Bị bắt gian tại giường, ta còn mặt mũi tiếp tục ở lại Mộ Dung gia nữa không? Đương nhiên là không rồi.
Trời vừa tờ mờ sáng, sau khi tiễn Phượng Ngự Thiên đi, ta không cần phải ngủ, thừa dịp đường phố vắng vẻ lén lén lút lút chuồn đi.
Dấu hiệu hủy dung mặt dù đã giảm đi rất nhiều, nhưng mặt ta nhìn vẫn giống như mặt quỷ. Vì sợ bị cho là ác quỷ, ta chọn cách mang khăn che mặt mà đi.
Buổi sớm đầu hạ, nắng vàng rực rỡ. Tuy rằng trời vừa mới sáng, nhưng trên đường đã sớm có người qua kẻ lại, đủ loại quầy hàng bày bán khắp nơi, những tiếng thét to cứ vang lên không dứt.
Con người ta không đề cao quy củ khoa trương, chỉ biết trời đất bao la, ăn cơm mới là lớn nhất.
Tùy tiện tìm một nơi tương đối thuận mắt, ta không chút khách khí ngồi xuống, gọi một chén canh nóng, một cái bánh bao hấp. Sau khi uống một chút rượu, uống thêm canh nóng là tốt nhất.
Khoảng canh giờ này, người đi ăn sáng cũng không nhiều lắm. Ba phút sau, lão bản lập tức bưng thứ ta cần lên. Vừa gấp một miếng bánh bao trắng trắng tròn tròn lên, còn chưa kịp cắn một cái, chợt nghe thấy một giọng nói già nua yếu ớt vang lên, “Cô nương, làm ơn thương xót cho ta, đã mấy ngày nay ta chưa ăn được cái gì.”
Theo hướng âm thanh nhìn lại, đã thấy một người đang khom lưng. Ai, đáng thương quá.
Ta buông đũa xuống, cười cười nhìn lão (tùy rằng lão nhìn không thấy), “Lão bá, không cần khách khí, ngồi xuống cùng nhau ăn đi.” Đã từng làm một kẻ ăn mày, sao có tư cách ghét bỏ ăn mày được chứ.
Lão ăn mày vừa nghe thế, liên tục nói lời cảm tạ, cũng liên tục lắc đầu, “Đa tạ cô nương, chỉ là trên người ta rất bẩn, không dám ngồi cùng một chỗ với cô nương.”
“Không sao đâu, lão bá, mời lão ngồi.” Ta đẩy chén canh đến trước mặt lão, “Lão bá, uống hết canh đi.” Đối với một người đang đói cùng cực, uống canh là vô cùng tốt.
“Đa tạ…” Lão ăn mày liên tục nói cảm ơn, đưa canh lên miệng uống.
Ta nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng lão, “Lão bá, coi chừng nóng a.”
“Cô nương, lão ngồi ở đây…”Chủ quán chẳng biết khi nào lại đứng trước mặt ta, vẻ mặt khó xử, lên tiếng nói.
Ta lấy một hỏi bạc ra đưa cho hắn, “Cho vị lão bá này thêm một chén canh nữa.” Ta không thể trách hắn không có lòng từ bi, thức khuya dậy sớm, hắn cũng không thoải mái gì.
“Đa tạ cô nương.” Chủ quán nhận lấy thỏi bạc, vội vã xoay người bỏ đi.
“Cô nương, cô thật sự là một người tốt bụng hiếm thấy.” Lão ăn mày vừa ăn lấy ăn để bánh bao, vừa nói đa tạ.
Ta cười khổ, “Người tốt?” Ta biết bản thân mình không phải là người tốt. Ta có thể lãnh khốc vô tình, vô huyết vô lệ. Chỉ là, đối với những người yếu thế, ta lại có cảm giác đặc thù. Thấy bọn họ, ta như thấy được mình năm đó. Khi ấy, ta ao ước một cái bánh mì, ao ước một chén cánh, ao ước một đồng tiền. Những ngày khổ cực này ta đã trải qua, hiểu rõ cuộc sống đó gian nan thế nào.
“Cô nương có tâm địa Bồ Tát yêu thương con người.” Lão ăn mày đau thương cảm thán.
Ta cười nhưng không đáp, “Ăn nhanh đi.” Nếu có ngày ta trở nên nghèo đói, hi vọng cũng sẽ có người quan tâm ta, có người cho ta một cái bánh bao.
“Cô nương, cô tên gì?” Hắn tiếp tục ăn như hổ đói.
“Ta tên Hạ Tử Lung.” Nói cho hắn biết tên ta thì đã sao? Hắn căn bản không biết Hạ Tử Lung là ai.
Lão ăn mày gật đầu, “Hạ Tử Lung, ta sẽ ghi nhớ.”
“Lão bá, ăn nhiều một chút đi.” Đã từng được người ta giúp đỡ, ta phi thường hiểu được cảm nhận của lão. Nhìn lão ăn đến vui sướng thỏa mãn, ta cũng rất hài lòng. Giúp đỡ người khác, cũng là một loại vui sướng.
Lão ăn mày ngẩng đầu nhìn ta, “Cô nương, sao cô lại không ăn? Chẳng lẽ là ghét bỏ ta?”
Ta lắc đầu, cầm lấy một cái bánh bao, “Không phải đang ăn à.”
Lão ăn mày cúi đầu tiếp tục ăn bánh bao, giống như vô tình hỏi, “Cô nương, sư phụ cô là ai?”
Ta sửng sốt, giọng điệu càng thêm kính cẩn, “Xin hỏi tiền bối là có ý gì?”
“Cô nương võ công không tệ, sư phụ hẳn là một cao nhân.” Lời nói cùng hành động của lão khác biệt thật sự rất lớn.
“Gia sư từ lâu đã thoái ẩn giang hồ, không màng thế sự.” Ta dám nói với lão sư phụ ta là Tu La sao? Tu La là tuyệt thế sát thủ, ta đương nhiên cũng không phải đồ tốt lành gì, “Huống chi, tiền bối, sư phụ ta là ai thật sự quan trọng vậy à?”
Lão khoát khoát tay, “Không quan trọng, tuyệt đối không quan trọng.”
“Nếu đã như vậy, tiền bối hà tất phải hỏi làm gì?” Sư phụ ta là Tu La, không thể nói với lão.
“Thấy cô có lòng hảo tâm, ta có thể giúp cô một việc. Cô muốn cái gì, tùy ý mở miệng.” Lão tuy rằng nghèo túng, thế nhưng, ta không chút nghi ngờ lời nói này của lão. Chỉ cần ta mở miệng, lão tuyệt đối có thể làm.
Ta lắc đầu, “Đa tạ hảo ý của tiền bối, ta chẳng muốn cái gì cả.” Ta muốn lấy tàng bảo đồ, lão có thể cho ta không? Đương nhiên không rồi.
Lão ăn mày buông đũa xuống, “Trời đất rộng lớn, hai người chúng ta có thể ngồi ăn chung một bàn âu cũng là duyên phận, cô có gì phiền muộn, cứ việc nói ra.”
“Tiền bối, có thể gặp được người, là phần phúc ba đời của Hạ Tử Lung ta, chẳng qua, ta cái gì cũng không muốn.” Ta cũng không phải thánh nhân, không phải không ước không cầu. Chỉ là, ta không cần nhiều quá.
“Lão ăn mày ta gặp qua vô số người, nhưng chưa từng gặp ai giống như cô nương. Cả người tràn đầy máu tanh, nhưng tâm địa thiện lương. Nhìn như lòng tham vô đáy, nhưng lại không ước không cầu.”
“Ta lòng tham vô đáy?” Cả người tràn đầy máu tanh, ta thừa nhận, nhưng còn lòng tham không đáy… Tội danh này e rằng ta không gánh nổi.
Lão ăn mày hừ một tiếng, “Đáy mắt cô nương giờ giờ khắc khắc đều lóe lên những tia tính toán, không phải lòng tham vô đáy thì là gì?” Quả nhiên là quan sát tit mỉ.
Ta bất đắc dĩ thở dài, “Tiền bối, người trong giang hồ, thân bất do kỉ. Nếu như có thể lựa chọn, ta sé chọn làm một nữ nhân bình thường. Ở một ngôi nhà trúc, có vài mẫu đất cằn, có trượng phu cùng hài tử, sống qua những ngày bình yên. Đáng tiếc, ta vừa sinh ra đã được định trước là không thể tầm thường.
“Nếu như người đời có thể nghĩ như cô nương, thiên hạ sao lại có phân tranh chứ?”
“Tiền bối, chỗ cao không chịu được hàn, thứ ta muốn, chỉ là những điều thường thường nhạt nhạt.” Những ngày đặc sắc kích thích ta đã nếm qua rồi, cũng chán ghét rồi. Có trải qua, mới thấy được bình yên là hạnh phúc.
Lão ăn mày chậm rãi gật đầu, “Nói có lý. Cô đã giúp ta hai lần, coi như cũng có duyên. Sau này nếu có gì sai khiến, lão ăn mày ta không dám chối từ.
Giúp lão hai lần? Có sao? Ta dường như không nhận ra hắn. Khoan đã nào, lần trước ở Kim Ngọc Mãn Đường, ta hình như cũng cứu một lão ăn mày, chẳng lẽ, chính là lão sao? “Tiền bối là…” Kỳ quái, ta mang khăn che mặt, lão sao lại biết được ta là ai.
“Không sai, người lần trước tặng ngọc bội cho cô, chính là tại hạ.” Quả nhiên là lão, chỉ có điều… sao ta lại không nhận ra chứ” (Sở Sở: Ngu ngốc, lẽ nào ngươi có thể nhận ra người mới nói chuyện với ngươi ba câu sao?)
“Hóa ra là tiền bối, vãn bối có mắt không tròng, thất lễ.” Không nhận ra, mẹ à, thật là xấu hổ.
“Không cần đa lễ như vậy.” Lão đưa tay vào chiếc túi đang dính đầy mỡ, rút ra một cái bình sứ, “Cô nương trúng độc rồi, mỗi lần một viên, ngày uống ba lần, sau ba ngày sẽ không sao nữa.”
Ta nhận lấy bình sứ, “Đa tạ tiền bối.” Quả nhiên là cao nhân, che mặt cũng biết ta đang trúng độc.
“Cáo từ.” Lão ăn mày ung dung cầm lấy bánh bao, nghênh ngang bỏ đi.
Chậc chậc, vận khí của ta, thật sự là tốt đến không còn thiên lý. Lương tâm bộc phát làm một chuyện tốt, cũng gặp được thế ngoại cao nhân.
“Lão bản, cho ta một chén canh nóng.” Làm chuyện tốt xong rồi, tiếp tục ăn điểm tâm.
“Cô nương, ta có thể ngồi ở đây không?” Một giọng nói yêu kiều đáng yêu xuyên vào tai ta.
Trời ạ, ta rốt cuộc đã làm sai chuyện gì, sao lại phạt ta nặng quá vậy? Ta chỉ muốn bình yên ăn xong điểm tâm cũng không được sao?
Ta ngẩng đầu, ngoài cười nhưng trong không cười, “Mai quận chúa? Thất lễ.”
“Cô nương là?” Mai Ngọc Phù tiểu thư chần chờ một chút, “Chúng có quen sao?”
Ặc… Ta bây giờ đang là Mộ Dung Tử Lung, dường như không quen biết gì với nàng. Không xong rồi, bây giờ phải làm sao đây.
Còn đang trong cơn suy nghĩ miên man để tìm ra đối sách, có người đã trả lời giúp ta, “Đại tiểu thư Mộ Dung gia.”
“Vương gia.” Ta nhìn Hoảng Phủ Viêm, khẽ gật đầu, chào hỏi một tiếng.
Hoảng Phủ Viêm vén áo khoác lên, ung dung ngồi xuống, “Mộ Dung tiểu thư, đúng lúc quá.” Cút, ai cần đúng lúc với hắn.
“Hai vị cùng nhau dùng bữa sao? Thanh mai trúc mã, làm người khác ngưỡng mộ a.” Ta bất lộ thanh sắc chuyển đề tài sang hướng khác.
Hoàng Phủ Viêm nhíu mày, “Lăng đương gia không đi cùng cô nương à?” Thái độ đó là sao, giống như lão nương đây thiếu hắn hơn tám tăm vạn lượng không bằng.
Ta không cam lòng tỏ ra yếu thế, tự tiếu phi tiếu, ôn hòa phản vấn, “Ta cùng Lăng Sở Nam chỉ là bạn bè thông thường, hắn cần phải theo ta sao?” Nếu ta Lăng gia cùng Mộ Dung gia kết thành thông gia, nhất định sẽ long trời lở đất. Xét thấy quan hệ giữa ta cùng lão Lăng cũng không phải tầm thường, tam gia đảng lo lắng cũng không có gì lạ.
“Vậy sao?” Hoảng Phủ Viêm rõ ràng không tin.
Tin hay không thì tùy, ta không rảnh giải thích.
Lúc này, lão bản đã bưng thức ăn đến cho bọn họ.
Chủ nghĩa đại nam nhân của Hoàng Phủ Viêm đúng là hết thuốc chữa, tự mình hạ thấp địa vị lấy đĩa đưa cho Mai Ngọc Phù tiểu thư, “Ngọc Phù, coi chừng nóng.”
Mai Ngọc Phù dịu dàng cười, “Muội biết, đừng xem muội như tiểu hài tử.”
Ân ái ngay trước mặt ta? Không thèm nhìn.
Ta đứng lên, “Không phiền hai vị ân ái, cáo từ.” Nhìn bọn họ, ta ăn không vô.
Lão tử không thèm tính tiền, để bọn họ trả. Có lời thì cứ lấy, đấy là nguyên tắc xử sự của bản cô nương.
…………………
Trở về Tê Phượng sơn trang, Xuân Hương tử vẻ mặt ai oán nói cho ta biết, chiều hôm qua, Hoa Dương công chúa lấy thân phận muội muội kết bái với ta, mặt dày mày dạn vào ở Phượng Lai các, công khái chiếm dụng phòng ngủ của ta.
Ta vừa mù vừa điếc (1) xuất thân thổ phỉ, sao có thể chịu nửa điểm thiệt thòi? Muốn ăn không ở không? Không có cửa đâu.
Nổi giận đùng đùng xông vào Phượng Lai các, ta hung hăng giật lấy chiếc chăn đang được tiểu bất điểm ôm vào lòng, “Hoàng Phủ Lam Nhi, Mặt Trời lên tới mông rồi kìa.” Ngủ trên giường của ta, ôm chăn của ta, con bé này thật sự xem đây là nhà của mình rồi.
“Đừng ồn nữa, ta muốn ngủ.” Trở mình một cái, nàng tiếp tục ngủ như trư.
“Đứng lên đi.” Thật sự muốn đánh nàng, ngủ trong nhà người khác cũng có thể yên tâm thoải mái như vậy.
“Ư ư, đừng mà, mệt quá.” Tiểu bất điểm vẫn tiếp tục ngủ, hoàn toàn không nhìn tới ta.
Ai, thật sự có thể ngủ ngon như vậy, cũng là một cái phúc. Nhìn vẻ mặt ngủ say ngây thơ vô tội của nàng, tức giận trong lòng ta cũng biến đi hơn phân nữa, “Lam Nhi, dậy đi, tỷ tỷ về rồi.” Đúng là bó tay rồi.
“Tỷ tỷ…” Nàng dụi dụi mặt, ngốc nghếc cười cười, “Tỷ tỷ, tỷ đã về, mệt lắm a?”
“Hả?” Ăn sáng có thể mệt không?
Tiểu bất điểm ngây thơ nháy nháy mắt, “Tiểu Khiết tỷ tỷ nói tỷ xuất môn xử lý chút chuyện buôn bán, vội vội vàng vàng chạy về như vậy, chắc là mệt lắm?”
Cơn giận trong lòng ta hoàn toàn biến mất, ta đưa tay sờ sờ tóc nàng, “Không mệt, muội ngủ đi.” Nha đầu này, khiến người ta yêu mến giống hệt Tử Ly. Vẻ mặt ngây thơ của nàng, so với bình chữa cháy còn lợi hại hơn.
“Không ngủ nữa, ngủ nhiều không tốt.” Lão nhân gia nàng duỗi thẳng thắt lưng, chậm rãi đứng lên.
Ta ngáp một cái, “Không ngủ thì muội muốn làm gì?” Cùng Phượng Ngự Thiên uống rượu cả đêm, mệt chết ta rồi.
“Tìm tỷ chơi.” Lam Nhi nói giọng như thật, “Có rất nhiều người theo chơi với muội, có điều, chỉ có tỷ là thật lòng muốn chơi với muội. Cho nên, muội muốn chơi với tỷ?” Làm gì vậy? Nói nhiễu khẩu lệnh (2) à?”
“Tìm các vị tẩu tử của muội đi, Tử Ly, hay Mai Ngọc Phù.” Nghe nói, quan hệ giữa tiểu bất điểm và Mai Ngọc Phù khá tốt.
Tiểu bất điểm nhăn mặt nhăn mày, nghiêm mặt nói, “Không được, thái tử phi tỷ tỷ lúc nào cũng bị thái tử ca ca độc chiếm, hơn nữa, bọn họ rất thích chơi trò hôn nhau. Lúc vui vẻ còn có thể hôn đến lên giường, hôn suốt cả ngày. Giống như lần trước, muội cùng Tử Ly tỷ tỷ cùng nhau vọc nước, thái tử ca ca nói muốn giúp Tử Ly tỷ tỷ tắm, kết quả là tắm suốt mấy ngày. Lúc muội đi nhìn lén, phát hiện bọn họ ngoại trừ hôn thì cũng chỉ có hôn.” Thật là xấu hổ quá mà, bí mật khuê phòng bị tiết lộ ra ngoài, không biết Tử Ly cùng thái tử điện hạ sau khi nghe xong sẽ có cảm nhận gì?
Khuôn mặt ta đột nhiên ửng hồng một cách khả nghi, “Cái này… muội còn nhỏ, không hiểu đâu.” Bàn chuyện nam nữ với trẻ vị thành niên, thật là làm khó ta quá.
“Về phần Ngọc Phù tỷ tỷ…” Tiểu bất điểm nhăn mặt, “Muội không thích Ngọc Phù tỷ tỷ, tỷ ấy rất xấu.”
“Tại sao?” Thật hiếu kỳ nha, mỹ nữ nhu nhược yếu đuối kia thì có gì xấu?
“Có một lần, muội thấy tỷ ấy tát nha hoàn một bạt tay, rất hung dữ, giống như cọp cái.” Tiểu bất điểm bỉu môi, “Tỷ biết Ngọc Phù tỷ tỷ đáng ghét chỗ nào không? Chính là trước mặt người khác luôn giả vờ nhu nhược, giống như gió thổi một cái liền bay. Chỉ có lúc không người, mới lộ ra vẻ hung tợn độc ác không ai bằng. Làm bộ làm tịch, đáng ghét đáng chết.” Tiểu bất điểm làm ra biểu tình chán ghét.
Quả nhiên, Mai Ngọc Phù tiểu thư chẳng phải thứ tốt lành gì.
“Bội phục bội phục.” Quả nhiên là diễn viên siêu cấp, kỹ thuật diễn ăn đứt Mộ Dung tập đoàn nhà chúng ta.
“Tỷ tỷ, đưa muội ra ngoài chơi đi.” Tiểu bấy điểm kéo kéo cánh tay ta, giở chiêu nhõng nhẽo.
“Ặc…” Ta mệt chết rồi, muốn ngủ một giấc cũng không được hay sao?
“Đi mà, muội đưa tỷ ra ngoài chơi nha.” Ai đó tiếp tục nhõng nhẽo, không đạt mục đích thề không bỏ qua.
“Cái này…”Ta không phải kém trí, không cần nàng giúp đỡ.
“Đi mà.” Tiểu bất điểm lén lút cười trộm, “Muội nói cho tỷ nghe, hôm nay có trò chơi vui lắm, chính là thả diều đó.”
Thả diều? Ta khóc không ra nước mắt, suýt chút ngất xỉu. Mời một nữ nhân chạy như bay đi thả diều, chuyện này thật sự rất tức cười a.
Ta thở dài một tiếng, “Chúng ta chơi trò khác đi.” Nhận lệnh, ta hoàn toàn nhận lệnh rồi. Không muốn đi chơi cái trò thả diều ngu xuẩn này, ta nhất định phải giành lại quyền chủ động vào tay mình mới được.
“Tốt quá tốt quá, chúng ta chơi cái gì?” Tiểu bất điểm kích động nhảy xuống giường, ba chân bốn cẳng mặc quần áo.
Ta lườm nàng một cái, “Gọi ca ca muội theo, đi chơi kỹ.” Chơi kỹ là phụ, mật đàm là chính.
Hoàng Phủ Viêm, chờ tiếp chiêu đi.
Hạ Tử Lung ta thề với trời, ta ghét cay ghét đắng Hoàng Phủ Viêm, ghét toàn bộ huynh đệ Hoàng Phủ gia. Nếu như có thể, ta chỉ muốn đem bọn chúng ném xuống Đại Tây Dương, suốt đời suốt kiếp không gặp nhau nữa. Nhưng mà, giờ này khắc này, ta phải ngậm đắng nuốt cay thay trang phục của Phượng Nhi, mời Hoàng Phủ huynh cùng nhau đi chơi kỹ. Hết cách, muốn trộm văn kiện cơ mật của người ta, phải nghĩ biện pháp đánh vào cơ cấu nội bộ. Vì Mộ Dung gia, vì Tử Ly, vì bảo tàng, lão nương liều mạng.
Ta thân là tổng tài của tập đoàn Lục thị, căn theo nguyên tắc “phù sa không chảy ruộng nhà người”, ta chọn nơi nổi danh phú quý nhất tập đoàn Lục thị – Thiên Hương lâu làm địa điểm mật bàn. Thiên Hương tỷ tỷ cùng Mộng Lộ tỷ tỷ đều là người trong nhà, muốn làm cái gì cũng tiện hơn một chút.
Đên thanh lâu so với đi ăn còn bình thường hơn, nhưng nếu ba nữ nhân cùng nhau đến thanh lâu, e rằng không còn bình thường nữa.
Ta một thân trang phục cao quý của Phượng Nhi tiểu thư, tiểu bất điểm cũng ăn mặc cung trang. Tiểu Khiết đồng môn tuy rằng mặc trang phục nha hoàn, nhưng so với nha hoàn bình thường cấp bậc cao hơn nhiều lắm. Nhìn trang phục, đã biết ba người chúng ta không thể đắc tội được rồi.
Xem tư thế của ba người chúng ta, trăm phần trăm là đến bắt gian.
Khi ba người chúng ta vừa bước vào Thiên Hương lâu, lập tức có người chiêu đãi chúng ta ngồi xuống, sau đó ba chân bốn cẳng khoét Thiên Hương từ trên giường đứng lên.
Chưa đầy ba phút, Thiên Hương tỷ tỷ phe phẩy quạt tròn, lười biếng bước xuống lầu, “Vị này là cô nương hay là phu nhân, mới sáng sớm, đến tìm ai a?” Vô nghĩa, đương nhiên là cô nương rồi.
“Hiển nhiên là tìm tỷ, Thiên Hương tỷ tỷ.” Ta mang khăn che mặt, Thiên Hương tỷ tỷ căn bản không nhận ra ta.
“Cô nương là?” Thiên Hương chần chờ, “Chúng ta quen biết sao?” Ngu ngốc, mang khăn che mặt lập tức nhìn không ra.
“Tê Phượng sơn trang Phượng cô nương.” Tiểu Khiết tỷ tỷ thay ta trả lời.
Ta liếc mắt nhìn tiểu bất điểm, rồi lại nháy mắt nhìn Thiên Hương, “Vị cô nương này là muội muội của ta, đến đây để mở rộng tầm mắt.”
“Thiên Hương tỷ tỷ.” Tiểu bất điểm nhu thuận chào hỏi.
Thiên Hương tỷ tỷ là người thông minh, lập tức hiểu rõ đây là tình huống gì, “Ôi, hóa ra là Phượng cô nương, nhìn ta này.” Thiên Hương phong tình vạn chủng xoa bóp vai của tiểu bất điểm, “Tiểu cô nương khéo miệng, ta thích.”
Tiểu bất điểm ngây thơ cười, “Đa tạ Thiên Hương tỷ tỷ.”
“Ô, quỷ nha đầu này, ta thích ta thích.” Thiên Hương che miệng, cười khanh khách. Thần thái của phong trần nữ tử, lời lẽ vô cùng sắc bén.
“Thiên Hương tỷ tỷ, có phòng thượng hạng không?” Thân là người đại diện cho ta, Tiểu Khiết thay ta mở miệng.
“Có có có có, mời vào trong.” Thiên Hương một bên đưa chúng ta lên lầu, một bên phân phó, “Đem nữ nhi hồng cất giấu mười hai năm tới đây, ta muốn đích thân mời Phượng cô nương một chén.”
“Thiên Hương tỷ tỷ, tỷ quá khách sáo rồi.” Ta ngoài cười nhưng trong không cười, tận lực làm theo khuôn mẫu. Tiểu bất điểm cũng không phải hạng ngu ngốc, sơ sẩy một chút có thể bị phát hiện ngay.
“Công chúa, chỗ này chơi vui lắm, nhất định phải chú ý xem nha.” Tiểu Khiết lôi kéo Hoàng Phủ Lam Nhi, chạy qua khỏi chúng ta, “Đi, ta mang công chúa tới phía trước xem thử.” Không hổ danh là người do Thanh Nhã đào tạo, một trợ lý được việc điển hình.
“Thật sao?” Tiểu bất điểm vẻ mặt hiếu kỳ, đi theo Tiểu Khiết.
Chờ Hoàng Phủ Lam Nhi bà Tiểu Khiết đi xa, Thiên Hương lập tức tới gần ta, thấp giọng nói, “Hạ tổng, đại giá quang lâm có gì chỉ giáo?”
“Ta dự định cùng Hoàng Phủ Viêm mật đàm.” Đều là người trong nhà, không cần phải giấu giếm, “Đưa ta tới gặp Mộng Lộ đi, sau đó tìm mấy người tâm phúc của Lục tổng đến canh giữ xung quanh, phòng ngừa bất trắc. Còn nữa, tỷ tự mình đưa Hoa Dương công chúa và Lạc bí thư (bị Thiên Hương ảnh hưởng, tất cả đều hiện đại hóa)… Không phải… Là Tiểu Khiết, tỷ đích thân dẫn họ đi mua sắm, tìm mấy món ngon cho Hoa Dương công chúa ăn.” Nếu đã hứa sẽ đưa nàng đi chơi, nhất định không thể nuốt lời.
Thiên Hương ném ra một ánh mắt quyến rũ, “Hạ tổng, ngài làm việc quả nhiên đủ cẩn thận.” Ta toàn thân nổi da gà.
“Đừng gọi ta Hạ tổng, nghe là lạ.” Ở cổ đại được xưng là tổng tài, không hợp chút nào.
“Thanh Nhã đã đem tập đoàn Lục thị giao cho ngài, ngài đương nhiên là tổng tài a.” Những kẻ có liên can đến Thanh Nhã đều không được bình thường, Thiên Hương chính là một ví dụ.
Khụ, tổng tài? Có cần ngồi phòng làm việc không?” “Thiên Hương tỷ tỷ, gọi ta Tử Lung được rồi.”
Thiên Hương cười hắc hắc, “Vâng, Hạ tổng.”
Ta xoay người trừng mắt, triệt để không nói câu nào.
———–
(1) [Cái này chắc là chơi chữ] Nguyên văn Hán Việt: “Ngã hạt tử lung tử thổ phỉ xuất thân”. Hạ Tử Lung, trong đó chữ Hạ (夏) gần âm với chữ hạt (瞎), hạt tử nghĩa là “người mù”, chữ Lung (珑 – trong tên của Tử Lung) đồng âm với chữ lung (聋) trong “lung tử” nghĩa là “người điếc”. Nên Hạ Tử Lung biến thành “vừa mù vừa điếc”
(2) Nhiễu khẩu lệnh: Là câu gồm những từ đọc dễ bị lẫn lộn (theo QT thì là “líu lưỡi”), trở nên rất khó đọc, nói nhanh dễ xảy ra sai lầm. (Ở đây, trong lời nói của Hoàng Phủ Lam Nhi đã lập lại chữ “chơi” (ngoạn) đúng ba lần và nếu đọc nhanh thì rất dễ bị biến âm)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...