Edit:Tieumanulk
P.S:Sóng gió bắt đầu kéo đến…đi sai một bước hối hận về sau TT_TT
Rốt cục bò đến dưới chân hoàng đế,Tề Điềm dùng hết sức kéo chéo áo hoàng đế,sắc mặt tái nhợt kinh người,lông mi chỉ có run rẩy,miệng mở lớn nói: “Tề Điềm biết sai rồi......” Một câu rất nhẹ rất nhẹ như một lời ca bi thương,hát xong âm tiết cuối cùng đã tiêu hao hết tình ý còn sót lại,đầu y gục xuống,không động đậy được nữa.
Bàn tay hoàng đế nắm ngọc án màu xanh đến trắng bệch,các đốt ngón tay đua nhau nổi lên.Trên mặt ẩn chứa bão tố,giận quá thành cười: “Tốt,Tề Điềm,trẫm tự có cách bắt ngươi nhận sai.”
“Bàn Hổ,Triệu Thạch,chuẩn bị Thủy Hình.”
Nghe được hai chữ “Thủy Hình”,khuôn mặt mang theo tức giận cùng quật cường lập tức biến sắc tái mét,mở to đôi mắt nhìn về phía hoàng đế,ngơ ngác ngây ngẩn cả người.
Hồi Tề Điềm bị đưa đến nội vụ phủ,lần đầu tiên giáo tập Vạn Toàn chỉ thấy biết người này quật cường,cộng thêm hoàng đế sốt ruột thúc dục,cho nên vừa tới liền chọn hình phạt nặng,tuy rằng nếm thử từng cái nhưng Tề Điềm vẫn không chịu đi vào khuôn khổ,công công giáo tập mới vừa vào nội vụ phủ thuận miệng hỏi một câu, hay dùng Thủy Hình thử đi.Kết quả Tề Điềm kịch liệt phản kháng,mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm coi như tìm được phương pháp.Mặc dù lúc ấy trong lòng mọi người suy nghĩ,vì sao nhiều hình phạt tàn khốc hơn lại có thể chịu đựng,hết lần này tới lần khác Thủy Hình không tính là hình phạt nặng nhất lại có thể khiến y đi vào khuôn khổ.
Tề Điềm vốn đứng rất gần hoàng đế mới vừa rồi vì phản bác Vạn Sơn mà nhích lên trước cách hoàng đế một khoảng xa.
May như thế nên hoàng đế không nhìn thấy trong mắt Tề Điềm lóe lên tia sáng rồi nhanh chóng biến mất.Một loại tâm tình nhanh chóng xẹt qua trong mắt,một loại tâm tình khác lại nhanh chóng ngưng kết tụ lại,hai mắt càng thêm sâu thẳm cuồn cuộn dòng nước xoáy.
Đợi đến khi hoàng đế muốn nhìn cẩn thận,khóe miệng Tề Điềm đã đọng lại nụ cười u lãnh tựa như đang tự giễu cợt mình lại như giễu cợt người khác.
“Bệ hạ,nay mới vừa lập xuân......” Mở miệng cầu tình chính là Phụng An,vừa nhìn thấy sắc mặt hoàng đế liền ngậm miệng không dám nói tiếp.
“Đi đi cái kia nô tài dẫn đi.” Ngón tay hoàng đế chỉ về hướng Vạn Sơn,ra dấu tay.
Trong lòng Phụng An thở dài lên tiếng mang theo Vạn Sơn đi xuống.
Bên phải cửa tẩm điện có một thủy trì,đã từng là hồ trồng hoa sen,vừa vào xuân lập tức gieo đến mùa hè hoa nở rộ hương thơm ngát trời để lòng người thoải mái. Vì trồng hoa nên hồ nước không sâu nhưng đủ nhấn chìm miệng mũi một người.
Hoàng đế ngồi trên ghế lớn khắc vân long bên ngoài phủ lớp sơn vàng óng ánh,mặt âm trầm nhìn nội thị chuẩn bị hình cụ,Tề Điềm bị trói trên giá gỗ.
Nếu như Vạn Toàn bị Tề Điềm trực tiếp giết chết hoàng đế có thể bỏ lơ tha y một tội,nhiều lắm chỉ lấy cớ hành hạ Tề Điềm trên giường một đêm thôi.Vấn đề là Tề Điềm lấy phương thức tự hại bản thân lợi dụng thương tiếc của hắn đạt tới mục đích giết người,hoàng đế không thể dễ dàng bỏ qua.
Nắm quyền hành tất có giết chóc trừng phạt,thiên tử tay tất dính máu tinh lệ khí,đây là Mạnh Thái Phó từ nhỏ đã chỉ dạy hoàng đế.Thiên hạ chung chủ tay cầm quyền sanh sát muốn mượn đao trong tay hắn giết người,Tề Điềm không phải là người đầu tiên cũng tuyệt đối không phải người cuối cùng.
Những lời đàm tiếu nhân gian hoàng đế có thể bất động thanh sắc lấy mạng,không giận không não bởi vì thân là đế vương phải tiếp nhận,thiên hạ này đã có nhật nguyệt chứng giám.
Nhưng Tề Điềm không được,y có thể tùy hứng,có thể quật cường, hậm chí có thể ngỗ nghịch,khi tất yếu hoàng đế cũng có thể dụ dỗ,dụ dỗ đổi lại y nhoẻn miệng cười.Nhưng chuyện mượn đao giết người tuyệt đối không thể xảy ra giữa hắn cùng Tề Điềm.
Người sáng suốt cũng biết hôm nay Tề Điềm là người được ân sủng nhất,nếu như y được cưng chiều mà kiêu cũng thôi,thế nhưng biết cách mưu tính thánh tâm, hoàng đế nhớ được Tề Điềm mấy ngày trước không cẩn thận khiến trên đùi ứ lại một mảnh máu đọng,hắn nhìn thôi đã thấy xót.Còn về vấn đề khác...... hoàng đế không muốn nghĩ sâu,ít nhất bây giờ hắn không muốn.Nhưng dù có sắp xếp hợp lý vẫn không cách nào tàn nhẫn hạ thủ,cho đến thời điểm Tề Điềm lần nữa cự tuyệt nhận sai,hoàng đế liền quyết tâm muốn dùng hình phạt Tề Điềm sợ nhất để y nhớ kỹ dạy dỗ tàn khóc,dùng cách này đạt mục đích vĩnh viễn không dám phạm sai.
Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng thời điểm thi hình vẫn gọi mấy giáo tập công công nội vụ phủ đến xem,tránh cho xảy ra bất trắc.
Nội thị từng chút từng chút đem giá gỗ hạ xuống mặt nước,Tề Điềm sắc mặt lặng bằng,răng cắn chặt môi,bình tĩnh không nói một lời.Nhìn đôi môi bị cắn nát,hoàng đế nhắm mắt lại không nhìn cảnh tượng khiến hắn ngột ngạt khó chịu.
Thời gian trôi qua thật chậm,hoàng đế nghe được cả tiếng tim đập thình thịch của mình,thân thể không tự chủ căng thẳng.
Sau đó là giáo tập công công bên cạnh nhìn hoàng đế hỏi ý.Tiếp theo hoàng đế đưa tay ra hiệu để cho nội thị kéo dây thương.
Khi Tề Điềm được kéo lên khỏi mặt nước,***g ngực kịch liệt phập phồng,đầu rủ xuống lại bị mái tóc che ở hơn phân nửa nhìn không rõ biểu tình.Một thân y phục màu xanh da trời dán tại trên người,so với ngày thường càng thêm gầy yếu.
Hoàng đế ra lệnh: “Nhận sai,trẫm thả ngươi.”
Tề Điềm tham lam hít lấy không khí,tròng mắt quăng hướng hoàng đế nhưng ngậm hờn khỏa giận,sáng quắc đau nhói lòng người.Cái nhìn này như ánh sáng phá vỡ màn sương khiến lửa giận trong lòng hoàng đế nhanh chóng lan rộng,lại ra dấu tay Tề Điềm lập tức bị thả xuống.
Lần thứ hai kéo Tề Điềm lên,vừa tiếp xúc không khí Tề Điềm vì hít thở quá nhanh mà ho khan,ho đến nôn tất cả thứ trong bụng,hoàng đế nhớ lại buổi sáng mới đích thân đút y ăn món chái khoai lang tím,còn có món bánh mà y thích.Không khí chung quanh tựa như ngưng kết chỉ có Tề Điềm mãnh liệt nôn mửa làm cho người ta nghe được ***g ngực khó chịu.
Ở ngoài tẩm điện hoàng đế ồn ào thi hành Thủy Hình,bên biệt viện Tây Giao cách tẩm điện hoàng đế không xa,Tiểu Chuẩn Tử nhìn nội thị tiến tiến xuất xuất chuẩn bị hình cụ,trong lòng dâng lên dự cảm bất tường lặng lẽ đi tới tẩm điện.Một màn trước mắt rất nhanh chứng thực dự cảm của hắn.
Ngây ra một lúc,Tiểu Chuẩn Tử cả người chạy về hướng Tề Điềm lại bị nội thị ngăn cản,giãy dụa không thoát,vội la lên: “Công tử! Công tử,người mau nhận sai với bệ hạ đi,người chịu không được thủy hình mà...... Mau nha,như vậy không cần chịu dìm nước......”
Tề Điềm nghe được Tiểu Chuẩn Tử khóc la hơi giật giật,lại bị sợi dây kéo lại,mái tóc ẩm ướt dán chặc lên mặt,khàn giọng hét lên: “Ngươi đi đi,đi đi......”
Tiểu Chuẩn Tử không nghe xoay người quỳ xuống cách hoàng đế mấy bước,nặng nề dập đầu: “Công tử tính tình không tốt chọc giận bệ hạ,nô tài nguyện ý chịu phạt thay y,công tử sợ nước sẽ chịu không nổi mất...... chịu không nổi a......”
Tiểu Chuẩn Tử dập đầu đến ứa ra máu,suốt cả quá trình nhìn hết sức bi thương.
Bắt đầu từ lúc nào người bên cạnh mình mật báo cho y mà còn là một nô tài tận tâm trung thành. Hoàng đế lại nghĩ tới tình cảm mình dành cho y,trong lòng lại càng thêm mấy phần giận giỗi.
“Để xuống đi!”
Lần thứ ba bị kéo lên Tề Điềm toàn thân vô lực giắt trên giá gỗ,nước lấy đi tất cả khí lực của y,y giờ đây tựa như con cá rời khỏi mặt nước,nếu không phải có dây trói đoán chừng y đã sớm trượt đến đáy nước.
Tề Điềm đầu buông thỏng,trong miệng phát ra thanh âm mơ hồ không rõ.
Triệu Thạch thính lực kinh người lại nội công thâm hậu cách Tề Điềm lại không xa,mỗi lần Tề Điềm bị dìm xuống nước hắn đều có thể cảm giác được nhịp tim của Tề Điềm,từ chậm chạp đến kịch liệt,lại từ kịch liệt chậm chạp.
Triệu Thạch xoay người hướng hoàng đế nói: “Bệ hạ,Tề công tử đã nhận sai.”
Đang dập đầu không ngừng Tiểu Chuẩn Tử nghe Tề Điềm nhận sai,vui vẻ nói: “Bệ hạ, bệ hạ,công tử nhận sai rồi!”
Khí trời nóng bức hoàng đế cảm thấy ngực khó chịu,dị thường phiền não.
Một bên giáo tập công công thử dò xét hoàng đế,giữa lông mày thiên tử khép lại một cổ lệ khí làm cho người ta không thể hoài nghi hắn muốn lấy mạng người.
“Trẫm nghe không được,để xuống đi!”
Thời gian giống như đồng hồ cát,từng hạt từng hạt tưởng từng có thể vỡ tan.
Lần thứ tư kéo Tề Điềm lên,Triệu Thạch âm thầm nháy mắt ra dấu,tay chân nội thị chân rõ ràng nhanh rất nhiều.
Thấy được Tề Điềm ngẩng đầu lên,trong cổ họng phát ra một chuỗi âm tiết cổ quái,thanh tuyến đột nhiên cất cao thấu tận trời xanh: “Bệ hạ,ta sai rồi! Ta sai rồi! Tha ta! Tha ta......”
Đột nhiên xuất hiện tiếng cầu xin tha thứ như một trận gió mạnh xẹt qua khiến tất cả mọi người chấn động.
Hoàng đế chỉ cảm thấy ngực buông lỏng như bàn thạch rơi xuống đất,trầm giọng mở miệng: “Ngươi sai cái gì?”
“Ta không nên khi quân,không nên lừa gạt bệ hạ...... Ta sai rồi,ta sai rồi......”
“Kéo lên!”
Triệu Thạch kéo Tề Điềm muốn đi đến chỗ hoàng đế,cơ hồ ôm cả người Tề Điềm vào trong ngực.
Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn,ra lệnh: “Để tự mình y tới đây.”
Triệu Thạch vừa để tay xuống Tề Điềm thân thể mất chỗ dựa,nhanh chóng ngã trên mặt đất bất động.
Bàn tay hoàng đế nắm chặc thành quyền,cắn răng nói: “Tề Điềm,ngươi còn chưa chịu đủ Thủy Hình sao?”
Người gục trên mặt đất một lúc lâu cũng không có nhúc nhích đang ở thời điểm tất cả mọi người cho rằng y sẽ không động,thân thể của y lại co chung một chỗ bắt đầu bò về phía trước,từng chút từng chút kéo lê thân thể về phía trước để lại một vệt nước xám xịt.
Tiểu Chuẩn Tử đứng bên cạnh lại không dám đưa tay kéo y,chỉ che miệng nước mắt từng chuỗi chảy xuống.
Rốt cục bò đến dưới chân hoàng đế,Tề Điềm dùng hết sức kéo chéo áo hoàng đế,sắc mặt tái nhợt kinh người,lông mi chỉ có run rẩy,miệng mở lớn nói: “Tề Điềm biết sai rồi......” Một câu rất nhẹ rất nhẹ như một lời ca bi thương,hát xong âm tiết cuối cùng đã tiêu hao hết tình ý còn sót lại,đầu y gục xuống,không động đậy được nữa.
Hoàng đế răng cũng cắn đến ê ẩm ánh mắt âm trầm nhìn về hướng phía trước,chết lặng trả lời như thường lệ: “Tề Điềm,nếu ngươi còn dám lừa gạt trẫm,trẫm tuyệt sẽ không như hôm nay nuông chiều tha ngươi!”
Nói xong quay đầu đi,phân phó “Đưa y trở về.”Những lời này là nói cùng Tiểu Chuẩn Tử
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...