Nhặt Chàng Công Ngốc Về Làm Ruộng

Editor: demcodon

Dịch thở dài, ngày đó mình lửa giận công tâm nói ra những lời làm cho Quảng tức giận, hơn nữa xong việc mình cũng không xin lỗi, cũng không trách hắn giận mình lâu như vậy.

Quảng thấy y đứng ở nơi đó cúi đầu sắp xếp não bị tức cười, hắn ngồi ở trên giường ngửa đầu nhìn nam nhân, khóe miệng cười mang theo châm chọc: “Thế nào, hối hận?”

“...... Ta sai rồi, chàng không có thể tha thứ cho ta một lần sao?” Dịch cau mày tiến lên bắt lấy tay hắn nhìn thẳng hắn: “Về sau ta sẽ không còn như vậy nữa.”

Y là thực sự ý thức được mình lần này có bao nhiêu lòng dạ hẹp hòi: “Thật xin lỗi.”

Quảng mím môi, thấy y đến gần hôn mình cũng không né tránh mà là thở dài: “Nếu như có một ngày huynh quan hệ thân mật với những người khác ta cũng sẽ lo lắng ghen tị, nhưng huynh không thể nói ta như vậy. Hai ta tính toán đâu ra đấy cũng ở bên nhau mấy năm, huynh nếu như hoài nghi tâm ý của ta đối với huynh còn không bằng dứt khoát cắt đứt.”

“Ta không hoài nghi, thật sự.” Y kéo hắn vào trong lòng ngực làm cho mặt hắn dán vào ngực mình, sau đó cúi đầu hôn hôn trên đỉnh đầu hắn: “Thật xin lỗi.”

Quảng thả lỏng thân thể dựa vào trong lòng ngực y nhẹ nhàng gật đầu xem như tiếp nhận lời xin lỗi của y.

Dịch nhanh chóng dẫm mũi lên mặt bổ nhào vào hắn đến gần hôn hôn.

* * *

Buổi sáng ngày hôm sau mặt trời mọc Yến Thần Dật cũng không thấy được, lúc hắn tỉnh ngủ thì đã sắp giữa trưa, eo đau ngay cả động cũng không muốn động.

Tư Bác đã sớm đi bắt cá đến nướng, gần đây cũng là từ quán nướng luyện ra tay nghề y làm thịt cá nướng cũng không tệ.


“Thần Thần ~~” Tư Bác thấy hắn tỉnh ngủ âm thanh nhão nhẹt kêu lên một tiếng đến gần cười hì hì nhìn hắn: “Ta nướng cá, bất quá chàng hình như không thể ăn, một lát chúng ta trở về tửu lâu ăn đi, ta hầm cháo cho chàng.” Nam nhân quơ quơ cá nướng bị xâu qua cây bốc mùi thơm trong tay cười thấy răng không thấy mắt.

Yến Thần Dật liếc mắt nhìn y, từ trong chăn vươn ra cánh tay mang theo dấu vết chấm chấm, đều là ngày hôm qua nam nhân kích động mút xuống tạo ra.

“Ta mặc y phục cho chàng.” Nam nhân đến gần cười tủm tỉm nhìn hắn, mặt mũi tràn đầy dáng vẻ ta thật thỏa mãn đặc biệt vui vẻ làm cho Yến Thần Dật nghiến răng.

Hắn giơ tay đánh lên trên vai y: “Huynh đây là đã sớm lên kế hoạch à?” Vừa nghĩ đến đêm qua hai người lăn lộn điên loan đảo phượng thì hắn cảm thấy khuôn mặt đỏ bừng.

“Hắc hắc, Thần Thần, ta thật vui vẻ.” Tư Bác nhào qua ôm hắn vào trong ngực nhe răng cười, dùng sức ôm hắn cọ cọ.

Yến Thần Dật giơ tay nhéo lỗ tai y, khóe miệng lại cũng nhếch lên cười.

Hai người thu dọn một chút mới lên ngựa về tửu lâu còn phải làm buôn bán.

Tuy nói Yến Thần Dật thắt lưng đau chân mỏi nhưng tinh thần lại không tệ. Sau khi trở về trong thành còn tiện đường đi cửa hàng rèn lấy nồi lẩu đã làm xong, còn nói với lão bản nếu dùng tốt sẽ đến đặt làm mấy cái. Lão bản cửa hàng rèn kia đặc vui vẻ, mùa hè năm nay cũng buôn bán lời không ít bạc.

“Cái nồi này phải dùng như thế nào? Nhìn thật quái.” Y cầm nồi lẩu trong tay phía trên dùng ống dài dẫn khói, khó hiểu nhìn nhìn: “Cái này ta đã thấy, trước kia trong cung cũng dùng qua một lần, bất quá không có tinh tế như cái này.”

“Thứ này hẳn là còn không phải phổ biến có thể thấy đúng không? Giá cái lẩu đồng rất cao.” Hắn nhún nhún vai cầm nồi lẩu trong tay lật qua lật lại nhìn xem, trong lòng bội phục không cần nói cũng biết, tay nghề người cổ đại chính là không tệ. Hắn chẳng qua là vẽ đại khái rồi cầm kêu lão bản cửa hàng rèn dựa theo làm không nghĩ tới còn có thể làm ra được, hơn nữa bộ dáng trên cơ bản không khác chút nào so với trí nhớ của hắn.

“Chờ buổi tối chúng ta thử xem, gần đây thời tiết dần dần lạnh đồ nướng cũng bán không được bao lâu. Nếu hương vị ngon mùa đông chúng ta sẽ bán món này.”

“Thần Thần, lúc ca ta đi hẳn là để lại cho chàng không ít ngân phiếu phải không? Chàng còn vội vàng kiếm bạc như vậy làm gì?” Tư Bác đi ở bên cạnh hắn, thấy khóe mắt hắn mắt đều mang theo vui vẻ không khỏi nhíu mày: “Theo lý thuyết hiện tại chàng không thiếu bạc mới đúng.”


“Hở!” Yến Thần Dật trợn trắng mắt chép chép miệng nói: “Người khác cho và tự mình kiếm có thể giống nhau sao? Huynh không hiểu rồi, loại cảm giác buôn bán lời bạc thật sự rất tốt.”

Nam nhân thở dài, dường như hắn nói giống như mình thật đúng là không biết kiếm bạc có cái gì hưng phấn. Bất quá thấy dáng vẻ hắn vui vẻ Tư Bác cảm thấy mình cũng rất thỏa mãn.

--- ---

Hai người sau khi trở về tửu lâu lại bận rộn một lát. Bởi vì gần đây người đến ăn đồ nướng không có nhiều như lúc trước cho nên lượng công việc của bọn tiểu nhị cũng giảm xuống không ít. Yến Thần Dật nhìn nhìn chung quanh dù sao hắn không có việc gì nên lấy nồi lẩu đi rửa sạch, lại dùng một miếng da heo sống lau lau nhiều lần trong nồi sau một lúc để sang một bên.

“Thần Thần, chàng muốn làm cá hả?” Tư Bác mang theo hai con cá trắm cỏ đã mổ bụng trong tay đi tới thấy hắn xắn tay áo hiển nhiên muốn động tay nấu cơm không khỏi hỏi: “Thần Thần lại muốn làm món gì ngon ăn vậy? Ta cũng làm giúp chàng.”

“Huynh giúp ta mang rau đi rửa, chổ này của ta không có gì huynh có thể giúp đỡ.” Yến Thần Dật cầm dao phay trong tay lóc thịt cá, hắn tính tự mình làm thịt cá viên một lát bỏ vào trong lẩu.

Tư Bác thấy hắn bắt đầu động tác cũng không thêm phiền, chỉ lấy mấy loại rau xanh để một bên đi đến cạnh giếng rửa sạch.

Hắn mang thịt cá đã lóc xong để vào trong chậu nhỏ một bên, lại mang xương cá và đầu cá để vào trong nồi một bên xào, bỏ thêm nước và một ít gia vị vào hầm nấu canh cá.

“Lưu sư phụ, hai ngày trước ta làm thịt dê cuộn kia đông lạnh không?” Yến Thần Dật quay đầu nhìn thấy Lưu sư phụ từ trong kho lạnh cầm thịt dê đi ra nhanh chóng lên tiếng hỏi ông.

“Đông lạnh, đông lạnh thật thành công, lão bản làm thịt kia phải làm gì? Ta thấy mạc mỡ đều có.” Bởi vì bị đặt ở giữa khối băng cho nên thịt dê cuộn Yến Thần Dật làm đã đông lạnh rất không tệ.

“Buổi tối hôm nay nếu không có buôn bán gì thì đóng cửa sớm một chút, chúng ta ăn lẩu náo nhiệt.” Yến Thần Dật cười thần bí, nghĩ chờ lát nữa lấy thịt dê cuộn ra cắt hết xem xem có ra hình được hay không. Nếu có thể thì lẩu thịt dê cuộn cứ làm như vậy.


“Lưu sư phụ lò đang nấu rượu, ta phải làm thịt cá viên.” Hắn lấy bột mì một bên ra để một ít vào trong chậu nhỏ, mang thịt cá vừa lóc xong đến băm, đập hai quả trứng gà vào quấy đều theo kim đồng hồ, lại bỏ thêm một chút muối và mấy gia vị khác vào, sau đó trộn bột mì vào tiếp tục quấy hăng hái.

Mang một đống thịt vò viên xong bỏ vào trong nước đang sôi, tay chân Yến Thần Dật lưu loát làm thật nhiều cá viên.

Chờ tất cả cá viên ở trong nồi đều nổi lên hắn dùng vợt vớt cá viên ra để vào trong chậu nước lạnh một bên, làm như vậy có thể làm thịt cá viên càng thêm dai.

Lưu sư phụ ở một bên giúp hắn vớt cá viên, hai con cá trắm cỏ làm không ít viên, đều đầy một chậu nhỏ.

“Hương vị cá viên này không tệ nha.” Ông duỗi tay bóc một viên nhét vào miệng nhíu mày.

“Tanh hả?” Yến Thần Dật thấy ông nhíu mày không khỏi hỏi.

“Không, hương vị vừa đủ, chính là có chút nhạt.” Lưu sư phụ chép chép miệng vớt hết cá viên để trong chậu nước lạnh ra đựng vào trong đĩa khác để nguội.

“Đây cũng không phải thành phẩm, đến buổi tối ăn lẩu thì để vào trong canh liêu lại nấu một lần mới có thể ăn, đúng rồi, chúng ta có phải có tương vừng hay không?” Yến Thần Dật vớt hết cá viên từ trong nước sôi ra, sau đó để vợt sang một bên khom lưng từ dưới thớt cầm một lọ chao ra: “Lưu sư phụ, ông dạy ta ướp muối chao này như thế nào đi? Hương vị thật sự tốt.” Hắn liếm liếm môi ngửi hương vị đặc biệt của chao khi lên men, dùng sức hít hít mũi, mắt sáng lấp lánh.

Không thể không thừa nhận loại tay nghề ướp muối gì đó của Lưu sư phụ so với mình tốt hơn nhiều. Hắn mặc dù cũng có thể ướp muối chút dưa leo củ cải cái gì, nhưng chao này mỗi lần ướp muối đều sẽ mốc meo biến chất, thử làm nhiều lần cũng thất bại. Sau này hắn dứt khoát cũng không thử miễn cho lãng phí nguyên liệu.

“Không phải đã dạy cho ngài rất nhiều lần sao? Ngài lần nào làm đều làm ra một vò cũng rất tà môn.” Ánh mắt Lưu sư phụ thật không biết nói gì cười vỗ bả vai hắn: “Thôi thôi, ngài nếu như thích ăn thì ta ướp là được, ngài cũng đừng lãng phí đậu hủ.”

Yến Thần Dật mím môi cười gật đầu, cầm hai cây ngó sen trong tay đang tước vỏ: “Lấy một chút dưa chua đi, buổi tối để vào trong lẩu.”

Lưu sư phụ gật đầu đi lấy dưa chua về cắt sợi.

Ngược lại là Tư Bác rửa xong rau xanh trở về thấy Yến Thần Dật đã làm xong cá viên có chút kinh ngạc đến gần dùng đầu ngón tay đâm đâm kinh ngạc nói: “Thật dai!”


“Lấy tay ra, móng vuốt kia của huynh cũng không ngại bẩn à, cái này để ăn đó.” Yến Thần Dật duỗi tay đánh tay y giữ chặt chậu nhỏ, xoay mặt thấy y bĩu môi thì cười nói: “Huynh lấy thịt bò ra băm đi, dù sao huynh không có việc gì cùng ta làm thịt viên vậy.”

Tư Bác gật đầu đi lấy thịt bò.

Bận việc một canh giờ, cá viên, canh cá, thịt bò viên, còn có xương sườn và thịt ba chỉ miếng đều xử lý tốt. Bên Lưu sư phụ cũng mang dưa chua và mấy loại khác đều làm xong bày tràn đầy một bàn.

Yến Thần Dật ngồi ở trên ghế uống trà, thấy Tư Bác cầm chậu nhỏ trong tay đang dựa theo cách mình nói cho y làm tương chấm, chớp mắt mấy cái khóe miệng nhếch lên nụ cười. Cuộc sống như vậy cũng thật tốt.

“Thần Thần, ta muốn ăn bánh bí đỏ.” Tư Bác chép chép miệng xoay mặt nhìn hắn, thấy hắn đang cười với mình không khỏi cũng cười hắc hắc nói: “Thần Thần, ta có phải rất soái hay không?”

“Ừh, huynh đặc biệt soái.” Yến Thần Dật gật đầu đứng lên lấy bánh bí đỏ hấp trong nồi ra để sang một bên bĩu môi: “Đã sớm làm cho huynh rồi, chờ nguội hãy ăn.”

Tư Bác mãn nhãn cười, Lưu sư phụ ở một bên nhìn hai người bọn họ liếc mắt nhìn cảm thấy quan hệ hai người giống như thân mật hơn lúc trước một chút.

“Lão bản, tình cảm của hai người cũng thật tốt.” Không tự hiểu là lời này cứ như vậy nói ra.

Yến Thần Dật sửng sốt xoay mặt nhìn ông, Tư Bác ngược lại giơ tay ôm chặt bả vai Yến Thần Dật cười hì hì nhìn Lưu sư phụ, còn đến gần bẹp một cái hôn lên trên khuôn mặt Yến Thần Dật, thoải mái nói: “Ta thích Thần Thần nhất.”

Yến Thần Dật giơ tay đẩy y, có chút ngượng ngùng. Tuy nói bình thường quan hệ của hai người bọn họ cũng không che giấu, nhưng bị Lưu sư phụ trực tiếp nói ra như vậy vẫn là có chút chột dạ, chung quy không phải ai cũng đều có thể tiếp thu.

Lưu sư phụ ngược lại là không cảm thấy có cái gì không được tự nhiên, chỉ là thấy hai người bọn họ thân mật cũng có chút ngượng ngùng trừng mắt nhìn mắt Tư Bác nói: “Ngươi cũng phải xem trọng lão bản, đừng làm cho người đoạt đi.”

“Đó không có khả năng, ai dám giành giật Thần Thần với ta thì ta đánh chết hắn.” Trong mắt hàn quang hiện ra, Tư Bác cười âm trầm, đặc biệt là một hàm răng trắng kia thấy thế nào cũng đều thận trọng đến hoảng sợ.

Yến Thần Dật thở dài giơ tay vỗ bả vai y: “Đừng nói bậy.”

Tư Bác nhíu mày, nghĩ thầm: "ta mới không nói bậy đâu, ai dám giành giật Thần Thần với ta nhất định làm cho hắn muốn sống cũng không được!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui