Sở Tịch Viên ngoại trừ hạ sơn kiếm tiền, thời gian còn lại có thể đi đâu, dĩ nhiên là ru rú ở trong Hoàng Hạc Đỉnh. Khốn Nạn sở dĩ hỏi như vậy là bởi vì sư tôn y từ trước đến giờ đều "không nguyện làm cừu", "không nguyện làm heo", ăn uống kén cá chọn canh thôi rồi, không ăn rau xanh cũng không ăn thịt mỡ, lúc ăn mỳ giỏi lắm cũng chỉ ăn đến nửa bát, uống cạn nước canh, nửa bát còn lại để dành mơi chiều nấu nước canh đổ vào là có thể ăn tiếp.
Đối với phong cách ăn uống có một không hai này của sư tôn mình, Khốn Nạn cũng không biết nên là đánh giá gì, dù sao thì tiếng lành của Sở tông sư ở Diên Ninh quan được người ta phổ thành đồng dao cho lũ trẻ con hát cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Có điều, Sở Tịch Viên cũng có nhiều khi phá lệ, rau củ nạt mỡ cái nước trong bát đều ăn sạch sành sanh, chính là mỗi khi nàng linh lực suy yếu cần dùng thức ăn để tẩm bổ nguyên khí.
Khốn Nạn hỏi: "Có phải là..."
Sở Tịch Viên "uầy" một tiếng kéo tay Khốn Nạn, mượn lực đứng dậy, thân mật vỗ đầu tiểu đồ đệ, phủi phủi bạch y bị dính ít bụi, vừa nói: "Ta bắt chước cô nương lần trước thả hoa ngươi đi tìm tình nhân, kết quả là bị người ta thẳng thừng từ chối, tức phụ của hắn còn dùng chổi quét ta ra như quét rác. Nè ngươi đừng có nhìn ta kiểu đó. Sư tôn ngươi đâu phải dạng dễ ăn hiếp đâu. Ta còn chưa kể xong, tiếp đó..... "
Vân Lang trưởng lão đứng bên cạnh nghe Sở tông sư kể câu chuyện "tỏ tình" lừng lẫy của mình càng nghe càng thấy không đâu ra đâu. Bất quá y không đến nỗi hồ đồ mà tin là thật.
"Tình nhân" mà Sở Tịch Viên nói, còn có thể là ai khác ngoài hàng xóm láng giềng thân thiết bên kia kết giới. Mấy ngày này kết giới lại có biến động, cư dân Quỷ vực rãnh rỗi không có việc gì làm đến kiếm chuyện cũng không có gì mới mẻ, đáng nói nhất là sáng hôm nay, tên dẫn đầu không phải dạng tầm thường, mà là đường đường thế tử Lang tộc của Quỷ giới.
Lang tộc là một trong Ngũ đại gia tộc trong Quỷ vực, số lượng "nhân" khẩu đông, hình dạng suy cho cùng cũng không giống sói lắm, nói là người sói thì đúng hơn, thân cao hai ba thước là ít, tính tình thì khỏi phải bàn, sói thế nào họ thế ấy, lúc đánh nhau lại cứ thích tru lên nhức cả tai. Lúc y và Sở Tịch Viên đến nơi, kết giới đã bị hắn dùng một cái lưỡi hái to hơn cái cột nhà đánh đến thảm thương.
Nhưng chung quy vẫn còn trụ được.
Y và Sở Tịch Viên phối hợp hành động, một mặt chống lại động thái ngông cuồng của ngoại bang, mặt khác tu bổ những vết nứt chạy dài của kết giới. Lại nói đến sư muội tổ tông của y, vốn phụ trách tu bổ, làm xong việc của mình liền rãnh rỗi sinh nông nổi, nhào vô đánh giáp lá cà với Lang tộc luôn, đánh còn đặc biệt hăng, cuối cùng một mình chấp vài chục mãnh tướng Lang tộc, tuy đánh thắng nhưng là nỏ mạnh đã kéo hết đà, bản thân còn bị nội thương.
Đồ đệ nàng Khốn Nạn hạ sơn từ sớm, Sở Tịch Viên giỏi che giấu đến vậy mà nó cũng nhận ra.
"Cho nên là ta mệt quá, ngươi vào bếp nấu thêm cho vi sư bát canh măng đi." Sở Tịch Viên kể chuyện một hồi thấy cổ họng bắt đầu khô rát, nàng nói: "Thôi, mà cũng không cần. Ngươi trở về thu xếp ít đồ, mai ta đưa ngươi đi chỗ này hay lắm."
Khốn Nạn tiểu đồ đệ này của Sở tông sư, ngoại trừ nhạy bén còn đặt biệt nhẫn nại, biểu hiện rõ nhất chính là y nãy giờ vẫn ngoan ngoãn im lặng chăm chú lắng nghe hết toàn bộ câu chuyện xàm xí đú của Sở Tịch Viên. "Nó không phải là tin đấy chứ?" Vân Lang trưởng lão thầm nghĩ.
"Người lại muốn đưa con đến tửu lâu hay kỷ viện?" Khốn Nạn nói: "Hay là xuống chợ mãi nghệ? Chi phí tháng này hình như vẫn còn dùng đủ mà."
Sở Tịch Viên "xì" một tiếng khoác tay nói: "Tiểu tâm can của ta, ngươi nghĩ đi đâu vậy hả? Ta nói ngươi, cũng đã lớn rồi, đủ lông đủ cánh, vẫn là đến lúc gánh vác sứ mệnh 'trừ mà chi trách' đi."
Khốn Nạn nghe nói đến mấy từ kia, đồng tử hơi hơi co lại.
Sở Tịch Viên để ý thái độ của y, nói tiếp: "Yên tâm, chuyến này vi sư đi cùng ngươi, dù thế nào cũng đảm bảo cho ngươi không hư một cọng lông sợi tóc."
Sư muội tổ tông, hạ khẩu lưu tình một chút không được hả?
Đoạn sau Sở Tịch Viên lại uyên thuyên kể về chiến tích trừ ma của mình trước đó, Vân Lang thật sự không nghe nổi nữa, đành phải lui về tịnh đường tĩnh tâm. Đồ đệ của y, còn có đồ đệ của hai vị tông sư khác, lần đầu trừ ma cũng không phải nghe giảng nhiều bằng Khốn Nạn, Vân Lang cảm thông sâu sắc thắp cho y một nén nhang, hi vọng tiểu điệt này của y sớm ngày giải được nghiệp.
Đêm ở Diên Ninh quan chầm chậm trôi qua, như hồn về quê cũ. Tiên Huệ sơn, Hoàng Hạc Đỉnh ngay cả tiếng hạc bay qua cũng không có.
Chưa đến canh năm, Khốn Nạn đã thức dậy, cảm giác toàn thân khô nóng, thái dương lẫn sống lưng đã đổ một tầng mồ hôi mỏng, phía dưới cũng ướt sũng.
Thiếu niên, khi sắp sửa trưởng thành, đều phải trải qua một lần kinh hoảng thất thố như vậy - cho dù là người tu tiên cũng không có ngoại lệ.
Nhưng Khốn Nạn kỳ thực không kinh hoảng cũng chẳng thất thố chút nào, y chỉ dửng dưng ngồi yên trên giường giây lát rồi đứng dậy dọn dẹp qua loa, trên mặt thoáng một vẻ chán ghét không dễ nhận ra. Y gánh một thùng nước lạnh lau chùi từ đầu đến chân một lượt, lấy quần áo gấp gọn đặt bên gối đem thay, uống một hơi cạn sạch trà nguội từ đêm trước.
Khốn Nạn không biết người khác thế nào. Về phần y, thực chất không hề gặp mộng xuân gì, y chỉ mơ thấy một trận tuyết to có thể làm người ta chết cóng.
Y "trời sinh đất đẻ", thân cô thế cô, mở mắt hiểu chuyện không biết phụ mẫu thân thích là gì, cô đơn hiu quạnh sống lay lắt trong cuộc đời ba không của y. Không điểm tựa. Không mục đích. Không tương lai.
Lúc nhỏ, y từng vì một chén cháo thịt vơi nửa đã nguội lạnh chịu một trận đòn nửa sống nửa chết từ đám cậu ấm quý phủ. Từng giành thức ăn trong miệng chó. Thậm chí tranh đồ ăn chỗ nghỉ với người chết trong nghĩa địa.
Gió hôm ấy mang theo rét buốt thổi tung lên, thốc qua người, máu trong vết thương chảy ra chưa kịp đong đã đóng băng, tiếng gầm gừ tru rú của quái thú dần lại gần. Khốn Nạn tứ chi cứng ngắc, máu trong người thậm chí không chảy thông, căn bản hoàn toàn không còn sức kháng cự, cho là mình sẽ bị thứ kia trước xé sau nuốt, chết không toàn thây trong đại tuyết.
Nhưng không hề.
Trước khi ngất đi, y lần đầu tiên nhìn thấy một người cư nhiên từ trên trời đáp xuống. Người đó bạch y phiêu phiêu, mắt phượng điếu sao lãnh đạm mà rũ xuống, thanh tu xuất trần, khí chất lỗi lạc, trong băng phong tuyết địa cùng hung thần yêu thú mà thần sắc bất biến, khuynh diễm tuyệt diệu, điềm tĩnh đạm thực, chưa đợi y nhìn rõ thì quái thú đã bị người kia ngay cả tay cũng chưa chạm liền đánh bay.
Lúc y tỉnh lại, phát hiện mình được người ta dùng áo ngoài bọc trong lòng mà bế đi. Y nhớ lúc đó, là lần đầu tiên cảm thấy tim mình đập nhanh đến vậy, cơ hồ muốn thoát khỏi lồng ngực nhảy tung ra. Người kia, có phải chẳng là một vị nữ thần?
Nàng thấy y tỉnh lại cũng không hỏi han gì, chỉ lấy một bình rượu cho y uống một ngụm.
Khốn Nạn không biết đó là rượu hay là gì, sau này y cũng chẳng còn được nếm lại, chỉ nhớ nó như một ngọn lửa, xuôi yết hầu chảy xuống, duy một ngụm đã đốt cháy huyết dịch toàn thân y, nửa cơ thể máu đóng băng gần hết cứ như vậy được rã đông.
Người ấy chính là sư tôn y - Sở Tịch Viên.
Giấc mộng lại quá rõ nét, đôi tay nàng bế y, hơi thở đều đặn bên tai, linh lực ấm áp từ từ truyền vào người còn phảng phất cho đến hiện tại.
Khốn Nạn nhắm mắt, lẳng lặng chờ trái tim và dòng máu xao động trong người bình tĩnh lại, y mỉm cười, ném phăng mấy ý nghĩ vớ vẩn, sau đó đốt đèn đọc sách như thường lệ.
Bỗng nhiên, xung quanh truyền đến vài tiếng động đặt thù, kết giới nhỏ* ngăn cách Hoàng Hạc Đỉnh với bên ngoài có động tĩnh. Khốn Nạn thoáng sửng sốt, sau đó đứng dậy, khoác thêm ngoại bào đi tìm đầu cơ của tiếng động.
*kết giới của Hoàng Hạc Đỉnh, không phải cùng loại với kết giới lớn ngăn cách Nhân gian với Quỷ vực.
Ngày đó Sở Tịch Viên từ trong gió tuyết bế y về, không biết là lâu ngày kiệt sức, hay là bị quái thú làm bị thương, hay là y bản năng cảm thấy có người kia ở bên cạnh y không cần phải giả vờ mạnh mẽ nữa, thế là ngủ li bì gần hai ngày hai đêm. Mà hai ngày hai đêm kia, Sở Tịch Viên chính là không chợp mặt trông nom y suốt. Y bị bệnh ngủ không thẳng giất, trong ác mộng mơ màng tỉnh dậy, nhìn thấy đầu tiên luôn luôn là bạch y trắng tuyết, loáng thoáng nghe được tiếng đàn dìu dịu êm tai triền miên không dứt, trong tiềm thức biết mình rất an toàn, thậm chí mang máng biết là đang nằm mơ, những sợ hãi và oán hận tựa hồ liền cách y một tầng.
Sau mấy ngày đó, y rốt cuộc cũng lấy lại sức, biết mình đang ở đâu, với ai, cũng không biết là phúc đức y tịch tụ từ mấy đời mấy kiếp, cứ như vậy được người ta nhận là đồ đệ - đồ đệ duy nhất của nhất đại tông sư Sở Tịch Viên.
Bây giờ y ở Hoàng Hạc Đỉnh không còn gì lạ lẫm nữa, đối với địa hình nơi này còn biết rõ lối tắt, cuối cùng cũng tìm được nơi kết giới xảy ra biến động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...