Lương Sùng đang dự một tiệc rượu từ thiện thì nhận được điện thoại Khổng Thâm Phong.
Tối qua trong khi chờ Khang Dĩ Hinh, Khổng Thâm Phong gọi Lương Sùng xác nhận, có quyết định sẽ báo ngay cho hắn, từ ấy đến nay đã hơn hai mươi tiếng.
Lương Sùng ép bản thân không suy nghĩ nhiều, trước mặt Ninh Diệc Duy nỗ lực tự nhiên. Điều gì nên tới ắt phải tới, nghĩ nữa cũng vô dụng.
Tiệc rượu từ thiện tổ chức ở một khách sạn cao tầng mới mở, lịch cũ vốn là đêm mai, vì để phó chủ tịch Lương Sùng thuận lợi tham gia nên sửa lại. Bởi ngày mai là sinh nhật Ninh Diệc Duy, Lương Sùng không rảnh cả ngày. Đấu giá từ thiện xong, tiệc rượu đến hồi kết thúc, nam nữ trang phục trịnh trọng cầm ly rượu, từng người thành đàn, tốp năm tốp ba rải rác tụ họp tán gẫu.
Lương Sùng canh thời gian chuẩn bị rời sân, lúc đi ra cửa, hắn bị một vị trưởng bối đã lâu không gặp gọi lại. Hắn liền cầm ly rượu, đứng bên sân thượng ôn chuyện cùng trưởng bối.
Trưởng bối khá quan tâm đến sức khoẻ Lương Khởi Triều, Lương Sùng đáp vài câu, thư ký đứng cách đó không xa đột nhiên di chuyển, tiến về hắn hai bước. Lương Sùng giương mắt, thấy cô cầm di động, kín đáo chỉ màn hình, ý bảo Lương Sùng, cuộc gọi hắn vẫn đợi đến rồi.
Lương Sùng ngượng ngùng nói với trưởng bối, “Xin lỗi, cháu có điện thoại khẩn cấp”. Trưởng bối tỏ vẻ thấu hiểu, hắn liền vội vàng đón lấy di động, đi ra góc sân thượng.
“Dì cháu không ổn lắm,” Khổng Thâm Phong nói, “Mới vừa ngủ.”
Lòng Lương Sùng trầm xuống, hắn không rõ Khổng Thâm Phong thông báo với dì hắn thế nào, cũng không biết kết quả của trận thông báo đó. Hắn chỉ biết giọng Khổng Thâm Phong mệt mỏi cực hạn, suy yếu khàn khàn, còn lo đánh thức Khang Dĩ Hinh nên đè thấp tối đa.
Khổng Thâm Phong khẽ dừng, nói tiếp: “Chưa có kết quả gì rõ ràng, dượng không thể giao tiếp với cô ấy, sợ cháu chờ sốt ruột, nói trước với cháu một tiếng.”
“Ngài chăm dì nhỏ đi,” Lương Sùng nói, “Cần gì hỗ trợ cứ tìm cháu bất cứ lúc nào.”
“Dượng biết.”
Khổng Thâm Phong vừa dứt câu này, Lương Sùng nghe bên ông truyền đến âm thanh mơ hồ, là Khang Dĩ Hinh nói mớ, sau đó là âm thanh Khổng Thâm Phong dỗ dành trấn an bà.
Lương Sùng kiên nhẫn đợi một lát Đầu bên kia yên ắng rồi, Khổng Thâm Phong lại cầm lấy điện thoại, hỏi Lương Sùng: “Tiểu Ninh thế nào?”
“Em ấy khá ổn, đang ở nhà cháu.” Lương Sùng xuyên qua dòng xe cộ cầu vượt toà nhà nhấp nhô, dõi mắt về phía xa, nhấp một ngụm champagne.
“Sao lại ở nhà cháu?” Khổng Thâm Phong lập tức hỏi.
Lương Sùng ngửi được mùi cảnh giác trong giọng Khổng Thâm Phong, có chút buồn cười mà nói: “Bố mẹ em hay vắng nhà, từ nhỏ đến lớn vẫn thường ở nhà cháu, ngài đừng hiểu lầm.”
“À.” Khổng Thâm Phong lúng ta lúng túng.
Hai bên lại yên một lát, Lương Sùng nói với Khổng Thâm Phong: “Ngày mai sinh nhật em ấy, nếu ngài nguyện ý, có thể nhắn tin chúc mừng em.”
“À, ừ, được,” Khổng Thâm Phong đầu tiên là cảm kích, liên tục đáp ứng, bỗng ông dừng vài giây, do dự nói Lương Sùng, “Tiểu Lương, thật ra sinh nhật Ninh Diệc Duy là hôm nay, khoảng bốn giờ rạng sáng hôm nay.”
Lương Sùng sửng sốt một chút, nghĩ nghĩ, hình như đúng thế thật.
“Hồi thằng bé sinh không như bây giờ, chẳng có bồi hộ*, chẳng có ba ba cắt cuống rốn**,” Khổng Thâm Phong như lâm vào hồi ức, mải miết nói, “Ngày đó dượng chờ ngoài phòng sinh, dì nhỏ cháu ở trong mười hai tiếng đồng hồ, mấy ông bố khác chờ cùng dượng lần lượt nhận tin vui về hết, cũng có bác sĩ quen biết đi ngang khuyên dượng nghỉ ngơi, nhưng dì nhỏ cháu bên trong chịu khổ, dượng ngủ thế nào được. Sau bốn giờ sáng, y tá hộ sinh đi ra báo dượng, bà xã dượng hạ sinh một bé trai, nặng 3 kg, dài 52 cm. Dượng nghĩ thằng cu này không to, nhưng hành mẹ nó thật giỏi.”
* Những người chăm sóc chuyên nghiệp đặc biệt trong các ngành nghề trong nước và y tế. Dịch vụ bao gồm chăm sóc bệnh nhân, chăm sóc người già, hỗ trợ bệnh viện, hỗ trợ cảm xúc và hỗ trợ tâm lý.
** Chắc chỉ việc cha đứa bé được vào phòng sinh hỗ trợ.
“Thôi,” Khổng Thâm Phong nói, “Nói sau vậy, dượng cũng ngủ một giấc, tối qua đến giờ chưa chợp mắt.”
Lương Sùng theo bản năng cúi đầu nhìn đồng hồ, đã 10 rưỡi. Không biết Ninh Diệc Duy đang làm gì.
Cúp điện thoại, Lương Sùng dẫn thư ký xuống tầng.
Trời đã muộn, đường về nhà thông suốt. Lúc xe rẽ qua góc đường, Lương Sùng nhác thấy một tiệm bánh ngọt còn mở, hắn kêu tài xế dừng xe, đậu ven đường chờ hắn một lát, xuống xe đi vào trong tiệm.
Thư ký ước chừng không rõ hắn muốn làm gì, cũng theo vào, vẻ mặt ngập ngừng cùng hắn bồi hồi trước quầy bánh ngọt vài phút, không dám buông lời. Lương Sùng cũng chẳng bảo gì cô, hết sức tập trung cân nhắc sở thích Ninh Diệc Duy, cuối cùng chọn cái lớn nhất. Hắn thật sự không có năng khiếu chọn bánh kem, nếu mua cái thật đắt, chí ít sẽ có điềm may phát tài.
Trở vào xe, Lương Sùng đặt bánh kem cạnh chân ghế, bên tai bất chợt vang lên mấy lời lải nhải của Khổng Thâm Phong.
“Bé trai, 3 kg, 52 cm.”
Chiều cao cân nặng của Ninh Diệc Duy sơ sinh.
Lương Sùng chậm rãi suy tưởng.
Nếu Ninh Diệc Duy là em họ của hắn, Ninh Diệc Duy mới sinh vài ngày, Lương Sùng sẽ bị cha mẹ đưa sang thăm ngay.
Bọn họ một năm chắc không gặp bao lần, hơn nữa vừa gặp, hắn sẽ lập tức thấy phiền kinh khủng, bởi Ninh Diệc Duy nói rất nhiều.
Ví dụ sinh nhật bà ngoại, Ninh Diệc Duy khả năng cao sẽ đem theo quyển sách, đọc trước bữa ăn, rung đùi đắc ý nói một đống thứ cả nhà không hiểu, cùng Khổng Thâm Phong hát xuân đôi*.
* 唱双簧 - một loại hình nghệ thuật dân gian Trung Quốc, cần hai người một nói một diễn.
Lấy trình độ cưng con của dì nhỏ Lương Sùng, chỉ sợ Ninh Diệc Duy muốn gì có nấy, nào như quá khứ, vì không ai chăm nom mà chạy theo mẹ nuôi đến nhà chủ, nói với hắn, “Mẹ em không cho em nói chuyện với anh”.
Chắc hẳn mỗi ngày xe đón xe đưa, làm gì có cơ hội năn nỉ hắn đi Mỹ giúp mình tìm sách; làm gì ra bến tàu bắt gặp hắn cùng người khác đánh nhau; làm gì nhéo tay Lương Sùng, thay hắn khử trùng, dán băng cá nhân, bé bé lùn lùn một mẩu, bò lên giá nhà kho, trộm biên lai nhập hàng bóp méo.
Quan hệ giữa Ninh Diệc Duy và Lương Sùng sẽ thế nào, cùng lắm chỉ bình thường.
Có đặt dự phòng ở nhà Lương Sùng một ít quần áo, tùy thời ngủ lại, xem nhà hắn như nhà mình đâu.
Còn cần mượn thẻ thư viện Lương Sùng sao, còn xem phim tài liệu đến thiếp ngủ trong phòng khách nhà hắn sao, còn không cam tâm làu bàu đề tài nhân quyền và bảo hộ quần thể yếu thế, rồi vẫn bị Lương Sùng sai tới bảo lui sao.
Hoặc còn học tại đại học D sao, bài tập thực hành lớp luyện kim giữ lại sẽ đưa ai, sẽ tặng kim cương cho Lương Sùng sao, nhớ rõ sinh nhật Lương Sùng sao, nói chuyện với Lương Sùng sẽ là giọng điệu gì, có thích làm nũng hơn bây giờ không, có khó chiều hơn không, hay căn bản không đổi thay, hay Ninh Diệc Duy chẳng thèm để tâm tên hắn là gì.
Xưng Khổng Thâm Phong “Bố”, xưng Khang Dĩ Hinh “Mẹ”, xưng Lương Khởi Triều “Dượng”, xưng Khang Mẫn Mẫn “Dì cả”, xưng Lương Sùng “Anh họ”.
Lương Sùng bao giờ được cảm thấy em họ mình thật phiền toái, bao giờ được em ấy trao tặng lễ vật đầu tiên, bao giờ bắt đầu cảm thấy em ấy đáng yêu, lưng chừng thức nhận bản thân thích em ấy, cảm thấy không thể chia tách, vài tuổi hôn môi, vài tuổi làm tình, dây dưa đau khổ nhưng vẫn mặc định bên nhau.
Đâu ra một khắc, Ninh Diệc Duy gọi điện thoại cho hắn, nói với hắn “Anh ơi em tan học rồi, anh đến đón em”, Lương Sùng dù xa cuối chân trời cũng lập tức chạy về đón cậu.
Chẳng có gì hay để nghĩ cả, bởi hết thảy đều sẽ không xảy ra.
Như thể trong giây lát, nhà Lương Sùng đã tới.
Tài xế dừng xe, thay Lương Sùng mở cửa, một trận gió lạnh ùa vào, thổi bay tất cả những khả năng Lương Sùng suy tưởng.
Lương Sùng cầm bánh kem, trên đường đến thang máy, bước chân hắn hơi loạng choạng, phỏng chừng tối nay hắn không khống chế tốt, uống hơi nhiều rồi.
Cửa thang máy mở, chỉ có đèn cảm ứng huyền quan sáng lên.
Lương Sùng bước vào trong mấy bước, không thấy bóng dáng Ninh Diệc Duy đâu, lên phòng cậu xem cũng không có. Hắn ngẫm nghĩ, gọi điện thoại cho cậu.
Mất vài giây, tiếng nhạc truyền ra từ một phòng trống gần đấy, Lương Sùng theo âm thanh đi qua đẩy cửa, ánh đèn từ bên trong chiếu tới.
Ninh Diệc Duy mặc bộ pyjama vải bông kẻ sọc vàng nhạt, ngoan ngoãn ngồi trên thảm, một tay cầm di động, ngơ ngác nhìn cửa, bên chân rải la liệt linh kiện lego cao cấp, trước mặt đặt bán thành phẩm mới lắp ráp một nửa.
“Anh về nhà rồi.” Ninh Diệc Duy nói, sau đó ngáp một cái, vặn vặn cổ.
“Đang làm gì thế?” Lương Sùng hỏi cậu.
“Lắp chiến hạm hoàng gia,” Ninh Diệc Duy vén cao tay áo ngủ, để lộ cẳng tay trắng gầy, một tay cầm lên kinh kiện tí hon, khoe Lương Sùng như giới thiệu bảo bối, “Bản giới hạn 2010, chỉ phát hành năm con số, là quà sinh nhật em tự tặng mình. Tính rủ Tử Duệ sang lắp chung, cơ mà nó bị anh họ gọi đi rồi, em lắp một mình chậm quá, lại nhớ tới một đề toán tiểu học —— đây là gì?”
Ninh Diệc Duy vốn muốn đọc đề đánh đố Lương Sùng, thấy Lương Sùng đặt lên sàn một cái túi to màu trắng, lực chú ý liền bị dời mất.
“Ăn đi,” Lương Sùng nói, ngồi xuống cạnh Ninh Diệc Duy, cầm đáy thuyền chiến hạm của cậu lên nhìn nhìn, lại thả trở về, hỏi, “Lắp bao lâu rồi?”
“Từ bảy giờ hai mươi đến bây giờ,” Ninh Diệc Duy dứt lời, chun mũi ngửi ngửi, nghiêm túc liếc Lương Sùng một cái, “Anh uống nhiều quá.”
“Chút thôi.” Lương Sùng không thừa nhận.
Ninh Diệc Duy định đôi co với hắn, bị hắn cúi đầu chặn miệng.
Mùi rượu trong miệng Lương Sùng không nồng, còn thoang thoảng hương bạc hà sạch sẽ, nhưng độ cồn ắt hẳn cao, cao đến vô cùng. Ninh Diệc Duy mơ màng hồ đồ hôn Lương Sùng xong, linh kiện trên tay lạch cạch rơi hết xuống đất.
“Hôm nay phải xong ư?” Lương Sùng nắm cổ tay Ninh Diệc Duy, hỏi cậu.
“Để ngày mai đi.” Ninh Diệc Duy nhỏ giọng nói.
“Ừm.” Lương Sùng đỡ Ninh Diệc Duy ngồi lên đùi, bảo cậu mở túi giấy lấy hộp ra.
Ninh Diệc Duy nghe lời hắn, lại tháo ruy băng trên hộp, mở nắp, bên trong đặt một chiếc bánh kem siêu to nhưng không đẹp chút nào.
Màu chủ đạo của bánh là màu trắng, trên mặt rắc vụn chocolate, chính giữa đặt rất nhiều trái cây theo mùa, phối màu tẻ nhạt, cắm thêm cái que happy birthday bằng nhựa xanh lam.
“Đồ cái cát lợi,” Lương Sùng ung dung nói lời mê tín, “Cho nên anh mua cái to.”
“Cảm ơn,” Ninh Diệc Duy nói, “Thật ra mai đưa cũng được, bánh kem không cần đưa cùng lúc chúc mừng.”
“Anh thích.” Lương Sùng nói.
Tên Lương Sùng này cứ thích tự biên tự diễn, tuy không khiến người ta thấy ghét lắm, Ninh Diệc Duy lén Lương Sùng nói bậy trong lòng.
Lương Sùng chẳng hay biết gì, cúi đầu xem đồng hồ, nói với Ninh Diệc Duy: “0 giờ rồi, sinh nhật vui vẻ.”
Ninh Diệc Duy cũng nhìn thấy kim đồng hồ, rõ ràng là 23 giờ 59, nhưng cậu không phản bác, bởi Lương Sùng còn chưa nói xong.
Lương Sùng nhìn Ninh Diệc Duy vài giây, dùng cái giọng vừa tự nhiên vừa không tự nhiên gọi cậu, khiến Ninh Diệc Duy hoài nghi Lương Sùng đã âm thầm gọi cậu như vậy từ trước, nhưng cẩn thận phân tích thì thấy thật không có khả năng.
Hắn gọi Ninh Diệc Duy là: “Bảo bối.”
Sau đó hai người trao nhau một nụ hôn rất dài, dài như 19 năm 364 ngày 1439 phút vậy.
HẾT CHƯƠNG 33.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...