Nhập vai

Sau một hồi im lặng, Diêu Phi thử mở miệng thăm dò: “Tiểu thiếu gia, anh có chắn bản thân chưa từng nói ra một câu nào hắc* tôi chứ?”
 
*Hắc (黑): ý chỉ sự bôi đen, công kích. Vậy nên hắc fan cũng có nghĩa là antifan.
 
Ý cười tràn ngập trong đôi mắt hoa đào sâu thẳm của Thương Duệ, gợn sóng lăn tăn Anh dựa người vào cửa ngẩng đầu lên, hàm dưới lạnh lùng và cương nghị, yết hầu nhô lên, kéo dài xuống tận xương quai xanh.
 
“Về sau mới hắc.” Giọng Thương Duệ rất trầm, nhìn Diêu Phi một cái, Diêu Phi vừa thay xong quần áo, trên người mặc một chiếc áo khoác màu trắng. Sau khi tẩy đi lớp hóa trang, có chỉ trang điểm nhẹ, hôm nay cũng không có gì ngạc nhiên. Tóc đuôi ngựa buộc cao khiến cần cổ thanh tú lộ ra, mềm mại tinh tế, trông rất hấp dẫn. Thương Duệ rũ mi xuống, hàng mi dày che bóng dưới mắt anh, mím môi dưới rồi mới mở miệng, “Những thứ quá thuần túy thì không được phép sinh ra tì vết. Trước khi tôi còn nhỏ, chưa hiểu hết được thế giới này, nên mới cho đó là chân tướng.”
 
"Bài hát tôi hát trên đỉnh núi không phải là bản đầy đủ, là lời tôi chọn ra từ một bài hát khác. Mối quan hệ của chúng ta khi đó, tôi không tiện nói quá nhiều." Thương Duệ từ từ thở ra, rồi nâng mắt nhìn Diêu Phi, giọng trầm và chậm, gần như nhả từng chữ một.
 
Bảy năm trước, Diêu Phi có rất nhiều fan hâm mộ, nhiều người đã 'tỏ tình' với cô. Lúc đó cô rất tự hào và mãn nguyện, tin rằng đó là sự thật. Sau đó, cô ngã xuống từ trên cao, hứng chịu đầy lời nhục mạ và chỉ trích. Có một câu trong bài hát kia của Thương Duệ, đột ngột dừng bước bên rạp chiếu phim năm 2013, lúc đó cô còn cho rằng Thương Duệ tra tư liệu trên Baidu rồi chắp vá cho vào.
 
Nhưng mà câu đó rất giống, cô giống như đang ở buổi công chiếu trong rạp chiếu phim đó. Khi bộ phim kết thúc, đám đông giải tán, chỉ còn lại những chiếc ghế trống.
 
Một năm sau khi trở lại, cô đã nghe rất nhiều lời "tỏ tình" một lần nữa, cô lại có người hâm mộ.
 
Thương Duệ cho biết mình là người hâm mộ của cô khi anh giúp cô trong Vũ Điệu Đường Phố, nhưng Diêu Phi nghĩ đó là lời nói đùa nên không coi trọng. Thương Duệ ghét cô như vậy, sao có thể là fan của cô?
 
“ Em hỏi tôi tại sao lần đó ở Tinh Hải tôi không đẩy em ra.” Giọng Thương Duệ rất trầm, yết hầu khẽ chuyển động, “Tôi biết em là Diêu Phi, nhìn thoáng qua đã nhận ra em, nhưng chỉ tôi đơn phương biết em. Sau khi thoát fan, tôi cố tình không để ý đến tin tức của em, không muốn nhìn thấy em, mong những thứ kia dừng lại ở khoảnh khắc tươi đẹp nhất. Sự xuất hiện khi ấy của em dường như chứng thực cho những tin đồn kia, nhưng mà —— chuyện đó lại xảy ra trước mắt tôi, tôi không thể chấp nhận được, cũng không thể hiểu nổi làm sao em lại trở nên như vậy? Nhưng nó đã xảy ra.”
 
Giống như trăng sáng thời niên thiếu, anh hi vọng sáng ngời không vẩn đục.
 
Vào thời điểm đó, anh đang từ một thiếu niên biến thành người trưởng thành,  đối diện với thế giới này cảm thấy rất mê mang. Trong khoảng thời gian đặc biệt mơ hồ kia, trở mặt với gia đình, rời xa đôi cánh che chở của cha mẹ. Lần đầu tiên trải qua cuộc sống tập thể trong ký túc xá, anh bắt đầu học cách sinh tồn, anh nhận thức được rằng trên thế giới này hóa ra có rất nhiều dối dối trá, lừa gạt, phản bội, có rất nhiều điều bất đắc dĩ, không phải mọi tình cảm đều thuần túy.
 
Khoảnh khắc đó, anh đã gặp Diêu Phi.
 
Hành động theo đuổi ngôi sao này nếu nói là đang theo đuổi thần tượng thì chẳng bằng nói anh đang theo đuổi ánh sáng trong lòng mình. Fan hâm mộ quan tâm chỉ có chính mình, yêu cũng là chính yêu chính mình, càng là cảm động bản thân. Chính vì vậy anh đã nói với Diêu Phi rằng không nên quá tin tưởng vào tình yêu của người hâm mộ, những thứ hư ảo ngắn ngủi không chân thực kia ngoại trừ khiến cho con người ta rơi vào sa đọa thì không còn tác dụng gì khác. Tất cả chỉ là giả tạo, ngày giấc mộng tan vỡ có thể lập tức thoát fan quay trở lại giẫm, những ảo tưởng kia thậm chí không phải là những ngôi sao cố ý tạo ra cho cho bọn họ nhưng lại bị buộc phải chịu trách nhiệm.
 
Những ngôi sao mà anh tưởng tượng ra phải trong sáng như vậy, nhưng cái gì quá thuần túy cũng là giả.
 

Anh mua dầu gội đầu mà Diêu Phi làm đại ngôn tặng cho toàn bộ ký túc xá, đi khắp nơi đề cử với mọi người về Diêu Phi, mong rằng sẽ có càng nhiều người ủng hộ Diêu Phi, yêu thích cô gái này.
 
Thực tế cho anh một cú đập như trời giáng, khiến anh thẹn quá hóa giận chỉ muốn bỏ trốn khỏi địa cầu.
 
Anh trai đã nói, giới giải trí đều là xây dựng hình tượng nghệ sĩ, những gì nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật, cũng chỉ là công cụ kiếm tiền mà thôi.
 
Sau này, anh cũng bước chân vào giới giải trí, nhìn thấy quá nhiều kiểu người này. Đây là một ngành nghề nhanh hái ra tiền, sức cám dỗ của đồng tiền quá lớn, tự nhiên sẽ có rất nhiều người vì tiền mà không từ thủ đoạn. Trong vòng tròn này thực ra ép buộc chỉ là số ít, đa phần đều là tự nguyện. Vì để leo lên bất chấp biến bản thân trở thành một trò hề, vì lợi ích riêng cái gì cũng có thể làm ra được. Người đã từng hẹn hò vẫn có thể bày ra vẻ mặt như chưa từng, bên ngoài vẫn là hình tượng ngọc nữ thanh thuần, thẳng nam cương trực.
 
“Tôi rất vui có thể lại một lần nữa quen biết em.” Thương Duệ nhếch môi dưới, "Dùng thân phận bạn diễn đi tới bên cạnh em, hiểu rõ em. Em không phải là Diêu Phi trong tưởng tượng kia, em vẫn là em, độc nhất vô nhị. Những điều em từng nắm giữ vẫn còn tồn tại ở đây, không có gì có thể che lấp được hào quang của em.”
 
“Tôi không bào chữa cho antifan, nhưng có một điều tôi muốn nói. Thực ra hồi đó có nhiều người sẵn lòng tin em. Nhưng em lại chưa từng đứng ra phản bác nên họ đều cho rằng em ngầm thừa nhận. Sau khi gặp em, tôi mới biết được, em khi đó là phản ứng trước sợ hãi. Sợ thế lực của Lý Thịnh, sợ sụp đổ niềm tin, sợ bị hàng nghìn người chỉ trích, trong hiện thực em đã mất tất cả, em thích đóng phim không phải bởi vì trời sinh đã yêu thích diễn xuất, em chỉ là muốn tạo cho bản thân cảm giác có nơi chốn đi về thôi đúng không? Em sợ rằng thế giới mà mình tưởng tượng có thể chỉ là ảo ảnh, như vậy em sẽ thật sự không còn đường lui.” Mấy ngày nay, Thương Duệ đọc lại các cuộc phỏng vấn trước đây của Diêu Phi, rất nhiều thứ không thể tìm thấy một cách hoàn chỉnh trên mạng, anh đã sai người đến công ty chế tác lấy toàn  bộ.
 
Diêu Phi ngây người nhìn anh, mím môi, cô muốn phản bác Thương Duệ, nhưng lại không thể phát ra tiếng. Ngón tay của cô dùng rất nhiều sức siết chặt điện thoại trong túi.
 
Cô rất phiền khi Thương Duệ cứ nói mấy lời dài dòng này với cô, mỗi lần Thương Duệ nói ra, cô đều không có đường nào để lui.
 
"Tôi có thể hiểu nỗi sợ hãi của em, có thể hiểu rằng em không tin tưởng vào thế giới. Nếu tôi cũng trải qua những gì giống em, có lẽ tôi đã từ bỏ bản thân mình từ lâu rồi. Điều tôi muốn nói là nếu lúc đó em dũng cảm đứng ra, kết quả có thể không tệ như em nghĩ đâu. Diêu Phi, đừng khép mình quá.”
 
Thương Duệ từ Thái Vỹ biết được sau lần anh và Diêu Phi quay cảnh hôn trên sân bóng rổ, Thái Vỹ đã đi tìm Diêu Phi. Không có gì ngạc nhiên khi Diêu Phi bắt đầu tránh mặt anh sau ngày hôm đó, và ngay lập tức phủi sạch quan hệ sau khi quay phim.
 
Với một người nhạy cảm như Diêu Phi, việc Thái Vỹ đi tìm cô liền mang ý nghĩa giống như đang uy hiếp. Anh không tin rằng Diêu Phi đang chơi mình, anh cũng không tin rằng Diêu Phi chỉ là quá nhập vai. Trong lúc quay cảnh hôn hoặc cảnh giường chiếu, Diêu Phi đều gọi tên anh thay vì Thịnh Thời.
 
Nếu cô chỉ là đang chơi đùa, vậy thì chơi tới bến càng đạt được nhiều lợi ích hơn, cớ gì lại dừng vào lúc này? Nếu nói là trả thù, thì cô ấy lấy được tiền của Thương Duệ rồi sau đó vứt bỏ anh, đó mới thật sự là trả thù.
 
"Trên đời này có ác ý, nhưng cũng có rất nhiều thiện ý, không nên đem tất cả mọi chuyện đều quy về chiều hướng xấu." Thương Duệ nói, "MC vừa rồi trong chương trình hỏi chuyện riêng tư của em, nhìn qua cũng không phải quá sắc bén đúng không? Thật ra cậu ấy cũng từng là fan của em. Cậu ấy rất thích em, nếu như lật lại lịch sử Weibo có thể nhìn thấy cậu ấy đã từng âm thầm chiến đấu hăng say vì Hàn Đao Hành. " 
 
Có tiếng gõ cửa, lập tức điện thoại di động của Thương Duệ vang lên, anh cầm lên thì thấy tin nhắn của Thái Vỹ: "Tôi không muốn quấy rầy cậu, nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu, dù sao đây là cũng là công việc của tôi. Anh Duệ, nếu cậu không nhanh lên, có thể sẽ không kịp chuyến bay. "
 
Anh không đem Thái Vỹ thả lồng heo trôi sông đúng thật là quá nhân từ, anh chính là ông chủ tốt nhất trên thế giới.

 
“Tôi mặc kệ người khác như thế nào, tại đây tôi có thể cho em một lời hứa, tôi sẽ luôn là đường lui của em, tôi vĩnh viễn không thoát fan.” Thương Duệ cất điện thoại trở lại túi quần, ngước mắt nhìn Diêu Phi, giọng điệu của anh nghiêm túc chưa từng có, "Tôi có thể ủng hộ em cả đời, bất kể em có cần hay không."
 
"Em không tin vào sự yêu thích của người hâm mộ sao? Vậy thì em hãy tin tôi một lần đi, tôi nhất định sẽ bền bỉ kiên trì lâu hơn bọn họ." Thương Duệ kiềm chế ý định ôm cô, "Diêu Phi, tôi đi đây."
 
Diêu Phi nhìn anh bằng đôi mắt trong veo.
 
“Nếu không đi bây giờ thì tôi sẽ lại muốn ôm em.” Thương Duệ cười nhẹ một tiếng, đứng thẳng dậy nhún vai giả vờ thả lỏng, “Sau này em đừng nhận đại ngôn kém như vậy, vì suy nghĩ cho sức khỏe của fan hâm mộ, nhận sản phẩm chất lượng tốt một chút. "
 
Cánh cửa mở ra, ánh đèn từ hành lang hắt vào, đan xen với ánh đèn trong phòng. Một lúc sau, cánh cửa lạch cạch đóng lại.
 
Diêu Phi vẫn đứng ở đó, đầu óc rối bời.
 
Thương Duệ vậy mà lại từng là fan hâm mộ của cô, còn thoát fan quay lại giẫm.
 
Trên thực tế, lời giải thích này hợp lý hơn, rất nhiều cậu Thương Duệ nói lúc đầu cô không hiểu, giờ lại hiểu hết. Mở to mắt nhìn ánh trăng sáng cứ như vậy biến thành cơm thừa trong thùng rác, rất khó có người có thể giữa vững được tâm trạng bình thường.
 
Lần đó mang cô lên núi đánh đàn, nhưng buổi tối hôm trước Diêu Phi chưa từng nói cho anh biết ý nghĩ của mình. Nhưng Thương Duệ đoán được bóng tối trong con người cô, đoán rất chính xác. Nếu Thương Duệ biết cô ấy từ bảy năm trước, như vậy rất hợp lý. Hầu hết người hâm mộ của Diêu Phi bảy năm trước đều thực sự tin rằng Diêu Phi đã chân chính trải qua cảnh ngộ suýt bị xâm hại.
 
Có tiếng gõ cửa, sau đó Lưu Man ló đầu vào, "Chị Phi, đi được chưa ạ?"
 
Diêu Phi định thần lại, nhưng cô vẫn còn mê man. Cô muốn mở miệng nói chuyện, nhưng có cái gì đó kẹt trong cổ họng khiến cô ấy không thể nói ra.
 
“ Có thể đi chưa ạ?”
 
“Ừ.” Thật lâu sau Diêu Phi mới phát ra tiếng, đeo khẩu trang bước ra ngoài. Trên đường đi, MC và người của tổ chương trình đều chào hỏi với cô, Diêu Phi dừng chân, nở nụ cười trang trọng đáp lại, lưu lại số WeChat của nhau và chụp hai bức ảnh chung.
 

Diêu Phi đột nhiên hỏi người dẫn chương trình, "Trước đây anh có phải là fan của em không?"
 
Người dẫn chương trình sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Đúng rồi, em không nhìn ra sao? Anh đối với người khác rất độc mồm độc miệng, nhưng đối với em đã nhẹ nhàng hơn chút rồi đó."
 
Đạo diễn bên cạnh cười nói đồng tình, "Đúng vậy, thầy Thẩm đã từng thích cô. Đừng nhìn tuổi của anh ấy, anh ấy là một fan gạo cội đấy."
 
Diêu Phi cũng cười, "Cám ơn sự yêu thích của mọi người.”
 
“Cố lên nhé.” Người dẫn chương trình bắt tay Diêu Phi và nói, “Anh hy vọng em có thể làm nhiều phim hay hơn nữa. Anh sẽ đến rạp để ủng hộ doanh thu phòng vé“ Giữa hè ”.”
 
“ Cảm ơn anh.”
 
Đạo diễn ở bên cạnh bổ sung: “ Có cần bao mấy vé không?”
 
“Lúc đó đạo diễn của chúng ta sẽ ủng hộ 100 suất.” Người dẫn chương trình thu tay lại, “Chúc phòng vé thành công rực rỡ.”
 
Diêu Phi chào tạm biệt mọi người và rời khỏi đài truyền hình.
 
Tất cả mọi người đều đáng yêu.
 
Chỉ có cô không dễ thương.
 
Vào ngày sinh nhật của Diêu Phi, cô ấy đang tham dự buổi chiếu sớm của "Giữa hè". Khi bộ phim đã kết thúc, đèn trong phòng chiếu tối mờ mãi không sáng cho đến hết phim, Diêu Phi đang định tìm người hỏi xem có chuyện gì thì đột nhiên cửa phòng mở ra, một người đàn ông cao lớn cầm bánh gato bước vào.
 
Anh mặc một chiếc áo khoác màu xám khói và đeo khăn quàng cổ, chỉ để lộ đôi mắt đào hoa. Khán giả hò reo, có người đã nhận ra đó là ai.
 
Thương Duệ bởi vì vấn đề lịch trình quá muộn nên không tham gia buổi chiếu thử này, nhưng không ngờ cuối cùng anh ấy vẫn đến.
 
Chiếc bánh kem bốn tầng rất hoành tráng và lộng lẫy. Những ngọn nến lung linh, ánh đèn trắng trong rạp chiếu phim lập lòe, màu sắc mộng mơ.
 
Trên màn hình bất ngờ xuất hiện pháo hoa bùng lên, sau đó là hình ảnh của Diêu Phi khi cô đang quay phim. Có những giọng nói quen thuộc ở phía sau, lúc đầu là Tô Minh và Du Hạ, sau đó là những ngôi sao quen thuộc và đoàn đội của cô ấy.
 
"Chúc mừng sinh nhật Diêu Phi!"
 

Diêu Phi vừa quay đầu lại, tất cả những người trong phòng chiếu phim đều đứng dậy hát bài hát chúc mừng sinh nhật, dường như họ đã biết có sự sắp đặt như vậy, không ai rời đi khi bộ phim kết thúc.
 
Diêu Phi đã qua sinh nhật theo lịch dương, vì vậy cô không ngờ lại tổ chức sinh nhật của mình vào âm lịch ở đây.
 
Tô Minh đã đi tới, chỉ đạo sân khấu nói: "Sinh nhật vui vẻ! Diêu Phi ! Nào, qua đây ước đi".
 
Đội ngũ sáng tạo chính của ê-kíp đã đứng xung quanh, đối mặt với khán giả.
 
Diêu Phi đứng dậy đi về phía chiếc bánh ngọt, liếc mắt nhìn Thương Duệ đang đứng một bên, đôi mắt đào hoa của Thương Duệ cụp xuống. Chỉ có một người biết sinh nhật của cô vào ngày 18 tháng 12 âm lịch, chẳng lẽ là do anh ta lên kế hoạch? Rất giống phòng cách trước giờ của anh.
 
Thích phô trương, muốn mọi người đều biết tới sinh nhật ngày hôm nay.
 
Thương Duệ đang đền cho cô ấy chiếc bánh kem sao?
 
“Ước đi.” Thương Duệ tháo khẩu trang xuống, khuôn mặt tuấn tú đặc biệt sâu sắc dưới ánh đèn mờ ảo, nhếch miệng, “Sinh nhật vui vẻ, Diêu Phi.”
 
Diêu Phi miễn cưỡng dời mắt đi chỗ khác, không nhìn anh. Cô chắp tay lại trước chiếc bánh kem lộng lẫy và hoành tráng, được tổ chức sinh nhật của mình trong ánh đèn sân khấu, điều đó đủ hoành tráng rồi.
 
Qua khóe mắt nhìn thấy một nhiếp ảnh gia bên cạnh mình.
 
Diêu Phi đã hơn mười năm không có sinh nhật. Khi sinh nhật của cô theo lịch dương, nhóm hậu cần đã làm một video cho cô. Cô không có bánh kem, cũng không có một cảnh hoành tráng như vậy.
 
Diêu Phi nhắm mắt lại.
 
Ước gì phòng vé thu về hàng chục tỷ.
 
Ước mãi mãi được đóng phim.
 
Ước rằng ai đó sẽ sống một cuộc sống không phải lo lắng, bình yên và vui vẻ. Tìm được người con gái anh yêu và cũng yêu anh càng sớm càng tốt, đừng nghĩ đến những chuyện không thể xảy ra nữa, cô không thể ở bên cạnh anh được.
 
Diêu Phi mở mắt và thổi tắt nến, giữa tiếng hò reo và cổ vũ sôi sục. Phòng chiếu hoàn toàn chìm vào bóng tối, sau đó cô bị vòng tay quen thuộc dùng sức ôm chặt lấy. Hương thơm Eau de toilette vây quanh, đôi môi mềm mại mát lạnh đặt lên trán cô.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui