Tháng 8 năm Hiển Đức 19, Nam Sở kết minh cùng Đại Ung, Tề vương thay Ung đế cùng quốc chủ cắt máu ăn thề, Đức Thân Vương Triệu Giác được phong làm đại đô đốc, lĩnh mệnh xuất chinh, trước khi đi, Triệu Giác lệnh Giang Triết đảm nhiệm phụ tá trong quân, tham thán quân cơ, cùng lúc, quốc chủ lo Đức Thân Vương quyền thế quá lớn, lệnh nội thần Vương Hải giám quân.___________Triệu Giác đáng chết, thực để ta tòng quân rồi, ta vốn cầu người giúp đỡ, nhưng Triệu Giác hiện nay là Đại đô đốc dưới một người trên vạn người, ta chỉ có thể nuốt nước mắt bàn giao công việc trong Hàn lâm viện, tòng quân chinh Thục, thế nhưng việc có thể khiến ta an ủi chính là Tiểu Thuận Tử cũng theo quân xuất phát, trước lúc đi, quốc chủ phái Ty lễ giám Quản sự Vương Hải làm giám quân, tuy dùng hoạn quan giám quân thực là nội hoạn bại vong, nhưng nghĩ tới Tiểu Thuận Tử cũng theo Vương Hải đi, ta liền không tự chủ bái tạ ông trời bảo hộ, có Tiểu Thuận Tử bảo vệ, ta chắc sẽ không gặp phải quá nhiều nguy hiểm, thế nhưng tốt nhất vẫn là tìm thêm mấy hộ vệ, ta chuẩn bị cùng Tiểu Thuận Tử bàn bạc, đợi ta tìm được nhân tuyển, Tiểu Thuận Tử sẽ giúp ta giám định võ công của bọn chúng, miễn cho ta tìm một đám giá áo túi cơm.Lần này đánh Thục quốc, Nam Sở binh phân 2 đường, một đường thủy, do Trấn Viễn Hầu Lục Tín thống lĩnh một vạn thủy quân, xuất từ Bạch đế vu hạp, Tố Giang mà lên, một đường khác do Đại đô đốc Đức Thân Vương Triệu Giác thống lĩnh 5 vạn lục quân, từ đường bộ giết tới Ba Châu, song phương ước định hội quân Lạc thành.Ta là phụ tá dưới trướng Đức Thân Vương, tự nhiên phải theo đại quân hành quân, nhưng ta nộ khí khó tiêu, dọc đường hành quân một mực trốn trong xa giá của Giám quân Vương Hải, Vương Hải và Ngự thư phòng Tàng thư khố Vương Quản sự là đồng tộc, vì thế đối với ta không tệ, dọc đường thường hay nhắc tới từ khi Vương quản sự uống thuốc ta tặng thân thể liền có chuyển biến thật lớn.Ta tự nhiên thức thời đáp ứng thay hắn phối chế một hai loại thuốc.
Tiểu Thuận Tử ở bên ngoan ngoãn hầu hạ hai người chúng ta, Vương Hải vừa lòng nhìn Tiểu Thuận Tử nói, "Tiểu tử này chính là nô tài mà trạng nguyên công từng cứu phải không? Tiểu Thuận Tử cái gì cũng tốt, tay chân nhanh nhẹn, miệng lưỡi lanh lợi, hiểu biết chữ nghĩa, chính là một điểm không tốt, một điểm cũng không cầu tiến, những nô tài khác vì một chuyện vặt cũng tranh tới đầu rơi máu chảy, hận không thể bu lại bên người quốc chủ, chỉ có tiểu tử này lại nguyện ý vứt bỏ chuyện tốt như vậy, theo chúng ta tòng quân chịu khổ."Ta không tự chủ nhìn Tiểu Thuận Tử một cái, có chút hổ thẹn, tiểu tử này đều là nghĩ cho ta, Tiểu Thuận Tử ngoan ngoãn đáp, "Công công nói đi đâu vậy, công công và Vương lão công công là thân thích, bình thường thấy nô tài là vẫn có khen ngợi, lần này công công được quốc chủ thưởng thức đảm nhận Giám quân, một khi đắc thắng về triều, chính là công lao trời biển, nô tài theo công công cũng được hưởng chút quang, nếu không người ta sao lại nói phú quý hiểm trung cầu?"Vương Hải cười đến không mở được mắt.
Chúng ta 3 người chính đang nói vui vẻ, một người lính truyền lệnh chạy đến trước xa giá lớn tiếng nói, "Giang đại nhân, vương gia triệu ngài tới nghị sự." Ta bất lực xuống xe, từ trong tay đại nội thị vệ Vương Hải dẫn tới nhận lấy dây cương, lắc la lắc lư chạy lên trước, kị thuật của ta không quá tốt, mấy ngày này mới cuống cuồng học.
Khó khăn lắm mới tới bên cạnh Triệu Giác đang ngồi trên ngựa chờ đợi, ta ở trên ngựa ôm quyền hành lễ, "Vương gia, hạ quan phụng mệnh tới."Triệu Giác nhìn bộ dạng thảm hại của ta, cười nói, "Giang đại nhân, ngươi vẫn là học thêm cưỡi ngựa đi thôi, nếu không rất khó theo quân đó."Ta thiếu chút nghiến răng nghiến lợi, lẽ nào là ta nguyện ý theo quân sao? Nhưng người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, ta chỉ có thể cung cung kính kính đáp, "Hạ quan tuân mệnh.
Có chuyện gì cần hạ quan đi làm, xin vương gia phân phó."Triệu Giác thúc ngựa chầm chậm lên trước, ra hiệu cho ta đi theo, ta lúng ta lúng túng thôi động tọa kị.
Hai người chúng ta sóng vai mà đi một lúc, Triệu Giác mới nói, "Giang đại nhân vẫn còn oán hận bản vương sao?" Ta ngoài cười trong không cười nói, "Hạ quan không dám, hạ quan ăn bổng lộc của Nam Sở, sao dám chối từ mệnh lệnh triều đình."Triệu Giác cười khổ nói, "Không phải bản vương làm khó đại nhân, chỉ là lần này đánh Thục quốc, chúng ta buộc phải lấy được lợi ích lớn nhất đồng thời bảo vệ thực lực của mình.
Hành quân đánh trận là chuyện trong bổn phận của bản vương, sẽ không và cũng không dám làm phiền đại nhân, chỉ là bình Thục xong, chúng ta tất phải cùng Đại Ung thương đàm làm sao phân chia chiến quả, tới lúc đó nếu không có Giang đại nhân một người hiểu rõ hai nước hư thực hơn nữa minh trí quả quyết, chỉ sợ chúng ta sẽ bị thiệt lớn, vì thế chỉ có thể làm khó Giang đại nhân rồi."Ta tức giận bất bình nghĩ, "Chẳng qua chỉ là cường đạo thành công sau phân tang vật mà thôi, sẽ không đợi tới các người thắng rồi lại để ta đi chứ?" Dường như nhìn thấu tâm tư của ta, Triệu Giác nói, "Hơn nữa, ta thấy tiên sinh tài trí như vậy, Giác cũng muốn mỗi ngày lắng nghe dạy bảo, nay quốc gia nguy nan, hy vọng Giang đại nhân bỏ chút tâm tư lên quân vụ, vì quốc gia xuất lực."Nghe Triệu Giác nói, ta nghĩ kĩ cũng thấy có lý, ta đã ở trong quân chi bằng nhân dịp này hiểu thêm một chút quân vụ vậy, nghĩ tới đây ta cúi thấp người biểu thị tiếp thu ý kiến của hắn.
Triệu Giác cười nhẹ, quất thêm một roi ngựa, tọa kị của ta dường như cũng có ý bôn kị, vội vàng chuyển động thân mình, dọa ta trái lư phải lắc, cũng may thân vệ đi theo Triệu Giác dìu ta một cái, ta mặt đỏ tai hồng cảm tạ, thề phải học cưỡi ngựa cho tốt.Buông bút trên tay xuống, ta bóp bóp vai, hạ trại xong ta liền xử lý chút quân vụ, từ sau khi nói chuyện với Triệu Giác, ta liền bắt đầu tham gia xử lý quân vụ, ban đầu bỡ ngỡ tới hiện tại thành thạo, ta tốn thời gian không quá dài, từ làm sao dựng trại đóng quân, làm sao biên chế quân đội, làm sao thưởng phạt xử tội, đương nhiên chủ yếu nhất là xử lý văn thư và chỉnh lý tình báo, những việc này độ khó không hề thua công việc ta làm trong Hàn lâm viện.Một trong những phụ tá của Triệu Giác một mực theo hắn là Hắc sơn nho sĩ Dung Uyên được trọng dụng nhất, thường theo bên người Triệu Giác tham tán, còn như những quân vụ vặt vãnh khác thì do những tham tán khác xử lý, ta gia nhập làm lượng công việc của họ giảm nhẹ, nhất là ta không có quá nhiều thời gian hiểu rõ đại bộ phận phương thức xử lý văn thư, dựa vào trí nhớ mạnh mẽ và lực phán đoán nhạy bén, rất nhanh liền trở thành người nổi bật.Đặc biệt là việc phân tích tình báo, vốn bọn họ chỉ muốn để ta thử, không ngờ từ câu chữ khảo cứ kiếm chứng chính là thế mạnh của ta, không cần bút mực ghi lại, bất luận tình báo vụn vặt ra sao, chỉ cần ta nhìn qua một lần, liền có thể hiểu rõ mạch lộ bên trong, vì thế sau này đám phụ tá liền dứt khoát đem việc phân tích tình báo giao cho ta, do ta chỉnh lý thành văn thư giao cho Triệu Giác duyệt.
Thẳng tới lúc này, ta mới chân chính trở thành than tán được Triệu Giác trọng dụng, trừ Dung Uyên ra, ta chính là độc chiếm ngôi đầu.Nhìn sắc trời, đã là đêm khuya rồi, ngày mai còn phải đi đường nữa, ta thu thập lại tình báo đã chỉnh lý xong, chuẩn bị đưa tới chỗ Dung tiên sinh, cảm thấy có chút khô họng, tiện tay lấy ấm trà trên bàn, đã trống không, ta cười khổ lắc đầu, lúc này ngoài trướng truyền tới một tiếng ho nhẹ, sau đó Tiểu Thuận Tử bước vào, cầm một hộp cơm, nhàn nhạt nói, "Giang đại nhân, Vương giám quân biết ngài quân vụ bận rộn, sai ta đem cơm khuya cho ngài, còn bảo ta cảm tạ ngài tối qua đưa thuốc."Ta nghe khẩu khí của Tiểu Thuận Tử một cái liền biết bên ngoài có người, tiếp sau cười nói, "Xin thay ta đa tạ Vương Giám quân, kì thực Giám quân đại nhân chỉ là chăn ấm đệm êm quen rồi, những ngày này vất vả nghỉ ngơi không tốt, vì thế khó tránh thân thể không khỏe, thuốc của ta chẳng qua là khiến Giám quân đại nhân nghỉ ngơi tốt một chút, mau chóng hồi phục tinh lực mà thôi."Tiểu Thuận Tử đặt đồ lên trên bàn, nói, "Mời đại nhân nhân lúc nóng ăn đi." Ta lắc đầu đáp, "Ta đem văn thư qua kia trước, cậu về trước nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải hành quân nữa." Tiểu Thuận Tử đem một mảnh giấy nhỏ nhét vào tay ta, sau đó hành lễ lui xuống.Ta mở giấy ra, bên trong viết một hàng chữ nhỏ xinh đẹp "trong quân đi lại không tiện, Triệu Giác bên người cao thủ rất nhiều, Dung Uyên dường như đối với đại nhân có chút đố kị, hôm nay đối với Triệu Giác buông lời gièm pha, nói địa nhân cùng Tề Vương qua lại mật thiết, sợ có điều cấu kết, vì ổn thỏa kiến nghị tận lượng không cho đại nhân tiếp cận trọng yếu quân vụ, Triệu Giác nửa tin nửa ngờ."Ta cười nhạt, chuyện như vậy vẫn là khó tránh khỏi, lính mới đột khởi như ta cũng khó trách Dung Uyên kiêng dè, chỉ là nếu hắn gièm pha thành công, cũng không sao, dù gì mình cũng không có lý do phải được Đức Thân Vương trọng dụng.
Ta ra khỏi trướng bồng, lệnh quân sĩ dưới trướng đi cùng tới trướng bồng của Dung Uyên, giao văn thư cho hắn, hắn thu lại, khích lệ ta mấy câu, một bộ dáng đầy sự tín nhiệm, thực là không thể trông mặt bắt hình dong a.
Trong lòng ta cảm thán rời khỏi trướng bồng, ngoài trướng lúc này nguyệt hoa như sương.Qua hơn nửa tháng hành quân, chúng ta tới Thục quốc biên cảnh, sau đó công thành tác chiến cực kì thuận lợi, không tới tuần nhật liền tới Ba Huyện, ta ban đầu còn kì quái vì sao Thục quốc kháng cự yếu ớt như vậy, sau đó hỏi ra mới biết Thục quốc rốt cục binh lực không đủ, vì thế trừ chỗ yếu hại hiểm quan, những nơi khác không hề bố trí trọng binh, mà Ba Quận chính là trạm gác đầu tiên chúng ta đối mặt, qua Ba Huyện, phía trước đều là đường đi hiểm trở, liên tục hơn 20 quan ải, đều là dễ thủ khó công, đại chiến sắp bắt đầu rồi.23 tháng 8, Nam Sở quân tới thành Ba Quận, ta cưỡi trên con ngựa ôn thuận mà Đức Thân Vương đặc biệt chọn cho ta, thấy Ba Quận thành cao hào sâu, trên thành lâu đao thương như rừng, vô số Thục quân đứng trên thành thần tình nghiêm túc, nhìn một cái liền biết là một chi quân mạnh.
Đức Thân Vương cưỡi ngựa đứng trước đại quân, lạnh lùng nhìn tường thành.Trên thành trong rất nhiều quân sĩ đứng một vị tướng quân thân mặc thiết giáp màu đỏ, dựa vào thị lực ta có thể nhìn ra người này đại khái hơn 50 tuổi, tướng mạo phóng khoáng, thân thể thấp bé, râu hùm đầy mặt.
Người này lớn tiếng quát, "Nam Sở cùng Thục Quốc ta vốn là minh hữu, vì sao vô cớ hủy minh ước, tới xâm phạm?"Đức Thân Vương cười nhạt, cao giọng nói, "Thục Quốc an phận một góc, cát cứ thiên hạ, nay Đại Ung long hưng trung nguyên, Thục Quốc tới nay không chịu xưng thần, là có dã tâm, Nam Sở ta nghe được, Thục Quốc dựa vào đại thế, thường lăng nhục biên dân ta, lại nhân thông thương mà tự tăng vật giá, vơ vét kim tiền bách tính ta, hôm nay Nam Sở ta hưng binh, tất phải nhất chiến công thành, báo thù rửa hận."Nói xong, trường tiên chỉ thẳng, Nam Sở quân đồng thanh hô lớn, tiếng trống trận như sấm, một đội ngàn người bắt đầu kêu gào tiến quân, ai cũng tay mang thuẫn bài cùng đao, bảo vệ thang mây xông về phía thành, nhân dịp tiễn thủ trên thành không thể xuất đầu bắn tên xuống, Nam Sở quân đem thang mây gác lên thành, bắt đầu trèo lên, còn có 2-30 người đẩy xe xung kích tới dưới thành, tiếng xung kích cực lớn át đi tiếng trống trận và tiếng kèn hiệu.
Còn chưa xung được mấy cái, dưới thành tiếng trống nổi lên, gỗ đá trút xuống như mưa, thang mây cũng bị cán đẩy xuống, Nam Sở quân sĩ rớt xuống từ giữa không trung, huyết nhục mơ hồ, xe xung kích cũng bị cự thạch phá cho tan tành.Ta nhìn mà trong lòng thấp thỏm, thấy Đức Thân Vương cùng những tướng quân phò tá đều dùng thần sắc hờ hững nhìn chiến trường, không có chút nào khẩn trương.
Theo tiếng cồng vang lên, đám quân sĩ từ từ lui về, ta tỉ mỉ nhìn qua, đại đa số quân sĩ còn chưa bò được lên trên, vì thế người bị thương không hề nhiều như ta tưởng, qua một lát, Nam Sở quân đội đợt công thành thứ hai liền bắt đầu, trên thành cũng bắt đầu hoàn kích.Một ngày này, Nam Sở quân đội tiến công hơn 20 lần, đều là cưỡi ngựa xem hoa, mà thủ binh trên thành thì cực kì cẩn thận, không hề lạm dụng gỗ đá.
Tới gần hoàng hôn, Nam Sở quân phát động mãnh công, thế công bừng bừng, đám quân sĩ liều mạng trèo lên, rốt cục cũng lên được thành, bắt đầu huyết chiến trên thành, nhưng cuối cùng Sam Sở quân vẫn bị bại lui.Ta nhìn mà tâm thần dao động, Nam Sở quân hôm nay công thành chắc tử thương 2-3000 người, tổn thất không phải quá lớn, nhưng khí thế đáng sợ như vậy khiến ta thật lâu không thể bình tĩnh.
Đêm ngày hôm nay ta ở trong trướng trằn trọc, công thành tổn thất lớn như vậy, nghe nói phía sau còn rất nhiều thành trì, mỗi một thành trì đều như vậy chẳng phải là quá thê thảm sao?Ngày thứ 2, cuộc chiến công thành thập phần thảm liệt, mặt trời vừa mới lên, đám quân sĩ đã đẩy hơn 10 xe bắn đá ầm ầm đi ra, một tiếng phát lệnh, từng viên cự thạch bay lên, nặng nề đập lên tường, tuy vì Ba Quận thành cao hào sâu, thành tường không hề rung lắc, nhưng trên thành lâu đá vỡ bắn tung tóe, tường thành dường như đang run rẩy trong tiếng gào thét, đồng tử ta co lại, thấy cự thạch đập lên huyết nhục tung tóe, tiếp đó thủ quân trên thành cũng mạo hiểm loạn thạch mà ném đá xuống, trên thành máy bắn đá thế công mãnh liệt, nện xuống chiến trường quân ta.Tuy vì khó để ngắm chuẩn, chỉ đập vỡ nửa số máy bắn đá của chúng ta, nhưng khi tuyến đầu của ta nện tới tan tác, huyết nhục mơ hồ, thi chất thành đống, cuộc chiến bắn thạch kéo dài khoảng 2 nén hương, thời gian này chân tay ta đều lạnh, trong mắt đều là máu tươi thịt nát, nhãn lực của ta quá tốt rồi, thậm chí thấy được đám quân sĩ trước khi chết thần sắc ảm đạm thê lương.Tiếp đó đại khái là đá không đủ, song phương thế công chậm lại, dần dần ngừng hẳn, Nam Sở quân đẩy ra tiễn tháp, khiêng thang mây tiếp tục công thành, tiễn tháp độ cao tuy không bằng tường thành, nhưng cũng miễn cưỡng chống được trong thành phản kích, song phương tiễn vũ sắc bén vạch lên đường cong mĩ lệ, xuyên qua kiện tráng nhục thể, kèm theo huyết hoa, song phương máu tươi cứ như vậy rơi xuống trước tường thành.Khi Nam Sở quân đội lên tiễn vũ một lần nữa xung kích, lần này trên thành dội xuống dầu và vôi nóng bỏng, đương Nam Sở quân sĩ sứt đầu mẻ trán rơi xuống, trên thành lại rơi xuống vô số rơm rạ và đuốc, dưới thành lập tức biến thành biển lửa, chỉ có số ít quân sĩ chân tay nhanh nhẹn thoát trở về, còn lại binh sĩ đều bị biển lửa bao lấy, thiêu tới thảm không nỡ nhìn, trong biển lửa tiếng kêu thảm kinh thiên động địa.Ta nhìn tới đây, thực hận mình lục thức lại nhạy bén như vậy, không nhẫn nại được nữa, vội thúc ngựa xông về phía sau, tìm một nơi vắng vẻ nôn bằng hết, tới mức nôn ra mật đắng mới dừng lại.
Đợi ta đứng thẳng lên, thấy Tiểu Thuận Tử thân mặc quân sĩ giáp trụ đứng trước ngựa của ta, hắn đưa cho ta một bình nước sạch cho ta súc miệng, đợi ta bình tĩnh lại, ta mới hỏi, "Sao ngươi tới rồi, không phải ngươi bồi Vương công công sao?"Tiểu Thuận Tử thấp giọng nói, "Ta nói với Vương công công không biết chiến trường tình huống ra sao, vì thế đi ra xem xem, Vương công công cũng lo lắng lắm, vì thế liền đồng ý."Nhìn nơi chiến trường xa xôi, trong lòng ta vẫn khiếp sợ nói, "Quá đáng sợ rồi, ta vẫn là về thôi." Chính muốn thúc ngựa, Tiểu Thuận Tử liền kéo lấy dây cương nói, "Đại nhân, không thể, ta tuy vô tri, cũng biết nếu đại nhân lúc này sợ sệt, sau này trước mặt tướng lĩnh trong quân liền không ngẩng đầu lên được, hơn nữa đại nhân sau này còn phải lên chiến trường, lẽ nào lần nào cũng trốn tránh sao?"Ta nghe có chút hổ thẹn, nghĩ xem ra mình tâm trí thật xa không bằng Tiểu Thuận Tử kiên nghị, cảm kích nhìn hắn một cái, thúc ngựa trở về tiền tuyến.
Đến khi ta một lần nữa về bên cạnh Triệu Giác, tướng lĩnh và phụ tá bên cạnh hắn đều dùng ánh mắt tán thưởng nhìn kẻ mặt trắng như tờ giấy là ta.
Triệu Giác khen ngợi nói, "Tùy Vân đảm lượng quả nhiên không tệ, khi xưa bản vương mới lên chiến trường, so với ngươi còn thảm hại hơn, yên tâm đi, đánh thêm mấy trận là được."Ta ở trên ngựa khom mình hành lễ, hỏi, "Vương gia, hạ quan không hiểu quân sự, hình như chúng ta không thành không phải quá thuận lợi?"Triệu Giác cười khổ, "Phải, Ba Quận là Thục quốc trọng địa, không những tướng lĩnh thiện chiến, mà quân sĩ kiêu dũng, thủ thành khí giới và lương thảo lại đầy đủ, vì thế thập phần khó công, khiến bản vương đau lòng không thôi, cũng may nếu công được Ba Quận, phía sau hơn 20 thành trì liền dễ hơn nhiều."Ta lại hỏi, "Vậy theo vương gia thấy, chúng ta cần công mấy ngày?"Triệu Giác tính toán một lúc rồi đáp, "Chúng ta nếu có thể trong vòng nửa tháng công được Ba Quận, cũng không tệ."Ta tính toán một phen, Đại Ung từ Dương Bình Quan qua Đông Xuyên đánh Hà Manh Quan, cũng phải qua mấy đạo hiểm quan, nhưng Đại Ung binh tinh lương đủ, Nam Sở ta nếu muốn tranh trước, bắt buộc phải dùng kế, ta lục lại trong đầu những trận chiến từng xem qua, làm sao mới có thể giải quyết cục diện bế tắc trước mặt đây?Nhất thời không nghĩ ra, ta lại hồi tưởng lại tình báo liên quan đến Ba Quận, từng đợt hồi kí, nhìn nơi tường thành, người tướng lĩnh giáp đỏ kia vẫn đang ở trên chỉ huy, chỉ thấy hắn chỉ huy ổn định, đem Ba Quận phòng thủ tới giọt nước không lọt, Nam Sở ta chỉ hơi có sơ hở, liền bị hắn nhìn ra, sau đó đánh rát, không chút tay mềm.Khoan đã, đánh rát không chút tay mềm, ta lại nghĩ tới tình báo liên quan đến thủ thành tướng lĩnh: Điền Duy, thống quân nghiêm khắc, anh dũng thiện chiến, thiện về thủ thanh, phòng thủ như núi, nhất là thiện cắt trại.
Chẳng trách Đức Thân Vương đem doanh trướng phòng thủ nghiêm mật như vậy, thì ra người này thiện cắt trại.
Từ từ, một ngụy kế được hình thành, nhưng mà làm thế nào đây? Nghĩ tới nghĩ lui, ta thúc ngựa tới bên cạnh Đức Thân Vương, cúi đầu nói với hắn cách nghĩ của mình.
Đức Thân Vương trước tiên là do dự, dần dần cảm thấy hứng thú, lâu sau cười nhẹ gật đầu, rồi hạ lệnh thu binh.
Ba Quận một ngày chiến đấu máu me nhất cuối cùng cũng kết thúc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...