Hai ngày sau, Trịnh Ngạn nhanh chóng hoàn thành việc ký kết hợp tác với nhà sản xuất kia, lưu lại Vương trợ lý xử lý những việc liên quan sau đó, một mình lên máy bay về nước, mang theo một thân khí lạnh âm trầm, làm cho tiếp viên hàng không ôn nhu xinh đẹp không dám tới gần, cho dù anh là đại soái ca hiếm thấy.
Ở trên máy bay, anh trong đầu một lần lại một lần diễn lại cảnh thi hành đại hình, với chú dê nhỏ kia bị trói gô lại, trước xoay lại đây như vậy như vậy, lại lật qua như vậy như vậy, rồi mới dùng đạo cụ này đạo cụ kia như vậy lại như vậy…… tưởng tượng tàn bạo, bất nhân, mất đi nhân tính vô hạn trên đường, vốn là lữ trình phi hành buồn tẻ cũng trở nên không quá nhàm chán.
Dã thú độc chiếm trước nay chưa từng tồn tại lại không khống chế được mà cắn nát lý trí cùng điềm tĩnh anh vốn rất tự hào, nghĩ đến mấy ngày trước Dương Khánh Kiều từng ở gay bar lưu luyến, thậm chí có thể cùng nam nhân câu tam đáp tứ, anh liền nổi lên cơn tức điên cuồng, trước khi xuất ngoại còn gọi riêng bảo cậu phải ngoan ngoãn, nhưng lại dám can đảm cho lời nói của anh vào tai này ra tai kia, thế nào cũng phải hảo hảo dạy dỗ một phen.
Đi ra khỏi sân bay, ước chừng khoảng hai giờ chiều, chuyện thứ nhất chính là lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn: “Chỗ cũ, hiện tại lập tức đi đến đó chờ tôi.”
Gửi tin nhắn xong, mới gọi điện thoại tới khách sạn thường cùng Dương Khánh Kiều đến, rồi mới gọi công ty cho tài xế đem xe đến, ngồi trên ghế điều khiển, chuẩn bị trở về.
Vừa mới khởi động động cơ, tiếng chuông di động báo hiệu tin nhắn vang lên, là Dương Khánh Kiều trả lời: “Tôi đang làm việc.”
Nhíu mày, gửi lại: “Xin nghỉ.”
“Không được.”
“Đi.”
Qua một khoảng thời gian, tin nhắn lại gửi đến: “Không muốn.”
Không muốn? Cậu ta dám nói không muốn? Mới rời đi vài ngày cậu ta đã học được nói không muốn?! Nguyên lai, Dương Khánh Kiều không phải như anh nhận định rất biết nghe lời, bên dưới bề ngoài dịu ngoan cũng có tế bào phản nghịch bất tuân, chính là vạn vạn không thể tưởng được, cậu ta dám, dám……
Tạo. phản!
“Shit!”, tức giận chửi một tiếng, ném điện thoại xuống ghế sau, dùng sức giẫm một phát lên chân ga xông ra đường cao tốc, hấp tấp bão táp, mặc kệ dọc theo đường đi đến tột cùng đã bị ghi nhận bao nhiêu vé phạt.
Tôi muốn đập nát…… Không, tôi muốn thao nát mông em!
Bên kia, Dương Khánh Kiều lo sợ bất an nắm chặt di động, trong lòng bàn tay khẩn trương đổ mồ hôi, có điểm hối hận lại không muốn hối hận, đây là cậu lấy hết dũng khí để rõ ràng cự tuyệt Trịnh Ngạn.
Cậu thừa nhận chính mình quả thật yếu đuối, được rồi, cũng thừa nhận đôi khi rất bất cẩn, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ tự thương xót cho bản thân mình.
Đúng vậy, nên hạ quyết tâm, thừa dịp bây giờ còn chưa yêu đến mức không có anh tôi sẽ chết, có anh tôi càng muốn chết, sớm hạ kiếm cắt đoạn tơ tình, một lần nữa làm lại một Dương Khánh Kiều bình thường.
Cho nên. Phải. Rời khỏi Trịnh Ngạn.
Aiz, cá tính người nọ cùng hoàng đế giống nhau, duy ngã độc tôn, đại khái chưa từng bị người khác cự tuyệt, hẳn là sẽ rất tức giận đây. Dương Khánh Kiều nghĩ, không dám hy vọng bọn họ từ nay về sau hội tường an vô sự, thiên hạ thái bình, không khỏi nghĩ đến tình hình xấu nhất là nếu Trịnh Ngạn bảo cậu cuốn gói ra ngoài, cậu cũng chỉ có thể thu dọn đồ đạc, tìm con đường mưu sinh khác.
Đầu năm nay khởi sắc không tốt, công việc khó tìm, cậu lại bị áp lực tiền bạc, mới nghĩ đến đây, đầu óc cậu liền đặc lại, đã quên mất chuyện đau đầu nhất của cậu chính là làm sao đối mặt với cơn thịnh nộ của Trịnh đại tổng tài.
“Tiểu Kiều, xảy ra chuyện gì? Sao lại mang một bộ mặt sầu thảm vậy? Có phải trong nhà có chuyện gì không?”, Trưởng phòng quan tâm hỏi.
“Không có.”, lắc đầu, bỏ tai nghe ra, cố gắng đem tâm tư trở về công việc, nhưng vẫn không thể chuyên tâm, mí mắt giật rồi lại giật.
Dụi mắt, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, gần hai giờ rưỡi, không biết Trịnh Ngạn anh ta……
“Tổng, tổng tài hảo!” một nữ đồng nghiệp hốt hoảng giương giọng hô.
Dương Khánh Kiều trong lòng lo sợ, vội xoay qua, trông thấy Trịnh Ngạn đi nhanh hướng đến chỗ cậu, những bước chân dài thật mau khiến người muốn nhảy dựng, hoảng hốt vô thố nhìn anh càng đi càng gần, càng đi càng gần, thẳng đến trước mặt cậu.
“Tổng tài……”
“Lâm Trưởng phòng, tôi mượn người.”, Trịnh Ngạn nói, không chút phân trần bắt lấy cánh tay Dương Khánh Kiều, kéo đứng lên, lôi ra ngoài.
“Anh……”
“Thỉnh thỉnh, tổng tài, thỉnh ngài cứ tận lực mượn, không cần khách khí, muốn mượn bao lâu cũng không sao, không cần phải gấp gáp trả lại.” Trưởng phòng đứng lên lịch sự cúi người, hận không thể giúp lão bản đem Tiểu Kiều đóng gói lại để tiện mang đi.
“Trưởng phòng!”, Dương Khánh Kiều thất thanh.
“Dương Phó phòng, hảo nghe lời tổng tài a.” Trưởng phòng nói, không phát hiện ngôn từ mình sử dụng rất kỳ quái nha.
Này này này, đây là cái chuyện ma quỷ gì hả! Dương Khánh Kiều hé ra mặt lúc đỏ lúc xanh.
Hai người vừa đi khỏi, trong văn phòng lập tức nổ tung, nhóm đồng nghiệp nữ kinh ngạc, không biết hưng phấn gì mà oa oa kêu to lên.
“Trời ạ! Tổng tài không phải là Chu Du ca ca chứ?!”
“Trưởng phòng, anh căn bản là bán kiều cầu vinh!”
“Nói bậy, bản quan là loại người đó sao?”, Trưởng phòng nghĩa chính từ nghiêm, lại hỏi: ”Các cô rốt cuộc đang nói ca ca gì? Sao tôi nghe không hiểu gì hết.”
Cứ như vậy, Trịnh Ngạn ở trước mắt bao người, đem một Dương Khánh Kiều kháng cự tha ra khỏi tòa nhà, nhét vào trong xe đậu ngay cửa chính, lại ngồi vào ghế điều khiển, rồi chiếc xe vọt nhanh ra ngoài.
Dương Khánh Kiều đeo dây an toàn, vụng trộm ngắm ngắm sắc mặt không mấy đẹp mắt của Trịnh Ngạn, sau một lúc lâu, lo lắng mở miệng hỏi: ”Anh không phải sau cuối tuần mới có thể trở về sao?”
“Công việc xong xuôi.”
“Mau như thế.”
“Nếu lại trễ một ngày, em sẽ cùng nam nhân khác bỏ chạy.”, trong xe nháy mắt tràn ngập dấm chua lưu vị, chua muốn chết.
“A?”, bất quá Dương Khánh Kiều phản ứng chậm nửa nhịp.
Hai người trong lúc đó lại lặng im, Dương Khánh Kiều càng nghĩ, cuối cùng lại lần nữa cố lấy thập phần dũng khí, muốn nói lại thôi: ”Cái kia…… Tôi không muốn như vậy.”
“Là ý tứ gì?”
“Chính là chúng tôi không cần trở lên…… lên giường ……”
“Em không muốn ở trên giường cũng được.”
“Ý của tôi là, tôi không muốn cùng anh phát sinh quan hệ tình dục.”
Trịnh Ngạn sững một chút, lại đem xe ngừng ở ven đường, cơn sóng dữ ban đầu trong phút chốc tỉnh táo lại, lắng đọng xuống, lạnh lùng nhìn chăm chú cậu, thầm nghĩ, cậu ta không phải kêu là tiên hạ thủ vi cường chứ?
“Thực xin lỗi, kỳ thật tôi từ sớm đã muốn nói với anh, tôi không nghĩ cứ như vậy tiếp tục.” Dương Khánh Kiều hạ mí mắt, không dám nhìn thẳng anh.
“Vì sao?”, trầm giọng hỏi.
“Này không phải thứ tôi muốn.”
“Em muốn cái gì, tôi đều có thể cho em.”
“Tôi không muốn mấy thứ kia.” Dương Khánh Kiều lắc đầu. ”Hơn nữa anh sẽ không cho tôi.”
“Em muốn cái gì?”
“Tình yêu, thân tình, bạn lữ có thể cùng nhau sống cuộc sống lâu dài.”
Trịnh Ngạn ánh mắt lạnh hơn.”Thực tham lam.”
Dương Khánh Kiều cười khổ. ”Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy như thế.”
Trịnh Ngạn hừ lạnh một tiếng, có vẻ bình tĩnh mà lạnh lùng, trong mắt một đạo hỏa diễm lạnh thấu xương ẩn ẩn thiêu đốt, so với trực tiếp rống to phát hỏa càng làm người ta không yên, Dương Khánh Kiều có loại xúc động muốn nhảy xe chạy trốn.
Cậu rất ít khi thấy Trịnh Ngạn tức giận, cơ hồ có thể nói không có, trước kia khi hai người cùng một chỗ, ngoại trừ làm tình vẫn là làm tình, rất ít khi cùng ở cạnh nhau một cách bình thương, nay Trịnh Ngạn trước mắt xa lạ như vậy, làm cậu cảm thấy chân chính sợ hãi.
Trừ bỏ thân thể, bọn họ cho tới bây giờ không chân chính nhận thức lẫn nhau, không phải sao?
“Cho nên, cứ như vậy đi.” Dương Khánh Kiều nói, cởi bỏ dây an toàn muốn xuống xe.
“Ngồi yên.” Trịnh Ngạn đột nhiên xoay mình, lại khởi động xe.
Dương Khánh Kiều không có can đảm kêu to bảo anh dừng xe lại, đành phải lại ngoan ngoãn ngồi yên, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Hai người bảo trì trầm mặc, một đường không nói gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...