Edit: Phúc Vũ
Cho dù đời này phải áy náy với Lộ Ất, kiếp này không mặt mũi nào đối diện với Cái Bang, Tạ Thiên Bích cũng không thể chết được.
Cho dù từ nay phải cùng hắn kẻ chân trời người góc biển vĩnh viễn không gặp lại, ít ra trong lòng vẫn luôn tồn tại một nơi ấm áp bí ẩn để dựa dẫm, để ký thác.
———
Kinh Sở nghe hắn nói xong, không chỉ cảm thấy cổ quái, mà trong lòng còn rất khó chịu, không khỏi nhíu mày nói: “Xương trắng không mồ, tam đao lục đỗng xuyên tâm, có thù tất báo, mới không thẹn với oan hồn.”
Tô Tiểu Khuyết nghe một câu đanh thép này của hắn, như bị bổ ra làm tám róc cả xương, nửa người tựa hồ bị ngâm trong băng tuyết, tia hy vọng xa vời vốn luôn âm thầm le lói trong lòng, đã triệt để bị dập tắt. Bất giác nhìn về phía Tạ Thiên Bích, nhãn thần có chút yếu đuối không dám tin.
Cánh môi dưới đầy đặn của Tạ Thiên Bích khẽ cong lên, dường như mọi chuyện đã sớm có dự liệu, cười đến ung dung tự tại: “Tiểu Khuyết, ngươi có hối hận không?”
Tô Tiểu Khuyết thoáng do dự, đang định trả lời, một gã đệ tử chấp pháp cao to tráng kiện khí thế hùng hổ bước qua, vươn tay kéo Tạ Thiên Bích.
Đệ tử chấp pháp lõa nửa thân trên, cơ ngực cuồn cuộn, cánh tay to lông lá với năm ngón tay thô ngắn, trông như chùy gỗ, sức kéo này đừng nói Tạ Thiên Bích công lực đã bị chế trụ, cho dù là một con heo rừng đang nổi điên cũng dư sức lôi đi, mà lúc hán tử kia xuất thủ ngón tay còn ấn xuống, nếu đẩy một phát, Tạ Thiên Bích sẽ lập tức lăn lông lốc như hồ lô, không lăn đủ tám mười vòng thì quả thật có lỗi với một thân bắp thịt trùng điệp của hán tử.
Tô Tiểu Khuyết không muốn thấy Tạ Thiên Bích làm hồ lô, càng không muốn thấy kẻ khác dám làm Tạ Thiên Bích lăn như hồ lô, không chút nghĩ ngợi, xông lên một bước, tay trái đáp trên mu bàn tay hán tử kia, hai bàn tay lập tức một phen đọ sức cực đơn giản cực nhẹ nhàng.
Tay hán tử kia có thể chế ngự heo rừng ngăn cản bò điên, tay Tô Tiểu Khuyết lại linh mẫn xảo diệu dùng dây dưa leo hoặc nhánh hoa cúc cũng có thể mở được ổ khóa bốn lớp, vừa đối đầu, hán tử nọ liền thua, Tô Tiểu Khuyết năm ngón tay xòe ra như hoa lan nở rộ trong gió, nháy mắt đã đem năm ngón tay chày gỗ kia giam trong tay siết lại buông ra, vừa định thuận thế bẻ gãy từng ngón, sực nhớ đây vốn là đệ tử Cái Bang, vội chuyển bẻ thành đẩy, bức hán tử kia lui mấy bước, thu tay, một phen ôm thắt lưng Tạ Thiên Bích, như mây trôi nước chảy, đã thoát ra ngoài.
Mười đệ tử chấp pháp trong từ đường lập tức vơ lấy binh khí, Kim Ngũ Lượng huýt một tiếng, đám đệ tử bên ngoài từ đường liền lũ lượt ập vào, kết thành Đả Cẩu đại trận.
Cái Bang tuy không còn như lúc trước, nhưng Đả Cẩu đại trận là hỗn chiến đệ nhất trận tương truyền bao đời, cực kỳ hiệu quả trong thực chiến, người giang hồ không ai không đau đầu, trận pháp này không chỉ dựa vào nhân số đông, còn có một cỗ kình lực đeo bám phải gọi là cốt ăn mày bẩm sinh, thành thử một khi phát động, tầng tầng lớp lớp, chưa thắng tuyệt không dừng tay.
Tô Tiểu Khuyết tự nhiên quá rõ chỗ lợi hại của Đả Cẩu đại trận, chỉ là không ngờ mình cư nhiên có ngày bị trận pháp này đối phó, không khỏi cười khổ.
Kinh Sở giơ tay trấn định chúng đệ tử, lạnh lùng nói: “Tô cung chủ, ngươi đây là có ý gì?”
Tô Tiểu Khuyết vốn đang lơ đãng chỉ lo ngẩn ra, thuận miệng nói: “Không có ý gì cả.”
Tạ Thiên Bích khẽ lắc đầu, giãy khỏi tay hắn, đến gần Kinh Sở, nói: “Tam đao lục đỗng đúng không? Cứ theo quy củ, làm đi.”
Kinh Sở trong lòng không khỏi hoài nghi, Tạ Thiên Bích ngôn hành cử chỉ căn bản không giống tù nhân, trái lại phong thái rất thú vị rất thoải mái, còn có biểu tình tự tin như đang mong đợi điều gì đó, nhất thời đảo mắt nhìn về phía Tô Tiểu Khuyết, muốn tìm chút manh mối, nhưng chỉ thấy Tô Tiểu Khuyết một mực nhìn Tạ Thiên Bích, mục quang dây dưa bất định.
Tạ Thiên Bích khoan thai bước tới hình giá, hai tay chủ động vòng ra sau hình trụ, cười nhạt: “Chỉ vậy thôi sao? Hình giá của Xích Tôn Phong độc hơn thứ này nhiều…”
Tay chân bị xích sắt trói chặt, trường đao sáng tuyết được cầm lên khỏi hình đài, gã đệ tử chấp pháp uống một ngụm rượu nồng, nương theo ánh đuốc phun mạnh lên lưỡi đao, ánh lửa bừng sáng, mùi rượu lan tỏa, càng dấy lên khí thế giết chóc của đám người muốn báo thù rửa hận trong hình đường.
Từng cặp mắt hoặc to hoặc nhỏ hoặc sáng hoặc tối, đều tràn đầy phẫn nộ uất hận, Tô Tiểu Khuyết một bên lẳng lặng nhìn, đột nhiên cảm thấy xa lạ đến đáng sợ, chuyện giang hồ quả nhiên y như Tạ Thiên Bích nói, hành tẩu giang hồ, mỗi đệ tử Cái Bang ở nơi này, có lẽ ngày thường hoặc cười cười nói nói, hoặc trầm mặc dễ gần, uống rượu ăn thịt, lấy vợ sinh con, không khác gì bá tính bình thường, nhưng vừa vào giang hồ, liền là oan hồn quấn thân nợ máu bám sát.
Lúc trường đao vung lên, trong lòng Tô Tiểu Khuyết, chỉ còn lại đôi mắt đen nhánh ngời sáng như sao chất chứa ý cười kia của Tạ Thiên Bích.
Bạch Lộc Sơn ở Ngọa Vân Kiều nửa đêm ngây ngô, Xích Tôn Phong bên Long trảo hoa toàn tâm ôm ấp, Thất Tinh Hồ nơi đáy hắc thủy hồ một đường sinh tử, thậm chí mứt quả cùng hắn ăn, thanh sơn viễn lộ cùng hắn bước, đao kiếm cung nỏ cùng hắn dùng, hoa đào thác nước cùng hắn ngắm từ nhỏ đến giờ, chỉ trong nháy mắt toàn bộ trỗi dậy trước mắt, đột nhiên phát giác, thì ra người này đã cùng sinh mệnh của mình giao hòa đan xen đến rối rắm triền miên như vậy, chặt chẽ thân mật như vậy.
Còn một đao trên đường đào vong bên bờ suối, một hồi lừa dối như rót băng tuyết vào tim kia, đều phai nhạt dưới đôi mắt của Tạ Thiên Bích lúc này, như giọt mực tan trong nước biếc, không còn vết tích đen tối.
Tạ Thiên Bích trước mặt, mới là quan trọng nhất, không thể mất đi.
Cho dù đời này phải áy náy với Lộ Ất, kiếp này không mặt mũi nào đối diện với Cái Bang, Tạ Thiên Bích cũng không thể chết được.
Cho dù từ nay phải cùng hắn kẻ chân trời người góc biển vĩnh viễn không gặp lại, ít ra trong lòng vẫn luôn tồn tại một nơi ấm áp bí ẩn để dựa dẫm, để ký thác.
Nếu thật sự phải âm dương cách biệt với hắn, quãng đời sau này chỉ còn là một cõi tuyệt vọng u ám vô pháp tiếp nhận.
Tạ Thiên Bích không nhìn mũi đao đã gần trong gang tấc, cũng không nhìn đám người như hổ như báo kia, chỉ chăm chú nhìn Tô Tiểu Khuyết đến không chớp mắt, để ý từng tia biểu tình thần sắc của hắn.
Đợi mũi đao bức cận, đôi mắt như sao trầm đáy biển của Tạ Thiên Bích tràn ngập trông mong một đáp án, khẩn trương mà cháy bỏng, Tô Tiểu Khuyết lại im lặng mà trầm tĩnh;
Đợi mũi đao xuyên rách y sam, đôi mắt kia gần như khát khao điên cuồng, vẻ trông mong càng thêm nồng liệt, Tô Tiểu Khuyết lại thả hồn như đang suy tư.
Đợi ngực hơi nhói lên, một tia huyết sắc hiện ra, nhãn thần Tạ Thiên Bích đã đượm đầy cuồng thái tuyệt vọng, tàn nhẫn cơ hồ sắp sụp đổ.
Nhìn đến vệt máu chói mắt kia, Tô Tiểu Khuyết đột nhiên bừng tỉnh, đồng tử hơi co lại, thân hình như gió luồn nơi khe cửa, xuyên qua đám đệ tử chấp pháp, Già La đao trong tay áo đã xuất thủ, băng một tiếng vang nhỏ, cư nhiên chém gãy hình đao, bức lui gã đệ tử chấp pháp nọ.
Không dám nhìn vào mắt Tạ Thiên Bích, cũng không dám nhìn vào mọi người Cái Bang, lấy thân chắn trước Tạ Thiên Bích, Già La đao đưa ra phía sau, chỉ nghe vài tiếng kim thiết giao hòa, xích sắt trói hai tay Tạ Thiên Bích liền đứt đoạn. Tay còn lại giơ lên, như đánh đàn, như thưởng hoa, đã giải khai những yếu huyệt bị điểm của Tạ Thiên Bích.
Không nhìn thần tình Tạ Thiên Bích, nhưng tựa hồ vẫn có thể cảm nhận cơn cuồng hỷ được cứu về từ cõi chết của hắn, bên tai hô hấp hắn đều là thở phào vì thắng cược cùng đắc ý đến đáng ghét.
Tạ Thiên Bích trong khoảnh khắc này, đã có xung động muốn rơi lệ.
Một canh bạc vạn phần mạo hiểm, được ăn cả ngã về không, chưa từng thử đem tính mạng mình giao vào tay người khác, cả cuộc đời đều tùy hứng đặt hết trong màn cược này, cuối cùng giữa ranh giới sinh tử, trên ngọn giáo mũi đao, chiếm được giọt mật đường trân quý kia.
Tạ Thiên Bích quả thật rất may mắn.
Mà trong vận may này, ẩn tàng bao nhiêu cái giá to lớn phải trả cùng thâm tình thanh tỉnh nào ai biết? Liều lĩnh cực hạn cùng nắm chắc tinh chuẩn nào ai hay?
Tạ Thiên Bích hít sâu một hơi, thời khắc này là lần đầu tiên trong hơn ba năm qua cảm nhận được không khí ngọt ngào mà ôn nhu. Tiến lên một bước, đứng sóng vai cùng Tô Tiểu Khuyết.
Một phen kinh biến, Kinh Sở rất nhanh trấn định, lạnh lùng hỏi: “Tô Tiểu Khuyết, ngươi có biết mình đang làm gì không? Mấy trăm đệ tử Cái Bang phải báo đại thù, hồn thiêng các đời bang chủ không xa, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn ta tự tay giết ngươi?”
Tô Tiểu Khuyết đôi mắt trong trẻo mà thâm thúy như bầu trời xanh vừa được mưa xuân gột rửa, không chút nghĩ ngợi đáp: “Ta không thể để hắn chết… Nếu các người nhất định muốn hắn chết, ta chỉ có thể liều mạng.”
Kinh Sở thoáng trầm ngâm, có chút không đành, nói: “Tiểu Khuyết, hắn do ngươi đích thân đưa tới, ta biết trong lòng ngươi vẫn còn cảm niệm Lộ bang chủ, muốn trả thù cho người, chỉ cần ngươi lập tức rời khỏi đây, lần này Cái Bang tuyệt không làm khó ngươi, sau này ngươi tự lo liệu.”
Một phen nói đến hợp tình hợp lí, có khí có nghĩa, biết người biết ta, nửa khuyên nửa răn, ngay cả Tạ Thiên Bích nghe xong, cũng âm thầm cảm thấy Kinh Sở này có thể nhậm chức bang chủ, hoàn toàn là nhờ vào thực lực.
Tô Tiểu Khuyết cắn môi, lắc đầu nói: “Ta muốn trả thù cho Lộ đại thúc… nhưng ta càng không muốn nhìn hắn chết. Kinh đại ca, ta vốn không phải đại hiệp hiểu đạo nghĩa giang hồ, nhìn các ngươi sắp giết hắn, trong lòng ta chỉ có hối hận đau khổ.”
Thấy Kinh Sở vẻ mặt giận dữ ánh mắt lại khó hiểu, càng không chần chờ, cao giọng nói: “Kinh đại ca, sau này Cái Bang nếu có chuyện khó xử, ta nhất định sẽ tận lực tương trợ, Thất Tinh Hồ đời đời kiếp kiếp, cũng sẽ không đối địch với Cái Bang, chỉ mong ngươi cho ta dẫn hắn đi, ta… ta thật sự không thể để hắn chết.”
Kinh Sở nhãn thần băng lãnh, ra lệnh: “Bày Đả Cẩu đại trận. Hôm nay ngàn vạn lần không được để ma đầu Tạ Thiên Bích này sống sót rời khỏi đây!”
Tô Tiểu Khuyết nghe hắn quát, có ý buông tha riêng mình, lập tức tiến gần vài bước, thấp giọng nói: “Kinh đại ca, ta không thể giết huynh đệ Cái Bang, nhưng ngươi muốn giết hắn, ta chỉ có thể sống chết cùng hắn. Tiểu Khuyết cả đời cô khổ, trong lòng chỉ có một Tạ Thiên Bích, hắn từng làm sai, từng tổn thương ta, ta cũng tổn thương hắn, nhưng hắn rất tốt rất tốt với ta, trước đây chúng ta còn trẻ dại, không hiểu nhau, hiện tại khó khăn lắm ta mới hiểu được hắn, hắn cũng hiểu được ta, ta không hận hắn, hắn cũng bao dung mọi chuyện… Chúng ta… chúng ta cho dù sau này không thể ở bên nhau, cũng phải biết đối phương vẫn bình an, bản thân mới có thể hảo hảo mà sống…”
Ngay thời khắc đao quang kiếm ảnh, mắt thấy sát phạt sắp bắt đầu, Tô Tiểu Khuyết chỉ lo chuyện không đâu, nói ra hết mọi tâm tư tình tự không thể để người khác biết, cho dù đại nạn lâm đầu âm u trầm trọng cũng đành chịu, chỉ cảm thấy những lời này cất giữ trong lòng đã mọc rễ lại sắp nảy mầm, còn không nói ra hẳn sẽ bị nghẹn chết, cho nên nhìn như nói cho Kinh Sở nghe, kỳ thực càng giống như nói với chính mình và Tạ Thiên Bích.
Tạ Thiên Bích đứng một bên nghe xong, trong lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót, vừa cay đắng vừa vui mừng, hận không thể đem tên hỗn đản bên cạnh vò nát giấu trong lòng bàn tay, vùi vào trong tâm khảm, cắn răng mỉm cười, nhưng trong mắt đã mong manh một tầng lệ quang, đột nhiên bắt lấy tay Tô Tiểu Khuyết, dụng lực nắm thật chặt, nói: “Không cần cầu xin hắn.”
Nhìn về phía Kinh Sở, mang theo vài phần chán ghét, thản nhiên nói: “Lúc này đang là giờ tuất, đợi qua giờ hợi nhất khắc, nếu ta không thể an toàn thả tín hiệu, phân đà Đại Trí, phân đà Đại Dũng của Cái Bang ở Lâm Châu sẽ bị phóng hỏa, qua giờ hợi tam khắc, Lại đà chủ phân đà Đại Nhân sẽ bị thích sát, chết không cần nghi ngờ… Nếu hôm nay ta bỏ mạng tại đây, một tháng sau, Xích Tôn Phong quy mô nam hạ, kể từ đó Cái Bang sẽ bị xóa tên trong giang hồ.”
Trên tay không có Trường An đao, lại như nắm tồn vong một phái, thần thái ung dung tự tin mà lười biếng tùy ý: “Kinh bang chủ có tin hay không?”
Cái Bang ba năm trước bị phục kích, nguyên khí đại thương, đã không còn là Trung Nguyên đệ nhất bang ngày nào, muốn trùng tân quật khởi phát dương quang đại tự nhiên không phải chuyện một sớm một chiều. Nhưng bất luận Cái Bang ra sao, Đả Cẩu bổng bao đời tương truyền, tuyệt không thể diệt vong trong tay mình, Tạ Thiên Bích thủ đoạn đến đâu, không nói cũng rõ, hắn đã buông lời uy hiếp bậc này, cho dù là giả, nhưng nếu hôm nay giết ma đầu kia, về sau cũng khó tránh gian hiểm tiềm ẩn đại nạn lâm đầu, mà Cái Bang hiện tại, có chịu được thêm một trận tinh phong huyết vũ nào nữa hay không, không hỏi cũng tự biết, thành thử vừa nghĩ đến đây, Kinh Sở không khỏi có vài phần dao động.
Kim Ngũ Lượng gừng già càng cay, nói: “Quãng thời gian này trong thành Lâm Châu không hề có động tĩnh của Xích Tôn Phong.”
Tạ Thiên Bích mỉm cười: “Đón gió liền che mưa, lo xa ngàn dặm. Hôm nay Lâm Châu không có bóng dáng đệ tử Xích Tôn Phong, nhưng chưa hẳn mười năm trước không có, ba năm trước không có.”
Hắn không nói thẳng, nhưng những người từng trải giang hồ có mặt ở đây đều âm thầm rùng mình, ngụ ý chính là, thế lực Xích Tôn Phong đã sớm thâm nhập vào Cái Bang từ nhiều năm trước, ngẫm lại trận ở Nhạn Hồi cốc, Xích Tôn Phong thắng thế tuyệt không phải ngẫu nhiên.
Chỉ là hai đại ma đầu tà phái trong giang hồ đều đơn độc ở đây, một kẻ thoạt nhìn bị thương trên người chính là lão hổ đã mất vuốt, một kẻ theo lý sẽ không đành lòng hạ sát thủ với đệ tử Cái Bang, quả là thời cơ tốt đẹp ngàn năm một thuở.
Nếu có thể liều mạng sống mái, cho dù sau này Cái Bang gặp bất trắc, cũng khiến hai tà phái quấy nhiễu giang hồ này như rắn mất đầu nội loạn không ngớt, coi như tạo phúc cho võ lâm, nhưng Cái Bang từ nay tận diệt, làm sao ăn nói với các đời tổ sư?
Đám người Kinh Sở, Kim Ngũ Lượng cùng Cố Lục Chỉ nhìn nhau, đều có chút xấu hổ cầm củ khoai lang nóng bỏng tay ném không được ăn cũng không xong này, mỗi người trong lòng đều oán giận Tô Tiểu Khuyết, ngươi đưa ma đầu này tới đây tắm rửa sạch sẽ mời mọi người ăn đi, mọi người đang cao hứng, sắp nhào vào xâu xé, vừa mới mở quai hàm, mài răng nanh, ngươi lại như chong chóng bất ngờ đổi ý, không cho ăn nữa, còn giành lại ma đầu kia khỏi bàn ăn, nói là không nỡ ăn, muốn giữ làm của riêng hại mọi người khó xử. Này không gọi là hỗn đản thì là gì?
Tô Tiểu Khuyết trong lòng cũng ủy khuất, vốn định ăn nói lễ độ để nhờ cậy, nếu thật sự không xong thì đồng sinh cộng tử với Tạ Thiên Bích, nào ngờ Tạ Thiên Bích đã đoán trước hết thảy, bất động thanh sắc an bài cẩn mật chuyến đi Cái Bang lần này, cho dù mình không cứu, có lẽ hắn cũng còn chiêu khác, cổ nhân nói không sai, người tốt sống không lâu kẻ xấu ác ngàn năm, muốn trêu Tạ Thiên Bích, thật đúng là chuyện không phải người bình thường có thể làm được.
Tạ Thiên Bích lại thở phào nhẹ nhõm, cả đời hắn gặp cạm bẫy hiểm cảnh nhiều không đếm xuể, tự nhiên không để chút trận trượng nhỏ bé kia vào trong mắt, chỉ cảm thấy lúc này tâm ý tương thông không còn ngăn cách với Tô Tiểu Khuyết, hình đường âm trầm cũng biến thành lương thần mỹ cảnh hoa hảo nguyệt viên.
Từ đường có chút mục nát, tường phía tây đã thủng một lỗ to bằng cái đấu, ánh trăng thu thanh lãnh liền theo lỗ thủng kia rọi thẳng vào, trong lúc giằng co, Tạ Thiên Bích đứng quay về phía tây, một đạo hỏa quang đỏ rực đột nhiên vụt sáng, ánh vào nhãn mâu lãnh khốc của hắn, Tạ Thiên Bích cười nói: “Giờ hợi nhất khắc đã tới.”
Mọi người cả kinh, tranh nhau nhìn ra ngoài theo lỗ thủng ở vách tường hướng tây, đã thấy xa xa dưới ánh trăng khói bốc cuồn cuộn, lửa đỏ rợp trời, tuy cách khá xa, chóp mũi đã thoang thoảng mùi khói lửa nóng hừng hực.
Kinh Sở tức tối nhìn Tạ Thiên Bích, trong mắt tràn ngập căm thù phẫn nộ, nhưng trong lòng lại có cảm giác vô lực bất đắc dĩ.
Tạ Thiên Bích một tay nắm chặt tay Tô Tiểu Khuyết, mục quang băng lãnh, trầm giọng nói: “Phân đà Đại Trí thường trú hơn ba mươi người, không biết chạy thoát được mấy người? Kinh bang chủ không ngại cứ đi xem thử, ta và Tiểu Khuyết sẽ không gieo thêm phiền phức cho ngài.”
Nói xong liền đi ra ngoài.
Kim Ngũ Lượng làm sao nhịn được? Không đợi lệnh bang chủ, xông tới một bước, gậy trúc vung ra, Cố Lục Chỉ lo lão bằng hữu chịu thiệt, cũng rút đao trong tay, cùng Kim Ngũ Lượng hình thành thế giáp công.
Tạ Thiên Bích mày kiếm phi dương, hừ một tiếng, chân vẽ thất tinh, tránh đi Đồ Cẩu đao của Cố Lục Chỉ, tay áo khẽ động, bàn tay dựng hình đao, một chưởng chém lên gậy trúc của Kim Ngũ Lượng.
Kim Ngũ Lượng chợt cảm thấy một luồng chân khí hùng hậu từ gậy trúc truyền thẳng vào người va chạm với chân khí hộ thể của mình, nhất thời mặt đỏ như bát máu, ngón tay siết chặt gậy trúc, nhưng đã thân bất do kỷ thoái lui ba bước.
Tạ Thiên Bích phất tay áo, nhìn thẳng Kinh Sở: “Tính mạng đệ tử Cái Bang, Kinh bang chủ lại xem như cỏ rác? Đạo lý giữ được rừng lo gì không có củi đốt, chẳng lẽ bang chủ không hiểu?”
Không đợi Kinh Sở tiếp lời, cao giọng nói: “Hôm nay là ngày vui nhất của Tạ Thiên Bích kể từ lúc chào đời đến giờ, thật sự không muốn giết người. Kinh bang chủ nếu có thể giơ cao đánh khẽ, Tạ Thiên Bích còn sống ngày nào, sẽ tuyệt không dẫn binh làm khó quý bang ngày đó. Thế nào?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...