Nhất Dạ Năng Hữu Đa Thiểu Tình

Thời gian trôi qua ngày càng vui vẻ, hết thảy đều giống như thay đổi rất tốt đẹp.

Từ khi Chi Nhạc không còn là trở ngại giữa ta và Nhã Hạo, tình cảm hai ta phát triển cực kỳ nhanh. Nhã Hạo bắt đầu hoàn toàn vào chiếm giữ phòng của ta, chỉ trừ thời gian làm việc thâu đêm mới ở lại phòng của mình. Chúng ta mỗi ngày cùng đi làm cùng tan ca. Bận rộn nữa, khi chạm mặt thì sẽ trao đổi một ánh mắt. Khi ta đau lòng vì hắn làm việc cực khổ, sẽ kẹp một mảnh giấy quan tâm vào tài liệu đưa cho hắn, muốn hắn chú ý nghỉ ngơi. Hắn biết ta vì bản vẽ quên ăn cơm, cũng biết gửi thư tín có hơi thở qua, muốn ta cẩn thận dạ dày bị đau. Một chút lại một chút tích ở trong lòng, ngọt như đường mật.

Tất  cả mọi thứ, đều tốt đẹp như vậy.

Ta chính thức rút khỏi Quân đoàn hòa thượng thiết kế trong quang vinh, bọn họ chung một mối thù, quyết định cùng tấn công ta, không ngừng nói rằng ngày mai ta sẽ bị mỹ nhân đá đến Thái Bình Dương, còn nói hiện tại ta quay đầu có thể cân nhắc tiếp nhận ta. Ta cười to ba tiếng, làm như bàng nhược vô nhân(*) cầm di động nhìn  Nhã Hạo cười hạnh phúc. Bọn họ cũng chỉ biết ta mê gái, không biết cái dáng vẻ cười hạnh phúc của ta mà mất mác tỏ vẻ khinh thường.  Thủ lĩnh Quân đoàn hòa thượng  Tiểu Bưu càng không thể chịu được nữa mà cuộn cuốn bản vẽ thành cái loa rống vào ta, “ Cái người điên đang yêu đương kia thỉnh đến WC an tĩnh mà điên!”

(*) 傍若無人: Coi bên cạnh mình như không có người, chỉ sự khinh người.

Mà ta cũng lập tức đoạt lấy cái loa, làm giống như hắn, “ Lãnh đạo Quân đoàn hòa thượng kia, còn ầm ĩ thì trừ tiền thưởng tháng này của ngươi!!”

Ngay sau đó toàn bộ công ty đều biết phòng thiết kế có một người điên yêu, và một thủ lĩnh Quân đoàn hòa thượng.

Tất cả mọi thứ, đều là tốt đẹp như vậy.

Công tác trên đầu cuối cùng cũng xong, ta và Nhã Hạo rốt cuộc có ít thời thời gian thanh nhàn.

Đang làm việc trong văn phòng, sau khi giao phó xong công sự, ta nói với hắn, “ Vậy buổi chiều không còn chuyện gì đi? Ta muốn ra ngoài một chút.”

“Đi đâu?” Hắn hỏi.

“Ta muốn về căn phòng trước kia lấy ít đồ.”

“Được.” Hắn lập tức đồng ý. “Ta đi cùng ngươi.”

“Ừ.”

Sau khi ăn cơm trưa xong, Nhã Hạo theo ta trở về đó. Hắn ở đại sảnh chờ, ta tự mình tìm trong phòng, rốt cuộc cũng tìm được. Ta giơ cái hộp hồng nho nhỏ mở ra nhìn thứ phát ngân quang lóng lánh, nhẹ nhàng cười một tiếng.

Ta thực sự chưa từng nghĩ sẽ có một ngày dùng tới chúng.

Ta cất chúng vào túi quần, ra ngoài thấy Nhã Hạo đang xem tạp chí nói, “Có thể đi.”

Nhã Hạo đứng dậy, “Đồ ấy tìm được rồi?”

Ta gật đầu.

“Ở đâu?” Hắn nhìn thoáng qua ta một vòng.

“Không nói cho ngươi.” Ta giả bộ thần bí cười cười.

Khi chúng ta đi ra nhà trọ, đột nhiên có một tiếng nói kêu ta lại.

“Lỗ tiên sinh đúng không?”


Ta và Nhã Hạo đều quay lại nhìn, vừa thấy thì ra là nhân viên quản lý.

Ta lễ phép cười, “Lý đại thúc, đã lâu không gặp a.”

“ Đúng vậy. Những ngày qua ngươi đi đâu? Dời đi sao?”

“Dạ.” Ta gật đầu. “Hôm nay quay lại lấy ít đồ.”

“Ha ha. “ Lý đại thúc hòa nhã mà cười, “ Sao dọn đi cũng không nói một tiếng. Không thấy ngươi, cũng không biết lý do, chúng ta giật nảy mình đây.”

“Ha ha.” Ta chỉ có thể lúng túng mà cười.

Lý đại thúc chợt nhớ ra chút gì, nói với ta, “Đúng rồi. Ngươi có thể ký tên giúp không? “ Nói xong, hắn giơ ra cuốn danh sách ký tên. “ Trước kia em trai Chi Nhạc của ngươi có để lại vài thứ ở đây, nhưng khi hắn cầm đi quên ký tên, ngươi là anh trai hắn, ngươi ký cũng được đi. Có thể không?”

“Không thành vấn đề”. Ta đi tới, cầm bút, dựa theo chỉ bảo của đại thúc ký xuống. Đang muốn trả lại cuốn sổ cho hắn, bỗng nhiên, một dòng ngày tháng bắt mắt đâm vào tầm mắt, lòng ta căng thẳng, vội vàng chỉ ngày tháng phía trên hỏi, “Tối hôm 11 đó Chi Nhạc đã quay lại? Vậy… Vậy hắn đi khi nào?”

Lý đại thúc suy nghĩ một chút, “Dường như là sáng ngày thứ hai đi… Dường như là.”

Ta bất mãn, “Cái gì hả, là phải, hay không phải hả!!”

Lý đại thúc bị phản ứng của ta dọa sợ, sau một lúc vẫn tỏ ra khó khăn, “Đã mấy tháng rồi, ta sao còn có thể nhớ rõ hả. Bất quá, chắc là ngày thứ hai đi, bởi vì đồ của hắn ngày thứ hai ta mới phát hiện không thấy. Đương nhiên, cũng có thể lúc tối khi ta ra ngoài hắn lấy đi. Ai nha, ta thực sự không có ấn tượng, hôm trước nếu không có người kiểm tra ghi chép, ta cũng không biết chuyện chưa ký tên này.”

Cái dạng này của hắn, ta cũng không biết nên hỏi lại như thế nào. Kỳ thực theo đạo lý, Chi Nhạc nếu đã trở lại cũng sẽ không có chuyện gì phát sinh mới đúng, như vậy hắn đã tới trước khi chúng ta về đi. Nhưng là hơn mười một giờ, chúng ta dù không có trong phòng, cũng có thể ở dưới lầu đi? Vậy mà không gặp mặt? Hơn nữa sau khi xảy ra chuyện Chi Nhạc cũng không nói cho ta biết hắn tối đó đã trở lại? Ta càng nghĩ càng thấy quái lạ, nhưng đầu óc quay một vòng, lại cảm thấy, hắn cho dù quay lại vào đêm đó có ích lợi gì? Một tòa nhà có hai thang máy không chạm mặt cũng có thể đi? Quan trọng là ta làm sao lại nghi ngờ em trai a.

Ta lắc lắc đầu, muốn tỉnh táo lại.

Nhã Hạo thấy bộ dáng như vậy, tay ôm bả vai ta, lo lắng hỏi, “ Chi Tín, sao vậy?”

Ta nhìn Nhã Hạo, sẽ định thốt ra câu kia, nhưng ngẫm lại vẫn là nhịn được. Ta lắc đầu, cười nói, “Không sao, có chút chuyện nhỏ thôi.”

Lúc này Nhã Hạo mới yên tâm, “Tốt lắm. Chúng ta đi thôi.”

Ta gật đầu, sau đó cùng hắn sóng vai cất bước.

Ta lên xe, Nhã Hạo bên cạnh nói chuyện, nhưng tâm tư ta vẫn còn quấn vào chuyện vừa rồi không thả. Ta muốn mình không cần nghĩ quá nhiều, nhưng trong lòng vẫn có chút khúc mắc. Ta luôn cảm thấy chuyện này có điểm kỳ lạ. Nhưng, nhưng ở đâu cơ chứ? Chi Nhạc? Không thể nào! Ta là tất cả với hắn, căn bản hắn không có khả năng đối với ta như vậy, vậy…

Khi tư tưởng ta còn đang vô pháp kiềm chế, một thanh âm chặn ngang kéo ta ra, “ Chi Tín, ngươi có chuyện gì không chịu nói với ta!”

Ta phục hồi lại tinh thần, nhìn Nhã Hạo bên cạnh, tạm thời không biết nói gì.

Nhã Hạo cũng nhìn ta một chút, “ Từ khi ngươi lên xe thì đãng trí tới bây giờ, rốt cuộc ngươi phát hiện ra chút gì ngươi nói cho ta a!”

Căn bản là ta không biết nên nói như thế nào, nhớ ra cái gì đó, hỏi lại, “Nhã Hạo, thuốc mê kia, chính là ngươi nói Chi Nhạc tìm được ở phòng ta,  làm thế nào mà ngươi lấy được?”

Nhã Hạo thấy ta hỏi vấn đề này cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn là thành thật trả lời, “ Ngày đó ta ở đại sảnh, ta thấy hắn cầm một túi gì đó nhìn xung quanh, ta vừa nhìn là biết thuốc mê, ta hỏi hắn lấy được ở chỗ nào. Hắn nói, từ góc phòng của ngươi lục được, còn nói có thể là thuốc dạ dày trước kia của ngươi. Sau đó hắn cũng không để ý.”


Ta lập tức hỏi tiếp, “ Vậy hắn trước đó có biết ta tới tiệc rượu gặp mặt A Quang không?’’

Nhã Hạo sun nghĩ một lúc, “ Cũng không đi. Dù sao ta trước nay chưa từng nói cho hắn. Hắn cũng không thể lấy được danh sách người tới tiệc rượu ấy đi.” Vừa nói vừa hỏi, “ Rốt cuộc làm sao?”

Ta thở phào nhẹ nhõm. Đúng.  Sao có thể nghi ngờ Chi Nhạc? Hết thảy đều là tình cờ mà thôi, hơn nữa bây giờ đã là cơn mưa quá khứ, ta còn truy xét thực sự không đáng.

Ta cười cười với Nhã Hạo, “ Không có, là suy nghĩ nhiều quá. Ta cũng không tiện nói cho ngươi biết mấy ý nghĩ cổ quái của ta.”

Nhã Hạo hết cách, “ Lão là như thế này. Thật có chuyện gì ngươi phải nói cho ta biết mới phải a!”

Ta gật đầu, sau đó đổi chủ đề, “ Đúng rồi, ngươi không phải nói tối nãy có xã giao sao? Chuẩn bị xong?”

“Ừ. Còn ngươi?”

“ Ngươi đưa ta về nhà thay quần áo.”

Vô lăng vừa xoay một cái, xe đã chạy đến bên kia.

Ta chưa từng xem thường trình độ được hoan nghênh của Nhã Hạo ở tiệc xã giao, hiện tại nhìn lại cái cây đã có chủ này thật đúng là thơm mát phiêu trăm dặm.

Ánh trăng cùng vệ tinh rọi qua, ta đây như ngôi sao nhỏ chen lấn đi ra. Ta bất  đắc dĩ nhìn người của mình bị kẻ khác vây quanh, chính mình làm thế nào cũng không chen được vào, vừa kiêu hãnh vừa tự ti. Nhã Hạo thân ở trong đó cũng có chú ý tới, hắn lễ phép gạt người hai bên ra, giơ tay muốn kéo ta tới chỗ hắn, trên mặt là một bộ dáng vẻ cầu cứu. Ta biết hắn như vậy chỉ vì an ủi mình, vì vậy ta giả bộ kiêu căng mà nhướn mày, dáng vẻ thể hiện thấy chết mà không cứu, xoay ngươi ngồi xuống góc phòng, còn vẻ mặt đắc ý nhìn hắn dở khóc dở cười. Ta biết Nhã Hạo là một tình nhân tốt biết chăm sóc, nhưng ta cũng  hiểu một lý lẽ, là một tình nhân tốt.  Hết thảy đều là xã giao mà thôi.

Không cần thiết, ta cũng sẽ không ra ngoài nịnh hót xã giao. Đương nhiên, nếu là cần thiết, có nịnh hót ta cũng sẽ tận trách. Nói thế nào cũng không được vô lễ với người khác. Phần lớn thời gian, ta an phận ngồi một bên, lẳng lặng nhìn Nhã Hạo là hạc giữa bầy gà chói sáng như thế nào. Cho nên khi Nhã Hạo đột nhiên xuất hiện sau lưng ta cũng không quá ngạc nhiên.

“ Đi thôi.” Hắn để ly rượu trong tay ta lên mặt bàn.

“Nhanh như vậy? Bên kia còn có người đang đợi ngươi a.”

Hắn cười, “ Như thế nào còn chú ý đến ta? Nhưng là ta chỉ biết ngươi đã ở đây chờ ta.”

Ta cũng cười, kéo tay hắn cùng thoát khỏi nơi này.

Bên trong xe, chỉ có tiếng ca dịu nhẹ phát ra.

“Tại sao không nói chuyện, mất hứng?” Nhã Hạo đột nhiên hỏi.

Ta buồn cười nhìn hắn, “ Tại sao phải mất hứng? Chỉ vì vừa nãy những tuấn nam mỹ nữ vây quanh ngươi?”

Hắn cũng cười, lại có chút ngại ngùng, “ Thế nhưng lần trước ngươi thấy có phụ nữ đi ra từ phòng làm việc của ta thì nổi bão thành như vậy.”

“ Làm sao giống nhau, đây chẳng qua là hiểu lầm. Hơn nữa ta cũng là một người thông tình đạt lý, rộng lượng hảo nam nhân, lại thêm ta bây giờ ngồi vững ngôi vị chính thất, làm sao lại so bì với những tình cảm xã giao nhỏ nhặt này.”

Nhã Hạo nghe xong cười sáng láng, “Nga? Chính thất của ta biết lễ nghĩa, thông tình đạt lý, lại có năng lực cao siêu, ngươi nói ta thưởng sao cho tốt đây?”


Ta nhịn cười, “ Tặng ta một chiếc nhẫn.”

Vừa dứt lời, chiếc xe lập tức thắng gấp. Ta hoảng hồn, cho là hắn không thích như vậy, nhưng vừa nhìn, hắn lại cười như vì sao dày đặc trên bầu trời đêm đến rực rỡ. Ta ngốc lăng không hiểu, đến tận khi hắn quay ngược đầu xe chạy đi một phía khác.

Ta hỏi, “Ngươi muốn đi đâu?”

Hắn đáp, thanh âm vang dội thẳng thắn, “ Mua nhẫn a!!”

Ta nhịn không được vui vẻ, cười, “ Đồ ngốc, bây giờ họ đóng cửa sạch rồi.”

“ Vậy đập cửa thủy tinh của họ ăn trộm đi.”

“Ngươi điên rồi?” Ta trừng hắn, đương nhiên nụ cười có kéo cũng không xuống.

“Đúng vậy!!”

Ngay tại chỗ ta trố mắt kinh ngạc. Hắn lại cười đến dương dương đắc ý.

“ Dừng dừng!!!” Ta nghĩ ra cái gì, đột nhiên hô dừng. Hắn cho là ta buông bỏ, không theo. Chúng ta dây dưa một phen, cuối cùng hắn bất đắc dĩ dừng xe ở bên đường. Ta thay đổi chỗ ngồi với hắn, tự ta lái xe, đến nơi, ta đuổi hắn xuống. Hắn nghi ngờ đi xuống, cho rằng gần chỗ này có cửa hàng bán đồ trang sức, nhìn xung quay, ai dè lúc phục hồi lại tinh thần, ta đã lái xe đi.

Sau đó năm phút chuông di động vang lên. Bên trong truyền đến tiếng Nhã Hạo dở khóc dở mếu, “ Ngươi ném chồng ngươi ở chỗ này làm gì?”

Ta cười, “ Lão công ngoan, ta sẽ nhanh chóng quay lại đón ngươi!”

Sau đó cắt đứt, siêu tốc chạy đi.

Ta nghĩ tới đồ vật mình mới nhét vào túi quần sáng nay, ta không biết mình đã vượt bao nhiêu đèn đỏ mới có thể trong vòng bốn mươi phút xuất hiện trước mặt Nhã Hạo. Ta cười rất vui vẻ, hắn lại cười đến bất đắc dĩ.

Hắn nói, “ Ngươi vậy mà ném ta ở chỗ này? Ngươi có biết hay không trong vòng mười phút này rất nhiều người đến hỏi ta giá bao nhiêu a!!”

Ta đương nhiên biết rõ, cho dù đây không phải đất tập trung Ngưu lang (trai bao) với dáng điệu này của hắn, đứng ở trên đường cái, cũng sẽ có người nhào tới.

Ta nhịn không nổi cười, “ Vậy ngươi nói với bọn họ ra sao?”

Nhã Hạo không trả lời, giơ một cái tay hơi sưng lên trước mặt ta. Ta dự liệu được nội tình, hai tay nâng tay hắn lên, đưa đến bên mép nhẹ nhàng hôn, “ Còn nhớ nơi này không?”

Nhã Hạo gật đầu. “ Nỗi nhục đó làm sao có thể dễ dàng quên như vậy.”

Ta nhún nhún vai, kéo hắn đến dưới một cái cây, “ Đêm hôm đó ta đã ngồi dưới cây này.”

“Còn uống say bí tỉ đi.” Nhã Hạo bổ sung.

“ Sau đó ngươi còn lại gần bắt chuyện. Hơn nữa vừa mở miệng, ta đã biết ngươi là ngoại nhân(*) đi.” Ta cười, ngữ điệu khiêu khích.

Hắn cũng không tức giận, giơ tay đem ta đặt lên thân cây, “ Vậy ngươi có muốn ta biến thành nội nhân?”

 (*) nội ngoại ý chỉ người trong giới đồng tính hay không.

Ta cười không ngớt, giơ tay lên bóp cổ hắn, “ Nói không muốn làm nam nhân ngươi cứ thử xem!”

Hắn cũng cười, hướng môi lại gần phía ta. Ta lại bảo, “ Chờ chút, ta có thứ cho ngươi.”


Ta móc một cái hộp màu đỏ rồi mở nó, ngân quang trong màn đêm tối tăm không ánh mặt trời phát ra, sau đó ngẩng cao đầu nhìn hắn, hắn cũng kinh ngạc nhìn ta.

“ Ngươi …. Ngươi đi mua?” Hắn nhìn giới tử trong tay ta một chút, nhìn nhìn ta, ngạc nhiên đến nói cà lăm.

“ Đã mua trước kia.” Ta nói, “ Vốn là muốn cho A Quang.”

Ta biết cái tên này sẽ phá hư bầu không khí, sắc mặt Nhã Hạo lập tức trầm xuống, nhưng ta lại nói tiếp,” Khi đó nhận được phần tiền lương thứ nhất, có một lần ta đi dạo phố cùng A Quang, ta xem giới tử này, hắn cũng nói đẹp. Vì vậy ta mua lại, chính là vẫn không dám lôi ra.”

“Ngươi vốn là muốn tặng thứ này cho hắn sau đó lại chuyển cho ta, ngươi không sợ ta tức giận?”

Ta tiếp tục hỏi, “ Vậy bây giờ ngươi tức giận sao?”

“Bộ dáng của ta không phải đã nói cho ngươi biết rồi sao?” Giọng Nhã Hạo bắt đầu bén nhọn.

Ta cười, cười vì hắn vẫn đáng yêu như vậy.

“ Đây là một đôi.” Ta nhẹ nhàng cầm tay hắn, nhìn hắn, “ Vốn là ta muốn cho hắn một chiếc kia, sau đó khắc tên ta và hắn lên, nhưng ta cả đời này cũng không có khả năng lấy nó ra, ta quyết định đặt nó ở một chỗ nhà A Quang, vì vậy ta lựa chọn thùng rác.”

“Vậy một chiếc nữa đâu?” Nhã Hạo hỏi.

“ Ta từ nhà A Quang đi ra, ta cảm thấy rất khổ sở, nhưng chẳng hiểu tại sao lại cảm thấy nhẹ nhàng. Ta nghĩ mình nên đi mua một đôi nữa, tự nhủ, đôi này ta nhất định phải tự tay giao cho người ta thương, hắn cũng phải thương ta.” Ta đặt một chiếc vào lòng bàn tay Nhã Hạo, “ Coi như đây là nhẫn của ngươi, ta cũng chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó nó sẽ có chủ, nhưng hôm nay ta biết, nguyện vọng của ta sẽ được thực hiện, cho nên ta kiếm chúng về. Nhã Hạo, ta yêu ngươi, ta nguyện ý nói hết chuyện giữa ta và A Quang cho ngươi biết, ngươi nguyện ý đeo chiếc nhẫn này không?”

Ta biết hắn sẵn lòng. Trên mặt tất cả đều là hạnh phúc và biểu cảm không thể tin. Hắn run rẩy đưa tay trái về phía ta, nhìn đôi mắt ta phát sáng như thủy tinh trong đêm. Hắn lẳng lặng chờ, chờ, chờ ta làm bước kế tiếp.

Ta tiểu tâm dực dực đeo nhẫn vào hết ngón áp út của hắn, sau đó nhìn hắn, vươn tay trái về phía hắn. Khi nụ hôn của hắn và lúc chiếc nhẫn đi vào ngón áp út của ta, cảm giác hạnh phúc đánh sâu vào khiến ta trong mắt một mảnh hơi nước. Ta cười khẽ, “ Cây này là bà mối của chúng ta, Nhã Hạo, chúng ta kết thúc buổi hôn lễ rồi.”

Nhã Hạo cũng cười, trong mắt như muốn rơi lệ dưới ánh trăng sáng trở nên như viên ngọc, chiếu lấp lánh.

Ta nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi thở hắn càng ngày càng gần, cuối cùng bốn cánh môi chạm nhau.

Đây thực sự là cái hôn thuần khiết, không chứa bất luận dục vọng tạp chất, giống như tình đầu thời học sinh.

Sau khi cái hôn tách ra, Nhã Hạo dùng hai tay nâng mặt của ta, xóa đi dòng lệ ta chẳng biết rớt xuống khi nào. Ta cũng đang bưng mặt của hắn, nhìn gợn nước trong trẻo của đôi mắt. Ta nói, dường như sẵn sàng móc cả trái tim nói ra ba chữ thế tục, “Ta yêu ngươi.”

Hôn.

Lại hôn.

Một cái hôn mãnh liệt. Chúng ta bá đạo mà muốn hút sạch khí tức của đối phương, làm của riêng.

Ta muốn đem ngươi làm của riêng, Nhã Hạo. Bởi vì ta yêu ngươi.

Nhã Hạo, ta cũng biết ngươi muốn đem ta chiếm đoạt hết thảy. Bởi vì ngươi cũng yêu ta.

Tất cả mọi thứ, đều tốt đẹp như vậy.

Đêm này, hoa nở.

Đêm này, bình minh.

Đêm này, nhiều hạnh phúc.

Nhiều hạnh phúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận