Nhặt Chàng Công Ngốc Về Làm Ruộng

Editor: demcodon

Yến Thần Dật nằm ở trên giường mở mắt nhìn nóc giường, trong lúc nhất thời không thể đi vào giấc ngủ. Tư Bác nằm bên cạnh đã bắt đầu ngáy ngủ, hắn chớp mắt mấy cái ngồi dậy nhặt lên cái chăn mỏng Tư Bác đạp xuống mặt đất đắp lại cho y, sau đó mang giày mở cửa phòng đi ra ngoài.

Trong sân im ắng, chỉ có con dế thỉnh thoảng kêu lên vài tiếng.

Hắn ngồi ở trên ghế đá, hai tay chống cằm để ở trên bàn đá, đại não đưa vào khoảng không nhìn những ngôi sao trên bầu trời đen như mực. Phía sau có tiếng sột soạt hắn quay đầu nhìn lại, vốn là tưởng Tư Bác đi ra tìm hắn không nghĩ tới là người khác.

Yến Thần Dật nhíu mày, giơ tay ý bảo gã ngồi.

Thanh đứng ở phía sau y cách nửa mét, mím môi không có động tác gì.

Yến Thần Dật cũng không quan tâm gã quay đầu tiếp tục vô ý thức nhìn trời, mang suy nghĩ của mình đưa vào khoảng không. Hắn chỉ là đơn thuần ngủ không được mà thôi, cũng không muốn đi tự hỏi cái gì.

“Ngươi......” Thanh thấy Yến Thần Dật không hề để ý mình chỉ là quay đầu nhìn trời không khỏi tiến lên một bước đứng ở bên cạnh y.

“Cái gì? Ngươi có thể ngồi xuống nói, ta ngửa đầu sẽ rất mệt.” Yến Thần Dật nhìn vẻ mặt gã không phải rất tự nhiên duỗi tay chỉ chỉ cái ghế đá khác, sau đó tiếp tục nhìn trời. Hắn cảm giác làm động tác này rất thoải mái.

Thanh thở sâu đi đến ngồi xuống mép ghế đá, hai mắt theo dõi mặt y tinh tế đánh giá. Khuôn mặt người trước mặt thanh tú, tính cách cũng ấm áp. Như thế nào hắn cũng nghĩ không thông vì sao chủ thượng sẽ vì một nhân vật bình thường như vậy mà vứt bỏ bọn họ, chẳng lẽ nói chỉ là vì báo ân? Nhưng hôm nay hắn nhìn thấy rõ ràng, lúc chủ thượng nhìn về phía thiếu niên này thì cặp mắt vốn hẳn là lạnh băng vô tình lại lộ ra tình yêu.

Tình cảm trong mắt hắn vốn không nên xuất hiện lại xuất hiện, điều này làm cho Thanh cảm thấy khủng hoảng. Tâm tư xấu xa của mình dành cho chủ thượng vốn còn có thể giấu được, nhưng hiện tại......

Hắn nhíu mày cắn cắn môi, sau khi thở sâu bình phục xuống khẩn trương và bất an trong lòng mình lúc này mới hỏi: “Ngươi và chủ thượng là quan hệ gì?”

Yến Thần Dật chậm rãi giật giật đầu, mang giọng kéo dài dò xét gã: “Chủ thượng là ai?”


“......” Thanh há há miệng ý thức được mình nói sai, nhưng lời cũng đã nói ra khỏi miệng. Sắc mặt Yến Thần Dật trong mắt cũng là bình thản như nước, không có bất cứ dao động. Hắn đột nhiên có chút tức giận lớn tiếng một chút: “Chủ thượng chính là đệ đệ ruột duy nhất của đương kim Thánh thượng, là Tướng quân chinh chiến sa trường tài giỏi đánh đâu thắng đó, còn trợ giúp Hoàng thượng dẹp nội loạn, ngươi cho rằng ngươi là ai, chẳng lẽ thật cho rằng chủ thượng là thích ngươi mới ở lại sao? Y chỉ là thương hại ngươi mà thôi!”

Sắc mặt Thanh rất kích động, giọng lớn nhỏ cũng không có khống chế, đến câu cuối cùng kia dường như chính là hét lên.

Trong lòng Yến Thần Dật nói không sợ hãi là không có khả năng. Mặc dù đoán được một phần, nhưng một phần khác thật đúng là đủ làm cho hắn khiếp sợ.

Đệ đệ ruột duy nhất? Đó chính là Vương gia? Trách không được sẽ có nhiều người hầu như vậy tiên liếp chạy tới bày tỏ trung thành. Nhưng...... vậy thì thế nào?

Thanh thấy y vốn nghe xong mình nói không có gì phản ứng, nhưng đột nhiên lại phụt một tiếng cười khẽ ra. Hắn vội vàng hỏi: “Ngươi cười cái gì? Lúc mấy người chúng ta cùng chủ thượng giết địch thì ngươi còn không biết ở đâu chơi bùn đâu?”

Yến Thần Dật cúi đầu cười một lát thở ra một khí: “Ngươi có phải hiểu lầm một chuyện hay không? Tư Bác chỉ là Tư Bác, cũng không phải chủ thượng trong miệng ngươi, càng không phải là đệ đệ Hoàng thượng, ta nói ngươi hiểu không?”

Yến Thần Dật cười rất đẹp, làm cho người có cảm giác thân thiết, nhưng hiện tại hắn cười lại làm cho trong lòng Thanh sợ hãi.

“Ngươi đây là nói xạo!” Thanh vội vàng muốn chứng minh cái gì, thậm chí kích động đứng lên chỉ vào chóp mũi Yến Thần Dật: “Y là Vương gia có được quyền lợi dưới một người trên vạn người, y sẽ không ở lại chỗ này!”

“Ta lặp lại lần nữa, nơi này chỉ có Tư Bác, không có Vương gia, nếu ngươi nghe không hiểu lời ta nói ngươi có thể đi trực tiếp hỏi Tư Bác, xem y rốt cuộc là Vương gia của các ngươi hay là Tư Bác của ta.” Yến Thần Dật cười càng là lạnh vài phần, hất hất cằm về phía cửa phỏng đóng chặt: “Chỉ cần y thừa nhận mình là Vương gia thì ta đây sẽ mang y hoàn trả cho ngươi, thế nào?”

Thanh bỗng nhiên rùng mình một cái. Hắn không dám đi hỏi, hắn cũng biết mình cho dù đi hỏi thì chủ thượng cũng sẽ không cho hắn câu trả lời hắn muốn, đối với chủ thượng hắn từ đầu tới cuối chẳng qua là người có cũng được mà không có cũng không sao.

“Không dám hỏi?” Yến Thần Dật đứng lên lười biếng duỗi lưng, cười với gã đặc dịu dàng: “Bằng không ta đi hỏi giúp ngươi?”

Thanh thay đổi sắc mặt trong một giây, duỗi tay bắt lấy cánh tay y: “Ngươi vì sao muốn như vậy? Ta chỉ là, ta chỉ là......”

Thích y......


Ba chữ này đến chết cũng không thể nói ra khỏi miệng.

Yến Thần Dật phất tay gã ra, quay đầu nhìn gã cười khẽ một tiếng: “Ngươi thích y, cho nên giận chó đánh mèo lên ta.”

Thanh không còn lời gì để nói.

Yến Thần Dật thở dài, giơ tay vỗ vỗ bờ vai của gã lắc đầu cười nói: “Tư Bác không muốn ta biết được mọi chuyện ta coi như không biết, như vậy có cái gì không tốt? Làm Vương gia thật sự tốt sao?”

Nói lời này xong hắn xoay người trở về phòng.

Vừa mới ngồi một lát cảm giác trên người lạnh một chút, cũng hơi buồn ngủ. Chỉ là đi ra để cho mình thả lỏng một chút không nghĩ tới sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.

Hắn nằm ở trên giường trở mình, xoay trái cọ phải tìm vị trí thoải mái nhắm mắt lại chậm rãi ngủ.

Chờ đến khi hắn hô hấp vững vàng thì nam nhân bên cạnh vẫn ngủ say lại mở mắt.

Tư Bác hơi hơi nheo mắt lại, vừa rồi Thần Thần xuống giường thì y đã tỉnh, chẳng qua y muốn biết Thần Thần đi làm gì cho nên không có lên tiếng mà thôi. Không nghĩ tới sẽ nghe được những câu này. Tư Bác nhìn thiếu niên ngủ say ở trong lòng mình, lại gần hôn hôn.

Người này chỉ có thể là của mình, ai cũng đừng nghĩ tách hai người bọn họ ra.

* * *

Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Yến Thần Dật tỉnh lại thì vị trí bên cạnh đã trống không, hắn chớp mắt mấy cái quét mắt trong phòng không nhìn thấy nam nhân. Hắn đang suy nghĩ tới thì Tư Bác đẩy cửa tiến vào trong tay còn bưng chậu, vừa thấy hắn ngồi ở trên giường đã tỉnh lập tức lộ ra ngốc nghếch tươi cười sáng lạn.


“Thần Thần rửa mặt đi.”

“Cám ơn, sao huynh lại dậy sớm như vậy?” Yến Thần Dật đi qua rửa mặt đánh răng, quay đầu nhìn y hỏi: “Giờ nào rồi?”

“Vừa giờ tỵ [ 9giờ sáng], ta thấy đệ ngủ ngon quá nên không gọi đệ.” Tư Bác đưa khăn vải cho hắn để lau mặt, cười tủm tỉm nhìn hắn: “Vừa có người đến đặt yến tiệc đó.”

“Đặt yến tiệc gì?” Yến Thần Dật kinh ngạc nhìn y, không nghĩ tới mình mấy ngày trước cho người phát tờ quảng cáo ra lại được hồi báo.

Hai ngày trước hắn kêu bọn tiểu nhị trong lúc không có việc gì đi phát loại giống như truyền đơn trong huyện, phía trên nói rõ tiếp nhận làm các loại tiệc rượu, tiệc sinh nhật, tiệc cưới, tiệc tang linh tinh, hơn nữa có thể giảm 8,5% tất cả món ăn.

Không thể không nói phương pháp này của Yến Thần Dật rất tốt, ít nhất đối với một số người muốn mời khách lại không có sân quá lớn là lựa chọn không tệ. Hơn nữa hắn cũng bàn bạc với người trong thôn xong, lấy giá thị trường thu mua rau dưa thôn dân trồng ra, như vậy không chỉ bọn họ tiện, ở đây không có tủ lạnh có thể giữ lâu những thứ này, như vậy cách làm này cũng tiết kiệm cho thôn dân bỏ lãng phí.

“Mấy bàn?” Yến Thần Dật bị Tư Bác nắm tay đi ra khỏi phòng ngửa đầu nhìn y: “Huynh có phải lại cao lên hay không?”

“Không biết mấy bàn, ta chỉ là nghe Quảng nói, ta cao hả?” Tư Bác sờ sờ đầu mình lắc đầu: “Không cao, Thần Thần mới cao, hơn nữa cảm giác đệ so với trước kia trắng thật nhiều, trên người cũng trắng.”

Yến Thần Dật sửng sốt, tiếp theo mặt đỏ trợn mắt nhéo lên cánh tay thịt của y: “Đừng nói bậy, bóp chết huynh.”

“Đau, đau, Thần Thần!” Tư Bác vung cánh tay chạy đi, vừa chạy vừa ồn ào: “Thần Thần khi dễ người, ta nói là lời thật!”

“Lời thật cũng không cho nói lung tung!” Khuôn mặt Yến Thần Dật càng đỏ thêm, ngày đó hai người hẳn là tính đã làm đến cuối cùng, chẳng qua không có làm xong mà thôi. Hiện tại hắn ngẫm lại đều cảm thấy trên đỉnh đầu bốc hơi nóng vừa thẹn vừa giận.

Nam nhân này không phải không lại nghĩ muốn thân mật với mình, mình bởi vì ngày đó cảm giác quá mức kích thích cho nên từ chối. Hai ngày này lúc ngủ chung thì nam nhân cuối cùng sẽ thỉnh thoảng chống vào hắn, hắn cũng chỉ làm bộ như không biết mà thôi.

Hai người đuổi đuổi đánh đánh chạy đến đại sảnh, bọn người Quảng đang ăn điểm tâm, dòng người đến đại hội ngắm hoa cơ bản đều đã tản đi, tửu lâu khôi phục vốn lạnh lạnh lùng lùng.

“Ngày hôm qua các ngươi đến tửu lâu Tôn gia thế nào?” Yến Thần Dật vươn tay cầm trứng luộc ở trên bàn gõ gõ, sau đó nhanh chóng lột vỏ. Hắn mang trứng gà lột xong để vào trong chén cháo của Tư Bác, thấy nam nhân nhăn mũi thì trừng mắt nhìn y một cái: “Ăn, không cho kiêng ăn.”

Tư Bác bĩu môi, ngoan ngoãn dùng đôi đũa đâm trứng gà lên cắn một miếng.


“Ừm, đều làm xong, hiện tại người trong thành còn nói đấy, nhà y cũng không dám lại đến, không cẩn thận thì bị chuột cắn một cái.” Ninh nhỏ giọng nói, cuối cùng tự mình bưng lấy chén cháo phụt phụt cười.

Quảng nhún nhún vai, gắp một đũa dưa muối vào trong chén Dịch ngồi bên cạnh, thấy dáng vẻ như ngủ không đủ thì hỏi y: “Đêm qua ngươi không ngủ ngon?”

Dịch thở dài không nói chuyện, cúi đầu ăn cháo.

“Tiểu tiên sinh, vừa có người đến đặt yến tiệc, là tiệc sinh nhật, năm bàn, mười món mặm mười món chay.” Lưu sư phụ từ phía sau đi tới, trong tay bưng mấy cái vỉ hấp, bên trong là bánh bao thịt vừa ra nồi.

“Ngày nào thì mở tiệc?” Yến Thần Dật thấy ông ngồi xuống sau mới hỏi.

Lưu sư phụ lắc đầu bĩu môi nhìn Quảng.

Yến Thần Dật quay đầu nhìn Quảng chờ gã trả lời.

Quảng gãi gãi cằm nói: “Yến tiệc giữa trưa ngày mai, bất quá là mời người đến nhà làm.”

“Đến nhà? Vậy tính sao?” Yến Thần Dật lắc đầu, kiểu này không tốt: “Từ chối đi, lần sau nói cho bọn họ biết đến tửu lâu chúng ta làm yến tiệc, đầu bếp không cho mượn ra ngoài.”

Mặc dù bọn họ đều nghi ngờ vì sao có việc không làm, nhưng Yến Thần Dật là lão bản, lời hắn nói thì bọn họ phải nghe.

Thanh bưng chén uống một ngụm cháo, híp mí mắt lén lút liếc nhìn Yến Thần Dật một cái.

Tư Bác mang chén cháo để lên trên bàn, gắp một cái bánh bao thịt để vào trong đĩa nhỏ ở trước mặt Yến Thần Dật, hơi hơi nheo đôi mắt lại nhìn về phía Thanh.

Thanh run lên lập tức cúi đầu uống cháo.

“Tư Bác, một lát huynh và Ninh đi về thôn hỏi một chút, các hộ có thể cung cấp cho tửu lâu bao nhiêu rau dưa, nếu có gia đình không muốn bán cũng không có gì, không cần dây dưa với bọn họ.” Yến Thần Dật cắn một miếng bánh bao thịt nhíu mày: “Thịt này không tươi mới, ngày mai đổi sang một nhà khác nhập hàng.”

Lưu sư phụ nhanh chóng gật đầu, chỉ ăn một miếng thì biết thịt không tươi mới? Thật thần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui