Gần đến giờ, ta quay sang nhìn Ngô Tang nói, Tề Điềm, ngươi là nghĩa tử của ta.
Ngô Tang gật đầu, nói, nghĩa phụ tặng tên, Tề Điềm khắc sâu tận đáy lòng nào dám lãng quên.
Ta biết y sẽ không quên, vì y cùng gia gia mình rất giống nhau, có trí nhớ rất tốt, ngày đó y không tên không họ, nếu không phải ta giúp đỡ, làm sao có thể nhanh chóng nhập họ tịch.
Sau đó ta nói mẫu thân ngươi là người tính tình ngay thẳng, không câu nệ tục lệ, đương nhiên càng không để ý chuyện nam tử yêu nhau. Ngày đó nàng dùng tính mệnh của mình vật lộn, chỉ vì lúc đó nàng nghĩ rằng đế vương vô tình, chỉ xem ngươi là luyến sủng chứ không phải thực sự yêu ngươi, sợ ngươi sau này bị hắn bỏ rơi chết già trong thâm cung. Tề Điềm, mẫu thân dùng quãng đời còn lại để giành cho ngươi một cơ hội, để ngươi có thể hưởng hạnh phúc trọn vẹn.
Ta vẫn lẳng lặng nhìn Ngô Tang, ngừng một chút rồi nói tiếp, cái chết của nàng là để ngươi có cuộc sống tốt hơn, chứ không phải trở thành gánh nặng sinh thời của ngươi. Đã nhiều năm trôi qua, bệ hạ có thật lòng với ngươi hay không, ngươi hẳn rõ ràng hơn ta. Vậy ngươi có từng nghĩ tới, mẫu thân ngươi chỉ đơn giản muốn ngươi hạnh phúc, nàng sẽ không để ý người mang đến hạnh phúc cho ngươi là ai.
Tròng mắt Ngô Tang khẽ gợn sóng, nhìn ta trân trân lại không nói lời nào.
Ta lấy ra chiếc lọ xanh biếc như ngọc, nói, nghĩa phụ hôm nay chỉ cầu ngươi làm một chuyện, một là cho hoàng đế uống lọ này để hắn từ nay về sau không còn nhớ ngươi là ai, nếu không thì ngươi phải ở lại, vĩnh viễn không được rời khỏi hắn. Hai điều kiện chỉ cần ngươi giúp ta làm một là đủ.
Ta đánh cuộc lần cuối cùng, trước kia là vì Tề Tân cùng tiên đế chưa từng có bất kỳ tính ý, mà Ngô Tang cùng Lăng Ngũ lại không phải vậy, dù sao cũng có một quãng thời gian cả hai yêu tha thiết.
Ngô Tang nhìn chiếc lọ trong tay, một hồi sau mới siết chặt chấp nhận.
Lăng Diễm giờ đây đã trở thành một thiếu niên khôi ngô anh tuấn, hắn nhìn Ngô Tang xuống xe liền tựa vào người ta, nhẹ giọng gọi: “Quốc công......”
Ta chậm rãi khép lại hai mắt mệt mỏi, Lăng Hoằng, ta đã cố hết sức, ngươi không trách ta chứ.
………
Bên trong tẩm điện, bày trí vẫn xa hoa như năm đó, chẳng qua trong không khí phản phất thêm mùi vị nhàn nhạt của thuốc.
Hiện tại đã giữa trưa, hoàng đế dùng xong thuốc đang tựa vào trên giường mềm nghỉ ngơi.
Như thường lệ, Phụng An hầu hạ xong định bụng bưng chén thuốc ra ngoài, quay đầu lại đột nhiên thấy Ngô Tang, kinh ngạc trợt đến trợn to mắt, ngay sau đó thay bằng khuôn mặt vui vẻ như trông thấy cứu tinh.
Phụng An quay đầu lại muốn gọi hoàng đế lại bị Ngô Tang nhẹ nhàng ngăn lại. Phụng An hiểu ý, vui vẻ đi ra ngoài còn khép cửa lại giùm bọn họ.
Ngô Tang đến gần chăm chú nhìn người nằm trên giường mềm, thần sắc mỏi mệt không chịu nổi. Trước kia thật sự rất hận hắn chỉ nhìn nhiều thêm một chút liền thấy phiền chán.
Khi ngủ khuôn mặt hắn trông thật thanh thản, trong thanh thản lại phảng phất nét tiêu điều, hơi thở nặng nhọc. So với ba năm trước hắn hiện tại gầy rất nhiều, hai má hỏm sâu, xương gò má nhô cao, khí thế càng thêm phần sắc bén.
Người như vậy, nhất còn là thân đế vương, thật khó tưởng tượng hắn lại chịu thua nhân nhượng mình hết lần này đến lần khác.
Tròng mắt Ngô Tang thấm đượm buồn bả, đầu nhẹ nhàng nghiêng qua bên cạnh không dám nhìn. Nam tử tôn quý chỉ mới ba mươi, vậy mà mái tóc đã chuyển hoa râm như trải qua biết bao gian truân của cuộc đời.
Khi hơi thở quen thuộc phả vào trên mặt, mí mắt hoàng đế run run, từ từ mở ra.
Đầu tiên ánh vào mắt hắn là bóng người đơn bạc của Ngô Tang. Ngoài ý muốn hắn lại không có bất kỳ động tác, chỉ tham lam nhìn như muốn nuốt lấy người trước mắt.
Thân hình Ngô Tang khẽ động, lập tức hành lễ: “Bệ hạ ——”
“Đừng quỳ.” Một khắc trước còn si ngốc nhìn y, một khắc sau lại nhanh nhẹn nâng Ngô Tang muốn quỳ gối.
“Đừng quỳ tổn thương đầu gối.” Hoàng đế lẩm bẩm, “Trẫm nhớ, hôm đó lần đầu tiên ngươi vào cung, trẫm đã bắt ngươi quỳ ngoài tuyết mấy canh giờ. Trẫm lúc đó thật ngốc, rõ ràng ở thụ phân ngươi vừa thấy đã yêu, vậy mà cứ thích dùng lời sắc bén châm chọc ngươi, rõ ràng thích ngươi thích muốn chết, lại cứ nhất quyết cứng đầu không nhận.”
Hoàng đế bàn tay run rẩy chạm vào mặt Ngô Tang, nói: “Thật tốt, thật tốt, ngươi rốt cục chịu cho trẫm nhìn mặt.”
Ngô Tang sắc mặt thay đổi, khẽ gọi “Bệ hạ…”
“Đừng nói.” Hoàng đế chậm rãi vuốt ve đôi môi Ngô Tang: “Ngươi cho trẫm ôm một hồi, lời gì cũng đừng nói, đừng thốt ra những lời tổn thương người, trẫm biết sai rồi, là trẫm không tốt. Ngươi đừng giận trẫm......”
Ngô Tang lui về sau một bước, mở miệng: “Bệ hạ, đây không phải là mộng.”
Hoàng đế chấn động, đôi mắt vốn mơ màng ngay lập tức khôi phục thanh minh, ánh mắt úa tàn thoáng cái rạng rỡ nhìn Ngô Tang, song vẻ mặt như thế chỉ dừng lại chốc lát, cuối cùng trở nên trống rỗng mất mát.
Bởi vì hắn thấy Ngô Tang siết thật chặc thuốc giúp người quên đi một phần kí ức trong tay.
Hắn đột nhiên bật cười, mang theo vài phần bi thương: “Ngô Tang, ngươi hôm nay tới đây để khuyên trẫm uống thuốc làm người ta lãng quên ấy sao?”
Ngô Tang nhìn hắn chằm chằm, cắn môi không nói lời nào, một lúc lâu mới giao ra chiếc lọ. Thân lọ màu xanh biếc được chế tạo vô cùng mỏng, có thể nhìn thấy chất lỏng lưu chuyển bên trong.
“Ngô Tang, những năm này mặc dù ngươi chịu rất nhiều đau khổ, nhưng ta cũng chưa từng sống vui vẻ ngày nào. Ngươi không ở đây, ta đêm đêm sợ hãi, ngươi không ở đây, ta đêm dêm nhớ nhung. Tuy rằng rất khổ sở nhưng ta chưa từng nghĩ đến chuyện quên đi, và càng không nỡ quên. Dù mỗi lần nhớ lại ta đều đau đến khắc cốt ghi tâm, nhưng ta vẫn muốn nhớ từng nét mặt, đừng động tác của ngươi.”
Nói đến đây, hoàng đế liếc mắt nhìn sang lọ thuốc kia, giọng đầy giễu cợt: “Thuốc lãng quên này, thái phó từng khuyên ta uống nó, Phụng An cũng khuyên ta nên uống, ngay cả Tông Bạc Minh cũng đã tới. Nhưng ta không muốn, không ai có thể ép ta.”
“Ngươi chịu về nhìn ta, ta rất vui.” Hoàng đế đi về phía Ngô Tang, nhận lấy lọ thuốc, ánh mắt khẽ nhắm lại, không từ bỏ ý định hỏi thêm lần nữa: “Phàm là yêu cầu của ngươi, ta sẽ không cự tuyệt. Chỉ là người thật sự muốn ta uống nó sao? Uống xong nó những hình ảnh về ngươi sẽ biến mất ngay từ đây, ta không quen ngươi, dù tình cờ gặp cũng chỉ là người xa lạ.”
Ngô Tang im lặng cắn chặt môi, ánh mắt ngó chừng chiếc lọ trong tay hoàng đế.
Hoàng đế nhìn Ngô Tang tha thiết, tia mong đợi cuối cùng hóa thành mất mát, không đau khổ cũng không vui mừng.
Chậm rãi mở ra nắp lọ: “Nếu như đây là điều ngươi muốn, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi...”
Hoàng đế nâng cao bình, quyết định uống cạn lọ thuốc kia. Bất thình lình phía trước lóe lên một bóng hình, chiếc lọ bị lực mạnh ném văng sang một bên. Hoàng đế sững sờ nhìn chiếc lọ quay tròn dưới mặt đất, thật lâu sau mới mở miệng nói: “Ngô Tang, ngươi......”
Ngô Tang sắc mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy, khó khăn lắm mới nói thành lời: “Ta không muốn ngươi quên... ta không muốn ngươi quên...
Không phải không còn hận, sinh mạng từng bị chà đạp không thương tiếc, giọng nói cao ngạo hạ lệnh, ánh mắt khinh thường xoi mói, dù đã qua nhiều năm thỉnh thoảng nằm mơ vẫn sợ đến giật mình thức giấc.
Cũng không phải không có yêu, hắn chân thành lại thâm tình, ánh mắt đau đớn xen lẫn điên cuồng, biểu tình bi thương cùng cực. Dù đã trốn tránh ba năm vẫn như cũ không để quên mất.
Thời gian ba năm thật ra không có gì thay đổi đã đến lúc cần kết thúc.
Khi từ tay Mạnh nguyên nhận lấy lọ thuốc kia, trong lòng cũng đã thầm quyết định, nhưng một khắc hoàng đế muốn uống lọ thuốc lãng quên ấy, trong lòng y đã vang lên giọng nói cũng là âm thanh thành thật nhất.
Mẫu thân, nếu người ấy có thể mang đến hạnh phúc cho con, người hẳn sẽ không hi vọng con bỏ lở chứ. Nếu con dửng dưng để mặc hắn uống thuốc lãng quên kia, thế con cùng hắn có gì khác nhau, không phải đều làm chuyện xấu sao. Cuối cùng cũng không thể trốn tránh bị lương tâm giày vò.
Một khắc nhìn hắn uống lọ thuốc kia, ta không kiềm chế được đi đến ngăn cản, hành động đó chỉ xuất phát từ bản năng.
Ngăn cản xong, ta không tin được hành động của chính mình, không ngờ ta lại không muốn hắn quên ta như vậy. Thật ra là ta bị hận thù che mờ tầm mắt quá lâu, hay tình yêu đó bị ta chôn giấu quá sâu, sâu đến ngay cả ta cũng quên nó.
Dùng lá cây che mắt, sẽ không thấy Thái Sơn; Dùng hai đậu nhét tai, không nghe thấy sấm chớp.
Ngô Tang nhịn không được khom người xuống, tay vịn vào ghế dựa, miệng lẩm bẩm: “Ta không muốn quên mất, thì ra ta không muốn ngươi quên ta......”
Hoàng đế đi đến gần, nhẹ giọng gọi: “Ngô Tang......”
Nghe thấy có người gọi mình, Ngô Tang ngẩng đầu nhìn thấy bàn tay vươn về phía mình, rồi nhìn lên chủ nhân của nó.
Khuôn mặt hắn chứa chan yêu thương, hai tròng mắt sâu như biển lại không còn nét điên cuồng bá đạo như dĩ vãng, đầy thâm tình nói: “Không sao, ngươi muốn gì đều được, chỉ cần ngươi không khổ sở là ta mãn nguyện.”
Bàn tay Ngô Tang run lên bần bật, rốt cục nắm được bàn tay hắn, dựng người thẳng, gằng lên từng tiếng: “Ta hận ngươi.”
Hắn gật đầu một cái: “Ta biết.”
Ngô Tang nhìn vào tròng mắt của hắn một lát, sau đó buộc mình thừa nhận: “Ta yêu ngươi.”
Nước mắt không chút báo trước từ viền mắt hoàng đế chảy xuống, hắn không ngẩng đầu để nước mắt ngừng chảy, mà bình tình tĩnh nhìn vào biểu tình Ngô Tang, để mặc nước mắt tùy ý chảy đầy mặt, cười ra nước mắt: “Ta cũng yêu ngươi.” Nói xong lại bổ sung thêm: “Rất yêu…rất rất là yêu.”
Hoàn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...