"Thế này sẽ không sao đi?" Lý Nhị vẫn còn hơi bâng khuâng.
Trên mạng thì luôn nói hai nhà Bắc Thùy- Nam Hoa đấu nhau đến đầu rơi máu chảy, nhưng thực tế đó chỉ là cánh truyền thống phóng đại câu cơm mà thôi.
Về mặt lợi ích thì Thịnh Đức và Thiên Kiêu vẫn có rất nhiều ràng buộc chồng chéo.
Việc gà của hai nhà hợp tác chung không hề thiếu.
Tuy nhiên nếu đó là gán ghép lên người của Sơ Mục Kỳ thì không chắc, tính khí của Sơ Mục Kỳ cứ dở dở ương ương, Lý Nhị thật không muốn đem Kỷ Miên đánh cược vào mạo hiểm.
Vạn nhất Sơ Mục Kỳ nổi điên lên, hướng Kỷ Miên khai đao như đã làm với những scandal tình ái trước kia, thế thì Kỷ Miên căn cơ chưa vững chính là chết không kịp ngáp.
Tống Phát dường như biết được lo lắng của Lý Nhị, cười cười: "Nhị muội không cần quá lo.
Dù sao Mục Kỳ và Miên Miên là bạn bè thân thiết, chỗ thâm giao như vậy, sao có thể nói phủi là phủi sạch quan hệ được chứ."
"Bạn bè?" Lý Nhị thâm trầm liếc qua Kỷ Miên.
Lúc này Kỷ Miên đã ngang ngoãn ngồi xuống một góc salon, bày ra dáng vẻ nhu thuận hiểu chuyện.
Bị Lý Nhị nhìn, Kỷ Miên bất tri bất giác rùng mình, dùng vẻ mặt đáng thương đáp lại.
Nội tâm thì rít gào, thôi xong rồi, nàng thế nào lại quên một chuyện quan trọng thế chứ! Oh shit, thế nào là vạ miệng chân chính là đây rồi!!
#Ta lỡ khai gian với quản lý mình, bây giờ bị phát hiện rồi, phải làm sao đây, online chờ, rất gấp#
"Nhị tỷ..." Kỷ Miên tỏ vẻ đáng thương.
"Sao trước kia ngươi nói rằng mình và Mục Kỳ không có quen biết?" Lý Nhị chau mày, sắc mặt hơi không tốt.
Thảo nào cứ cảm thấy giữa Kỷ Miên và Sơ Mục Kỳ có chút gì đó kì kì quái quái, Sơ Mục Kỳ rất nhiều lần tỏ vẻ chiếu cố cho Kỷ Miên, nhưng cũng không quá giống kiểu mập mờ gian tình, bây giờ mới vỡ lẽ ra là quen biết bạn bè nhiều năm.
Kỷ Miên gãi đầu, đầy mặt bất đắc dĩ: "Ta sợ nói ra sẽ làm Nhị tỷ bị hù dọa, nghi ngờ ta là gián điệp được Thiên Kiêu phái đến." Sau đó còn gửi cho Lý Nhị một ánh mắt ngầm hiểu.
Lý Nhị rất ăn ý.
Thử nghĩ nếu ngay từ đầu Kỷ Miên nói rằng mình và Sơ Mục Kỳ thâm giao, phỏng chừng có đánh chết Lý Nhị cũng không dám nhận một nghệ sĩ như vậy.
Đừng hỏi tại sao, Lý Nhị sợ nhất là kiểu nghệ sĩ như Sơ Mục Kỳ, cũng là nữ nhân nhưng phá phách thì long trời lở đất, âu chỉ có Tống Phát trâu bò mới chịu nổi thôi.
Mà việc thu nhận bằng hữu của một vị ma vương như thế, một con hải ly như Lý Nhị thật sự hold không nổi đâu.
Tuy nhiên, Lý Nhị vẫn còn chấm hỏi, theo lời Kỷ nữ sĩ, Kỷ Miên là từ trong sơn thôn thoát ra, vì hiếu kì nên mới dấn thân vào giới giải trí.
Thế nào lại quen được một minh tinh tuyến đầu như Sơ Mục Kỳ, thoạt nhìn còn rất thân thiết.
Nói thế nào cũng không logic lắm.
Bất quá, có một số việc dù là quản lý nhưng vẫn phải bảo đảm đời tư của nghệ sĩ, Lý Nhị biết điểm này Kỷ Miên không muốn nói, nên không đào sâu tìm hiểu.
Dù là gì, Lý Nhị chọn tin tưởng Kỷ Miên, nha đầu này tuy rằng thích giả trang thần bí nhưng lại rất biết phân nặng nhẹ.
Sơ Mục Kỳ bỗng ngóc đầu khỏi màn hình chém giết, xì một tiếng: "Giấu giấu giếm giếm còn hơn là sợ bị ta liên lụy không bằng ấy!" Nói rồi còn trắng mắt liếc Kỷ Miên một cái.
Kỷ Miên nhếch môi: "A, Sơ tiền bối nói gì ấy nhỉ?"
Sơ Mục Kỳ chợt nhớ ra chuyện xào cp ban trưa làm tra nữ khá không vui, bây giờ đối diện vẻ mặt sắp khai pháo của Kỷ Miên, bất tri bất giác rùng mình.
Thế là rất thức thời ngậm mồm, không dám móc mỉa nữa.
Đột nhiên điện thoại Tống Phát vang lên, hắn hối lỗi cười rồi móc điện thoại ra nghe.
Lý Nhị đương nhiên biết đặc thù trong ngành nên cũng đồng cảm.
"Ân, đúng vậy...!Không tồi, bên ta đều sẽ hợp tác...!Ngươi nói sao? Cái này..." Tống Phát lia mắt về phía Kỷ Miên và Lý Nhị một cái.
"Được, được, nếu vậy bọn ta cũng chờ thông tin của các ngươi." Tống Phát cúp điện thoại, vẻ mặt hơi kích động.
"Nhị muội, ngươi biết nhãn hàng trang sức WIN chứ?"
Lý Nhị gật đầu, đó mà một trong những nhãn hàng tuyến đầu cả nước đâu, chiếm lĩnh thị trường rất khá, rất được ưa chuộng, mỗi năm danh tiếng một phất lên cao.
Năm ngoái còn dấn thân sang thị trường quốc tế.
Việc một nhãn hiệu vừa thành lập năm năm đã tiến quân ra quốc tế, thế là phi thường lợi hại rồi.
Và Sơ Mục Kỳ chính là đại sứ thương hiệu của nhãn hàng này.
Tống Phát chậm rãi nói: "Chuyện là thế này, sắp tới WIN sẽ tung ra bộ trang sức mang tính chiến lược, cũng có thể xem là bảo vật tấn cấp mới, tên là Bách Hợp.
Lần này có chút đặc thù, WIN muốn tìm hai người tới để đại diện quảng bá cho món bảo vật này.
Đối tượng hướng tới là các cặp đôi phối ngẫu nữ nữ.
Thế nên WIN hỏi thăm bên phía ta, có ngại việc hợp tác với một người nữa không."
Nói tới đây Lý Nhị không hiểu thì cũng uổng.
Vì danh tiếng của Sơ Mục Kỳ và Kỷ Miên đang rất hot, cả hai lại đang có một chút mập mờ, WIN thì hướng tới đối tượng tình yêu nữ nữ, đây chẳng phải buồn ngủ gặp chiếu manh rồi hay sao? Phải biết các tài nguyên Lý Nhị đào được cho Kỷ Miên đều bị Trầm Trí Bạch động tay động chân, cực kỳ khó khăn.
Nếu WIN chủ động hợp tác với Kỷ Miên, thì hợp đồng này vô cùng quý giá và đúng thời điểm.
Lý Nhị xốc lại tinh thần, thử dò hỏi: "Ý của Tống huynh là WIN nhắm đến Miên Miên bọn ta?"
Tống Phát gật đầu: "Nghe khẩu khí trong điện thoại, bên truyền thông của WIN hẳn đã nhìn trúng độ hot của cp Miên-Kỳ hiện tại.
Bất quá, nếu bọn họ liên lạc với tổng công ty bên ngươi, sợ rằng giữa đường sẽ nhảy ra một vài thứ không bình thường."
Tống Phát là kim bài quản lý của Thiên Kiêu, cái chức này không phải để trưng, phân tích thấu đáo cũng chỉ cho Lý Nhị một số điểm chướng ngại.
Trở thành đại sứ quảng bá cho bảo vật chiến lược của WIN, còn hợp tác chung với Sơ Mục Kỳ, trong Thịnh Đức có hàng tá đám nghệ sĩ nữ Omega tranh đoạt.
Nếu WIN liên hệ với Thịnh Đức, sợ rằng tài nguyên tốt này sẽ bị Trầm Trí Bạch hớt tay trên đem đi cho kẻ khác, làm sao tới phiên Kỷ Miên được.
Quả nhiên chỉ mấy phút sau đó Lý Nhị từ tin tức nội bộ đã lộ ra, Trầm Trí Bạch thực sự đang ăn chặn tuyến trên, cò kè mặc cả với WIN.
Ám chỉ rằng nhân khí Kỷ Miên không đủ để đảm đương vị trí lớn như vậy, ngoài Kỷ Miên thì còn đề cử Mộ Bạch Chi, Tô Manh các loại.
Bất quá phía bên WIN kiên quyết, một là Kỷ Miên hai là không hợp tác gì cả.
Cuối cùng WIN trực tiếp liên hệ với Lý Nhị luôn.
Tuy quá trình hơi khó khăn nhưng cuối cùng cũng thuận lợi tới tay.
Lý Nhị nghe điện thoại đàm phán rất lâu, đại khái hiểu được nhà thiết kế lớn đồng thời là tổng bộ bên WIN chính là nhìn trúng Miên-Kỳ, hoặc nói thẳng ra đang là fan cp của hai người, nên nhất quyết muốn dùng người như vậy.
Lý Nhị thật sự cảm thấy vận khí từ trên trời rơi xuống rồi.
Thế là hai vị quản lý phải gấp rút đến tổng bộ WIN để bàn việc hợp tác.
Sơ Mục Kỳ tự nhiên hiểu chuyện hẳn ra, chủ động đòi đưa Kỷ Miên về.
Vì trên đường đi đến Bích Cảnh Kim Thất thì có đi ngang khách sạn Ngư Chu nên tính là tiện đường.
Bất quá Lý Nhị thì rất chiếu cố Omega, nói: "Miên Miên thấy thế nào, bằng không ta gọi cho Tiểu Vi đến đón ngươi?"
Ai lại để Omega nhà mình đơn độc với Alpha, còn không phải đem cải trắng cho heo ủi! Gà nhà ta, nhà ta quản nhé!
Kỷ Miên thì đang muốn kiếm cơ hội tẫn cho Sơ Mục Kỳ nên thân vì dám cái tật tay thúi viết bài lung tung, sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Thế nên nói: "Không sao đâu Nhị tỷ, ta có thể tự lo mà, mấy ngày qua Tiểu Vi bận nhiều rồi, mới cho muội ấy về nhà nghỉ được một hôm, lại dựng dậy thì lao lực chết mất thôi.
Cứ để ta đi chung với con giời...!à không, Sơ Mục Kỳ là được rồi."
Lý Nhị thấy vậy cũng an tâm, cùng Tống Phát rời đi.
Kỷ Miên và Sơ Mục Kỳ cũng không ở lại lâu, chân trước chân sau liền lên xe rời khách sạn.
...!
Trên xe không ngoài dự đoán Kỷ Miên và Sơ Mục Kỳ chí chóe không ngừng.
"Này này, cái mặt bánh bao ngâm nước đó là gì? Gia đây cho ngươi mượn nhân khí đi xào cp, ngươi còn tỏ vẻ được tiện nghi khoe mẽ à?" Sơ Mục Kỳ đánh vô lăng, bĩu môi hờn giận.
Kỷ Miên ngả người ngồi bên ghế phó lái, nhếch chân mày: "Nể tình vì ngươi vừa kéo cho ta một hợp đồng lớn, ta sẽ để ngươi chết toàn thây!"
"Ngươi con mịa nó đừng có suốt ngày bạo lực thế được không hả?! Ngươi như vậy Alpha nào muốn ngươi!?"
"Ha, ta mà còn cần chờ người ta nhìn trúng?"
Nghe thấy giọng điệu ngông cuồng quen thuộc của Kỷ Miên, Sơ Mục Kỳ đã cảm thấy hơi không ổn.
Quả nhiên con hàng kia tiếp tục phách lối nói: "Trên đời này ta nhìn trúng ai, thì trực tiếp trùm bao bố quẳng lên giường xơi rồi, lòng vòng cái rắm ấy.
Mà tiền đề nhất định sẽ không nhìn trúng ngươi đâu!"
"Móa! Vì cái gì không nhìn trúng ta?! Ta có điểm nào không tốt hả!?"
Kỷ Miên thở dài vỗ ngực: "Là ngươi quá tốt, ta rất tiếc, ta không xứng với ngươi."
Sơ Mục Kỳ thiếu điều phát rồ tại chỗ: "Ngươi dẹp ngay cái lời thoại cặn bã đó cho ta! Đệt, mười lần nghe đều thấy nôn mửa cả mười lần!! Ta thật sự nể ai nghĩ ra cái lời thoại này để từ chối tình cảm đấy, nghe nhứt cả trứng!!"
Kỷ Miên và Sơ Mục Kỳ có một quan điểm sống rất giống nhau.
Một là yêu, hai là không yêu.
Đừng có cái kiểu, ngươi rất tốt ta rất tiếc, chúng ta không xứng, ta còn bận lo sự nghiệp, v.v...!
Toàn bộ chỉ là cái cớ cho thay lòng đổi dạ mà thôi.
Nghe vào thật sự khiến người ta phát rồ đi được!
Kỷ Miên cười nhạt, vô tình liếc qua kính chiếu hậu, khiêu mi: "Bị bám đuôi rồi."
"Nà ní?"
Sơ Mục Kỳ đánh lái rẽ vào hướng khác, phản xạ cực kỳ nhanh, lèm bèm: "Mịa nó, đám chó săn này thật là không để gia đây một ngày yên mà!"
Kỷ Miên nghĩ ngợi: "Không phải lúc nãy đã ở khách sạn đã bị nhìn thấy rồi đi."
Sơ Mục Kỳ ngẫm nghĩ, cũng có khả năng lắm ấy chứ.
Vì hôm nay không muốn gây chú ý, Sơ Mục Kỳ và Tống Phát cố tình mượn một chiếc xe phổ thông của cấp dưới dùng, bất quá, vì đang trong thời gian danh tiếng nóng bỏng, việc Sơ Mục Kỳ cùng Kỷ Miên cùng lên một chiếc xe có thể đã bị paparazzi bám đuôi nhìn thấy, vậy nên hiện tại đang trình diễn màn ta đuổi người chạy quen thuộc như cơm bữa của giới nghệ sĩ.
....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...