Nhất Chích Linh Dương Lưỡng Chích Lang



“Ta không biết.” Lương Dịch lí trực tráng khí[1] nói. Sấu Ngọc từng nói, khi ngươi làm chuyện xấu mà sợ bị phạt, cách duy nhất là không thừa nhận mình đã làm chuyện đó, hơn nữa ngay cả trong bụng ngươi cũng phải niệm rằng mình không phải người làm, như vậy khi ngươi nói dối, kẻ khác mới tin tưởng.

“Đại ca, cảnh giới nói dối trơn tru của Tiểu Dương này đã vượt cả ta và ngươi rồi.” Giang Sơn hừ hừ hai tiếng, cúi xuống nhặt cái nút bằng gỗ mềm kia: “Ta dám khẳng định, hắn từ khi lên xe đã bắt đầu đẩy cái này ra.”

“Di, chiêu này sao lại mất hiệu lực a? Hơn nữa hắn có thể phân tích rất chính xác nữa.” Trong lòng Lương Dịch bỗng thấy có một cơn gió thổi vù vù, sau đó trước mắt cậu hiện lên một bóng đen rất lớn, nháy mắt đã bị Giang Thiên đặt lên giường, nghiến răng nghiến lợi hét: “Sơn nhi, đem cái lớn nhất lại đây, thuận tiện đem luôn cả dây lưng ra.”

Dây lưng? Oa oa oa. Tuy không biết dây lưng để làm gì, nhưng nghe đã biết là thứ không tốt đẹp gì. Lương Dịch liều mạng giãy dụa: “Không nên, ta đã nói rõ là không phải do ta làm mà. Suốt mấy ngày vừa rồi ta đều ngồi trên xe cùng các ngươi mà.” Ô ô ô, cậu rõ ràng đã làm đúng y như lời Sấu Ngọc, vì sao hai tên sài lang này còn không tin cậu? Nhất thời cậu đã quên một câu danh ngôn kinh điển khác của Độc Cô Sấu Ngọc: “Đừng nói dối với người so với ngươi còn giỏi bịa đặt hơn, bằng không ngươi sẽ càng đau khổ.”


Giang Thiên đâu chịu nghe cậu giải thích, ba ba ba điểm mấy huyệt đạo của cậu, sau đó cởi quần cậu ra, ngón tay không chút lưu tình nào đâm vào trong tiểu huyệt nhanh chóng co rút của cậu, sau cười lạnh nói: “Nơi này hôm nay còn chặt hơn so với ngày hôm qua, vậy mà ngươi còn dám nói không biết rơi ra từ lúc nào. Ta cho ngươi nói xạo, ta cho ngươi nói xạo này. Ba ba ba…”

Bị hai niên thiếu nhỏ hơn mình đánh đòn, tư vị đích xác không dễ chịu chút nào. Thế nhưng càng không dễ chịu hơn là cậu bi thảm bị nhét một cái nam hình bằng noãn ngọc cỡ vừa. Hơn nữa cậu cũng biết dây lưng tinh xảo có khóa kia để làm gì rồi. Nó góp phần cố định nam hình, không cho cậu đẩy cái nam hình ấy ra.

Lương Dịch ngồi trong Nặc Đại của Ngự hoa viên, bi ai thương tiếc cho tình cảnh của mình, vật ở phía dưới đang hoàn thành tốt công tác mở rộng nơi đáng xấu hổ của cậu. May mà Giang Thiên thấy cậu khóc thảm thiết quá nên cuối cùng đổi thành cái cỡ vừa, bằng không cậu e rằng mông hiện tại đã nở hoa rồi.

Hai thái giám cao to mặt vô biểu tình giám sát cậu. Lương Dịch vốn rất muốn lợi dụng cơ hội này để đào tẩu, nhưng sau khi Giang Thiên cười nhạt để họ biểu diễn vài chiêu mà theo lời người khác là mánh khóe của xiếc ảo thuật, cậu liền triệt để từ bỏ ý nghĩ xằng bậy ấy. Hôm nay mới biết được vì sao Sấu Ngọc nói trong tiểu thuyết võ hiệp luôn thích miêu tả thái giám thành tuyệt đỉnh cao thủ với võ công cao cường đến đáng sợ. Bởi vì đây căn bản là sự thực.

Lương Dịch, ngươi cần phải phấn chấn lên, còn ỉu xìu xìu như vậy nữa thì ngươi xong rồi, ngươi sẽ thực sự biến thành của hai sài lang kia… Ai, ngươi phải xốc lại tinh thần, cần phải chiến đấu bất khuất đúng theo kế hoạch tác chiến đã được vạch ra, biết chưa? Cậu tự động viên mình ở trong lòng, sau đó đứng lên, cười cười hỏi hai thái giám: “Cái kia… Hai vị đại ca, tẩm cung của hoàng hậu ở đâu vậy?”

Hai thái giám nhìn nhau một cái, mặt vô biểu tình nói: “Hoàng thượng không có hoàng hậu. Người được lập trước kia bởi vì chống đối hoàng thượng mà bị phế bỏ.”

Nga, đúng là sài lang vô tình. Lương Dịch yên lặng trong lòng cầu nguyện cho vị hoàng hậu không may mắn kia vài phút: “Vậy… vậy cung điện của phi tử được hoàng thượng sủng ái nhất ở đâu?”


Hai người thái giám lại nhìn nhau, thầm nghĩ người được chọn làm hoàng hậu tương lai vẫn còn đang trong quá trình tuyển chọn, hiện tại nếu biết lôi kéo quan hệ, xem ra cơ hội được tuyển sau này còn lớn hơn. Bất quá vương đã phân phó, chỉ cần không chạy trốn, cậu có thể tùy ý đi loạn trong cung, do đó làm như vậy cũng không coi là trái với mệnh lệnh. Bởi vậy mới vội vã tươi cười nói: “Trước khi công tử đến, Lệ phi được sủng ái nhất. Hôm nay… Hắc hắc hắc. Công tử muốn tìm nàng nói chuyện sao.”

Tuy cảm thấy nghi hoặc trước thái độ thay đổi nhanh chóng của hai vị thái giám đại ca này, bất quá Lương Dịch không hao tâm tốn sức đi tìm hiểu, đứng dậy tùy ý bọn họ dẫn tới một tòa lầu các tinh xảo. Nhìn cũng ra Giang Thiên trước đây thực sự rất sủng ái phi tử này. Trong viện cư nhiên dùng hai viên phỉ thúy rất to khắc thành hình cái cây trông rất sinh động. Cung nữ và thái giám cũng nhiều, chỉ trong viện tử đã có hơn mười một người. Tốt, cậu tìm vị phi tử được sủng ái ấy để làm công tác tư tưởng cho nàng.

Tranh thủ lúc hạ nhân đi thông báo, Lương Dịch khom lưng cúi đầu nghiên cứu hai cái cây phỉ thúy vô giá kia. Thật lãng phí a. Nếu trộm cái này về Tuyệt Đính Đường, như vậy các huynh đệ trong tất cả các đường sẽ đến Tam Bạch Lâu mở tiệc rượu một năm. Hoặc là tặng đám thổ phỉ kia, như vậy có thể cứu giúp ít nhiều bách tính bần cùng.

Câu đang tán tụng, bên tai bỗng nhiên truyền đến một âm thanh dễ nghe như hoàng anh xuất cốc, ôn nhu uyển chuyển nói: “Thiếp bái kiến Lương công tử. Chẳng biết Lương công tử giá lâm, có gì chỉ giáo?” Lương Dịch vừa quay người, liền thấy một tiểu mỹ nhân ngay cả tưởng tượng cậu cũng không tưởng tượng nổi đang làm tư thế ưu nhã không gì sánh được, hướng cậu vạn phúc[2]. Lập tức, trong đầu cậu “Oanh” một tiếng, toàn bộ hóa thành trống rỗng.

Hoàn đệ thập cửu chương.


[1] Lí trực tráng khí: lẽ thẳng khí hùng; cây ngay không sợ chết đứng; vàng thật không sợ lửa; có lý chẳng sợ

[2]Vạn phúc: lời chào của phụ nữ thời xưa

Cây làm bằng phỉ thúy:



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui