Ninh Diệc Duy phát hiện con người Lương Sùng nhiều khi thật sự không nói đạo lý, lúc vừa vào phòng cậu rõ ràng nói không buồn ngủ, hiện tại lại trưng dụng giường của cậu, tuyên bố bị lệch múi giờ, ép buộc Ninh Diệc Duy kéo rèm lên nằm cùng hắn.
Nằm trong chốc lát, hình như Lương Sùng ngủ thật. Lương Sùng ôm Ninh Diệc Duy từ phía sau, cánh tay vòng qua eo cậu, không nói một lời, đều đều hô hấp.
Ninh Diệc Duy đêm qua ngoan ngoãn ngủ no nê, tỉnh táo cực kì. Không có Lương Sùng đảm nhận chức quân sư xã giao cho cậu, cậu đành cầm điện thoại vất vả nằm nghiêng, chuyên tâm tự hỏi nên hồi âm Khang Dĩ Hinh thế nào.
Ninh Diệc Duy đọc hai lần hai tin nhắn Khang Dĩ Hinh gửi, suy suy nghĩ nghĩ, quyết định trả lời thế này: “Chào ngài, cháu đã ăn sáng, địa điểm ăn trưa vẫn chưa chọn lựa, chắc sẽ ăn cùng Lương Sùng ạ.”
Từ đó, Khang Dĩ Hinh hẳn là nhận được ám chỉ “Cháu đã biết chân tướng” của cậu nhỉ.
Một lát sau, Ninh Diệc Duy nhận đồng thời hai tin nhắn.
Một tin đến từ Khang Dĩ Hinh, một tin đến từ Chu Tử Duệ.
Ninh Diệc Duy mở cái tin đến sau của Chu Tử Duệ trước. Chu Tử Duệ hỏi Ninh Diệc Duy, buổi chiều 1 rưỡi dưới cổng thư viện được không, Ninh Diệc Duy mới chợt nhớ hôm nay mình hẹn Chu Tử Duệ lên giảng đường tầng 6 của thư viện, dự thính buổi toạ đàm hai người mong chờ đã lâu.
Ninh Diệc Duy lập tức hồi âm: “Được!”
Tiếp đó, cậu mở tin nhắn của Khang Dĩ Hinh, Khang Dĩ Hinh nói: “Nhưng không phải Lương Sùng đang ở Frankfort sao?”
Ninh Diệc Duy lại trầm tư, nhưng lần này cậu chỉ kịp nghĩ mấy giây, điện thoại đã bị Lương Sùng đoạt mất. Lương Sùng đọc tin nhắn Khang Dĩ Hinh, ngồi dậy, duỗi tay bật đèn tường, trực tiếp bấm gọi.
Khang Dĩ Hinh nhanh chóng nhấc máy, Ninh Diệc Duy ghé lại gần, nghe bà gọi một tiếng “Tiểu Ninh”, giọng còn run run.
“Dì nhỏ, là con,” Lương Sùng nói, “Con về rồi.”
“À,” Khang Dĩ Hinh khựng hai giây, giọng ổn định nói với Lương Sùng, “Dì đang nhắn tin với Tiểu Ninh. Sao con đã về rồi?”
Ninh Diệc Duy muốn cướp lại điện thoại, bị Lương Sùng ngăn cản.
Lương Sùng đổi điện thoại sang tay kia cầm, tay này dùng để giữ cổ tay cậu.
Ninh Diệc Duy quay đầu nhìn Lương Sùng. Lương Sùng liền giật tay cậu đến, vừa trò chuyện với Khang Dĩ Hinh, vừa cúi đầu khẽ hôn hôn mu bàn tay.
Môi Lương Sùng ấm áp, nụ hôn có nhiều hàm nghĩa Ninh Diệc Duy không thấu suốt hoàn toàn, chỉ thoáng sửng sốt rồi tim đập dồn dập.
Ninh Diệc Duy nóng mặt chằm chằm nhìn quai hàm Lương Sùng, hắn thì bình thản, rũ mắt đáp lời bên kia: “Con không an tâm em ấy nên về.”
“Vâng,” Lương Sùng lại nói, “Mẹ con không biết.”
Lương Sùng không mở loa ngoài, điện thoại cách xa, Ninh Diệc Duy không nghe thấy Khang Dĩ Hinh nói, chỉ có thể căn cứ lời Lương Sùng mà suy đoán nội dung cuộc đối thoại.
Qua vài giây, Lương Sùng trả lời Khang Dĩ Hinh: “Con nói cho em cả rồi.”
Lượt này Khang Dĩ Hinh nói khá nhiều, Lương Sùng yên lặng hồi lâu, Ninh Diệc Duy trong lòng sốt ruột, lại dịch tới gần, muốn nghe lén.
Lương Sùng liếc cậu, dựa lưng vào đầu giường, vỗ vỗ chân mình.
Ninh Diệc Duy đành nhịn nhục trèo lên đùi Lương Sùng ngồi đối mặt hắn, kề sát hắn, còn mặc kệ hắn tuỳ tiện xoa eo, Lương Sùng mới chia cho cậu một nửa cái điện thoại.
Kết quả, Ninh Diệc Duy chỉ nghe được Khang Dĩ Hinh nói một câu: “Cảm ơn con, Tiểu Sùng.”
“Dì nhỏ đừng khách sáo,” Lương Sùng nhìn Ninh Diệc Duy khẽ cười sâu xa, “Có chuyện gì con sẽ báo dì.”
Dứt lời, cúp luôn điện thoại.
Ninh Diệc Duy tức giận bốc khói, chỉ trích Lương Sùng: “Anh giả vờ ngủ!”
“Anh ngủ rồi,” Lương Sùng lãnh khốc nói, “Là bị em thở ngắn than dài đánh thức đấy chứ.”
Ninh Diệc Duy bĩu môi, chẳng phản bác, kéo tay Lương Sùng xem đồng hồ, “12 giờ,” Ninh Diệc Duy nói, “Anh dậy thì mình đi ăn cơm thôi. Chiều em còn phải lên trường nghe toạ đàm.”
Lương Sùng không để ý Ninh Diệc Duy sát phong cảnh, nương theo tư thế gần gũi của cậu mà bao trọn lấy eo, kéo cậu về phía mình, hôn thật là lâu mới nói: “Đêm nay anh phải đi.”
Ninh Diệc Duy ngẩn ngơ, trong lòng đã lờ mờ nhưng vẫn hỏi: “Đi đâu vậy nha.”
“Về Frankfort.” Lương Sùng nói.
Ninh Diệc Duy nhớ tới mình hôm qua cảm tính, không thèm khách khí với Lương Sùng câu nào, thật sự rất áy náy: “Xin lỗi nha.”
Lương Sùng lẳng lặng nhìn Ninh Diệc Duy. Ninh Diệc Duy giật môi, lại nói: “Em làm anh thêm mệt rồi.”
“Được rồi, đừng bày vẽ với anh,” Lương Sùng nhéo nhéo mặt cậu, “Dù sao không thấy em anh cũng không làm việc được.”
Ninh Diệc Duy không biết nên nói gì, rầu rĩ ôm Lương Sùng, tựa đầu trên vai hắn, nhỏ giọng thỏ thẻ: “Cảm ơn anh nhiều, để em mời anh ăn cơm nhé.”
Hơn nửa tiếng sau, Ninh Diệc Duy dẫn Lương Sùng đến quán cà phê ở cổng đại học D, gọi hai phần risotto và kem sữa bò.
“Risotto chỗ này rất ngon,” Ninh Diệc Duy nói, “Thời đi học anh bận rộn, chắc chắn không quan tâm phong cảnh quanh trường cũ, em giúp anh mở mang một chút.”
Lương Sùng vạch trần Ninh Diệc Duy: “Anh thấy em là vì quán cà phê gần thư viện, tiện đi sớm giành chỗ thì có.”
“Anh đừng ngậm máu phun người.” Ninh Diệc Duy mạnh miệng.
Cậu gọi món xong, chống má nhìn Lương Sùng, có chút thổn thức: “Lần trước chính ở chỗ này, em cùng Tử Duệ ăn kem sữa bò, trông thấy anh đón Khổng Tổng, anh tốt với nó thật đấy, vừa xách cặp vừa mở cửa xe.”
“Ồ?” Lương Sùng mỉm cười, đáp lời cậu, “Anh tưởng nằm em mơ cơ mà, sao bây giờ biến thành trông thấy rồi.”
Ninh Diệc Duy bị Lương Sùng làm nghẹn, câm miệng.
Chờ kem sữa bò lên bàn, ăn một miếng, Ninh Diệc Duy lại có thêm vấn đề mới, ấp a ấp úng lắp bắp: “Lương Sùng, anh có phát hiện, theo lý thuyết bọn mình là anh em ——”
“—— Anh em họ thời cổ đại kết hôn là thân càng thêm thân.” Lương Sùng nhanh chóng nói.
Ninh Diệc Duy cảm thấy Lương Sùng y chang người chơi gian lận trong tiết mục hỏi đáp. Nhưng nhìn cái bộ dạng lâm nguy nạn lớn, nỗ lực bình tĩnh của Lương Sùng, Ninh Diệc Duy lại không nén được cười: “Rồi rồi, xem như em chưa nói gì.”
Cậu chọc chọc bát kem, tủm tỉm hỏi hắn, “Em nghe toạ đàm xong, tiễn anh ra sân bay được không?”
Lương Sùng khựng hai giây, nói: “Không cần. Em lo giành chỗ đi, anh phải đến sớm, ba giờ.”
Ninh Diệc Duy ngẩn người, nghĩ ngợi rồi cúi đầu nói ừm.
Ăn cơm xong cũng gần thời điểm Ninh Diệc Duy Chu Tử Duệ hẹn nhau.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Ninh Diệc Duy sâu sắc muốn từ bỏ buổi toạ đàm học thuật mình mong chờ đã lâu để tiễn Lương Sùng ra sân bay.
Nhưng Lương Sùng không cho, hắn kéo Ninh Diệc Duy ra góc khuất sau quán cà phê, hôn hít không kiêng nể.
“Phong cảnh xung quanh quý trường, anh đây rất quen thuộc.” Lương Sùng nói.
Ninh Diệc Duy bị hắn thân thiết cho mặt đỏ rần, hận không thể xua hắn đi mau mau, cũng hận không thể khiến hắn đừng đi. Cậu buồn bã mất mát nhìn theo Lương Sùng đến khi khuất bóng, mới vật vờ lên thư viện.
Đi hết một đoạn đường ngắn, cậu thấy Chu Tử Duệ ôm sách vở, hào hứng đứng chờ dưới chân cầu thang, bước chân liền nhanh hơn.
- ---------------------------
Sau khi Khang Dĩ Hinh nói chuyện với Lương Sùng, đầu bếp cũng nấu xong cơm, bà ra khỏi nhà kính.
Vừa đi vừa nghĩ về cuộc điện thoại, cảm giác kì lạ mơ hồ lại ập tới, bà thấy cách Lương Sùng nói chuyện không bình thường, nhưng ở chỗ nào thì không rõ.
Khang Dĩ Hinh vào nhà từ cửa sau, băng qua phòng khách, vừa vặn đụng mặt Khổng Tổng đeo cặp đang đổi giày ngoài hiên.
Thấy bà, nó ngẩng đầu thưa một tiếng: “Mẹ.”
Khang Dĩ Hinh nhìn Khổng Tổng, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Khổng Tổng cao hơn Khang Dĩ Hinh một cái đầu, da thiên trắng, mắt rất to nhưng hơi lồi.
Khang Dĩ Hinh vẫn nghĩ là bởi Khổng Tổng cận thị quá nặng, mang kính lâu dài, Khổng Tổng thi đại học xong bà liền dẫn nó đi giải phẫu.
So với tiết trời rét lạnh này, Khổng Tổng mặc không dày lắm, chỉ áo gió dài và áo lông mỏng, trong tay xách chiếc balo mới in đầy logo. Balo ấy mua chiều hôm qua, với Khang Dĩ Hinh mà nói không đắt, nhưng đủ cho một sinh viên bình thường sống cả năm.
“Con về lấy sách,” Khổng Tổng nói, trên mặt mang nét ủ rũ tiêu điều, nó nói bà, “Buổi chiều đem trả thư viện, thi xong phải trả thẻ.”
Khang Dĩ Hinh bình tĩnh đối diện nó, qua vài giây, bà miễn cưỡng không để lộ khác thường, mở miệng hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Còn chưa ạ,” Khổng Tổng mang dép vào nhà, ném cặp một bên, tiếp tục nói với Khang Dĩ Hinh, “Mẹ, ăn xong mẹ chở con tới trường được không?”
Khang Dĩ Hinh nhìn nó đi vào, gật đầu, “Ừ”.
Hai người cùng nhau ăn trưa, Khổng Tổng trông rất đáng thương, không ăn bao nhiêu, sắc mặt bí xị.
Trong lúc ăn, nó đề cập cùng Khang Dĩ Hinh rất nhiều lần, nói người tư vấn bảo nó điền một đống đơn, đều là phục vụ thuyên chuyển.
“Người tư vấn nói đây là lần đầu gặp trường hợp bị chuyển từ trường con sang trường A.” Khổng Tổng mất mát buông đũa.
Khang Dĩ Hinh nhìn Khổng Tổng, trong lòng rối rắm chua xót khôn kể.
Từ ngày nằm nôi đến ngày thành niên, Khổng Tổng đều được bà chở che, hiện tại gặp chuyện lớn như chuyển trường, bà lại không bảo vệ nó.
Hơn nữa, Khang Dĩ Hinh thừa nhận, lần này bà chưa cố gắng hết sức.
Bởi bản thân bà rất loạn, loạn tới nỗi không biết nên đối đãi Khổng Tổng ra sao. Khổng Thâm Phong nói Khổng Tổng làm sai rất nhiều việc, nói trường A có lẽ thích hợp với nó hơn, nói Khổng Tổng nên biết mùi thất bại là gì.
Khang Dĩ Hinh cúi đầu nhìn bát cơm chưa vơi một hạt, vẫn tự trách mà dằn vặt, nếu chuyện ấy không phát sinh, liệu bà có cố gắng thêm không.
Hai người hai tâm sự, ăn không trôi trong chốc lát, thấy Khang Dĩ Hinh buông đũa, Khổng Tổng liền nói: “Mẹ, mình đi thôi.”
Khang Dĩ Hinh cầm chìa khóa xe, cùng Khổng Tổng ra gara.
Bà lái xe khỏi cổng chính, đi một đoạn đường ngắn, Khổng Tổng đột nhiên mở miệng, “Bạn cấp III kể con, trường A ở vùng núi ngoại thành, mùa đông phòng ngủ có côn trùng. Không có nước ấm, phải xách từ phòng đun về, cũng không có phòng tắm riêng.”
Khang Dĩ Hinh khó chịu trong lòng, liền bảo: “Mẹ thuê phòng bên ngoài cho con.”
“Đã nói là vùng núi ngoại thành, lấy đâu ra phòng trọ,” Khổng Tổng thấp giọng, “Mẹ xây cho con chắc.”
Giọng điệu Khổng Tổng khiến bà thấy xa lạ, như xé toạc lớp nguỵ trang thân thiết, để lộ bộ mặt lạnh lẽo tột cùng. Khang Dĩ Hinh chỉ cảm giác, mỗi một từ nó nói là một nhát kim đâm vào tim bà.
“Các bạn đều hỏi tại sao con chuyển trường,” Khổng Tổng tiếp tục, “Con biết trả lời thế nào đây. Vì con đắc tội một thằng đần có quan hệ không tệ với anh họ ư?”
“Khổng Tổng!”
Khang Dĩ Hinh nghe thấy hai chữ kia, đầu tức khắc nóng bừng, trước mắt tối sầm. Bà thắng xe lại, quay đầu chằm chằm nhìn nó, cả người phát run, thanh âm đứt quãng, “Làm sao —— làm sao con có thể nói như vậy……”
Khổng Tổng nhìn Khang Dĩ Hinh, một câu không rằng, đôi mắt chậm rãi đỏ lên, “Mẹ, con không muốn chuyển trường.”
“Nếu không phải bố không kiên trì, tại sao con lại phải chuyển trường chứ,” nó nghẹn ngào, “Chỉ bởi bố thích cái thằng —— Ninh Diệc Duy.”
“Bố con đã cố hết sức rồi……” Khang Dĩ Hinh nỗ lực không khóc, cầm bịch khăn giấy đưa cho Khổng Tổng, khẽ khàng hít thở sâu, tiếp tục lái đến trường D. Bà khuyên lơn Khổng Tổng, cũng là khuyên lơn chính mình, “Ông ấy không phải hiệu trưởng.”
“Dì cả thì sao?” Khổng Tổng lau nước mắt, kiên trì hỏi.
“Dì phải chăm dượng ở Úc……” Khang Dĩ Hinh nhỏ giọng, “Dượng con mới giải phẫu xong, sao mẹ có thể phiền hà dì những việc thế này.”
Khổng Tổng im vài giây, không đáp bà, mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Một đường yên ắng, khi áp lực bầu không khí sắp sửa đè Khang Dĩ Hinh hết chịu nổi, trường D đã đến.
Thư viện gần cửa tây, Khang Dĩ Hinh lái vào cổng trường, ven đường thấy có chỗ đậu xe, bèn quẹo dừng ở đó.
Chỗ đậu xe hơi bé, kỹ thuật lái xe của bà không tốt, cộng thêm tinh thần mỏi mệt, tiến lùi một hồi không lọt. Vừa định tìm chỗ đậu khác, Khổng Tổng đột nhiên hét: “Mẹ! Mau dừng!”
Khang Dĩ Hinh giật bắn, dừng xe, quay đầu định hỏi nó có chuyện gì, lại trông thấy ánh mắt gai người của nó hướng ra ngoài cửa sổ.
Bà theo tầm mắt Khổng Tổng nhìn ra.
Qua cành khô thưa thớt mùa đông, bà thấy Lương Sùng và Ninh Diệc Duy hôn nhau.
Khang Dĩ Hinh chẳng rõ mình choáng váng trong bao lâu, tiếng tách tách chụp ảnh của Khổng Tổng kéo bà thoát khỏi cơn hoảng hốt.
“Tiểu Tổng……” Khang Dĩ Hinh ngơ ngác nhìn Khổng Tổng, hỏi nó, “Con đang làm gì?”
Khổng Tổng không ngừng chụp ảnh, Khang Dĩ Hinh thấy nó để chế độ chụp liên tục, còn quay video, bà khẽ run, chưa kịp phản ứng đã nhận ra mình đang túm cổ tay Khổng Tổng. Điện thoại Khổng Tổng bị bà kéo lệch, đập vào tay nắm cửa.
“Mẹ sao thế?” Khổng Tổng thản nhiên như chỉ ngắm phong cảnh, “Con chụp ảnh thôi mà.”
“Xóa ngay,” Khang Dĩ Hinh không khống chế nổi cảm xúc nữa, bà quyết liệt nhìn chằm chằm vào mắt Khổng Tổng, “Con lập tức xoá ngay cho mẹ.”
“Vì sao chứ,” Khổng Tổng nói, “Con cầm cái này đi tìm anh họ, anh họ sẽ không bắt con chuyển trường.”
“Con xoá ảnh đi, lập tức.” Khang Dĩ Hinh đoạt lấy máy Khổng Tổng.
Khổng Tổng cản tay Khang Dĩ Hinh, giấu điện thoại sau lưng: “Con tuyệt đối không xóa.”
Khang Dĩ Hinh cố chấp lục tìm sau lưng Khổng Tổng, hai người giằng co trong chốc lát, Khổng Tổng bị bà dây dưa đến hết sạch kiên nhẫn, mất khống chế đẩy mạnh Khang Dĩ Hinh, gầm lên với bà: “Con không xóa! Các người không giúp được gì cơ mà? Con tự mình tìm anh ấy!”
“Khổng Tổng!” Khang Dĩ Hinh cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Bà nghe thấy giọng mình vang trong xe sắc nhọn khàn khàn, thở hổn hển gạt cần số, dùng toàn lực dẫm chân ga, tiếng động cơ ầm ĩ khiến Khổng Tổng phát sợ.
“Con không xóa,” Khang Dĩ Hinh run rẩy gạt cần, chỉ vào bức tường cuối phố, gằn từng chữ một, “Thì con chết cùng mẹ đi.”
Khổng Tổng nhìn bà thật lâu, cho bà thấy mình xoá hết ảnh chụp không chừa lại gì, sau đó mở cửa xe, bước thẳng ra ngoài.
Khang Dĩ Hinh nhìn Khổng Tổng đi xa, cơn nóng dần hạ. Ngồi trong chốc lát, Khang Dĩ Hinh yếu ớt gục đầu vào vô lăng, bả vai lẩy bẩy, từ từ, chậm rãi, nước mắt chảy dài trên gương mặt bà.
HẾT CHƯƠNG 40.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...