CHƯƠNG 68:
Đáng tiếc là, linh hồn cao thượng mỹ lệ của y lại làm nổi bật lên sự xấu xa hèn mọn của Nguyễn Vô Cầm. Khuôn mặt Nguyễn Vô Cầm méo mó đi, bằng chứng là băng vải trên mặt hắn đột nhiên rách toạc.
Da thịt cháy xém bên dưới lộ ra, Phó Thư nhìn thấy cũng hãi hùng hoảng hốt. Y biết quá khứ của Nguyễn Vô Cầm. Vì hắn dám gây rối chuyện của hoàng đế và hoàng hậu nên bị thái thượng hoàng xử lý. Mọi người chỉ biết là sau khi Dung Cửu Châu tìm đến cửa, Nguyễn Vô Cầm liền biến mất, nhưng không rõ năm đó Dung Cửu Châu dùng thủ đoạn gì để buộc hắn đi vào khuôn khổ.
Ngẫm lại Tô Khinh Cuồng mới tám tuổi đã bị hắn xâm phạm và làm nhục, Dung Cửu Châu điên lên cũng là bình thường. Cũng vì Dung Cửu Châu khá khách khí với Phó Thư nên Phó Thư đã quên mất một sự thật, Dung Cửu Châu chính là một người cực kỳ cuồng ngược đãi. Lúc này đây, Nguyễn Vô Cầm là bằng chứng sống nhắc nhở y: Nếu yêu sinh mệnh, phải tránh biến thái.
Thấy Phó Thư nhìn mình chằm chằm, Nguyễn Vô Cầm điên cuồng cười: “Đây là kiệt tác của Dung Cửu Châu, hắn hóa lên người ta chín chín tám mươi mốt đao, lại dùng lửa đốt lên miệng viết thương. Ấy thế mà, ta cư nhiên vẫn không chết.”
… Anh hùng!
Phó Thư âm thầm kính nể.
Ánh mắt của Nguyễn Vô Cầm chợt lạnh: “Nếu thánh thượng yêu mến linh hồn của ngươi, thì ta đây liền rút linh hồn của ngươi ra vậy.”
Mấy lời giả thần giả quỷ này, Phó Thư không tin. Nhưng mà một giây sau, y lại không thể không tin. Bởi vì… Nguyễn Vô Cầm đang tiếp tục gảy đàn.
Tiếng đàn tiêu hồn kia, khiến y sống không bằng chết. Tiếng đàn tựa như ác mộng kia, khiến linh hồn của y xuất khiếu sinh thiên…
Phó Thư lại hoành tráng mà hồn mê, thầm nghĩ: Nam chính, vì sao ngươi còn chưa chịu đến!
Đáng tiếc, đồ ngốc nhà y mới chỉ đọc manga shoujo. Nếu y đã từng đọc qua mấy quyển truyện tranh đam mỹ thì sẽ biết, tiểu công chỉ xuất hiện nếu tiểu thụ có nguy cơ bị mất trinh tiết, càng phổ biến hơn là, tiểu thụ đã sắp rơi vào tình cảnh mất trinh tiết rồi thì tiểu công mới thong thả đến muộn. Khả năng Phó Thư yêu Nguyễn Vô Cầm bằng 0, khả năng Nguyễn Vô Cầm cố chấp cường bạo y là 0.1, vì thế khả năng hoàng đế đến là một số nào đó mà chúng ta chưa biết.
Cho dù Nguyễn Vô Cầm không thèm cường bạo Phó Thư, thì hắn cũng có thể tìm một đám người khác đến làm giùm.
Nhưng chuyện hạ tiện như vậy, Cầm Tuyệt công tử hắn khinh không thèm làm. Coi như phải làm, thì giờ cũng chưa phải lúc. Mỗi ngày chuyện hắn phải làm, chính là đánh đàn.
Trong suốt bảy ngày, Phó Thư không ăn nổi cơm, gầy yếu sụt cân, mặt vàng như nến, hai má lõm vào. Y chỉ cần nhìn thấy Cầm Tuyệt công tử ôm đàn là đã muốn nôn mửa.
Không thể chịu chết trong câm lặng, phải bùng nổ ngay thôi. Phó Thư biết, đợi hoàng đế đến làm anh hùng cứu mỹ nhân thì không kịp nữa, y quyết định hôm nay phải trốn đi.
Việc này đối với y mà nói, là chuyện quá bình thường. Y chỉ thấy thất vọng vì hoàng đế không thể đuổi tới. Hoàng đế được xưng là thiên tử, thiên hạ này có chuyện gì mà hắn không biết. Cho dù Nguyễn Vô Cầm không rêu rao là bắt cóc y, thì hoàng đế cũng phải biết y bị bắt cóc chứ!
.
Chuyện kể rằng ở mái hiên đằng này, Phó Thư biến mất đã bảy ngày. Hoàng đế nắm bắt được manh mối, ấy thế nhưng hắn gặp phải một đối thủ khó chơi —- Thương Hoài Vương Thương Vũ. Trên đời này, không mấy người có thể khiến hắn đau đầu, Thương Vũ là một trong số đó. Không chỉ bởi y là nhiếp chính vương quyền khuynh triều dã của Bắc Thương Quốc, mà còn vì y có dã tâm muốn đè Phượng Hữu Hoài xuống làm thụ.
Hai người trên chính trường là đồng mình, dù có thầm ghét y thì hoàng đế vẫn phải nở nụ cười. Chẳng qua nếu Thương Vũ dám động thủ thì đứng trách hắn không khách khí.
Thương Vũ và Nguyễn Vô Cầm là hai người được hoàng đế liệt vào hàng khó chơi trong lịch sử phong lưu của hắn, thế mà song song xuất hiện, khiến hắn và Phó Thư đối mặt với một cuộc khủng hoảng.
Nước xa không cứu được lửa gần, đã quá muộn để liên hệ với Tô Khinh Cuồng, Trữ Duệ lại càng không được, nếu để y biết hắn làm mất Phó Thư, Trữ Duệ không điên lên mới là lạ.
“Vong Tổ, ngươi không quen bọn họ, ngươi đi cứu Phó Thư đi.”
“Sao ngươi không đi?” – Phó Vong Tổ vô sỉ nó. – “Ta đoán tiểu tử đó tám phần là đang chờ ngươi làm anh hùng cứu mỹ nhân đấy.”
Hoàng đế thở dài: “Nguyễn Vô Cầm bảo, nếu ta dám đi tìm Phó Thư thì hắn sẽ gọi người đến cường bạo y.”
“… Aizz, ta không giúp ngươi được đâu. Ta là ảnh vệ thấp kém, ngươi xem, ai cũng không thèm để ta vào mắt, mọi người chỉ chăm chăm đề phòng Thập Tam và Thập Tứ, mặc kệ ta với ngươi lén lút liên lạc…”
Hoàng đế nghiêm mặt: “Cơ thể của Phó Thư vốn là của ngươi, ngươi muốn nhìn thấy cơ thể của mình bị người khác chà đạp?”
Nghe vậy, Phó Vong Tổ vô cùng đau thương: “Được rồi, y ở đâu?”
Hoàng đế cười ha ha: “Hài tử ngoan, y đang ở nhà Ly Trần cách ngoại thành mấy dặm.”
Vừa dứt lời, Thương Vũ đã cười lớn bước vào. Sắc mặt Phượng Hữu Hoài khẽ biến: “Thương huynh, lần sau vào thỉnh gõ cửa trước, được chứ?”
“Thập Nhất, để hắn đi tìm tiểu tình nhân của ngươi à? Sao ngươi không tự mình đi?”
“Tự mình?” – Nhỡ tiểu tử ngốc Phó Thư kia bị cường bạo thì hắn phải tìm ai tính sổ?
Gương mặt anh tuấn của Thương Vũ mỉm cười nghiền ngẫm. “Thuận tiện xem xuân cung đồ sống, a, Thập Nhất, chậm chân là muộn mất.”
.
Phó Thư vừa mới chuẩn bị chạy trốn thì một đám người tràn vào, Trương Tam Lý Tứ Vương Ngũ, cao thấp mập ốm xấu đẹp loại nào cũng có. Nguyễn Vô Cầm dẫn đầu nhóm quái nhân còn âm trầm cười: “Ta nghĩ rồi, tra tấn thế này thì tiện nghi cho ngươi quá, chúng ta vẫn nên trực tiếp vào đề thôi.”
Đề?
Phó Thư thuần khiết không hiểu giá cả thị trường. Đổi lại là Tô Khinh Cuồng, hắn sẽ hiểu đây là cái trò gì ngay.
“Họ đều có hứng thú với mỹ thiếu niên, chậc chậc.” – Nguyễn Vô Cầm liếm môi. – “Người cần phải hầu hạ họ cho tốt đấy.”
Ngọn lửa ghen tuông đã sớm thiêu hủy tất cả lý trí của hắn.
Dù có đàn bao nhiêu lần “Phong ma khúc”, hắn vẫn không đàn đứt được thần kinh và lý trí của thiếu niên, ánh mắt y vẫn tinh khiết như trước, không hề tan rã. Nếu là người bình thường, ngay từ khúc đầu tiên đã hỏng mất rồi. Đằng này y lại không chút tổn thương, hắn ăn không nổi!
——- Nguyễn Vô Cầm không biết, đây là một chuyện cực kỳ nghiêm trọng đối với Phó Thư!
Phó Thư mở to đôi mắt hồn nhiên nhìn một đám quái thúc thúc đang đến gần mình, người sau cười còn đáng khinh hơn người trước. Nụ cười này có phần quen thuộc, bởi vì mỗi tối khi hoàng đế muốn làm chuyện kia cũng cười như vậy. Đương nhiên, hắn cười đến anh tuấn, cười đến hào hoa, cười cho Phó Thư vui vui vẻ vẻ, cam tâm làm thụ.
Mà đám người này… khiến cho một Phó Thư đã lâu chưa từng giết người bỗng nổi lên sát ý. Giống như lần trước, y đối mặt với một con gián trong ngự thiện phòng vậy. Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...