Sở Tịch Viên cúi người xuống nhìn Khốn Nạn. Ánh trăng trên cao chiếu rọi đôi mắt đỏ như máu của y, sắc mặt và môi y đều trắng bệch, giống như huyết sắc toàn thân đều bị nhốt vào đôi mắt ấy - vô bi vô hỉ, huyết khí cuồn cuộn.
Sở Tịch Viên nhất thời không dám dời tầm mắt cũng không tỏ vẻ gì kinh ngạc, linh lực trên tay vẫn không thôi lưu chuyển, từ trên đỉnh đầu kiểm soát tứ chi bách hài của y, một mặt dửng dưng nói: "Không cần căng thẳng, có vi sư ở đây."
Ngón tay Sở Tịch Viên lạnh ngắt đặt trên đầu Khốn Nạn, từ lúc bắt đầu cho đến lúc nàng nói ra câu kia, y mới giật mình, hít sâu một hơi bừng tỉnh lại, vẻ lo sợ nghi hoặc cùng sát khí trong mắt vẫn chưa tan đi, ngơ ngác nhìn chằm chằm người trước mặt, toàn thân đổ ra một lớp mồ hôi mỏng.
Sở Tịch Viên giúp y chỉnh lại tóc tai, dịu giọng nói: "Yên tâm đi, không sao rồi."
Khốn Nạn mới đầu không lên tiếng, một lúc lâu, ánh mắt rời rạc mới dần dần có tiêu cự, y đăm đăm nhìn đôi mắt Sở Tịch Viên trong đêm khuya sáng như hai ngọn lửa, đột nhiên ôm choàng lấy nàng.
Sở Tịch Viên ngày thường đều vận bạch y, phiêu dật xuất trần, ngoại trừ lần đó được nàng bế đi, Khốn Nạn chưa từng chạm vào người nàng thân mật như vậy lần nào nữa. Cũng không biết vì sao bạch y sư tôn mặc lại lạnh lẽo chẳng khác gì đại tuyết lạnh băng ở quan ngoại như vậy.
Sở Tịch Viên đột nhiên bị y ôm lấy, thoạt tiên đần ra, rồi trong lòng lập tức trỗi lên cảm xúc kỳ lạ, cảm xúc tự nàng đã đào hố chôn sâu rất sâu ở trong lòng đột nhiên phá đất muốn xông lên. Sở Tịch Viên rùng mình một cái đẩy Khốn Nạn ra, lúc này mới dững dưng đứng dậy.
Nàng đón người, gặp mặt, an ủi tiểu hài tử, còn có ôm ôm, một loạt động tác ngay cả đầu cũng chưa hề quay lại, giống như vị đằng sau không hề tồn tại, mà nhất thời thực sự cũng chẳng ai dám manh động.
Ánh mắt thế tử Lang tộc nhìn Sở tông sư không phải là khi dễ ngạo mạn, cũng không phải là huyết hải thâm cừu, mà là đề phòng quá mức.
Sở Tịch Viên nói: "Thế tử, ta nể ngươi kế thừa Lang tộc, lại nôn nóng tìm người nên không tính toán với ngươi. Nhưng các ngươi hết lần này đến lần khác nhắm vào kết giới Vô Gian, chẳng lẽ thật sự cho rằng Sở Tịch Viên ta chỉ nói bằng miệng thôi sao?"
"Thực lực của Sở tông sư bổn vương nào dám xem thường." Lang tộc Thế tử bên kia nói: "Nhưng việc liên quan đến ân oán riêng giữa ta và Thượng Hoa cung vẫn mong Sở tông sư không nên nhúng tay vào."
"Hở?" Sở Tịch Viên nói: "Cái gọi là 'ân oán riêng' từ miệng ngươi liên quan đến yên ổn của hai giới, thế tử muốn ta như thế nào lại không nhúng tay vào? Trừ phi, ngươi có thể phá được kết giới này, đánh với một trận, bước qua xác của ta."
Sở Tịch Viên khóe miệng cong cong nét cười, song ánh mắt lại tràn đầy một cỗ hàn quang khốc liệt, chân mày nghểnh cao không xem ai ra gì.
Thế tử lang tộc sau vài lần giao đấu, biết vị Sở tông sư này là người hắn không thể tùy tiện đụng vào, nhất thời không dám manh động.
Nhưng mà có những thứ, có những chuyện không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.
Thế tử không thiếu đầu óc, hành sự tất nhiên phải thận trọng từng bước, việc đã đến nước này, cũng nhận thấy đại thế đã mất nên trước mắt đành nhân nhượng thỏa hiệp: "Nếu như Sở tông sư đã nói vậy, bổn vương cũng không tiện làm khó dễ."
Sở Tịch Viên cười khẩy "ha" một tiếng.
"Sự việc lần này cứ theo ý Sở tông sư kết thúc ở đây vậy " Thế tử Lang tộc nói tiếp: "Nhưng việc liên quan đến Thượng Hoa cung bổn vương tuyệt đối sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, hy vọng đến chừng đó sẽ không khiến Sở tông sư khó xử. Đôi bên còn có thể yên ổn sống cách nhau một bức tường."
Sở Tịch Viên hờ hững đáp: "Tốt lắm. Thỉnh thế tử mau mau trở về luyện lại đống rác thúi đó của các ngươi trước đi rồi tính tiếp. Không tiễn!"
Lang tộc thế tử liếc nhìn nàng một cái, phất tay áo quay đi.
Những tưởng sự việc lần này coi như tạm kết thúc ở đây, nhưng mà chưa xong.
Sở Tịch Viên mặt vô biểu tình, ánh mắt sắt lạnh nhìn Khốn Nạn trầm giọng nói: "Quỳ xuống!"
Khốn Nạn: "..."
Sở Tịch Viên nghiêm giọng hỏi: "Ngươi lúc nãy đã nổi sát tâm, có biết không?"
Khốn Nạn gật đầu: "Vâng."
Sở Tịch Viên hỏi: "Vì sao?"
Khốn Nạn nói: "Đệ tử, không biết."
Sở Tịch Viên im lặng hồi lâu.
Khốn Nạn liền ở trong lòng nảy sinh hoảng loạn, trộm ngẩng đầu nhìn xem Sở Tịch Viên tâm tình, lại thình lình nhìn ra một đạo kim quang sắc bén cắt qua không khí, vèo một tiếng giống như sấm rền ầm ầm, thẳng tắp quất vào bả vai y.
Tốc độ đó quá kinh người, đừng nói trốn tránh, y ngay cả nhắm mắt cũng chưa kịp máu thịt đã bị tróc ra, nóng rát cùng đau nhức. Một bên vai y như bị cắt rời, máu từ vết thương nhanh chóng thấm ướt tay áo.
Sở Tịch Viên bạch y phất phới đứng trong gió đêm, không khí vẫn tràn ngập hung linh lệ khí, hỗn tạp mùi máu nồng tanh, khiến cho sau núi cấm địa có vẻ càng thêm âm trầm đáng sợ.
Đánh y, là thanh nhuyễn kiếm Sở Tịch Viên đang cầm trên tay, thân kiếm như liễu đằng, cứng rắn nhưng lại nhu hòa, linh quang lưu chuyển. Kiếm quang chiếu rọi ánh mắt Sở Tịch Viên nhìn y lạnh thấu xương, giống như chỉ hận không thể róc thịt lột da rút xương y.
Sở Tịch Viên hỏi lại: "Vì sao?"
Khốn Nạn hít một ngụm khí lạnh, cắn răng nói: "Sư tôn, đệ tử thật sự không biết, trong lòng đệ tử lúc đó chỉ nghĩ có một việc chính là phải bảo vệ sư tôn. Đệ tử xin thề, có trời đất chứng giám."
Y nói một mạch, không vấp từ nào.
Sở Tịch Viên rũ xuống lông mi, thần sắc lãnh đạm quay lưng về phía y, nói: "Bây giờ đã tin chưa?"
Lúc này, phía bên kia kết giới, thanh y đạo nhân mới từ tốn trong bóng tối bước ra.
Sở Tịch Viên nói: "Mặc Nhiên tiền bối, vãn bối đã chứng minh đồ đệ của ta không phải vị mà tiền bối muốn tìm. Hy vọng người giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho đồ đệ của ta."
Vừa nghe bốn chữ này, Khốn Nạn liền hiểu.
Đầu tiên, Mặc Nhiên thượng thần, là thần quan ở thiên giới, tất nhiên người của tu chân giới không thể là đối thủ của y. Thứ hai, vị Mặc Nhiên này, tuy đã phi thăng đắc đạo, nhưng y không theo kiếm tu cũng không theo linh tu, y tu ma đạo. Một mình y đi cầu độc mộc, bị bách gia tiên môn khinh thường, phỉ bán thậm chí giương cung bạt kiếm, phi thăng không có vẻ vang gì. Thứ ba, y đắc đạo nhưng không được công nhận, nhiều năm mai danh ẩn tích, cùng với vô số những lời đồn đãi, thậm chí còn có kẻ đồn y chính là Quỷ đế năm đó làm mưa làm gió khắp Ngũ giới Lục châu.
Mặc Nhiên sắc diện vô cùng nhu hòa, có lẽ vì là người đã có tuổi nên nhìn chững chạc hơn. Y mỉm cười, đưa tay nhấc vạt áo, thong thả bước qua Đại kết giới, giống như bức tường kia đối với y không hề tồn tại.
Khốn Nạn ngồi quỳ trên nền đất, tay trái y bị Sở Tịch Viên đánh đau không cử động được. Miễn cưỡng cơn đau nhứt đứng lên, trên trán rịn một tầng mồ hôi lạnh.
Mặc Nhiên thượng thần căn bản không đặt Sở Tịch Viên vào trong mắt, y trực tiếp lướt qua nàng, như một cơn gió đến trước mặt Khốn Nạn.
Khốn Nạn đối diện với vị mà sư tôn y còn phải tự xưng vãn bối, song lại không chút cảm giác lo sợ gì.
"Ngươi không sợ ta sao?" Mặc Nhiên như nhìn thấu tâm cơ y, mỉm cười hỏi.
"Nếu tiền bối muốn đối phó, ta còn đường sống sao?" Khốn Nạn điềm tĩnh trả lời.
Mặc Nhiên lại cười.
Sau đó Khốn Nạn đột nhiên cảm thấy máu từ vết thương trên vai trái của y như bị rút ra, huyết quản toàn thân sôi sục. Lúc y mở mắt ra, bàn tay của Mặc Nhiên đã tụ lại một vòng huyết quang. Là máu của y.
Khốn Nạn khẽ rên một tiếng, y cắn chặt răng, cường tự chống đỡ.
Có lẽ Mặc Nhiên kia muốn Sở Tịch Viên phải chứng minh điều gì đó, mà mấu chốt việc kia chính là nằm ở y. Lão già đó rốt cuộc là muốn cái gì ở y? Muốn giết y sao?
Nhưng y dù có kiên cường cách mấy, thân thể hiện giờ chỉ là một thiếu niên 15 tuổi, căn bản không chống lại nổi thượng thần chi lực, đầu óc càng ngày càng choáng váng, thân thể càng lúc càng lạnh, cuối cùng cũng không thoát khỏi toàn thân vô lực, lâm vào hôn mê.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...