính chuyện khác. - Nhưng chỉ có cô ấy là người biết rõ về vụ án. Nếu cô ấy không nhớ lại sẽ khó khăn.
Nhật Anh vỗ vai Hải Minh động viên.
- Tôi sẽ giúp cậu phá án bằng cách khác.
----------------
London - 08:00 PM
Bảo Duy, Huy Nam trở về nhà đầy mệt mỏi. Huy Nam vừa mở cửa, nhìn ngó xung quanh tìm kiếm Hạ Vy nhưng không thấy.
- Hạ Vy vẫn chưa về.
Bảo Duy vẫn bình tĩnh đáp. - Cậu gọi điện thoại thử xem.
Huy Nam nhanh chóng rút điện thoại ra bấm số Hạ Vy, trên mặt pha chút lo lắng, áy náy một phần là vì anh nên Hạ Vy mới bỏ đi.
- Hạ Vy em đang ở đâu vậy? Không định về sao?
Đầu dây bên kia trả lời. - Các người đâu muốn tôi về!
- Thôi cô bé, cho bọn anh xin lỗi được không? Là lỗi của anh, về nhà em muốn xử anh thế nào cũng được.
Hạ Vy vui vẻ trả lời. - Coi như anh biết phải trái. Nhưng người kia em không ưa nổi. Thôi thì lát nữa em về.
- Thế em đang ở đâu? với ai?
Hạ Vy gấp rút có vẻ cô đang ở một cuộc vui đông đúc nào đó, âm thanh hò reo của cả nam lẫn nữ vang lên rõ rệt.
- Với bạn.
Nói rồi cô tắt máy luôn mặc kệ Huy Nam đang lúng túng. Hồi nãy anh cũng nghe được mấy âm thanh đó, không khỏi tò mò.
- Sao rồi? - Duy hỏi
Huy Nam nghiêng đầu khó hiểu. - Cô ấy ổn. Nhưng kì lạ, tôi nghe thấy tiếng của cả con trai lẫn con gái. Hình như là đang ở chỗ đông người.
Bảo Duy vào phòng thay quần áo rồi ra ngoài cổng chờ Hạ Vy.
Thời gian cứ dần trôi, anh đi qua đi lại giữa thời tiết giá rét, các bước đi ngày càng gấp rút hơn. Anh giờ tay lên nhìn đồng hồ đã là 10 giờ, và anh đã đứng đây đợi 2 tiếng.
Ngay giây phút anh định bước vào nhà thì cũng là lúc Hạ Vy về, vừa nhìn thấy cô anh mỉm cười nhẹ nhõm hơn, nhưng bên cạnh cô còn có một anh chàng người Anh đang nói chuyện rôm rả cùng cô.
- Hạ Vy. Sao về muộn vậy? Em biết đây là một đất nước xa lạ không?
Cô vừa nhìn thấy anh vẻ mặt đã không vui, lườm nguýt một cái rồi lạnh lùng đáp.
- Xa lạ. Nhưng người còn tốt hơn cả anh.
Bảo Duy nhìn sang anh chàng kia hỏi. - Who are you?
Alex mỉm cười thân thiện rồi dơ tay ra có ý định bắt tay.
- I was her friend. Nice to meet you. ( Tôi là bạn cô ấy. Rất vui được gặp anh)
Bảo Duy cũng lịch sự đáp lại. - Friend? Acquaintances from when?( Bạn bè. Quen biết từ khi nào?)
- This afternoon but we are friend and I'm not the bad guy so do not think much. I know she is his ( Chiều nay. nhưng chúng tôi chỉ là bạn bè và tôi không phải kẻ xấu xa vậy đừng suy nghĩ nhiều. Tôi biết cô ấy là của anh)
Hạ Vy tức giận. - Alex. Don't talk nonsense (Alex. Đừng nói chuyện vô nghĩa.)
Bảo Duy mỉm cười đáp.
- Thank you brought her home. Her friend is also my friend. Nice to meet you too ( Cảm ơn đã đưa cô ấy về nhà. Bạn cô ấy cũng là bạn của tôi. Tôi cũng rất vui được gặp cậu)
Alex đáp. -I also hope that such ( Tôi cũng hy vọng là như vậy)
-Two people on the go home. Alie Stay in touch( Hai người vào nhà đi. Alie hãy giữ liên lạc)
- See you again Alex ( Hẹn gặp lại Alex) - Vừa nói Hạ Vy vừa vẫy tay nuối tiếc.
Alex tiến đến định ôm cô nhưng cô lại bị Bảo Duy lôi vào nhà.
- Bye.
Anh đóng sầm cửa lại không thoải mái. Hạ Vy thong thả ngồi xuống ghế.
- Con người kia làm sao vậy chứ? Đã nổi nóng với người ta rồi con tỏ ra khó chịu.
Huy Nam gập quyển báo đang cầm trên tay xuống. - Cậu ấy đứng ngoài trời lạnh đợi em hai tiếng đó.
Hạ Vy ngạc nhiên. - Thật á?
- Nhưng anh ta như vậy cũng đáng. Ai bảo quát em. À mà anh nói sẽ để em xử lý, anh muốn thế nào đây.
Anh đột nhiên nhớ ra lời của mình lúc nói chuyện điện thoại vội vã đứng dây chạy. Hạ Vy đuổi theo.
- Đứng lại, anh nói mà không giữ lời à.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...