Trịnh Hoằng có đôi chút lưỡng lự không muốn ra về, trên suốt đoạn đường về lại công ty, anh không vội đọc mà cầm tờ giấy trên tay, anh càng siết chặt nó cảm giác sốt ruột lại càng sục sôi hơn.
Quả thực cả ngày hôm đó anh không tài nào tập trung vào công việc được, rãnh mắt đôi chút anh lại vừa gọi cho cậu vừa nhìn chăm chăm vào lá thư đó, dù có gọi cả trăm cuộc hay nhắn cả ngàn tin nhắn cũng không hề có tín hiệu nào cả.
Mãi đến giờ chiều khi tan làm anh mới dám mở nó ra, rốt cuộc trong đó là gì? " Con chào chú, là con Diệp Diệp đây
Chú ơi chú khoẻ không? Chú tỉnh lại chú nhớ ăn uống tẩm bổ nhiều vào nhé, chú đừng tức giận nhưng con mong chú đừng uống nhiều rượu nữa.
Con biết là chú rất ghét loại như con, nhưng con xin chú hãy nghe con nói nhé.
Con chỉ muốn cảm ơn chú đã cứu con, đã cho con cơ hội để sống lại một cuộc đời ý nghĩa hơn, nhờ chú mà con biết con rất thích nhiều thứ, con thích ra biển chơi, thích được xem pháo hoa, thích được xem phim nhưng là cùng chú và con...cũng thích chú nữa.
Con biết hạng như con không đáng làm người, không đáng được hạnh phúc, loại bệnh hoạn như con lại dám tư tưởng đến chú.
Con cũng không biết từ khi nào bản thân lại hồ đồ mà thích chú nhưng chú ơi, nếu như con là con gái chú sẽ đón nhận con chứ? Nếu như vậy thì con có cớ để căm ghét bản thân con rồi, ghét vì mình là con trai, ghét vì mình là đồng tính và .....nếu có kiếp sau con nhất định sẽ là con gái, sẽ theo đuổi chú nhé, lúc đó chú sẽ lại xoa đầu con như mỗi lúc con đi học về nhé.
Diệp Diệp xin lỗi chú, tạm biệt chú! "
Gì vậy? Chuyện gì vậy!? Trịnh Hoằng tay chân không vững vàng nổi, tờ giấy anh cầm hai bên bị bóp méo.
Trái tim anh bỗng dưng đau dữ dội khiến anh ngã quỵ xuống mà ôm ngực đau đớn.
Không! Đây không phải là lúc đau đớn, anh nghiến răng nén cơn đau cố gắng gượng dậy.
Bước ra khỏi phòng trong dáng vẻ xiểng niểng, Phong Lâm liền tức tốc đến đỡ anh
" Đi xuống lấy xe ngay cho tôi, nhanh lên! "
Trịnh Hoằng vịn vào tay nắm cửa la lớn.
Phong Lâm liền nghe theo lệnh mà đi lấy xe ngay, anh cũng đi từ thang máy xuống mím môi chịu đau chạy thật nhanh ra xe
" Anh bệnh mới kho...." ( khỏi )
" Cậu tránh ra để tôi đi! Sáng nay cậu có lưu lại đoạn đường đến nhà Diệp Diệp không? "
" Dạ có.....!"
Phong Lâm ngơ ngác không hiểu chuyện gì liền phóng lên ghế sau ngồi.
Trịnh Hoằng cả chặng đường không một lời chỉ đạp hết ga hết số chạy nhanh đến nhà Diệp Tử nhất có thể.
Đến nơi anh liền chạy ù vào bỏ lại Lâm phía sau.
Đến trước cổng anh cất tiếng gọi lớn:
- Diệp Diệp, Diệp Diệp à, cậu đâu rồi Diệp Diệp mau ra gặp tôi.!!
Giọng nói anh hấp tấp, hơi thở anh dần dồn dập nhanh hơn, một người phụ nữ đứng tuổi đi ra- là mẹ của Khánh Như.
Bà ra mở cửa cho hai người rồi từ tốn hỏi:
- Cậu là ai, sao lại tìm thằng bé ?
Trông người phụ nữ này quen mắt nhưng anh không còn quan tâm nữa mà hỏi thẳng vấn đề:
- Con tìm Diệp Tử, cậu ấy có nhà không cô?
Người phụ nữ trầm mặc đi, bỗng Khánh Như từ sau cất tiếng:
- Các người....
Là cô vừa ra ngoài trên tay còn có một thùng carton, cô nhìn anh bằng ánh mắt đầy căm phẫn.
Người mẹ liền ra dìu cô vào rồi trấn an cô, Khánh Như đứng đối diện anh, cô nắm chặt lòng bàn tay nói:
- A.....anh đã đọc nó rồi mới đến đây đúng không?
Trịnh Hoằng vẫn nắm chặt tờ giấy trong tay:
- Cô có thể chỉ cho tôi Diệp Diệp đang ở đâu không? Cậu ấy.....
" Nó chết rồi "
Như sét đánh ngang tai, Trịnh Hoằng như chết đứng tại đó, anh đang nghe gì vậy? Chuyện gì vậy?
" Nó chết....rồi! "
" Cô im! Cô nói bậy, cô nói bậy !! "
Trịnh Hoằng gào lên, anh lao đến bắt lấy hai bả vai cô quát lớn.
Khánh Như không một chút phản ứng, cô đứng yên đó hai hàng nước mắt lăn dài, cô ngồi thụp xuống nghẹn ngào nói:
- Khó .tin lắm....đúng không? Khó tin cũng phải tin! Là anh, chính anh đã giết nó, nó hiến tim cho anh đó!
Cô thét lên trong đau đớn:
- Thằng bé.....nó không một lời từ biệt mà chết không lành lặn chỉ vì một người không yêu nó ngược lại còn ghét bỏ nó! Anh có phải con người không!? Hả!? Đó, anh đọc đi, thằng bé rất tốt, nó cực kì tốt, mất đi trái tim đã đành nó còn cho rất nhiều thứ trong cơ thể nó, nó có gì nó đều cho hết vậy tại sao, tại sao mày lại ghét bỏ nó, nó đã làm gì mày sao? Nó yêu mày cũng là một cái tội sao!? Nó cũng là con người mà, nó có quyền được yêu thương chứ! Tại sao.....!?
Cơ thể cô run bần bậc, nước mắt tuôn trào không kiểm soát, trái tim Khánh Như vụn vỡ làm trăm mảnh, từng tiếng nấc ngày càng mạnh hơn, mẹ cô cũng không nén được xúc động mà bật khóc
" Thằng bé, lúc nó nói ra nỗi lòng thì anh quát nó, lúc trong quán rượu anh đánh nó, anh ghét bỏ nó xỉa xói nó là bệnh hoạn nhưng anh làm cho lại gan anh chứ nào biết nó không dám phản kháng chỉ về....tự tủi thân rồi lủi thủi khóc một mình.
Anh cứu nó làm gì để rồi anh giết nó! Anh giết dần giết mòn, thử nghĩ đi có ai thương anh như thằng bé không!? Chính anh là kẻ sát nhân máu lạnh!
Trịnh Hoằng đứng đó như trời trồng, tâm trí anh trống rỗng, trái tim anh.........
Khánh Như gượng đứng dậy, lau vội nước mắt rồi hắng giọng:
- Các người biết rồi đó, giờ thì cút đi.
Đi đi, em tôi không còn gì để lấy nữa đâu!
Cô ra mở cửa rồi chỉ hướng tay đuổi hai người ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...