Kỷ Miên về nhà cũng không yên.
Tay của Mộ Bạch Chi dài cũng không phải dạng vừa.
Vì chuyện Kỷ Miên cảnh cáo khi ở Giang thành, cô ta đã nhiều ngày mượn cớ phải ở gần phim trường để quay phim, và chuồn luôn về nhà mẹ đẻ, không hề mò về Mạt Lỵ Ổ ngày nào cả.
Kể cả sinh nhật của Kỷ Giang Hạ còn gửi tin nhắn chúc muộn mất một ngày chứ không thấy mặt mũi đâu.
Hiện tại, sau khi buổi lễ kết thúc, Mộ Bạch Chi lập tức gọi điện cho Kỷ Giang Hạ và Mộ Tuyết nói đông nói tây, lời thì kể lể các thứ, nhưng ngầm ám chỉ Kỷ Miên đang bị bao nuôi.
Điều này không khỏi khiến phu phụ Kỷ Giang Hạ đầy bụng sốt ruột.
Thấy Kỷ Miên vừa vào cửa, hai người lập tức xách cổ đem nàng vào phòng tra thẩm.
Lúc này Mộ Tuyết vẫn đang nói chuyện điện thoại với Mộ Bạch Chi, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc thút thít của cô ta qua loa ngoài.
"Mẹ, ngươi đừng trách muội muội quá nặng.
Biết làm sao được, nàng quá ngây thơ, nghĩ rằng bước vào giới giải trí, dựa vào gương mặt và thân thể cho người ta chà đạp mà đi lên, thân làm tỷ tỷ ta đây lại không biết nhắc nàng trước, trăm cái sai ngàn cái sai đều là ta...!Lại nói, ta đã chu đáo chuẩn bị váy áo cho nàng dự lễ, không ngờ nàng lại quá quắt làm đến mức như vậy...!Bất quá, nàng thế nào cũng là muội muội của ta, dù có làm ra những chuyện súc sinh không bằng, lại đê tiện và mất hết nhân phẩm, đâm sau lưng ta...!ta đều sẽ rộng lượng bỏ qua hết...!Biết làm sao được, công ơn nuôi dưỡng của hai người, ngày nào ta cũng canh cánh trong lòng, ta đều sẽ đem nàng là muội muội ruột thịt mà đối đãi..."
Mộ Bạch Chi không ngừng vừa khóc vừa nói.
.
Đọc thêm nhiều truyện ở ++ tru mtruyeИ.V Л ++
Dù cách một đường truyền điện thoại, Kỷ Miên cũng bị tấm lòng của cô ta làm cảm động lây.
Cái kiểu mà càng giải thích rộng lượng thì càng bôi đen nàng này, đúng là thủ đoạn giỏi nhất mà Mộ Bạch Chi có.
Đáng nể thật đấy.
Kỷ Miên thành khẩn nói: "Tấm lòng của tỷ tỷ thật khiến ta thổn thức."
Mộ Bạch Chi nghe thấy giọng của Kỷ Miên trong điện thoại, tiếng khóc thoáng dừng một chút, sau đó gượng gạo nói với Mộ Tuyết: "Mẹ, ta biết hiện tại muội muội đã bị đám người bên ngoài tẩy não, nhất là vị quản lý không sạch sẽ của nàng, nhất định đã bảo nàng đi bán thân mà kiếm tài nguyên.
Ngươi cùng mẫu thân hãy khuyên nhủ nàng đi, nếu để nàng đi theo con đường tà đạo như vậy chính là hủy cả đời nàng.
Không phải nàng đã đóng được phim rồi sao? Tới nước này rồi, chơi cũng chơi đủ, ngươi mau khuyên nàng rút khỏi giới giải trí đi.
Bây giờ vẫn còn kịp!"
Mộ Bạch Chi từng câu chữ đều thấm đẫm chân tình.
Như thể nàng ta thật sự sợ vị muội muội "không ruột" này đi lầm đường lạc lối vậy.
Nhưng ý tứ thì lại là khẳng định đi lại Kỷ Miên đi bán thân kiếm tài nguyên, và cũng mong muốn phu phụ Mộ Tuyết ép Kỷ Miên rời khỏi giới giải trí.
Kỷ Giang Hạ và Mộ Tuyết đầy mặt hoang mang nhìn nhau, lại nhìn Kỷ Miên.
Kỷ Miên bình tĩnh, vuốt vuốt tóc, mỉm cười: "Tỷ tỷ không cần lo lắng cho ta thế đâu, ta trái lại chơi vẫn chưa đủ.
Biết làm sao được, ta cứ chơi tới chơi lui, có khi leo lên được vị trí Ảnh hậu thì sao?"
Mộ Bạch Chi đều sắp bị Kỷ Miên làm nghẹn, nói vài câu kể lể, ám chỉ mình bị Kỷ Miên cướp mất vị trí đi thảm đỏ, sau đó thì tắt máy.
Mộ Tuyết đã nuôi dưỡng Mộ Bạch Chi nhiều năm, dù xuất phát từ vị trí cháu gái hay con gái, nàng đều hết lòng hết dạ với Mộ Bạch Chi.
Vậy nên rất không vui khi nghe thấy Mộ Bạch Chi chịu ủy khuất, nghiêm mặt phụng phịu: "Miên Miên, ngươi giải thích cho mẹ nghe, sao lại cướp đồ của tỷ tỷ?"
Kỷ Giang Hạ hơi nhíu mày.
Kỷ Miên trái lại cực kỳ thoải mái uống sữa được mẫu thân hâm nóng, thản nhiên: "Mẹ, ta không có cướp gì cả.
Ta chỉ đi theo sắp xếp của BTC.
Cả Sơ tiền bối cũng nói rồi đấy chứ."
Mộ Tuyết rất dễ tin người, lúc nãy cũng có cùng lão công xem buổi lễ trên mạng, rất nhanh liền gật gù, lại không vui nói: "BTC tổ chức thật không chuyên nghiệp tí nào.
Vừa báo vị trí cho ngươi, lại báo trùng cho cả Chi Chi, thế chẳng phải khiến hai bên hiểu lầm sao! Không được, ta phải vào bình luận đánh giá kém mới được!"
Mộ Tuyết hoàn toàn chỉ nghĩ là do BTC sắp xếp không chu đáo, dẫn đến Kỷ Miên và Mộ Bạch Chi hiểu lầm nhau.
Kỷ Miên liễm mắt, lòng tin của Mộ Tuyết dành cho Mộ Bạch Chi không nhẹ, đúng là không phải loại có thể lật đổ trong một sớm một chiều được.
So với chuyện đó, Kỷ Giang Hạ càng quan tâm chuyện khác hơn, ngữ khí sắc bén: "Bộ váy ngươi mặc là ở đâu mà có?"
Loại đồ này đừng nói là Thịnh Đức, mà cho dù cả cái giới giải trí cũng không ai có được.
Thứ này không phải là món đồ dùng tiền hay quan hệ là được.
"Bằng hữu ta giúp ta mượn." Kỷ Miên trợn mắt nói dối, còn bịa chuyện thành thói, vẻ mặt thập phần vô tội.
"Lại là bằng hữu?" Kỷ Giang Hạ đã sớm nghe "bằng hữu" trong miệng Kỷ Miên rất nhiều lần, nhưng càng lúc thân phận vị "bằng hữu" này càng thần bí nghiêm trọng, và có xu hướng không tốt lắm.
Kỷ Giang Hạ nóng ruột nói: "Bằng hữu ngươi rốt cục là ai? Thần thần bí bí thế làm gì? Ngươi có giấu giếm như vậy, có biết là khiến người ta hiểu lầm ngươi bị bao nuôi không?"
Kỷ Miên ngây ra.
Kỷ Giang Hạ là lo người ta hiểu lầm nàng, chứ không tin nàng bị bao nuôi? Cảm giác được tin tưởng trong một đêm nhân lên hai, đúng là quá sảng rồi.
Kỷ Miên co nắm tay ho khan: "Thân phận của nàng đúng là có chút đặc thù, nói ra chỉ sợ dọa các ngươi."
Mộ Tuyết không cho là thế: "Dù có nói lên tận trời cũng là một người có hai tai, hai mắt, và một mũi thôi nha! Ngươi lúc nào cũng tỏ ra thấy đuôi không thấy đầu, ngươi có biết làm vậy ta cùng mẫu thân ngươi đều bị dọa đến đau tim hay không? Ít nhất ngươi cũng nói ra thì bọn ta mới an tâm được chứ!"
Kỷ Giang Hạ cũng mím môi, gật đầu đồng tình với lão bà.
Nhìn song thân vẻ mặt nghiêm túc như vậy, Kỷ Miên biết bản thân không thể lấp liếm mãi, giấy cũng đâu gói được lửa, đành bất đắc dĩ nói thật: "Bằng hữu ta ấy à? Thật ra thì đó chính là đương kim Trữ quân của chúng ta, nữ Alpha tộc rồng ấy."
Kỷ Giang Hạ: "..."
Mộ Tuyết: "..."
Yên ắng một phút trôi qua.
Kỷ Giang Hạ lắc đầu thở dài: "Miên Miên, ngươi không muốn nói thì thôi, ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi.
Hà tất phải cho bọn ta lời nói dối qua loa như vậy."
Mộ Tuyết cũng than thở: "Ai u, bọn ta không bức ép ngươi nữa là được rồi.
Trữ quân là người thế nào, cả thiên hạ này sẽ tới phiên một cọng cỏ dại như chúng ta nhìn thấy hay sao? Lại còn nói làm bằng hữu? Aiz, nha đầu này, thế mà cũng nói được cơ đấy."
Kỷ Miên: "..."
Uy, ta nói là thật đấy!
Thế mà không tin? Lòng tin nhân hai sụp đổ thành mảnh vụn cặn bã!
Được rồi.
Mẫu thân, mẹ, ta đã nói thật nhưng hai người không tin nhá nhá nhá!!
Sau này đừng có oán trách ta không bơm liều chống shock trước!!
Kỷ Giang Hạ sau một hồi dặn dò Kỷ Miên đủ kiểu cũng thả nàng về phòng ngủ.
Nhưng chân trước vừa tiễn đi song thân, chân sau liền phải đón vị sát thần khác.
Kỷ Miên vừa mở điện thoại lên đã thấy tin nhắn từ vị tặng váy hôm nay, Kỷ Miên nhéo nhéo thái dương, bấm vào xem.
Thằn lằn lửa: [*ảnh đính kèm*]
Đệt, cư nhiên là tấm giấy nợ chướng khí không tan kia!! Con hàng này đột nhiên gửi cái thứ dằn mặt này làm gì? Nàng cũng đâu làm gì chọc tới đối phương!
Kỷ Miên đá vứt giày cao gót vào trong góc, tùy tiện ném luôn túi xách lên bàn, nằm bò trên giường rất mất hình tượng, nhắn tin đáp trả nhãi rồng.
Con báo nhỏ: [Ngươi có bệnh à? Phát tác cái gì?]
Cơ hồ chỉ vài giây đã có hồi đáp.
Lần này là tin nhắn thoại, Kỷ Miên bấm vào nghe.
"Mặc quần áo ta tặng, thoa son môi ta mua, lại đi cùng Alpha khác.
Miên Miên, ngươi có phải quá tra rồi không?"
Kỷ Miên cả mặt bỗng đỏ bừng.
Cái kiểu khàn khàn làm nũng, nhưng ẩn chứa ghen tuông sắc bén này của nhãi rồng, thật khiến người ta nhũn cả chân đi được.
Kỷ Miên sờ sờ mặt mình, bĩu môi cũng đáp trả bằng một tin nhắn thoại.
"Ăn nói hàm hồ, chỉ là bạn diễn cùng nhau đi thảm đỏ, ngươi quản được cái rắm!"
"Ha, nói như vậy, việc ngươi dùng đồ ta tặng đi cùng người khác là bình thường? Vậy lúc ở với ta thì sao, có phải cái gì cũng không cần dùng?"
Kỷ Miên đảo mắt, mất hồi lâu mới hiểu ý tứ của nhãi rồng.
Đối phương tặng váy và đồ trang điểm, để nàng dùng đi xã giao bên ngoài, nhưng khi ở cùng nhãi rồng thì không cần dùng? Tức là không cần trang điểm và mặc quần áo...!Kỷ Miên mặt càng đỏ hồng hơn, không cam lòng gọi điện thẳng cho nhãi rồng, thấp giọng trách mắng.
"Ngươi cái nha đầu này, miệng còn hôi sữa đã học mấy thứ không sạch sẽ rồi, có tin hay không ta báo Vương hậu 'phế' ngươi luôn không?"
"Nhân tiện, ngươi cũng nói với mẹ ta là ta đã bị một con báo tuyết năm lần bảy lượt dạy hư nhé!" Ngữ khí trầm thấp pha lẫn ý cười.
Khí thế Kỷ Miên lập tức như bóng cao su xì hơi, xẹp lép xuống: "Ta chỉ là tùy tùy tiện tiện dạy một chút...!ngươi còn trò giỏi hơn thầy nữa kìa..."
"Ha, tùy tiện dạy một chút? Lão sư, một chút này của ngươi là lăn lộn đến trên giường, ta có thể xem như ngươi tẫn chức trách, hay là..." Chậm một chút, chất giọng nhãi rồng càng trở nên quyến rũ thấu xương: "Hay là mượn cớ để chiếm tiện nghi?"
Kỷ Miên đều sắp bị chất giọng và mấy câu hư hỏng của nhãi rồng làm cho mặt đỏ hầm hập.
Kéo chăn lên, trùm kín mít, vừa xấu hổ vừa rầu rĩ nói: "Ngươi đừng có mà ăn nói hàm hồ! Đó là ngoài ý muốn!"
"Oh, ngoài ý muốn những hai lần? Thế bao giờ định có lần thứ ba?"
"Ngươi đừng có nằm mơ!" Kỷ Miên mục đích ban đầu là gọi để giáo huấn nhãi rồng, rốt cục lại bị trêu chọc đến quắn quéo không đáp trả nổi, vội vàng tắt máy.
Kỷ Miên thật tức chết mất, nhãi rồng này quá phạm quy rồi, câu trước câu sau đều mờ ám trêu chọc, đã vậy còn được trời phú cho chất giọng trong ba giây làm chân người ta nhũn ra, càng nói càng không tìm được đề tài trong sáng.
Đồ nhãi rồng hentai!!
....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...