Edit: Khả Khả
Chân trời đã hừng sáng, Nhuế Thu từ từ tỉnh giấc.
Không xong rồi.
Cố Nguyệt Thịnh không kiềm chế được mà thao nàng đến choáng váng, cứ vậy mà ngủ, bỏ lỡ thời gian thích hợp nhất để trốn đi.
Nhuế Thu quay đầu nhìn Cố Nguyệt Thịnh, hắn còn ngủ, Nhuế Thu khẽ thở ra, lặng lẽ nghĩ cách cho bản thân, thì lại phát hiện cánh tay Cố Nguyệt Thịnh quấn lên eo mình, nhận thấy cơ thể nàng động đậy, hắn siết tay ôm nàng chặt hơn.
Nhuế Thu trở mình, đối mặt với người sau lưng, hắn không có chút phòng bị nào khi đang ngủ say, trút bỏ lớp mặt nạ tài tử của Cố gia xuống, hiện tại thời khắc này hắn chỉ là thiếu niên mười chín tuổi chưa trải sự đời.
Nhuế Thu xoa xoa mặt Cố Nguyệt Thịnh, ngón tay lướt qua cái trán, cái mũi cuối cùng là đến đôi môi của hắn.
Trong lòng nàng chua xót, nàng vốn muốn báo đáp tấm lòng của hắn nên đến phòng cùng hắn mây mưa, cho tới hiện tại, Nhuế Thu nhìn không thấu trái tim mình, là vì muốn báo đáp hắn sao? Hay là vì cái gì đó không thể buông.
Móng tay Nhuế Thu có bôi mê dược, nàng đưa đầu ngón tay đến mũi Cố Nguyệt Thịnh, khi Cố Nguyệt Thịnh hít thở sẽ trúng dược, ngủ càng sâu.
Nhuế Thu nâng cánh tay Cố Nguyệt Thịnh chậm rãi nhấc ra, chủ nhân của cánh tay chìm vào giấc ngủ sâu không hề có phản ứng.
Nhuế Thu khẽ hôn xuống môi Cố Nguyệt Thịnh, một nụ hôn chuồn chuồn đạp nước, từ biệt Cố Nguyệt Thịnh không hay biết gì.
“Tạm biệt.”
Nhuế Thu đến án thư nhặt quần áo mình lên mặc vào, sau đó chuồn ra khỏi phòng Cố Nguyệt Thịnh.
Sắc trời đã bừng sáng, nếu không đi chỉ sợ không thể đi được.
Nhuế Thu mang tay nải hôm qua lên người, gắng gượng đôi chân mềm nhũn, tránh mọi người ở thiện phòng, nhanh chóng nhảy lên nóc nhà, hướng cửa lớn Cố gia mà lao đi.
Cố Nguyệt Thịnh bởi vì dược nên ngủ đến khi mặt trời lên cao, khi tỉnh dậy nhìn ánh nắng chói mắt bên ngoài cửa sổ, Cố Nguyệt Thịnh sửng sốt một giây, hắn hiếm khi có thời gian nào buông thả đến vậy.
Trên giường chỉ có một mình hắn, người đêm qua hắn ôm vào ngực không thấy bóng dáng đâu.
Cố Nguyệt Thịnh không biết cơn hoảng loạn từ đâu, chỉ cảm thấy dường như đã có chuyện gì đó.
Hắn gọi Nhuế Thu, trong phòng im lặng, không có người trả lời hắn.
Cố Nguyệt Thịnh lại gọi, bóng hình trong lòng hắn mong đợi vẫn không xuất hiện.
Cao Minh bên ngoài gõ cửa, hỏi hắn.
“Nhị thiếu gia, ngài thức rồi sao?”
Cố Nguyệt Thịnh không đáp, đứng dậy mặc thêm quần áo ở trên giá, sau đó đi đến bên án thư, nhìn thấy hiện trường hỗn loạn trước án, tay hắn nắm chặt.
Quần áo Nhuế Thu đều biến mất.
“Cao Minh.”
Cao Minh suýt bị thiêu cháy thì bị chủ tử gọi vào, hắn ở ngoài lòng nóng như lửa đốt suốt hai canh giờ, lại không dám đánh thức chủ tử.
Lúc này được lệnh, hấp tấp đẩy cửa vào, vội vàng bẩm báo.
“Nhị thiếu gia, trong nhà xảy ra chuyện rồi.”
Cố Nguyệt Thịnh cúi người nhặt giấy Tuyên Thành mà hôm qua khi Nhuế Thu lúc cao trào xé nát, bên trên còn có chữ hắn viết.
Hắn chỉ quan tâm đến một việc.
“Nhuế Thu đâu?”
“Nhuế cô nương không phải…” Ánh mắt Cao Minh liếc về chiếc giường, hắn còn cho rằng Nhuế Thu còn ngủ ở trên giường thiếu gia, không ngờ ở nơi đó trống không, “Nô tài không thấy Nhuế cô nương đi ra từ trong phòng này.”
Cao Minh thấy chủ tử không phản ứng gì liền sốt ruột, đem toàn bộ tin tức sáng nay nói ra.
“Nhị thiếu gia, đồ vật ở Tây đường bị trộm rồi! Hiện tại Đại thiếu gia đang nổi trận lôi đình, ngài mau đến xem một chút đi.”
“Ngươi lui xuống trước đi.”
“Vậy…vậy nô tài đi tìm Nhuế cô nương.”
Đột nhiên Cố Nguyệt Thịnh cắt ngang lời nói của hắn.
“Khỏi tìm!”
“không được nói chuyện này với người nào khác.”
Cao Minh không biết vì sao thiếu gia lại phản ứng như vậy, chỉ dạ vâng rồi cúi người lui ra ngoài, lúc đóng cửa hắn nhìn qua khe cửa còn thấy chủ tử mình đứng bất động tại đó, như người mất hồn.
…
Khi Cố Nguyệt Thịnh bị ca ca hắn gọi đến, tiếng chuông truyền đến đã là giờ mùi.
Vẻ mặt Cố Nguyệt Thịnh lạnh hơn so với thường ngày, đi thẳng vào sân Cố Nguyệt Huy, hướng hắn hành lễ.
“Huynh trưởng.”
Trước mặt Cố Nguyệt Huy là tên dẫn đầu hộ vệ đang quỳ, hắn thì lại ngồi ở ghế đỡ trán, nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên một cái rồi phất tay.
“Nhị đệ tới rồi, ngồi đi.”
Cố Nguyệt Thịnh ngồi ở chỗ đó, không nói lời nào, giống như tượng phật bằng đá.
Trong lòng Cố Nguyệt Huy cảm thấy lạ nhưng vẫn bị bực tức kia không chế, cầm chén trà ném lên mặt đất, “xoảng” một tiếng làm tên dẫn đầu kia run lên.
“Ngươi nói đi.”
“Đêm qua tiểu nhân đuổi bắt kẻ trộm, nhưng tên kia gian xảo, giống như biết rõ mọi ngóc ngách của Cố gia, chúng tiểu nhân vô dụng đã để hắn chạy thoát.” Tên dẫn đầu kia vội dập đầu trước chủ tử “Nhưng hắn ta cả người đều bị bốc cháy, lý ra….lý ra không trộm được đồ mới đúng.”
“Phế vật!”
“Hai lần bắt trộm, chưa lần nào thành, nuôi các ngươi còn có ích gì?”
Cố Nguyệt Thịnh nhìn đại ca mình tức giận cũng không có phản ứng gì.
Cố Nguyệt Huy dốc sức làm việc bên ngoài nhiều năm, rất biết cách khống chế cảm xúc của mình, hắn hít sâu một hơi, chỉ vào cửa, ngữ khí đã bình tĩnh hơn.
“Cút!”
Tên dẫn đầu sống sót sau tai nạn, dập đầu tạ ơn, tay chân mau lẹ bò nhanh ra ngoài.
Hai huynh đệ họ đều có tâm sự, nhất thời không biết nói gì, hạ nhân trong phòng cũng không dám thở, sợ chọc giận đến hai vị chủ tử.
Cố Nguyệt Huy sao lại không phiền lòng, hôn ước của hắn và Phạm gia sắp tới, sai lầm lúc này quả thực khiến hắn leo lên lưng cọp khó mà xuống được.
Cuối năm hắn dùng một nửa lợi nhuận thu được cho người mạo hiểm đến Côn Luân tìm Ngọc thạch, thu được một khối ngọc tinh tế, tỉ lệ tuyệt hảo như Hoà Điền Ngọc, hắn bỏ ra nhiều tâm tư phòng cướp, mọi thứ an bài hôm nay đều đổ sông đổ biển cả.
Cố Nguyệt Huy là một thương nhân, lại lỗ sạch vốn, trái tim gần như muốn rỉ máu.
“Nguyệt Thịnh.”
Cố Nguyệt Thịnh ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn huynh trưởng, trong lòng hoang vu, không gợn chút sóng.
“Thạch y kia đã bị động qua phải không?”
Thạch y?
Bị động?
Hắn được Nhuế Thu nâng niu lấy lòng, cứ vậy mà vui mừng chờ đợi nàng vì hắn mà xắn tay vào bếp nấu canh cho hắn.
Hắn hoàn toàn quên mất sự phòng bị với Nhuế Thu, bị nàng xoay vòng.
Nàng vứt bỏ thạch y, cũng như không chút do dự nào ném hắn đi một lần nữa.
Cố Nguyệt Thịnh suy sụp tinh thần như ngọc đá vỡ vụn, trái tim như ai đó bóp chặt, hô hấp trở nên khó khăn.
Hắn nên trả lời thế nào đây, hắn rõ ràng biết được ai mới là kẻ cắp.
Nàng đem vấn đề nan giải này vứt cho hắn, kêu hắn lựa chọn giữa nàng và gia tộc.
Trời cuối thu lạnh vô cùng, nhưng lòng hắn so ra vẫn lạnh hơn.
“Không có.”
Cố Nguyệt Huy đối với đệ đệ hắn, hắn luôn tin tưởng không chút nghi ngờ, mệt mỏi gật đầu, căn dặn.
“Ta đã báo tin cho phụ thân, đợi phụ thân trả lời lại rồi bàn bạc sau.
Đệ với ta đến chỗ tổ mẫu dùng bữa tối thôi.”
Cố Nguyệt Thịnh gật đầu đồng ý.
Hắn lại một lần nữa phản bội lại Cố gia.
…
Việc đầu tiên Nhuế Thu trở về là đi đón Nhị Lang Thần, với ánh nhìn như dao găm của hàng xóm, Nhuế Thu cười lấy lòng, rồi cúi đầu cảm tạ.
Ôm Nhị Lang Thần sau ba tháng xa cách, Nhuế Thu có cảm giác không chân thật, tất cả mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Nàng và Cố gia.
Nàng và Cố Nguyệt Thịnh.
Thời khắc này đã kết thúc rồi.
Tráp Hòa Điền Ngọc của Cố gia đổi được không ít, không đúng, là đổi được rất nhiều bạc.
Ít nhất là nguyên mùa đông này, nàng không cần phải liều mạng trèo lên vách núi để hái Tuyết Liên nữa.
Nàng cho Nhị Lang Thần món xương đầu mà nó yêu thích.
Hàng xóm kia của nàng tuy bộ dạng không thiện cảm vào nhưng không bạc đãi chó của nàng, ba tháng không gặp, Nhị Lang Thần mập lên không ít.
Đâu chỉ có Nhị Lang Thần, nàng ở cố gia được Cố Nguyệt Thịnh cung phụng một ngày ba bữa cơm đầy đủ, cả người đẫy đà, một người một chó được ăn ngon uống tốt, mắt to mắt chó nhìn nhau đánh giá.
Cũng không biết Cố Nguyệt Thịnh đã dậy chưa, nếu tỉnh lại hắn phát hiện nàng đi rồi thì hắn sẽ như thế nào?
Nhuế Thu đột nhiên đứng lên, Nhị Lang Thần đang gặm xương sợ hãi sủa lên một tiếng.
“Gâu!”
“Ta không được nhớ đến Cố Nguyệt Thịnh.”
“Gâu gâu!”
“Ngươi cũng thấy đúng phải không?” Nhuế Thu vuốt lông Nhị Lang Thần “Không uổng công nuôi dưỡng ngươi.”
“Sau này chúng ta một người một chó sống nương tựa nhau.”
“Gâu!”
Nhuế Thu cong mắt cười:
“Tỷ tỷ sẽ kiếm tiền mua xương cho ngươi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...