Không khí trên bàn ăn, nga, im lặng đến đáng sợ, ít nhất Lương Dịch nghĩ như vậy. Tuy cậu đã quan sát kĩ lưỡng, xác định biểu tình trên mặt hai con lang kia có thể dùng cụm từ “bình tĩnh vô ba” để hình dung, nhưng chính vì như vậy mà càng khiến cậu kinh hồn bạt vía.
Lương Dịch, ngươi bị nhiễm bệnh ngược cuồng rồi hay sao? Bọn họ không đùa giỡn ngươi, thì chính là điều đáng mừng a. Cậu liều mạng tự nhủ với mình, nhưng vô luận thế nào cũng không yên lòng được.
Không được. Chịu không nổi nữa rồi, thực sự chịu không nổi nữa a. Lương Dịch “ba” một tiếng buông đôi đũa, dùng hết can đảm lớn tiếng nói: “Các ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Đừng có im lặng không nói gì dọa người ta như thế nữa a?”
Giang Thiên ngẩng đầu nhìn cậu một cái, thâm trầm cười nói: “Không gì cả, chỉ là ăn cơm xong có tiết mục hay để xem, chúng ta có chút chờ mong mà thôi. Ngươi nhanh chóng ăn đi. Thiếu ngươi, tiết mục sẽ không diễn ra được.”
Lương Dịch cả người run lên. Đừng nói là… Bọn họ sau khi ăn xong sẽ làm… cái… cái chuyện kia đấy chứ? Bây giờ rõ ràng vẫn còn sáng a. Lẽ nào… Lẽ nào mùa xuân là kỳ động dục của sài lang sao? Bọn họ sẽ làm gì với ta? Thay cái kia bằng cái lớn hơn ư? Hay là trực tiếp làm… làm ta? Hay là muốn trêu đùa dằn vặt ta một trận nữa? Ta nên làm sao bây giờ? Lương Dịch đứng ngồi không yên suy nghĩ, ngay cả thức ăn cũng quên không ăn. Chờ đến khi cậu nghĩ loạn xong, Giang Thiên đã phân phó dọn bàn ăn đi, sau đó nói: “Tiểu Dương, đi thôi, tiết mục sắp bắt đầu rồi.”
Lương Dịch trong lòng căng thẳng, cười trừ nói: “Cái kia… Ta có thể lựa chọn không tham gia không?”
“Không thể.” Giang Sơn trực tiếp cự tuyệt, sau đó bổ sung: “Bất quá ngươi có thể lựa chọn tự mình đi, hoặc chúng ta ôm ngươi đi, thậm chí là kìm kẹp ngươi đi a.”
“Vậy… ta tự đi vậy.” Lương Dịch đi theo sau bọn họ, trong lòng mặc niệm nhiều lần các phương pháp xử lí các loại nguy cơ mà cậu học được từ Độc Cô Sấu Ngọc. Ô ô ô, hiện tại mới phát hiện ra những gì Sấu Ngọc nói tuy dài dòng nhưng lại rất hữu dụng a. Chỉ tiếc rằng cậu đến giờ mới biết được, bằng không lúc đó đã khiêm tốn học hỏi chút ít.
Bất quá có điều gì đó không đúng a. Hai sài lang không đưa cậu đến tẩm cung của họ mà là đi vào một gian phòng nho nhỏ. Bước vào, mười mấy nữ tử mặc cung trang che mặt bằng khăn voan đang lẳng lặng đứng ở đó. Nhìn qua dáng người, béo có gầy có, mỗi người một vẻ. Nhìn thấy thế, Lương Dịch chảy nước bọt, thầm nghĩ, hai con lang này thật biết hưởng thụ. Không biết gọi những mỹ nữ này đến để làm gì.
Giang Thiên sau khi ngồi xuống liền kéo Lương Dịch vào trong lòng, ôn nhu cười nói: “Tiểu Dương, ta nghe nói ngươi lén lút nói với thái giám muốn có cơ hội lên giường cùng cung nữ phải không?”
A, Lương Dịch ngẩn ngơ, tại sao chuyện cơ mật ấy lại bị y biết? Nhớ tới tập tính của sài lang, làm sao có thể chia sẻ con mồi với kẻ khác, cậu vội vàng không ngừng lắc đầu: “Không có không có a, chắc chắn là không có. Đừng nói đùa ta chứ, ta… Ta sao có thể có ý nghĩ như vậy.” Cậu hắc hắc cười, trên mặt ngược lại không che dấu được vẻ chột dạ.
“Hừ hừ, hoảng loạn bây giờ của ngươi vẫn còn kém so với tối qua a.” Giang Thiên cười lạnh một tiếng, sau đó lại ôn nhu nói: “Kỳ thực là lỗi của ngươi a. Nếu muốn cung nữ thì cứ nói với ta, hà tất phải đi nhờ kẻ khác? Quan hệ giữa chúng ta chẳng lẽ còn không bằng một thái giám sao?”
“Vốn dĩ chúng ta làm gì có quan hệ gì.” Lương Dịch ở trong lòng len lén nói. Tại sao cậu nhìn có cảm giác Giang Thiên chuẩn bị cho cậu một đao ôn nhu a. Lại thấy Giang Thiên chỉ vào một nữ tử nói: “Ngươi coi, những người này ta đã tuyển chọn rất kĩ cho ngươi, ngươi tùy ý chọn một người đi.”
Cạch một tiếng, tâm của Lương Dịch a, nhịn không được run lên, giọng run run nói: “Thật sao? Toàn bộ đều là ngươi tuyển cho ta?” Lúc này cậu hoàn toàn quên mất rằng đối phương là địch nhân, thầm nghĩ thì ra sài lang cũng có lúc đổi tính. Những mỹ nữ trong hoàng cung của Thương Chi quốc cuối cùng cũng thuộc về cậu a.
Trong mắt Giang Thiên chợt lóe lên tia lạnh lẽo rồi biến mất. Đáng tiếc Lương Dịch đang vô cùng đắc ý nên không phát giác, ánh mắt nhìn về phía những nữ tử đang trầm tĩnh đứng yên. Hai mắt cậu phát ra sao, tâm tư đã bay đến nơi cách xa vạn dặm: Oa, nhiều như thế, ta phải chọn một người sao? Cái kia, chỗ kia của nữ tử trông như thế nào nhỉ? Chẳng lẽ không kém gì nam tử ư? Bằng không hai sài lang vì sao lại muốn ta chứ? Ai nha, không vội không vội, chờ một chút nữa chẳng phải sẽ biết sao?
Giang Sơn lạnh lùng nhìn biểu tình hưng phấn của Tiểu Dương, cười lạnh một tiếng thầm nghĩ: “Quả nhiên là một con dương ngốc nghếch, chết đến nơi rồi mà còn không biết. Không thèm ngẫm lại xem huynh đệ chúng ta sao có thể làm chuyện lương thiện như thế?”
“Tiểu Dương, nhanh chọn một người đi.” Giang Thiên lại cười nói. “Chọn xong đêm nay ta cho các ngươi ở cùng một chỗ. Ta thế nhưng là người rất ôn nhu biết săn sóc a. Nhưng có một điều ngươi cần lưu ý. Nếu như không chọn được, ngươi chỉ có thể đi theo huynh đệ chúng ta.”
“Ân ân, ta chọn ta chọn.” Lương Dịch vội vàng không ngừng gật đầu: “Thế nhưng… Thế nhưng các nàng đều che mặt a…. Không thể để ta nhìn mặt các nàng rồi mới chọn sao?” Yêu cầu này hẳn là không quá đáng. Lại nghe Giang Thiên cười nói: “Nga, ta quên mất chuyện này, may mà Tiểu Dương nhắc nhở.” Y nhìn về phía các nữ tử kia, nói: “Các ngươi tháo khăn xuống để công tử nhìn. Biểu hiện tốt một chút, không được khiến Tiểu Dương của chúng ta thất vọng.” Y đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “Thất vọng”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...