Khổng Thâm Phong giao mẫu tóc của mình, phu nhân và Khổng Tổng cho phòng thí nghiệm làm giám định DNA cấp tốc.
Chiều tối ngày thứ ba, báo cáo giám định tới tay Khổng Thâm Phong, kết quả báo cáo xác nhận Khổng Tổng và Khổng Thâm Phong, Khang Dĩ Hinh không có quan hệ huyết thống.
Khổng Thâm Phong cầm báo cáo, tinh thần hoảng hốt trở lại căn hộ trường Tokyo cấp cho mình, đặt báo cáo trên bàn, ngồi thẫn thờ mấy tiếng liền.
Nói ra thật buồn cười, Khổng Thâm Phong cực kỳ trân trọng mỗi phút mỗi giây. Lần cuối cùng ông để thời gian trôi qua vô ích thế này chính là vào mười chín năm trước, khi đứng ngoài phòng sinh của vợ, nôn nóng chờ đợi đứa trẻ đầu tiên và duy nhất của ông cùng Khang Dĩ Hinh chào đời.
Khổng Thâm Phong không hút thuốc, không uống rượu, chẳng có cách nào giải toả stress, chỉ có thể ngồi trên đệm mềm, choáng váng hồi tưởng chuyện xưa trong mười mấy năm qua đến tận rạng sáng.
Ông nhớ có lần mình bày trước mặt Khổng Tổng trắng trẻo mập mạp hơn mười viên đậu Hà Lan, giải thích đi giải thích lại, Khổng Tổng vẫn chưa hiểu vì sao một cộng một bằng hai thì hai cộng hai bằng bốn. Đương lúc ông nói khô cả họng, Khang Dĩ Hinh nhìn không nổi, đi tới bất mãn oán trách, “Đừng dạy nữa, bảo bảo sắp khóc rồi”, Khổng Tổng chụp lên một hạt đậu, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai mà nhét vào miệng.
Nhớ cả lần đầu căng thẳng đưa Khổng Tổng đi phỏng vấn vào tiểu học; nhớ lần chuồn khỏi buổi hội nghị quan trọng, đón Khang Dĩ Hinh, ăn mặc chăm chút, đầy tự hào tham dự lễ tốt nghiệp cấp II của Khổng Tổng; nhớ sự thất vọng khi thấy những quyển sách mình chọn lựa kỹ càng bị Khổng Tổng nhét bừa tủ sách.
Đồng hồ quả lắc trong phòng khách gõ mười hai tiếng. Khổng Thâm Phong ngồi dậy đi vài bước, đẩy cửa kính phòng khách ra ban công đứng, để gió đầu đông thổi cho mình thanh tỉnh.
Hiện tại chưa phải thời điểm cho Khang Dĩ Hinh biết.
Ông lắc lắc đầu, ngây người trong không khí lạnh chốc lát, trở về phòng mở sổ ghi chép, phác thảo tóm tắt một bản sơ đồ.
Sơ đồ chia làm hai phần, vấn đề trước mắt là nghĩ cách lấy mẫu DNA của Ninh Diệc Duy, làm một lần xét nghiệm mới; vấn đề lâu dài là khởi điểm từ bệnh viện Khang Dĩ Hinh sinh nở, điều tra rõ nguyên nhân quá trình nhận sai em bé.
Khổng Thâm Phong bắt đầu động não, dần dần bình tĩnh. Ông nhìn lại sơ đồ một lần nữa, thanh lọc tư duy, viết cạnh ngày sinh Khổng Tổng một dấu cộng trừ 3, khép sổ, đi rửa mặt.
Sáng sớm hôm sau, Khổng Thâm Phong lần nữa liên hệ người bạn từng giúp ông tra hộ tịch Ninh Diệc Duy, nhờ đối phương thay mình tra cứu hồ sơ nhiều năm trước của bệnh viện.
Mười mấy năm trước, benh hoan viện của Lương Khởi Triều mới chỉ là phương án trên giấy, điều kiện y tế thành phố D chưa tốt như hiện giờ. Trong thời gian mang thai, Khang Dĩ Hinh khám thai tại bệnh viện phụ sản thành D, cũng là nơi bà sẽ sinh.
Phòng đơn đã đặt, nhưng kế hoạch không theo kịp thực tế. Trước ngày sinh dự tính mười ngày, bà đột ngột vỡ ối phải nhập viện. Bệnh viện thiếu hụt, không có phòng đơn trống, bà chưa lên cơn co thắt nhưng vẫn có thể sinh bất cứ lúc nào, đành gắng nằm phòng bệnh ba người hai ngày rồi chuyển sang phòng đơn.
Thứ Khổng Thâm Phong cần là hồ sơ trẻ sơ sinh trong vòng vài ngày và thông tin đăng ký của cha mẹ trẻ.
Ông vốn nghĩ tìm những tài liệu này mất rất nhiều thời gian, không ngờ bạn ông thần thông quảng đại ngoài dự kiến, trưa hôm đó đã tổng hợp đầy đủ. Khổng Thâm Phong làm xong công việc, trở lại văn phòng mở văn kiện, căn cứ manh mối tìm được tối qua mà sàng lọc từng cái một.
Theo ghi chép của bệnh viện phụ sản, trước và sau khi Khang Dĩ Hinh sinh ba ngày, có tổng cộng hơn 80 bé trai được sinh ra.
Nếu em bé bị tráo lúc ấy, vậy chênh lệch hình thể nhất định không quá lớn. Khổng Thâm Phong khoanh vùng tình nghi gồm những đứa bé có trọng lượng chênh lệch trên dưới 500gr so với đứa bé vợ ông sinh, chỉ còn lại mười trường hợp; lấy ngày Khang Dĩ Hinh sinh làm điểm O trục hoành, thời gian Khổng Tổng sinh ra làm điểm 0 trục tung, phòng bệnh các sản phụ kia làm các điểm trên trục dọc, thành lập một hệ trục toạ độ, định vị số liệu mỗi đứa trẻ lên hệ trục. Từ đây Khổng Thâm Phong tìm được đứa bé tương tự đứa bé Khang Dĩ Hinh sinh ra nhất, cùng gia đình đứa bé ấy.
Nói gia đình cũng không hẳn, mẹ đứa bé kia vào bệnh viện một thân một mình. Cô ta sinh trước Khang Dĩ Hinh một ngày, ở chung phòng Khang Dĩ Hinh hai ngày. Giữa trưa sau hôm Khang Dĩ Hinh sinh, cô ta xuất viện.
Khổng Thâm Phong sắp xếp dòng suy nghĩ, gửi tên người phụ nữ kia cho bạn, nhờ bạn điều tra tình huống hiện tại của cô ta; sau đó ông trầm tư một lát, chuẩn bị tư tưởng sẵn sàng, gọi điện cho Khang Dĩ Hinh.
Khang Dĩ Hinh tiếp máy, Khổng Thâm Phong trước hết báo bà tuần này sẽ về nước một chuyến, cùng bà kỉ niệm ngày cưới, dỗ Khang Dĩ Hinh vui vẻ rồi mới vòng về đề tài ông muốn bàn bạc. Ông hỏi Khang Dĩ Hinh: “Bà xã, em còn nhớ chuyện ngày xưa em sing Khổng Tổng không?”
“Nhớ rõ chứ,” Khang Dĩ Hinh tùy ý nói, “Nằm chín tháng, còn đau lâu như vậy.”
“Thế em còn nhớ sau khi vỡ ối nhập viện, người cùng phòng em là ai không?”
“Anh hỏi cái này làm gì?” Khang Dĩ Hinh nghi ngờ.
Khổng Thâm Phong không lừa Khang Dĩ Hinh, nhưng cũng chưa nói cụ thể: “Anh cần tìm hiểu một việc, chờ xác nhận xong sẽ nói cho em.”
Khang Dĩ Hinh vẫn tín nhiệm Khổng Thâm Phong, bà không hề truy vấn, ngẫm nghĩ rồi nói: “Em chỉ nhớ có một cô bé độc thân không người nhà, nhỏ tuổi hơn em rất nhiều.”
“Độc thân?”
“Ừ,” Khang Dĩ Hinh lâm vào hồi ức, “Anh quên rồi sao, trông như trẻ con ấy, nhỏ hơn em bảy tám tuổi, không có ai chăm, cái gì cũng không biết, em chưa từng thấy cha đứa bé đến lần nào, nhưng cô bé đó hỏi chuyện nhà chúng ta kĩ lắm, giờ nghĩ lại mới thấy kì quái.”
Khổng Thâm Phong trầm mặc trong chốc lát, hỏi Khang Dĩ Hinh: “Tên cô bé là gì, em có nhớ không?”
“Cái này thì sao nhớ nổi,” Khang Dĩ Hinh nói xong, đột nhiên khựng một chút, lại chậm rãi nói, “À, đúng rồi, tên cô bé hình như có chữ Mộng, Mộng trong mộng đẹp.”
Khổng Thâm Phong treo điện thoại, nhìn ghi chú cạnh tên đứa bé trên hệ trục - Mẹ: Thư Mộng.
Nửa tiếng sau, bạn ông gửi ông tin tức mới: Thư Mộng năm năm trước mắc bệnh qua đời, cô không có người thân, cũng không có di vật.
Đây là tuần lễ hỗn loạn nhất trong bốn năm đại học của Ninh Diệc Duy.
Cậu không thường liên lạc với Lương Sùng, sợ Lương Sùng bận bịu, không dám quấy nhiễu, chỉ cùng lắm là canh giờ cơm, hỏi Lương Sùng ăn cơm chưa, ngủ nghỉ chưa.
Nhưng Lương Sùng chưa về, lòng Ninh Diệc Duy chưa yên. Tiết lý thuyết trường lượng tử chiều thứ sáu, Ninh Diệc Duy quên mang sách, cùng Chu Tử Duệ ngồi ngay bàn đầu, hai người xem chung một quyển, đầu chụm vào nhau, khe khẽ trao đổi.
Giáo sư Chu dạy trường lượng tử là người nghiêm khắc, phát hiện Ninh Diệc Duy chẳng những không mang sách mà còn thường nhìn bảng đen ngẩn người, liền gọi tên Ninh Diệc Duy liên tục, bắt cậu trả lời câu hỏi.
Ninh Diệc Duy thất thần thì thất thần, câu nào cũng đáp được, còn đáp nhanh như gió. Giáo sư Chu chẳng rõ chuyện gì đang xảy ra, càng thêm không vui.
Chật vật mãi mới hết tiết, Ninh Diệc Duy xách cặp tính đi ăn cơm thì nhận được cuộc gọi từ Khổng Thâm Phong.
Khổng Thâm Phong yêu cầu Ninh Diệc Duy đến văn phòng trong trung tâm nghiên cứu của ông.
Ninh Diệc Duy hỏi Chu Tử Duệ: “Giáo sư Khổng không phải vừa đi tuần trước à, sao giờ đã về rồi?”
Chu Tử Duệ lắc đầu, bình luận: “Xuất, xuất quỷ nhập thần.”
Ninh Diệc Duy mờ mịt đi sang trung tâm nghiên cứu, gõ cửa văn phòng Khổng Thâm Phong, Khổng Thâm Phong ở bên trong nói: “Mời vào.”
“Giáo sư Khổng.” Ninh Diệc Duy đẩy cửa đi vào, gật đầu chào ông.
“Ngồi đi,” Khổng Thâm Phong chỉ ghế dựa đối diện bàn làm việc, đợi Ninh Diệc Duy ngồi xuống, ông phát hiện vết thương trên môi cậu, thuận miệng hỏi, “Diệc Duy, miệng em bị sao vậy?”
“Bị sứt ạ,” Ninh Diệc Duy nói đại khái, “Được mấy ngày rồi, chức năng đông máu của em không tốt lắm cho nên lâu khỏi.”
Khổng Thâm Phong nghe cậu giải thích xong, hơi chững lại, nói với cậu: “Bố thầy cũng gặp vấn đề này.”
Ninh Diệc Duy không biết vì sao Khổng Thâm Phong bàn xa đến vậy, nhưng cậu vẫn dịu ngoan gật đầu: “Vấn đề của em không nghiêm trọng, không ảnh hưởng sinh hoạt quá nhiều.”
Khổng Thâm Phong gật gù, hỏi tiếp: “Tiết lý thuyết trường lượng tử sao thế? Vừa rồi lão Chu phàn nàn trong nhóm các thầy.”
“Em quên mang sách,” Ninh Diệc Duy cho rằng Khổng Thâm Phong vì việc này mới tìm cậu, hơi xấu hổ, liền giải thích, “Không phải cố ý ạ.”
Nhưng giải thích xong Khổng Thâm Phong vẫn chưa cho cậu đi. Hai người ngồi đối diện, không nói gì trong chốc lát, Khổng Thâm Phong hỏi Ninh Diệc Duy: “Diệc Duy, có phải em có tâm sự không?”
Thực tế Khổng Thâm Phong hoàn toàn không giỏi cùng người khác chia sẻ tâm tư tình cảm, câu này là nghĩ nát óc mới thốt ra được. Ninh Diệc Duy vốn định trả lời ứng phó cho qua, lại nghe ông dường như cẩn thận bổ sung một câu: “Có tâm sự gì có thể nói với thầy.”
Tuổi Khổng Thâm Phong nhỏ hơn bố mẹ Ninh Diệc Duy, chiều cao hơn cậu một chút. Lần trước trở về ông đã cắt tóc ngắn, trông phấn chấn ra không ít.
Như mọi ngày, Khổng Thâm Phong mặc một chiếc sơ mi vải bông nửa cũ nửa mới, quy củ đóng cúc tận cổ. Trông ông giống một nhà khoa học lôi thôi lếch thếch, cũng giống một người cha không rõ nên làm cha thế nào.
Ninh Diệc Duy và ông nhìn nhau vài giây, không biết bản thân bị điều gì dao động, do dự nói: “Nói ra có khi thầy mắng em.”
Khổng Thâm Phong mỉm cười với cậu: “Em cứ nói đi.”
“Em muốn xin nghỉ để đi Úc,” Ninh Diệc Duy nói, “Đi tìm một người, nhưng sắp tới hôm nào cũng có tiết, không biết có nên xin nghỉ hay không.”
Khổng Thâm Phong lại cười, trêu chọc: “Bạn gái à?”
Ninh Diệc Duy vội phủ nhận: “Không phải.”
“Thế đi làm gì?” Khổng Thâm Phong khó hiểu hỏi.
“Người nhà anh ấy* chữa bệnh ở Úc, em muốn đến cùng anh ấy,” Ninh Diệc Duy nói, cậu cẩn thận quan sát sắc mặt Khổng Thâm Phong, nói thêm một câu không cần thiết, “Là người em thích.”
* Anh ấy (他)và cô ấy (她)phát âm giống nhau nhé
“À, người trẻ tuổi bốc đồng thật đấy,” Khổng Thâm Phong một lần nữa tươi cười, nói, “Em muốn đi bao lâu?”
“Chưa biết ạ, chắc đến khi bố anh ấy phẫu thuật xong.” Ninh Diệc Duy đáp.
“Phẫu thuật gì vậy? Cần thầy hỗ trợ không?”
Ninh Diệc Duy lắc đầu, nói: “Ghép tim ạ.”
“Ghép tim sao lại đến Úc làm?” Khổng Thâm Phong cau mày, như thấy sai sai nhưng không biết bắt đầu suy đoán từ đâu.
“Bố anh ấy dưỡng bệnh ở Úc,” Ninh Diệc Duy nói, “Đột nhiên phát bệnh. Anh ấy tìm bác sĩ rồi, đang trên đường sang đó, dự kiến mai giải phẫu. Anh ấy đang rất buồn, cho nên em muốn ở đó cùng.”
Khổng Thâm Phong có vẻ đã liên tưởng được điều gì, biểu cảm lập tức thay đổi. Ông ngơ ngác nhìn Ninh Diệc Duy, không nói ra lời.
Ninh Diệc Duy nghĩ Khổng Thâm Phong chắc đoán ra rồi, mình để lộ nhiều thông tin như vậy, mà Khổng Thâm Phong vốn thông minh. Ninh Diệc Duy chẳng thể nói rõ vì sao cậu kể Khổng Thâm Phong chuyện này, có thể bởi cậu tin cậy ông mù quáng, có thể chỉ bởi tuổi trẻ bốc đồng như lời Khổng Thâm Phong.
Dù sao thì, thích Lương Sùng không phải việc đáng thẹn, cũng không cần che giấu, một ngày nào đó tất cả mọi người đều sẽ biết thôi.
Khổng Thâm Phong nhìn Ninh Diệc Duy, dần khôi phục bình tĩnh sau cơn khiếp sợ, ông chậm rãi lên tiếng: “Thầy quen người đó không?”
“Quen ạ.” Ninh Diệc Duy thừa nhận.
“Em có visa chưa?” Khổng Thâm Phong hỏi.
Ninh Diệc Duy gật đầu.
Khổng Thâm Phong vô thức cầm lấy cây bút máy trên bàn, ngón cái ma sát nắp bút, trầm tư không nói một lời.
Qua hồi lâu, Khổng Thâm Phong giống như đã ra quyết định, thả lỏng tư thế khẩn trương, nói khẽ với Ninh Diệc Duy: “Em muốn thì đi thôi.”
“Thầy thay em xin nghỉ,” ông tiếp tục, “Đủ tiền mua vé máy bay không.”
“Đủ ạ.” Ninh Diệc Duy nói.
“Đi đi.”
HẾT CHƯƠNG 26.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...