"......!Ngươi nói Thiên Hạ Cung?"
"......!Vậy cũng chưa chắc......"
"Hắn đi tìm Tần Lâu Nguyệt? Trước kia là Diệp Bạch, hiện tại là Văn Nhân Tầm......"
"Nếu như thế, cũng được."
"Vậy lấy lần này làm lần gặp mặt lần cuối cùng đi."
Sắc trời còn sớm, những cánh chim kiếm ăn ban đêm hiện giờ đã trở về ngủ trên ngọn cây sau một đêm dài mệt mỏi, sương mù ở Nam Sơn xám xịt lượn lờ ẩn hiện nơi núi rừng hoang vắng, bao phủ lên mấy chục hán tử thành niên, bọn họ một thân quần áo màu đen cùng với hổ đầu đao, mỗi người đều tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào sơn đạo uốn lượn phía trước, giống như bên trong sơn đạo lập tức có thể xuất hiện một tòa kim sơn vậy.
Nhưng tất nhiên, bên trong sơn đạo sẽ không xuất hiện một tòa kim sơn, nó chỉ nghênh đón một người, một người mà một tòa kim sơn cũng sẽ không sánh bằng!
Thiên Hạ Cung cung chủ, Tần Lâu Nguyệt.
Tiếng vó ngựa dần dần đến gần hơn, không gian bao phủ bởi sương sớm, có bóng dáng mơ hồ đang dần xuất hiện, là của một vị nam tử cưỡi ngựa.
Hắn đến càng gần, sương mù đang tụ lại bỗng nhiên tách ra hai bên, đầu tiên là đầu tuấn mã thở phì phò, tiếp theo là một bóng áo choàng trắng kéo dài đến gần bàn đạp, gương mặt nam tử ngồi trên lưng ngựa cũng dần dần trở nên rõ ràng.
Đây là một nam nhân vô cùng tuấn dật, trường mi nghiêng chọn, môi mỏng hơi cong, bên trong đáy mắt tuy rằng nhiễm chút phong sương nhưng phần phong sương ấy lại không khiến cho phong thái của hắn giảm bớt chút nào, trái lại lại càng khiến cho hắn nhìn có vẻ thêm phần thâm trầm khó dò, khí chất trầm lắng.
Những kẻ nằm trong bụi cỏ liếc nhau, trong khoảnh khắc, đao kiếm đồng loạt vung lên, từ bốn phương tám hướng chém đến kẻ đang ngồi trên ngựa!
Tuấn mã một đường chạy vội bỗng chốc hoảng hốt, "Tê" một tiếng, vó ngựa dừng lại lui về phía sau.
Để cho tuấn mã ổn định lại, Tần Lâu Nguyệt giống như sắp ngã khỏi lưng ngựa không chút hoang mang nhấn vào lưng ngựa một cái, tuấn mã dưới thân đã ổn định lại, nam tử cũng theo đó vững vàng.
Nhưng chuyện đến đây vẫn không kết thúc!
Từ phía hai bên sơn đạo có mấy chục người mang theo khảm đao nhanh chóng bao vây Tần Lâu Nguyệt ở giữa.
Mà Tần Lâu Nguyệt ngồi trên lưng ngựa trên tay vẫn cầm lấy dây cương, hai chân cũng đặt lên bàn đạp.
trường kiếm đặt nghiêm chỉnh ở bên hông, hắn cũng chưa từng né tránh...
Trên mặt chủ nhân của trường đao dẫn đầu đã nổi lên ý cười.
Trên mặt Tần Lâu Nguyệt đối diện cũng nổi lên ý cười.
Không ai là kẻ điên cả.
Thiên hạ đệ nhất cung chủ không phải là kẻ điên, những hắc y nhân kiên nhẫn mai phục trong núi suốt một đêm cũng không phải là những kẻ điên.
Bọn họ sở dĩ đều mỉm cười chỉ bởi vì có người thấy nhiều hơn một chút, có người lại thấy ít hơn một chút.
Một đạo ánh sáng phá tan màn sương.
Không có kình phong, không có kinh điện, đây là một đạo ngân quang đơn giản và thong thả.
Một đạo kiếm quang màu bạc.
Kẻ đưa lưng về phía kiếm quang, kẻ đối diện với kiếm quang...!hầu hết những kẻ vây quanh Tần Lâu Nguyệt đều có thể nhìn thấy ánh sáng này, tất cả cũng chỉ nhìn thấy một tia ánh sáng này.
Chỉ có hắc y nam tử đối diện với Tần Lâu Nguyệt phản ứng nhanh nhất còn thấy một ít điều khác nữa.
Hắn thấy một con ngựa khác đi ra từ trong sương mù, hắn nhìn thấy một thân ảnh khác xuống ngựa, một bộ bố y, một thanh đơn kiếm, trầm mặc mà sắc bén, hắn là...
"Ha." Tần Lâu nguyệt khẽ cười một tiếng, xoay người xuống ngựa, tùy ý đá văng kẻ đang cầm trường đao trước mặt mình, "Mấy năm không gặp, kiếm ý của ngươi lại có thêm đột phá.
Vừa rồi dùng mấy kiếm? Ta không nhìn rõ lắm..."
"3 kiếm." Diệp Bạch cũng xuống ngựa, nhìn Tần Lâu Nguyệt một cái, hiếm khi hắn nói nhiều hơn một câu, "Ngươi tụt lùi."
Tần Lâu Nguyệt không để trong lòng: "Nếu như ngươi cũng giống như ta, mỗi ngày đều có những việc xử lý mãi cũng không hết, không tới một năm võ công của ngươi cũng sẽ bị tụt lùi."
"Trước kia thì sao?"
"Sao?"
"Trước kia ngươi cũng là cung chủ Thiên Hạ Cung." Diệp Bạch nhàn nhạt nói.
Thời điểm mà hắn nhắc đến là lúc bản thân vẫn còn ở bên cạnh Tần Lâu Nguyệt.
Tần Lâu Nguyệt ngẩn ra một chút, nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào.
Diệp Bạch cũng không nói nữa, chỉ cùng Tần Lâu Nguyệt đi về phía trước.
Đường rừng núi gồ ghề, nhưng đối với hai cao thủ đương thời mà nói, đường núi và đất bằng cũng không có gì khác biệt.
Cũng chỉ mất khoảng một nén nhang hai người đã trước sau đi hết một nửa ngọn núi, tiến đến phía bên kia.
Mặt đất cũng bằng phẳng hơn, có tiếng nước mơ hồ từ trong rừng truyền đến.
Bước chân Tần Lâu Nguyệt dừng lại, nhìn thoáng qua rừng cây trước mặt: "Chúng ta nghỉ lại đây một ngày, cũng tốt..." Hắn cười nói không rõ ý vị: "Cho những kẻ đang đuổi theo chúng ta một thời cơ hành động."
Diệp Bạch chưa bao giờ cảm thấy hứng thú đối với những chuyện này.
Tần Lâu Nguyệt cũng không nghĩ mình sẽ nhận được câu trả lời nào, ánh mắt của hắn không chút để ý quét mắt qua dây leo rũ xuống tán loạn từ trên cây ở trước mặt mình, một bên rút kiếm, một bên lại nói, "Còn về lúc trước đây...!Nếu đã là "trước đây" vậy làm sao có thể nhất thành bất biến?"
Hắn cười rộ lên: "Diệp Bạch đã chết, còn lại, một số người khác cũng đi rồi, luôn là..."
"Luôn là cái gì?" Một giọng nói vang lên.
Thần sắc Tần Lâu Nguyệt bỗng nhiên trở nên cổ quái.
Lúc này, chủ nhân của giọng nói từ trong rừng bước ra, quần áo dày nặng, khuôn mặt mang sắc thái của người bị bệnh, đúng là Lý Thư Ngôn từng đi theo bên cạnh Văn Nhân Trác Nhĩ.
Dường như đã đợi ở nơi này một lúc lâu, trên tóc Lý Thư Ngôn đã kết một tầng hơi nước mỏng, hắn nhìn về Diệp Bạch trước, mỉm cười chào một tiếng "Tầm công tử", sau đó ánh mắt mới dừng trên mặt Tần Lâu Nguyệt.
Nhìn người, hắn chậm rãi mỉm cười lên tiếng:
"Cung chủ, đã lâu không thấy, biệt lai vô dạng?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...