Người thanh niên đau đớn ho mấy tiếng, mắt tràn đầy kỳ vọng nhìn ta, ta bất lực ra hiệu Tiểu Thuận Tử khiêng hắn vào trong phòng, sau đó hỏi, "Bản quan bất tài, cũng là sĩ tử đọc sách, tự tin không hề làm chuyện ác cướp đoạt vợ người, không biết ngươi vì sao cho rằng tôn phu nhân đang ở chỗ ta?"Người thanh niên nghi hoặc nhìn ta nói, "Thảo dân Hàn Chương tuy là người Thục quốc, nhưng không phải quan cũng chẳng phải quân sĩ, chỉ là một nông phu bình thường, thê tử thảo dân cũng là con gái danh môn, tướng mạo xuất chúng, thân phận cao quý, 3 năm trước, chuyết kinh vì bất mãn với hôn sự gia đình định sẵn mà bỏ nhà đi, nhân duyên mà cùng thảo dân thành hôn, mấy tháng trước chuyết kinh hay tin mẫu thân nhiễm bệnh nên trở về thăm nhà, thảo dân vì đang vào vụ thu, không tiện ở lâu, nên tự mình về nhà, ai biết lại gặp phải Đại Ung cùng Nam Sở đánh Thục quốc, phụ thân của chuyết kinh Điền Duy là Ba Quận thủ tướng, bất hạnh trận vong, chuyết kinh và nhạc mẫu bị bắt, ta nghe được tin thành Ba Quận bị phá liền ngày đêm đuổi tới, thăm dò được bọn họ bị Đức Thân Vương thưởng cho phụ tá Giang Triết làm nô, vì thế một đường theo dõi đến đây."Ta nghi hoặc nhìn Tiểu Thuận Tử, Tiểu Thuận Tử lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ nói, "Đại nhân, lúc đó ngài đang bệnh, Đức Thân Vương thấy con gái Điền Duy tướng mạo tuấn mĩ, vì thế đêm nàng thưởng cho đại nhân, dùng làm khen thưởng đại nhân hiến kế, chỉ là đại nhân một mực hôn mê bất tỉnh, nên nô tài thay đại nhân làm chủ, đem bọn họ lưu tại chỗ của Vương công công, những ngày này, nô tài vì đại nhân thân thể vừa khỏi, muốn hầu hạ đại nhân thêm mấy ngày, thấy Điền thị phục thị Vương công công thập phần chu đáo, liền dứt khoát an bài bọn họ tiếp tục hầu hạ Vương công công, như vậy mọi người đều vui."Ta lúc này mới hiểu, chẳng trách đoạn thời gian này Tiểu Thuận Tử luôn ở bên cạnh ta, ta lại hỏi, "Vương công công đối với bọn họ ra sao?"Tiểu Thuận Tử cung kính đáp, "Đại nhân yên tâm, Điền thị thông minh linh xảo, Vương công công còn muốn thu nàng làm nghĩa nữ nữa, chỉ là Điền phu nhân vì thương tâm Điền tướng quân chết mà thân thể không quá khỏe."Hàn Chương nghe tới đây liền lộ ra niềm vui không thể kìm nén, chỉ một lát lại bị thần tình đau khổ che giấu.
Ta nghĩ xem ra Hàn Chương này không phải Thục quốc thám tử, nhưng hắn nghe được câu chuyện vừa rồi của ta, có cần diệt khẩu nữa không đây?Nghĩ lại, cũng không cần thiết, lẽ nào hắn còn có thể đi chỗ Đức Thân Vương tố cáo? Lúc ta còn do dự, Hàn Chương đã chỉ còn thoi thóp, ta vội lấy hộp châm, từ trong đó lấy ra kim châm châm cứu cho hắn, sau đó lại cho hắn uống thuốc trị thương, hắn dưới tác dụng của dược lực liền hôn mê.Ta nói với Tiểu Thuận Tử, "Cái chết của Điền Duy, ta không làm gì được, hai nước giao binh, tử thương khó tránh, nhưng thê tử nữ nhi của hắn lại có đại tội gì? Ngươi an bài một chút, đợi chúng ta đánh được Lạc thành, đạo lộ thông thuận, ngươi liền thả bọn họ một nhà 3 khẩu ra."Tiểu Thuận Tử đáp, "Vâng, đến lúc đó ta cùng Vương công công nói rõ là được, Vương công công sẽ không mất hứng đâu, nhưng mà có chút đáng tiếc, Hàn Chương này võ công cơ bản không thấp, nô tài không dám tự coi nhẹ mình, chính là trong cung thị vệ cao thủ có thể bị ta công kích mà vẫn sống cũng không nhiều, nếu có thể để Hàn Chương lưu lại bên người đại nhân làm thị vệ thì tốt."Ta thấy không quá khả năng nói, "Ta là quan Nam Sở, hắn là Thục quốc tướng lĩnh thân quyến, huống hồ còn có nhạc mẫu thê tử, sao có thể làm thị vệ của ta? Ngươi cũng có chút suy nghĩ viển vông rồi."Tiểu Thuận Tử nói, "Cũng không phải không có khả năng, thê tử của hắn hiện tại là nô bộc của đại nhân, nếu đại nhân đồng ý hắn cùng thê tử đoạn tụ, hắn chẳng phải cảm ân sao, chỉ là ta biết đại nhân cần một thị tùng trung thành, người này nếu bị bức lưu lại thì không tốt."Ta gật đầu đáp, "Phải lắm, thà ít mà tốt, nếu không trung thành, lưu lại cũng vô dụng, nhưng chúng ta nếu có thể đánh được Lạc thành, tối thiểu còn 1 2 tháng nữa, đoạn thời gian này bọn họ không cách nào rời đi, liền để họ tạm thời làm thị tùng của ta đi, tránh việc ngươi ta qua lại quá mật thiết khiến người sinh nghi." Tiểu Thuận Tử đồng ý nói, "Cũng tốt, miễn cho ta lo lắng đại nhân an toàn."Đợi Hàn Chương tỉnh lại cũng tới đêm khuya, hắn có thể cảm thấy tứ chi xương cốt chân khí dồi dào, hoàn toàn không cảm nhận được nội thương trầm trọng khiến hắn gần như mất mạng, hắn không hề động đậy, nhưng có thể cảm thấy mình đang ở trong một gian phòng nhỏ, hắn không cảm thấy xung quanh có người, chính muốn ngồi dậy, một bàn tay lạnh băng nhẹ nhàng ấn vào ngực hắn.Sau đó ánh lửa lóe lên, có người đốt nến, Hàn Chương dựa vào ánh nến yếu ớt nhìn thấy người thiếu niên đánh mình bị thương đang lạnh lùng nhìn mình, trong mắt tràn đầy sát ý.
Hàn Chương thông minh dừng lại động tác, hắn không muốn vô duyên vô cớ chết đi, nhất là sau khi biết tin thê tử bình an vô sự.Người này thấy hắn thập phần lãnh tĩnh, lộ ra một nụ cười lạnh, mở miệng nói, "Ta gọi Lý Thuận, ngươi muốn tìm Giang Triết là chủ nhân của ta, chủ nhân đã quyết định, đợi sau khi cuộc chiến Lạc thành kết thúc, ngài ấy sẽ thả ngươi cùng nhạc mẫu thê tử ngươi, nhưng trước đó, hy vọng ngươi tạm tời làm thị tùng của ngài ấy."Hàn Chương do dự một lát, hắn dù gì vẫn là người Thục Quốc, làm thị tùng cho quan viên xâm lược quốc thổ của mình khó tránh có chút không nguyện lòng.Tiểu Thuận Tử giống như xem thấy thần sắc hắn, tiếp tục nói, "Nói câu thực lòng, ngươi không hề là một lựa chọn tốt, nếu có người hoài nghi ngươi là thám tử Thục quân, khó tránh đem lại đại nhân rắc rối, nhưng đại nhân đã quyết định, ta cũng không có ý kiến, ngày mai đại nhân sẽ dẫn ngươi đi gặp người nhà, sau đó sẽ hướng Giám quân đại nhân bẩm rõ chuyện này, Giám quân đại nhân đồng ý xong, ngươi liền có thể tạm thời lưu lại bên cạnh đại nhân nhà ta, nhưng có một chuyện ngươi phải nhớ cho thật kĩ."Tiểu Thuận Tử khuôn mặt biến thành âm u, từng câu từng chữ nói, "Ngươi không hề nghe thấy cuộc nói chuyện của ta và đại nhân, ngươi cũng không biết quan hệ giữa ta và ngài, nếu ngươi tiết lộ một chữ, ta dù là chân trời góc bể cũng phải giết ngươi, còn phải khiến thê tử ngươi chịu đựng nhân gian khổ đau lớn nhất."Hàn Chương lẫm liệt nói, "Giang đại nhân và Lý gia đối với ta ân trọng như núi, chuyện hôm nay Hàn Chương tới chết cũng không nói với người thứ 2."Tiểu Thuận Tử thu lại thủ chưởng, cười nhạt rời đi.Ngày hôm sau ta liền dẫn Hàn Chương đi gặp Vương công công, Vương công công nghe được chuyện này liền cực kì thành toàn, dù sao Điền thị mẹ con cũng là nô tì của ta, còn đồng ý Hàn Chương tạm thời lưu lại bên cạnh ta, đương nhiên hắn cũng thông báo cho Đức Thân Vương một tiếng, để hắn biết chuyện này, miễn bị hiểu lầm Hàn Chương là thàm tử, nhưng ta nghĩ, trong tối giám thị là không thể thiếu, vì thế nói với Tiểu Thuận Tử tạm thời không cần qua nữa.Đương nhiên ta cũng lần đầu nhìn thấy nô tì mà Đức Thân Vương thưởng cho ta, Điền thị tên gọi Điền Tố Anh, tướng mạo xinh đẹp, anh khí ngời ngời, không hổ là tướng môn hổ nữ, nghe Hàn Chương nói Điền Tố Anh cũng biết võ công, hơn nữa còn không dưới Hàn Chương, lần này rõ ràng là vì mẫu thân mới không cách nào thoát thân, điều này khiến ta hít một ngụm khí lạnh, nếu Điền Tố Anh thích sát Vương công công hoặc ta thì làm sao?Ta hỏi Tiểu Thuận Tử chuyện này, Tiểu Thuận Tử không chút để ý nói với ta, đừng nói Vương công công bên người thị vệ không ít, hơn nữa hắn cũng từng cảnh cáo Điền Tố Anh, nếu dám hành thích, tất giết mẫu thân nàng, dù sao bọn họ cũng chạy không thoát Phù Thủy quan.Ta lập tức nhìn Tiểu Thuận Tử bằng con mắt khác, tiểu tử này làm việc cẩn thận nghiêm mật, nếu hắn chịu dụng tâm, sao phải sầu không thể thành tổng quản thái giám cao nhất, khi ta nói với hắn điều này, Tiểu Thuận Tử khinh miệt nói, "Phục thị quốc chủ có gì tốt, đê hèn thấp kém, khom lưng uốn gối, nếu có chút gì sai sót, còn phải lo bị đầu rơi máu chảy, ngài liền bất đồng, ngài nếu thực giận ta, cùng lắm mắng ta một hồi, còn phải cẩn thận ta chịu không nổi phản phệ."Ta dưới ánh mắt u lãnh của Tiểu Thuận Tử lập tức tâm sinh hàn ý, lập tức tính toán trước đây có phải có lúc đối với hắn quá đáng hay không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hình như không có thì phải, nhưng chẳng cần biết thế nào, nhất định phải nhớ kĩ, tiểu tử này võ công rất cao.Lúc này thành đô đã một mảnh hỗn loạn, trong triều trọng thần Thừa tướng Thẩm Tuấn dẫn theo đại tướng Phạn Hổ, Mạnh Đát trấn thủ Hà Manh quan, Đại Ung công thành thập phần dồn dập, khiến Hà Manh quan thủ quân cơ hồ ngày đêm không ngủ, mà Đại tướng quân Long Bộ và Đại tướng Ngụy Hiền thủ Ba Quận, cũng không dám thả lỏng, Thục quốc trung xu cơ hồ không còn một binh một tốt, Thục vương Mạnh Quân trong vong mấy tháng cơ hồ tóc đen hóa bạc, hắn liền oán hận Nam Sở bội ước, lại hận mình vì sao đắc tội Đại Ung.Nghĩ đi nghĩ lại, không có cách nào lui địch, sau đó Thục quốc trọng thần Pháp Lan hiến kế, nói Đông Châu đã thất bại, chi bằng hướng Đại Ung cầu hòa, nếu Đại Ung thu binh, Nam Sở tất nhiên sẽ không tự mình đánh Thục quốc.Kế sách tuy được quốc chủ tiếp nhận, nhưng phái ai đi làm sứ giả đây, Ung vương Lý Chí danh động thiên hạ, nếu phái người bình thường, chỉ sợ không nói được mấy câu, sau đó Thục quốc cuồng sinh Dương Xán tự tiến cử.
Dương Xán ngày đêm chạy tới Hà Manh quan, Hà Manh quan ngày đêm máu lửa đùng đùng, Dương Xán tranh thủ nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ 2 xuất quan tới Ung doanh, trình quốc thư cầu kiến.
Sau đó Ung vương lệnh tại soái trướng thỉnh kiến.Dương Xán là cuồng sinh có tiếng tại Thục quốc, ngày thường cậy tài ngạo vật, trong mắt không ai, nhưng nhìn thấy Ung vương quân dung chỉnh tề, trước trướng hùng tráng dị thường, không tự chủ tâm sinh hàn ý, hắn chỉnh đốn nghi dung, bước vào đại trướng, chỉ thấy một người nam tử mặc quân phục tướng mạo ung dung, thần tình ôn hòa mà lại hơi mang theo nét uy nghiêm đang ngồi phía sau soái án.Ung vương Lý Chí nay 31 tuổi, thường niên chinh chiến sa trường tơ hào không mang sát khí, hắn mặc khinh giáp màu đen, khoác cẩm bào, thần sắc ung dung điềm tĩnh, giống như ở trong nhà nhàn tọa, mà không phải ở sa trường lãnh binh vậy, tay trái hắn lần lượt đứng mười mấy người võ tướng, ai ai khí thế cũng trầm ổn hung hãn, tay phải hắn đứng mười mấy người hoặc mặc văn quan phục, hoặc mặc bố y phụ tá, có thể thấy dưới trướng văn võ đủ cả.Dương Xán nhập trướng, đứng mà không quỳ, cao giọng nói, "Thục quốc sứ thần Dương Xán gặp Ung vương điện hạ thiên tuế."Những võ tướng kia từng con mắt tức giận mở lớn, một người trong đó tướng mạo thô kệch quát, "Sứ giả nho nhỏ, gặp điện hạ vì sao không quỳ?"Dương Xán sang sảng nói, "Dương Xán tuy là bố y, nhưng là dân Thục quốc, điện hạ tuy tôn quý, lại là thần Đại Ung, nay Xán phụng lệnh quốc chủ tới xuất sứ, há lại hạ bái."Một người mưu sĩ tướng mạo tư văn, tuổi gần ngũ tuần, nho nhã nói, "Thục quốc sớm ngày bại vong, Đại Ung ta 20 vạn đại quân, binh đóng dưới quan, quý quốc quốc chủ không nghĩ cầu thắng, phái ngươi một người sứ giả đến là có chuyện gì?"Tôn Xán khom mình đáp, "Quốc chủ nước ta tự biết đắc tội Đại Ung, nay tình hình nguy cấp, há có thể không lo sợ, nhưng Thục quốc ta một ngày không luân hãm, thân là Thục dân, không dám làm nhục quốc thể.
Nếu Đại Ung thứ tội, đồng ý Thục Quốc ta xưng thần nạp cống, Xán tuy cuồng vọng, há dám bất kính thượng quốc trọng thần."Một người mưu sĩ tuổi trẻ, tướng mạo bình thường, nhưng mũi lớn mắt sâu, lạnh lùng nói, "Thục quốc nay sớm không lo được tối, Hà Manh quan sớm mai liền lấy được, không biết Thục quốc lấy cái gì cầu hòa, nước ta có thể toàn thắng, hà tất phải lưu lại tàn sinh."Dương Xán ngang nhiên đáp, "Hiện tại Thục Quốc tuy đại bại, nhưng Hà Manh quan và Ba Quận vẫn nắm trong tay, chưa chắc đã không có khả năng cầu an, nếu quý quốc chấp ý muốn diệt Thục Quốc ta, quốc chủ ta thà rằng đem Thục Trung toàn bộ tặng cho Nam Sở, đến lúc đó Nam Sở có được Thục Trung ốc thổ, lại chiếm hữu Kinh Tương, thì dù Đại Ung có mạnh, từ đó cũng chỉ có thể ngồi nhìn Nam Sở lớn mạnh, nếu bãi binh nghỉ chiến, Thục quốc ta không những hướng Đại Ung xưng thần, mà Hà Manh quan ngoại Đông Châu cũng không dám lấy về.
Chủ ta thâm hận Nam Sở quốc chủ bội minh phụ nghĩa, sau này nếu ôm hận, chỉ hướng Nam Sở báo thù, Đại Ung được nửa giang sơn ta, lại có thể ngồi nhìn Thục Quốc cùng Nam Sở chém giết, lại không vui thay?"Chúng nhân nghe thấy liền trầm ngâm không nói, mấy ngày công Hà Manh quan không được, khiến bọn họ cũng ít nhiều nảy ra ý muốn triệt quân, chỉ là chiến lược đã định, không thể thay đổi, vì thế ánh mắt mọi người đều rơi vào người Ung Vương Lý Chí.Lý Chí cười nhẹ, hỏi, "Không biết Thục Trung nhân vật thế nào?"Dương Xán vang vang nói, "Thục Trung ta nhân vật đỉnh thịnh, văn có tài Tiêu Hà, võ có dùng Bá Vương, mưu có trí Lương Bình, Thục Trung ta tuấn kiệt, đều là trung nghĩa, Xán tuy bất tài, dám hiệu điền hoàng tráng sĩ, nếu có Xán không biết, nguyện hiệu nhiếp chính kinh khanh."Lý Chí trong mắt lóe lên một tia hàn quang không thể phát giác, tiếp tục hỏi, "Hiện tại Thục quốc dưới giá, như quân có mấy người?"Dương Xán đáp, "Văn võ toàn tài, trí dũng đều đủ, số hàng trăm, như tại hạ, hàng xe hàng đấu."Lý Chí lại hỏi, "Nếu đã như vậy, quý sứ thân ở chức nào?"Dương Xán đáp, "Quốc chủ trị vì, vật phú thị phong, ta loại dã nhân, về với điền viên, sớm chiều hưởng lạc."Lý Chí cười nhạt nói, "Quý sứ từ xa tới, tất mệt mỏi, mời tạm về quan, nếu có lời đáp phúc, tất khiến sứ tương cáo."Dương Xán bái từ, xuất trướng không xa, một người bạch sam nho sĩ, tế mi trường mục, khí độ phong lưu, lặng yên xuất trướng hỏi, "Dương tiên sinh Thục trung cuồng sĩ, vì sao tiên kiêu hậu cung?"Dương Xán đáp, "Trước cao ngạo, vì bất khuất tâm thái, sau cung kính, vì Thục quốc xã tắc."Bạch sam nho sĩ lặng lẽ nói, "Tại hạ Đại Ung Tuyên Tùng, tự Thường Thanh, sau này nếu có nhờ vả, có thể đưa một bức thư cho tại hạ, chỉ cần không quan hệ quốc gia đại sự, Thường Thanh tất sẽ tận lực."Dương Xán cảm tạ, từ Hà Manh quan trở về thành đô phục mệnh.Nửa tháng sau, Ung quân không còn công thành, Hà Manh quan áp lực giảm mạnh.Sau đó, tin tức được Nam Sở mật thám ngàn dặm gia tốc đưa tới tay Đức Thân Vương Triệu Giác, Triệu Giác giận dữ, hắn đoạn thời gian này không quá thoải mái, Lạc thành đánh lâu không hạ, Long Bộ không hổ là Thục trung đại tướng, thường thừa dịp Nam Sở quân thế biến hóa liền xuất thành tác chiến, thường khiến Nam Sở không thể không bại lui, mà Ngụy Hiền thiện về cắt trại, 3 ngày một lần tiểu cắt, 5 ngày một lần đại cắt, khiến Nam Sở quân ngủ không yên.Long Bộ, Ngụy Hiền hai người phối hợp, Nam Sở quân một tháng nay không có bước tiến nào, hậu phương lương thảo thường gặp phải Thục Quân quấy nhiễu làm rối loạn, Triệu Giác nhất thời thúc thủ vô sách, chính lúc phiền não, lại được một tin tức xấu kinh người, nếu Thục Quốc cùng Đại Ung thật sự cầu hòa, vậy thực là ngày tàn của Nam Sở, lúc này hắn lại nghĩ tới Giang Triết.Người trạng nguyên trẻ tuổi này tính tình thực có chút cổ quái, tuy Triệu Giác ép Giang Triết tòng quân, tại Giang Triết vì chiến trường sợ hãi mà lâm trọng bệnh lại không quá quan tâm, nhưng không thể trách được Triệu Giác, trước đó, Triệu Giác cho Giang Triết là Nam Sở thần tử, nếu đã có tài năng sao lại không báo hiếu quốc gia? Sau đó, Triệu Giác lại vì đương thời quân vụ quá bận, bận hành quân tác chiến, liên chiếm thành trì, há lại là chuyện dễ.Mà Giang Triết bệnh khỏi xong đối với quân vụ thập phần lạnh nhạt, Triệu Giác một là cảm thấy Giang Triết đại bệnh vừa khỏi khó tránh lười biếng, hai là hắn cũng phát giác tâm phúc phụ tá Dung Uyên đối với Giang Triết có bài xích, vì không muốn phá hoại quan hệ khách chủ với Dung Uyên, rốt cục Dung Uyên quân lược thập phần tinh thông, là cánh tay đắc lực hắn không thể thiếu, vì thế nếu để so sánh, đối với Giang Triết khó tránh có chút lạnh nhạt.Hai mặt nguyên nhân khiến Giang Triết và Triệu Giác càng ngày càng xa cách.
Nhưng đến hôm nay, Triệu Giác một lần nữa cảm thấy Giang Triết trọng yếu, Giang Triết hơn xa chúng nhân, không chỉ vì phân tích tình báo xử lý công văn có năng lực, mà càng vì Giang Triết đối với chiến lược có tầm nhìn xa trông rộng, từ một trận chiến Ba Quận để thấy, Giang Triết thiện về quy hoạch trước mục đích tác chiến, hơn nữa có thể từ mênh mông như bể tình báo tìm được đột phá, tuy thực tế cần có người cẩn thận chu đáo đi làm, nhưng đã là hiếm thấy vô cùng.
Hiện tại Triệu Giác gặp phải quyết sách nghi nan, hắn cuối cùng lại nghĩ tới Giang Triết, chỉ là Dung Uyên lại phải làm sao?Chính lúc Triệu Giác phiền não, Dung Uyên lại tới bái kiến, vừa thấy Triệu Giác liền hai gối quỳ xuống thỉnh tội.
Triệu Giác sững sờ, vội dìu Dung Uyên dậy hỏi, "Dung tiên sinh vì sao hành đại lễ như vậy?"Dung Uyên hổ thẹn đáp, "Thuộc hạ lòng dạ nhỏ hẹp, bài xích hiền năng, tội không thể thứ, những ngày nay thuộc hạ mỗi khi nghĩ tới làm sao phá địch, liền nghĩ không được cách gì hữu hiệu, nếu Giang trạng nguyên ở đây, tất có thể quay tơ kéo kén, lập ra đại kế, vương gia xin cùng đi với thuộc hạ, để thuộc hạ ở trước mặt trạng nguyên thỉnh tội, đồng tâm hiệp lực phá Lạc thành."Triệu Giác đại hỉ nói, "Tiên sinh biết sai biết sửa, không gì tốt hơn, Triệu Giác cũng có cái sai, sơ suất danh sĩ, hai người chúng ta cùng đi gặp Giang Triết, tất có thể đạt được lượng giả, tiện mời Giang trạng nguyên định kế, phá thế giằng co này."Nói xong đưa tình báo trên tay cho Dung Uyên, Dung Uyên nhìn một cái sắc mặt liền như tro tàn, hắn tự nhiên biết được hiện tại cục thể hung hiểm, nếu Thục Quốc thực sự hướng Đại Ung xưng thần, vậy một khi Thục Quốc hồi phục nguyên khí, tất sẽ lấy Nam Sở làm đối tượng báo thù.
Nghĩ tới đây hắn vội giục Triệu Giác cùng đi gặp Giang Triết.Lúc này ta còn đang chìm đắm trong cuộc sống thoải mái dễ chịu, sau khi biết Điền Tố Anh cũng biết võ nghệ, Vương Hải Giám quân lập tức đồng ý đem Điền Tố Anh và Điền thị trả lại cho ta, bọn họ cả nhà đoàn viên, tự nhiên vui vẻ, chỉ là Điền Tố Anh đối với ta vẫn là không lạnh không nhạt, rốt cục thì ta cũng là Nam Sở quan lớn, lại là kẻ chủ mưu bày ra kế sách khiến phụ thân nàng bại vong.
Ta còn chưa biết Nam Sở bầu trời đã phủ lên một lớp mây đen.Đúng lúc ta đang viết một bài thơ vừa mới làm xong, ngoài cửa có người hỏi, "Giang đại nhân có ở đây?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...