Âu Thùy Tiệp Á Luân bĩu môi, dùng ánh mắt lên án nhìn Kỷ Miên, trên mặt viết mấy chữ to "ngươi sao có thể nói phối ngẫu của mình như vậy".
Kỷ Miên bóp trán, tinh tế chọn lọc từ ngữ đáp: "Trữ quân điện hạ, ta nói ngươi này, không phải hoàng gia suốt ngày rất bận sao? Không kể phải học tập trên phương diện chính trị, quân sự, còn phải bổ sung thêm mạng lưới giao thiệp nội bộ quý tộc.
Bình thường ngài hẳn phải rất bận tiệc tối, tiệc trà gì đó với vương công quý tộc đi, nhàn rỗi chạy đến đây làm gì?"
"Chỉ cần là ở với ngươi, ta cái gì cũng không bận." Âu Thùy Tiệp Á Luân ôn nhu nói.
"Nhưng ta bận.
Vả lại ta bây giờ đang sống cùng hai mẹ, không giống trước kia, không thể tùy tiện đi với Alpha, ngươi hiểu không?"
Âu Thùy Tiệp Á Luân trực tiếp cười nhạo: "Ngươi mà còn có lúc tuân thủ quy tắc của Omega thế à?"
Kỷ Miên đen mặt.
Được rồi, trong quá khứ, lịch sử ăn chơi của nàng cũng không phải dạng vừa, con rồng này cũng đã kiến thức được năm, sáu phần.
Bị cười nhạo cũng là lẽ dĩ nhiên.
"Nhưng bây giờ ta muốn hảo hảo sống như một Omega, không thể sao?"
"Có thể, thế thì đi ăn tối với ta đi." Đi một vòng lớn, Âu Thùy Tiệp Á Luân vẫn đưa câu chuyện về chỗ cũ.
"Ngươi?"
"Omega thông thường ở độ tuổi này đã bắt đầu cân nhắc lựa chọn phối ngẫu rồi, ta có vài biểu tỷ bên ngoại bằng tuổi ngươi, đều rất tích cực lựa chọn Alpha, mỗi tối đều đi ăn cùng Alpha để tìm hiểu.
Ngươi có thể cân nhắc sự lựa chọn là ta.
Tuyệt đối không làm ngươi thất vọng." Mỗ rồng ưỡn ngực, rất không liêm sỉ khoe khoang chào hàng bản thân.
Kỷ Miên: "Ha ha, bây giờ ta mới thấm thía lời mẹ ta dạy."
"Gì cơ?"
"Để dụ dỗ Omega, Alpha cái gì cũng có thể nói." Kỷ Miên liếc trắng mắt.
Nói chuyện quanh co thế nào thì mỗ rồng cũng cứng đầu cứng cổ không nghe, Kỷ Miên cũng lười nói lý rồi, huống hồ có người chạy đến mời ngươi đi ăn, cũng không tốn tiền, lộc đến thì cứ nhận.
Vậy nên Kỷ Miên đành cùng Âu Thùy Tiệp Á Luân rẽ vào một tiệm lẩu.
Đó là một tiệm lẩu gần phim trường, nơi này cũng thường đón tiếp nhân viên của đoàn làm phim đến ăn, đôi khi còn có nghệ sĩ, lão bản rất có mắt kinh doanh nên đã thiết kế không gian rất riêng tư.
Trong tiệm lẩu mỗi bàn đều được chia gian ngăn cách với nhau.
Kỷ Miên và Âu Thùy Tiệp Á Luân đều là chủng loại ăn thịt, nên chuyện ăn uống trước giờ rất hài hòa, cứ theo tiêu chí "không thịt không vui" mà gọi món.
"Ngươi muốn ăn thịt bò hay dê?" Vừa lật menu, Kỷ Miên vừa hỏi.
Âu Thùy Tiệp Á Luân đang cởi áo khoác ngoài ra, nhàn nhạt: "Cứ theo ngươi đi.".
Truyện Mỹ Thực
"Nếu vậy cứ lấy lẩu thập cẩm đi, combo được giảm giá nữa." Kỷ Miên vừa nói vừa ngước nhìn nữ phục vụ, xem đối phương đã ghi món chưa.
Chỉ có điều nhân viên chờ gọi món đã bị vẻ đẹp của Âu Thùy Tiệp Á Luân khi cởi khẩu trang làm cho choáng váng rồi, đầy mặt mê ly.
Kỷ Miên tặc lưỡi.
Bản thân nàng cũng tất nhiên là xinh đẹp, sau khi livestream casting lần trước được chia sẻ trên mạng nàng cũng nhận được kha khá khen ngợi, không khỏi có chút đắc ý.
Tuy nhiên dù dung mạo xuất chúng cách mấy thì chỉ sau vài ngày, trên mạng lại truyền ra sự kiện khác hot hơn, ngươi liền sẽ mau chóng bị lãng quên.
Và khi ngươi đứng trước một kẻ có dung mạo nghịch thiên như con thằn lằn lửa này, mỹ mạo thiên tiên đều sẽ bị dìm thành cặn bã, trực tiếp bị xem như không khí.
Hảo không cam tâm.
"Tiểu tỷ tỷ!" Kỷ Miên gọi.
"A, hả...!khách nhân gọi món sao?" Nữ phục vụ như từ trong tiên cảnh bừng tỉnh lại, nói năng lộn xộn.
Kỷ Miên nhắc lại lần nữa.
Sau đó nữ phục vụ đi chuẩn bị món, nàng mới không khách ở dưới bàn hung hăng giẫm lên vuốt rồng.
"Tê..." Âu Thùy Tiệp Á Luân vốn đang chìm trong sung sướng được dẫn phối ngẫu đi ăn, tự dưng bị giẫm một cước, hít khí lạnh: "Ngươi sao vậy?"
"Lỡ chân." Kỷ Miên vô tội đáp.
Với Kỷ Miên mà nói, nếu khách khí bỏ qua những chuyện râu ria thì nàng và Âu Thùy Tiệp Á Luân cũng từng có một khoảng thời gian vui vẻ, hình thức chung sống cũng không tính là tệ.
Vậy nên trên bàn ăn, cả hai câu được câu không trò chuyện, miễn cưỡng xem là hài hòa.
7h30 tối, Âu Thùy Tiệp Á Luân đưa Kỷ Miên về trên một quảxe vô cùng hoành tráng.
Kỷ Miên ngồi ghế phụ, lẩm bẩm: "Bugatti La Voatio Noire?Không nghĩ kẻ tài phiệt mua nó lại là ngươi?"
"Cũng không có gì, tiền mừng tuổi hai năm thôi." Âu Thùy Tiệp Á Luân chồm qua, giúp Kỷ Miên thắt dây an toàn, khiêm tốn nói.
Tiền mừng tuổi hai năm? Kỷ Miên thật muốn bóp chết nhãi rồng này ngay lập tức, tiền mừng tuổi của ngươi khiến người ta ghen tỵ đến đầu bốc khói rồi có được không.
"Ngươi chưa đủ tuổi mà tùy tiện lái xe, không sợ bị bắt gặpthì vương hậu sẽ đánh cho cái mông nở hoa sao?" Kỷ Miên thắc mắc.
Âu Thùy Tiệp Á Luân chân thành giải thích: "Ngươi có biếttại sao cả cha ta và ông nội, hay thậm chí cả ông cố của ta không ai đi thi bằng lái không?"
"Tại sao?"
"Đặc quyền hoàng gia."
Còn có loại đặc quyền này? Kỷ Miên sững sờ, à mà cũng phải, nàng từng nghe nói những vị hoàng gia tối cao đều có một vài đặc quyền thú vị,chẳng hạn như nữ hoàng của đế quốc Y có đặc quyền là lái xe trên đường sẽ đượcxem là một loại xe ưu tiên, không cần dừng đèn đỏ.
Về phần hoàng thất nước N, không lẽ chính thống hoàng gia sẽ được ưu ái cho lái xe mà không cần bằng lái?
Kỷ Miên từ nhỏ đã không ở trong nước, nên thiếu hiểu biết là phải.
"Nói như vậy, nếu sau này ngươi có con thì con ngươi cũng được kế thừa đặc quyền này?" Kỷ Miên kích động nói.
Âu Thùy Tiệp Á Luân cũng bị kích động lây: "Đúng như vậy,thế ngươi có muốn con ngươi cũng có đặc quyền này không?"
"Cút!"
Con nhãi này ăn nói càng lúc càng không biết điểm dừng.
Vừa mệt người vừa mệt tâm, Kỷ Miên cũng về đến Mạt Lỵ Ổ, nàng bảo Âu Thùy Tiệp Á Luân đậu xe ở bên ngoài cổng bảo an tiểu khu, tự mình sẽ đi vào trong, không cần nhãi rồng phải đưa mình tới trước cửa.
Nàng mà về nhà trong hoàn cảnh thế này, có một cái Alpha nữa xuất hiện, thảo nào cũng sẽ nghe mẹ báo tra hỏi một phen.
Được rồi, nàng bây giờ phải ngoan ngoãn làm củ cải, và mẫu thân nàng sẽ là người canh củ cải không cho heo ủi.
Âu Thùy Tiệp Á Luân vẫn chưa chuẩn bị đủ tâm lý sẽ đi gặp gia trưởng bạn gái, nên không cố chấp tiễn Kỷ Miên đến tận cổng, lấy sau xe ra bọc đồ khi nãy mua, nhét cho Kỷ Miên.
"Trà sữa? Những ba phần? Lúc nãy ngươi chạy đi mua cáinày?" Kỷ Miên ngạc nhiên.
Âu Thùy Tiệp Á Luân sờ mũi: "Ta không biết mẫu thân và mẹ ngươi thích vị gì, nhưng ta có mua vị chocolate mà ngươi thích."
Không tin được nhãi rồng này còn rất chu đáo thân sĩ với Omega như vậy, lần đầu tiên trong đời kỷ Miên sâu sắc nếm trải được trải nghiệm làm Omega thiên sủng, được đưa đi ăn, đưa về tặng nhà và mua tặng thêm trà sữa.Quào, cũng có lời phết.
"Ha ha, tiểu muội muội chu đáo quá rồi, thế thì tỷ thay mặthai mẹ cảm ơn muội nhé!" Kỷ Miên vừa nói vừa đưa tay ra véo véo sườn mặt mềm mại của Âu Thùy Tiệp Á Luân, bộ dạng tiểu nhân được tiện nghi mà đắc ý
....!
"Về rồi? Tiểu minh tinh hôm nay quay chụp thế nào, có thuậnlợi không a?" Mộ Tuyết thấy Kỷ Miên vào cửa, líu lo mừng rỡ.
Kỷ Miên bận rộn đổi dép lê, tay cầm phần trà sữa đựng trong túi xách hồng phấn rất xinh đẹp, cười nói: "Rất thuận lợi nha.
Có trà sữa cho mẹ và mẫu thân, không biết hai người thích đồ ngọt không?"
"Thích nha, là đồ nữ nhi mua làm sao không thích!" Mộ Tuyết líu lo nhận lấy trà sữa, lại vui vẻ đẩy Kỷ Miên vào nhà.
Trên sofa thì Kỷ Giang Hạ và Mộ Bạch Chi đang ngồi.
Kỷ Giang Hạ thì chăm chú xem cái gì đó, còn Mộ Bạch Chi thì bắt chéo hai chân, đắp mặt nạ lướt điện thoại liên tục.
Hiếm khi thấy Mộ Bạch Chi ở nhà đấy, nàng ta lúc nào cũng viện cớ mình là minh tinh bận rộn, chạy tới chạy lui mấy chỗ nhà đầu tư, hoặc lão bản thương nhân giàu có mà giao thiệp, thường thì nửa đêm mới mò về nhà, hômnay chỉ mới giờ này đã có mặt, coi bộ còn rất sớm đâu.
"Về rồi sao?" Kỷ Giang Hạ nhàn nhạt nói, mắt chăm chú không rời màn hình TV.
"Muội muội hôm nay ngày đầu quay phim mà về sớm thế.
Ta nhớ ngày đầu quay phim, đạo diễn nhất mực xem trọng mà phải đãi ta một trận lớn,muốn về cũng không về được đâu." Mộ Bạch Chi lấy tay che mặt cười khanh khách.
Ý tứ trong lời là khoe khoang bản thân ngày đầu xuất đạo đã rất được xem trọng,còn Kỷ Miên thì không.
Không phải Trương đạo diễn hôm nay không ngỏ ý mời cơm Kỷ Miên, nhưng nàng đã từ chối.
Việc mời cơm chẳng qua là hình thức chào mừngngười mới, nàng cũng nhìn ra Trương đạo diễn gần nhất vì lùm xùm bộ phim [PhùHoa] mà mệt mỏi, thế nên không muốn cưỡng ép đối phương làm gì.
Chỉ là một bữa cơm, không nhất thiết là phải ăn.
...!
*******
P/s: Bữa giờ bận thi cử nên không đăng truyện cho mọi người được, chúc mọi người thi tốt và có mùa Giáng sinh an lành nha.
Còn Mặc thì tiếp tục coi phim, đổ đứ đừ Sera-san đây~~~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...