Nhất Đại Tông Sư

Thượng Hoa cung, tên vừa nghe liền biết 2 thứ. Thứ nhất "xa hoa, thượng hạng". Thứ hai "lớn mạnh bề thế". Khắp Ngũ giới Cửu châu, Tu Chân giới cũng chỉ có mỗi Thượng Hoan cung xưng là "cung".

Tổ sư Thượng Hoa cung phi thăng rất sớm, nghe nói tuổi chưa đến thất tuần đã vượt qua ba đợt thiên kiếp, là người trẻ tuổi nhất trong số các thần quan trên Thiên giới. Anh tài xuất thiếu niên, phi thăng càng nhỏ tuổi càng có thể diện, mà bổn môn ở Tu Chân giới cũng có dịp để ăn theo, thành ra tu giả đến Thượng hoa cung bái sư từ dạo đó đến nay rải qua bao nhiêu năm, số lượng vô cùng vô cùng lớn. Một phần mười trong số đó đã dư sức đè chết Hoàng Hạc đỉnh.

Dĩ nhiên là đè chết theo nghĩa đen.

Lúc Sở Tịch Viên tắm rửa thay y phục xong đi ra ngoài, vừa hay nghe được một đoạn nói chuyện.

"Nghe nói ở chốn khỉ ho cò gáy này có vị 'Nhất đại tông sư' làm ta còn tưởng Tiên Huệ sơn Hoàng Hạc đỉnh phải đỉnh đỉnh đại danh tương xứng, hóa ra cũng chỉ có vậy. Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, đều thảm hại như nhau."

"Ta thấy đạo hữu tốt nhất nên cẩn trọng lời nói. Đừng quên ngươi là đang đứng Hoàng Hạc đỉnh chúng ta..."

"Thì làm sao? Lúc nãy ngươi nói gì cơ, Vân Lang trưởng lão nhỉ, phi, hạng tép riu không có năng lực chỉ biết nấp dưới bóng tôn chủ như ngươi cũng có mặt mũi tự xưng là 'trưởng lão' sao, cũng không biết có thể dạy dỗ ai. A, ta quên mất, Hoàng Hạc đỉnh này của các ngươi làm gì có đệ tử nhỉ? Đến nỗi tông sư cũng phải tự kiếm cơm tự mở cửa thì còn đáng 'tông sư' cái thá gì!"

"Ngươi.... "

"Sao hả? Ta sợ ngươi chắc! Ha, nhìn xem, thân làm trưởng lão mới đó mà đã nhắm mắt bịt tay chịu buông xuôi rồi kìa. Hoàng Hạc đỉnh?! Thật chẳng ra gì!"

"Thượng Hoa cung?! Chẳng gì ra thật."

Sở Tịch Viên đảo mắt sang hướng phát ra tiếng nói, khóe miệng khẽ cong thầm nghĩ: "Có tiền đồ."

"Ai?"

"Vãn bối Khốn Nạn, đồ đệ Ngọc Hoành phong Hoàng Hạc đỉnh, tham kiến tiên cô."

"Tiểu tử, ngươi có biết vừa rồi vừa nói gì không hả?"


"Thượng Hoa cung, chẳng gì ra thật."

"Ngươi.... ngươi dám nói lại một lần..."

Khốn Nạn điềm tĩnh lặp lại: "Ta nói, Thượng Hoa chẳng gì ra thật."

"Tuyệt." Sở Tịch Viên nhịn cười nghĩ: "Ngươi có thể, nói thêm vài lần, ta thật sự muốn nghe a."

[Thượng Hoa cung, chẳng gì ra thật. Thành tích là giả. Đạo nghĩa là giả. Bản lĩnh cũng là giả. Giả nhân giả tài giả nghĩa. Chẳng gì ra thật....] bài đồng dao này nhiều năm chưa nghe qua, quả thật dùng rất đúng lúc.

"Hỗn xược. Người đâu, mau bắt hắn giải về hành cung cho ta!"

"Thiếu cung chủ. Ngươi quá đáng rồi đó!" Vân Lang trưởng lão đứng chắn trước mặt Khốn Nạn nói: "Nên dừng lại đi."

Thiếu cung chủ Thượng Hoa cung, Hoàng Uyển Ước, là trưởng nữ của Thượng Hoa cung Cung chủ Hoàng Kỳ, năm nay chẳng qua mới có 19 tuổi.

"Sư huynh, làm khó ngươi rồi." Sở Tịch Viên lắc đầu: "Ai bảo người ta là con ông cháu cha làm gì."

"Sao? Dừng lại? Hắn dám phỉ báng Thượng Hoa cung! Có mười cái mạng cũng không đủ chết! Còn dừng cái khỉ gì?!" Hoàng Uyển Ước đanh đá nói.

"Y có phỉ báng Thượng Hoa cung sao?" Sở Tịch Viên không đứng ngoài cuộc xem kịch nữa, từ tốn bước ra: "Sao ta không nghe thấy nhỉ? Ngươi có bằng chứng không?"

Hoàng Uyển Ước trợn mắt nói: "Tất cả những người ở đây đều nghe thấy, ngươi đừng hòng bao che!"

Hoàng Uyển Ước lúc này đối mặt với Sở Tịch Viên tuy thái độ vẫn như cũ, nhưng ngữ khí đều giảm hơn phân nửa, thậm chí người bên cạnh còn nghe ra nàng ta đối với Sở Tịch Viên vài phần dè dặt.

Sở Tịch Viên mỉm cười bước thêm một bước. Hoàng Uyển Ước không tự chủ được thoái lui. Sở Tịch Viên nói: "Vậy cái này thì sao?" Sau đó búng ngón tay một cái.


["Thì làm sao? Lúc nãy ngươi nói gì cơ, Vân Lang trưởng lão nhỉ, phi, hạng tép riu không có năng lực chỉ biết nấp dưới bóng tôn chủ như ngươi cũng có mặt mũi tự xưng là 'trưởng lão' sao, cũng không biết có thể dạy dỗ ai. A, ta quên mất, Hoàng Hạc đỉnh này của các ngươi làm gì có đệ tử nhỉ? Đến nỗi tông sư cũng phải tự kiếm cơm tự mở cửa thì còn đáng 'tông sư' cái thá gì!"

"Ngươi.... "

"Sao hả? Ta sợ ngươi chắc! Ha, nhìn xem, thân làm trưởng lão mới đó mà đã nhắm mắt bịt tay chịu buông xuôi rồi kìa. Hoàng Hạc đỉnh?! Thật chẳng ra gì!"]

Mấy đệ tử Thượng Hoa cung đứng sau bắt đầu bàn tán:

"Là Khứ Âm thuật. Đúng là Khứ Âm thuật a. Nàng ta vừa rồi đúng là thi triển Khứ Âm thuật."

"Nhưng từ khi nào chứ? Ta nãy giờ đâu có thấy nàng ta?"

"Khứ Âm thuật muốn thi triển nên giữ một khoảng cách nhất định, nàng ta lại có thể ở nơi không ai nhìn thấy dùng thuật này sao? Đúng là lợi hại."

"Nghe nói cung chủ từng muốn mời nàng ta đến cung chúng ta."

"Quả thật là được mở rộng tầm mắt."

"Tông sư ở Hoàng Hạc đỉnh đều là chân nhân bất lộ tướng mà."

Trái ngược với đám đồ đệ phía sau, Hoàng Uyển Ước đứng mũi chịu sài mặt cắt không còn giọt máu, cả thiên bẩm ăn to nói lớn cũng không dùng được nữa.

"Sao hả?" Sở Tịch Viên nói: "Tu sĩ phỉ báng tông sư phái khác, phỉ báng luôn cả môn phái người ta, theo thiếu cung chủ nên xử lý thế nào?"

Hoàng Uyển Ước nghiến răng nghiến lợi chỉ Sở Tịch Viên, tức đến nói không nên lời: "Ngươi.... ngươi.... các ngươi...."

"Sư huynh của ta vừa hay lớn hơn thiếu cung chủ 20 tuổi, kim hạch thanh tu, so với ngươi, hừm linh hạch còn chưa kết hoàn chỉnh, hình như không ngang vế nhỉ?" Sở Tịch Viên nói: "Nếu như để bên ngoài biết được thiếu cung chủ Thượng Hoa cung đến phân biệt tôn ti lớn nhỏ cũng không biết vậy thì chỉ sợ dân gian nay mai lại có dịp phổ đồng dao."


"Ngươi.... " Hoàng Uyển Ước biết mình không đấu lại Sở Tịch Viên, liền quay sang quát người dưới trướng: "Lúc nãy ai nghe thấy tiểu tử này phỉ báng Thượng Hoa cung?"

Đám đệ tử Thượng Hoa cung tất nhiên sẽ nghe lời nàng ta, ai nấy gật lấy gật để.

Hoàng Uyển Ước cười khẩy nói: "Sở tông sư có thời gian quản ta, chi bằng tự dạy lại đồ đệ ngươi đi. Không biết lớn nhỏ. Cũng không biết kẻ nào đặt tên tự cho y, hoang đường vô đối."

"Khốn nạn!" Sở Tịch Viên hướng Hoàng Uyển Ước quát.

"Ngươi... "

"Ngươi có nói gì sao?" Sở Tịch Viên hỏi.

"Không ạ." Khốn Nạn đáp.

"Các ngươi trắng trợn vừa thôi." Hoàng Uyển Ước nói: "Ở đây chúng ta có năm người đều nghe hắn nói lời xúc phạm bổn phái."

"Vừa hay." Sở Tịch Viên nói: "Chỗ của ta cũng có năm người. Không ai nghe đồ đệ ta nói như lời ngươi nói.

"Ngươi bớt xảo biện. Rõ ràng là chỉ có...."

"Thêm bọn ta nữa là năm."

"Đúng a. Không thừa không thiếu."

Chữ "ba người" của Hoàng Uyển Ước bị cướp mất vừa hay từ miệng của hai trong số bốn đệ tử Thượng Hoa cung nàng ta mang theo.

"Đồ đệ?" Vân Lang trưởng lão vừa nghe giọng đã nhận ra: "Các ngươi sao lại... "

"Điệt nhi, Dịch Dung thuật không tệ a." Sở Tịch Viên hướng hai người bọn họ cười nói.

"Các ngươi, các ngươi sao có thể?" Hoàng Uyển Ước trợn mắt nói: "Các ngươi rốt cuộc là ai?"


"Tại hạ Lam Tư, đệ tử Vân Lang môn Hoàng Hạc đỉnh."

"Tiết Kỳ, đệ tử Thiên Cầm phong Hoàng Hạc đỉnh."

Hai người cải trang thành đệ tử Thượng Hoa cung, nam tử tự Lam Tư, là đồ đệ cưng yêu dấu của Vân Lang trưởng lão. Nữ tử Tiết Kỳ, là người thứ hai trong số ba đồ đệ của cặp song tu Lạc Nguyệt và Ân Phàm.

"Thật ngại quá." Lam Tư cười nói: "Tại hạ vừa học được Dịch Dung thuật nóng lòng muốn thử nghiệm, lại thấy vị đạo hữu kia vóc dáng tương đương nên mạo mụi mượn của y y phục. Ha mặc vào rồi mới cảm thấy quy phục của Hoàng Hạc đỉnh tốt hơn nhiều. Ta nói đúng không, sư tỷ?"

Tiết Kỳ nhàn nhạt nhìn hắn, không trả lời.

Sở Tịch Viên nhân lúc Hoàng Uyển Ước chưa bị tức đến ngất xỉu, tranh thủ nói: "Thiếu cung chủ hôm nay tâm tình thật không tốt nhỉ. Có điều Hoàng cung chủ đã có lòng phái ngươi đến đây hẳn còn giao nhiệm vụ khác."

Hoàng Uyển Ước ném xuống đất một quyển trục, giận dỗi nói: "Một vạn công đức, hi vọng Sở tông sư đủ thời gian để tìm. Cáo từ!"

"Thái độ gì thế không biết." Lam Tư nhếch môi nói.

Sở Tịch Viên mỉm cười, cúi xuống nhặt quyển trục trên đất phủi phủi, đoạn nói: "Người ta là con nhà quyền quý, cuộc sống của họ ngươi kiếp sau cũng đừng mong hiểu đi."

Nàng đảo mắt qua nhìn thấy tiểu điệt tử Tiết Kỳ đang nhìn Khốn Nạn chằm chằm.

"Sư tỷ, bái lễ." Khốn Nạn hướng Tiết Kỳ thi lễ.

"Sư đệ, hữu lễ." Tiết Kỳ nói.

"Sư đệ a, ngươi lúc nãy thật khiến ta hả dạ." Lam Tư vội chen ngang giữa hai người: "Lại nói đến bài đồng dao kia đúng là người viết có tâm, nữ nhân kia nói Hoàng Hạc đỉnh chúng ta vừa hay chơi lại ả một cú. Phải rồi, bài đồng dao kia lưu truyền cũng lâu rồi nhỉ, ngươi, mới chừng này tuổi, làm sao mà biết vậy?"

Lời Lam Tư nói quả không sai. Bài đồng dao kia có từ rất lâu, Khốn Nạn năm nay mới 15 tuổi, lúc y sinh ra căn bản khúc hát kia đã thất truyền. Làm sao y biết? Tiểu tử Lam Tư này, cũng ma lanh lắm.

"Đồng dao?" Khốn Nạn nói: "Sư huynh nói đồng dao gì cơ, ta không biết. Ta chẳng qua chỉ chơi chữ. Nàng ta nói 'thật không ra gì' ta đảo lại 'không gì ra thật'."

"Haha, đồ nhi ngươi đúng là làm ta cười chết." Sở Tịch Viên nói: "Được rồi. Đừng để mấy 'hòm công đức' đó ảnh hưởng. Vào trong rồi nói."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận