“BỐP”
Nó đang ngủ ngon lành như 1 thiên thần trên bãi cỏ xanh mướt sau trường thì có 1 cái gì đó lao thẳng vào khuôn mặt đáng yêu của nó khiến cho nó đang mơ về chàng hoàng tử bạch mã đẹp trai - sau này là chồng của công chúa hay là chồng nó thì bị cái vật đó làm gián đoạn mà giật mình tỉnh dậy……
_Thằng ngu nào chơi ác vầy???...._ Nó bực mình nhăn nhó hét lên vì bị phá mộng đẹp.
_Xin lỗi_ 1 giọng nam trầm lạnh lùng vang lên.
Và ngay trước mặt nó đây là 1 chàng trai với những đường nét sắc sảo góc cạnh cực anh tuấn, dáng người dong dỏng cao phải tới hơn 1m8, nước da k trắng mà ngăm đen cực kì nam tính….. Túm gọn lại 1 câu là người con trai trước mặt nó đây còn đẹp trai hơn nhiều hoàng tử trong mơ của nó gấp chục lần khiến cho nó h đang trong trạng thái mắt mở to, mồm há hốc chảy cả nước dãi nhìn hắn đăm đăm……
_Anh…..Anh……….
_Cô k sao chứ? K sao thì xin phép!!_ Giọng anh vẫn lạnh lùng vậy.
Chẳng thèm đợi cái con bé mơ mộng như nó quay về hiện tại anh đã cầm trên tay quả bóng màu cam có lẽ chính là hung khí gây bên vết bầm đỏ trên trán nó tiến về phía sân bóng rổ……
_A….A…..A………… Anh đẹp trai, nhất định anh phải là của em _ Anh đã đi xa nó 1 đoạn rồi nó mới hoàn hồn mà hét lên.
Tuy xa vậy nhưng cái âm thanh cao vót của nó thì chẳng những anh nghe thấy được mà cả lũ con trai trong cái sân bóng rổ đều nghe rõ mồn một lời tỏ tình của nó…….
_Haha, Vũ, em này là em thứ bao nhiêu tỏ tình với mày rồi, 1 trăm bao nhiêu rồi? _1 tên con trai cười cười tới vỗ vai anh.
_Nhưng cô bé này đặc biệt à nha. Tỏ tình độc đáo thật đấy chưa có cô bé nào dám làm vậy cả luôn _ 1 tên khác bước tới hùa theo.
_Tập tiếp đi, đừng tào lao nữa _ Anh k quan tâm vẫn lạnh lùng như vậy.
Với anh lúc đấy nó cũng chỉ như bao nhiêu cô gái khác nhìn thấy anh cái là yêu luôn bởi vẻ đẹp ngoại hình của anh mà thôi, anh k bao h bận tâm bởi những cô gái như vậy. Nhưng anh thật đâu biết được rằng cuộc đời anh sẽ thay đổi theo 1 hướng khác vì nó - 1 con nhỏ mà lúc ấy anh cho rằng vô duyên chẳng được cái nết gì……
* * *
1 TUẦN SAU:
_A….A………….A……….ANH VŨ ỚI! CỐ LÊN…………
Ở phía khán đài, giọng hét của nó vang vọng khắp nơi trên sân bóng rổ, lấn át luôn cả tiếng cổ vũ của tất cả những đứa con gái khác dành cho anh.
Vâng, kể từ cái ngày nó gặp anh thì ngay sau ngày hôm đấy nó đã biết được tất cả các thông tin đầy đủ về anh: cao 1m 85, đẹp trai, nhà giàu học giỏi, đa tài; là đội trưởng club bóng rổ và cũng là hot boy khoa kinh tế nổi tiếng đứng đầu trường về tất cả mọi mặt, rất được các thầy cô giáo yêu quý; anh biết chơi guitar và học hoa kinh tế lớp chọn A…… Mọi thứ về anh dường như đều trái ngược với 1 đứa như nó. Nó, ngoại hình cũng bt thôi so với cái hot girl khác thì k bằng (hơn thì đã thành hot girl từ lâu rồi), học hành cũng cực bình thường vì để vào được trường này nó phải chật vật mãi bỏ ăn bỏ chơi để học ôn thi, gia đình thì k giàu cũng chẳng nghèo chỉ đủ cho nó ăn học nên người…..
Nhưng cũng kể từ ngày hôm đó đi bên anh luôn có 1 con cún con vui mừng vẫy đuôi chạy theo anh mặc cho anh cứ lạnh lùng hắt hủi mình…..
_Chậc, giọng cô nhóc này khỏe kinh _ 1 tên trong đội bóng rổ nhìn về phía nó đang cổ vũ anh nhiệt tình mà phải chẹp miệng bái phục cái thanh âm của nó khéo đến ca sĩ cũng chưa chắc đã sánh bằng.
_K biết có phải học khoa thanh nhạc của trường mình k nhỉ? _ 1 tên khác đùa hỏi.
_Haha k phải đâu, cô bé đó tên Triệu Vũ Hoàng My, học ban 1 khoa mỹ thuật đấy _1 thằng khác cười giải thích.
………………
Chuyện nó bám theo anh chẳng có gì là lạ với các thành viên đội bóng rổ cả; cái gương mặt lúc nào cũng hớn hở của nó đi bên anh 1 ngày k xuất hiện ở sân bóng rổ cho các thành viên thấy họ còn cảm thấy thiếu thiếu ý chứ. Nó tuy k xinh đẹp sắc sảo, k rạng ngời kiêu sa hay yểu điệu thục nữ như những cô gái khác nhưng lại rất được các đàn anh trong đội thích thú bởi sự thẳng thắn, nhí nhảnh, ngây thơ vô (số) tội của nó; ở nó cho người ta cảm thấy sự vui tươi hòa đồng, 1 tình cảm chân thật chứ k giả dối như những đứa con gái khác tới đây…… Nó tuy k đẹp thật nhưng cũng k hề xấu đâu nhé, nó được ông trời phú cho 1 đôi mắt to tròn đen láy, lanh lanh đầy tinh anh… khiến cho gương mặt nó khi người ta nhìn vào cảm thấy k thể k vui được…….
_Tập tiếp đi _ Anh đứng dậy, cầm trái bóng bước ra sân sau khi buông 1 câu lạnh lùng.
Phải, có mỗi anh là cứ hễ nhìn thấy nó là y như rằng lại càng trở nên lạnh lùng, hắt hủi nó hơn. Anh dường như coi nó là vô hình là k nhìn thấy đến 1 lần liếc mắt nhìn nó anh cũng chưa bao h nhìn……
* * *
1 THÁNG SAU:
_Nghỉ 15’ _ Giọng anh vang lên trên sân.
Tất cả đội ai cũng đều mệt nhoài, mồ hôi mồ kê đầm đìa ướt hết cả bộ đồ tập, thở bằng miệng luôn đang lết cái thân ra băng ghế ngồi nghỉ và trong đó có cả anh. Anh tuy còn mệt hơn mọi người vì là đội trưởng nên phải luôn gương mẫu tập nhưng dù mồ hôi có chảy ra như suối anh cũng k bao h tỏ ra mệt mỏi quá mức cả…..
_Anh Vũ, nước mát, khăn sạch nè anh uống nước lau mồ hôi đi_ Nó cười tươi, đưa cho anh chai nước lạnh và khăn bông sạch; tay còn phe phẩy cái quạt giấy vừa tự gấp quạt cho anh (=.=)
Anh nhìn nó, khẽ nhíu mày rồi với gương mặt lạnh chẳng biểu cảm vui hay buồn gì lấy khăn lau mặt rồi cầm chai nước nó đưa tu ngon lành cũng chẳng thèm nói 1 lời cám ơn với nó.
_A….! My à, em tốt với cái thằng “tảng đá” đó làm gì, tốt với anh nè _ 1 tên nhìn anh như vua đang ngồi trên băng ghế nhàn hạ mà đầy ghen tỵ nói với nó.
_Phải đó, tốt với tụi anh nè hay là em bỏ thằng Vũ đi qua yêu anh cũng được ý… kaka_ 1 tên đùa nó.
_Hihi, em mang nước ấy anh nữa đấy, mấy anh uống đi. Ai bảo các anh nghiêm quá cơ tập toàn khóa cửa chứ k fan mấy anh ngoài kia vào chả phục vụ ấy anh tuốt từ đầu đến chân luôn à _ Nó cười, đưa nước lạnh ấy anh trong đội.
_Thôi anh xin em, vào để anh chết mất xác luôn à _ 1 tên ngao ngán nói.
_Phải đó, để mấy nhỏ đó vào có khi thằng Vũ nó dẹp luôn club này mất à _ Tên khác đồng tình. Nhìn đám con gái ngoài kia đang lườm nó mà toát mồ hôi.
_Mà này hay em làm quản lý luôn cho tụi anh được được k? _ 1 tên khác nhảy vào nói.
_K ĐƯỢC….._ Nó còn chưa kịp ứ ừ gí thì hắn đã phản đối gay gắt.
Tên kia nhìn hắn nhíu mày nói:
_Tại sao k được? Đội mình k có quản lý nên đến nước còn chẳng có mà uống. My có phải liễu yếu đào tơ hay chảnh chọe như mấy em kia đâu; em ý dám trèo cây vào đây vốn đã k bình thường rồi.
_Ờ cũng phải, tụi này thấy My cũng đâu giống mấy nhỏ đó chẳng làm gì quá đáng cả. Cũng rất ấn tượng với em ý từ lần đầu đến bây h luôn, đặc biệt là giọng, hehe_ 1 tên khác nhìn nó cười đầy ẩn ý.
_Giọng em làm sao ạ? _ Nó nghiêng đầu nhìn tên đó k hiểu.
_ Hừ, tùy mấy ng _ Hắn lạnh lùng bỏ đi.
Và từ ngày hôm đấy nó chính thức trở thành quản lý đội bóng, nghiễm nhiên được ra vào sân bóng này như các cầu thủ trong đội với trách nhiệm cao cả lớn lao là mang nước lạnh đi cho các anh uống. Nhưng cũng chính vì vậy nó khá thân với các anh trong đội; có thêm nó nên đội bóng cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều…..
_Anh ơi! Nước nè…. _ Nó lon ton chạy lại đưa nước và khăn cho anh khi anh vừa tập xong.
Anh đón chai nước từ tay nó đưa lên miệng uống nhưng chợt nhận ra vị của nước này k phải là vị của nước lọc lạnh như bình thường nữa là nó tuy nhạt nhưng mang 1 vị khang khác nước bình thường. Anh quay sang nhìn nó hỏi:
_Nước gì đây?
Nó thấy anh hỏi cũng có hơi ngạc nhiên 1 chút vì k ngờ anh lại nhận ra được nhưng rồi nó cũng cười cười ghé vào tai anh e dè nói nhỏ:
_Hì hì, nước chanh lạnh đấy ạ. Uống cái này tốt hơn là uống mỗi nước lọc không nhưng em k có đủ tiền mua chanh để pha cho tất cả mọi người đâu nên ….. hì hì, anh giữ bí mật nhé.
Anh nhìn cái mặt hơi ửng hồng cùng với cái giọng thỏ thẻ pha chút nài nỉ của nó mà lòng cảm thấy có cái gì đó ấm lắm….. Quay mặt đi, tu hết sạch chai nước nó pha, trả lại cái vỏ chai k rồi lạnh lùng nói 1 câu : “Cám ơn” rồi mới đứng dậy tiến về phía sân bóng.
Tuy giọng nói của anh nhỏ thôi nhưng nó gần anh mà nên nó nghe anh nói rõ lắm và nó vui lắm. Nó cũng chỉ cần có vậy là sung sướng lắm rồi; anh h tuy k nói chuyện với nó nhiều nhưng cũng k quá lạnh lùng với nói như trước nữa rồi…. Nó đã tiến gần anh thêm 1 chút nữa rồi, nó vui lắm chắc tồi nay khỏi ngủ luôn quá………..
* * *
1 THÁNG NỮA TRÔI QUA:
_Triệu Vũ Hoàng My ….._ Tiếng quát thất thanh từ sân bóng rổ của 1 giọng con trai mà ai cũng biết là ai đấy. Cái người con trai duy nhất ở club bóng rổ nỡ mắng nó chỉ có mình anh thôi.
_Dạ….Dạ……_Giọng nó e dè vang lên khe khẽ.
_Tôi đã nói với em sao rồi hả? Con gái con đứa gì mà mặc váy sao cứ suốt ngày trèo cây thế hả, em có phải con gái k thế? Cửa chính đàng hoàng mở cho em vào sao k đi mà cứ phải trèo cây làm cái gì hả? Nhỡ ngã gãy chân ra đấy thì làm sao hả, em có còn bé nữa k mà sao phải để tôi nói nhiều thế hả? _ Giọng anh hét lên với nó còn nó thì có rúm người nghe anh mắng.
_Anh ơi!.... _ Giọng nó yếu ớt vang lên. K hiểu sao cứ đứng trước anh là cái giọng oanh vàng của nó k thể phát huy được.
_Gì? _ Anh lạnh lùng nhìn nó.
_ Umh…. Em mặc quần bó bên trong mà nên chẳng ai nhìn thấy gì được đâu, anh đừng ghen mà…. Hihi_ Nó nhìn anh cười cực kì ngây thơ rồi tiện tay vén chiếc váy của mình lên cho anh xem; bên trong nó mặc 1 chiếc quần bó dài ngang đùi màu đen.
_Em….. Em……. TRIỆU VŨ HOÀNG MY………_Khuôn mặt anh tối sầm lại rồi hét vào mặt nó đầy giận dữ trong khi có đứa ngây thơ thì sợ rúm người nhưng có hiểu vì sao mà anh cáu đâu.
Chuyện này nếu mấy tuần trước hay tháng trước thì có thể cho là kì lạ nhưng h thì ngày nào cũng như ngày nào ở cái sân bóng rổ kia cũng đều vang lên tiếng la của anh dành cho nó k chuyện này thì chuyện kia và đặc biệt là cái chuyện nó trèo cây thì dù anh nói như thế nào thì nó cũng bỏ ngoài tai; chỉ ngoan ngoan được mấy hôm đầu xong cứ lúc nào anh k để ý là nó lại trèo vào……
_Chậc, tao chơi với thằng Vũ từ bé mà chưa bao h thấy nó giận cái gì đó ra mặt như thế cả. Cô bé này tài thật đấy _ 1 tên nhìn anh bằng ánh mắt như k thể tin nổi rồi liếc nhìn nó bằng ánh mắt đầy thán phục.
_Công nhận, ngày nào cũng chọc được cái thằng lúc nào cũng lạnh lùng, điềm tĩnh giận tới đỏ mắt tía tai thì k phải là ng bt đâu nhớ_ 1 tên khác cũng nể phục nhìn nó với anh.
…….
Chủ đề về nó và anh vẫn luôn là chủ đề hay ho nhất để mọi người bàn tán. Những thành viên trong đội bóng rổ dường như coi những trận mắng của anh với nó là 1 niềm vui k thể thiếu trong cuộc sống của mình luôn…… Và có lẽ cả thế giới này có mình nó đủ sức chọc cho anh cáu như vậy thôi…..
Anh đối với nó h cũng đã khác đi rất nhiều rồi, thay vì lạnh lùng k nói 1 lời nào với nó k thèm để tâm đến nó thì h đây anh thay vào đó mà mắng nó vì cái kiểu ngô nghê ngốc nghếch và ngang bướng của nó. Tuy k phải là những lời nói ân cần yêu thương nhưng rõ ràng rằng anh cũng quan tâm tới nó nên mới mắng nó thôi….. Và h ở trường thì chẳng ai là k biết về nó_ cái đuôi bám theo anh mọi lúc mọi nơi chẳng hề ngại ngần ánh mắt của bất cứ ai dù là thiện cảm hay là k……
_Triệu Vũ Hoàng My, em có bỏ tay tôi ra k thì bảo, đang ở sân trường đấy_Anh lườm nó rách cả mắt, cố dằng tay mình ra khỏi đôi bàn tay nhỏ nhắn của nó đang ôm chặt lấy mình kia.
_K, bỏ tay anh ra nhỡ 1 nhỏ nào đấy chạy lại cưới anh mất thì sao? Anh chưa phải người yêu em mà, ngta dám lắm chứ bộ _ Nó ngang bướng ôm chặt tay anh hơn.
_Em k biết ngại sao? _ Anh cố mãi chẳng được đành thở dài nhìn nó.
_Hề hề anh ơi, quan điểm của em là muốn tán trai đẹp thì phải chai mặt anh ạ. Anh đẹp giữ zậy thì thế này đã là zề _ Nó nhìn anh cười toét.
Anh nhìn nó mà cũng bất lực luôn k nói gì nữa khẽ thở dài rồi bước đi kéo theo cái con người đang bám chặt cứng mình như con đỉa kia vào lớp học trong những ánh mắt kì quái lẫn ghen ghét của mọi người……
_Èo ôi! Làm thế nào mà anh ngốn được hết quyển cái quyển sách dày tới hơn 5cm này thế, nổ óc mà chết mất à _ Nó cầm thước kẻ đo độ dày của quyển sách rồi mặt méo xẹo nhìn anh đầy thương cảm.
_Em mà k ngồi yên được là tôi đuổi em ra ngoài đấy_ Anh giật quyển sách từ tay nó k quên lừ mắt cảnh cáo.
_A! Buồn quá à…. Anh ơi! Hẹn hò với em đi…. Em muốn đi ăn kem dâu_ Nó lay lay tay anh.
_K, em điên sao? Tôi đã nói là tôi k có hứng thú với mấy thứ vớ vẩn ấy rồi. Đừng làm phiền tôi. K học xong thì tôi sẽ k bao h nghĩ những thứ đó đâu_ Anh phũ phàng từ chối nó.
_A……. k được đâu à, anh học xong rồi phải 1 năm nữa cơ lúc ấy em già đi hẳn 1 tuổi liền đới….. sẽ xấu đi thì anh sẽ theo mấy em xinh tươi mất thì sao? _ Nó lắc đầu nguầy nguậy phản đối.
Anh nhìn cái thái độ biểu tình quyết liệt và cái lí do của nó mà chán chẳng buồn nói nữa mà quay đầu tập trung nghe giảng tiếp….. Chính anh cũng k hiểu được mình tại sao lại để nó bám mình tới tận bây h, có phải là anh k dùng những từ phũ phàng để nói nó đâu…..
Nó nói chán chê 1 thôi 1 hồi quay sang anh thì thấy anh rất chăm chú nghe giảng của cái ông thấy nó gọi là đầu hói đeo đít chai kia chứ có thèm nghe nó nói gì đâu. Vừa bực vừa chán vì lại bị anh bơ đẹp nó nghiêng đầu ngả vào vai anh ngủ ngon lành tới hết giờ học ……
_Anh đã bảo về đi mà_ Anh nhăn mặt nói với nó.
_K, em đi với anh đợi anh tan ca rồi về cơ_ Nó lắc đầu bám chặt tay anh ngang bướng k chịu nghe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...