Nhập Hoạ

Vừa mở bức tranh ra, Hoằng Tịch ngẩn người.

Vốn là tranh Quan Âm, từ khi nào lại biến thành tranh phong cảnh rồi? Chưa kể, trên lầu tòa nhà chính giữa trong tranh còn có một nữ tử tủm tỉm cười duyên.

Dáng người không cao, song hắn có thể thấy vòng eo nữ tử trong tranh uyển chuyển như liễu, tóc đen như mây.

Hắn còn có thể thấy cây trâm cài tóc khắc hoa mẫu đơn vàng cắm nghiêng trên mái tóc, đôi gò má phiếm hồng, đôi mắt mơ màng lấp lánh ý xuân, bờ môi thoa một lớp son mỏng, khi cười xinh đẹp nao lòng người.

"Sư đệ Hoằng Tịch…"

Nghe tiếng gọi, hắn nhanh chóng cuộn lại tranh vẽ trong tay, để lẫn vào những bức tranh khác.


"Sư đệ à, sao mặt đệ đỏ thế? Do tiết trời nóng quá sao?"

Sư huynh buồn bực nhìn hắn. Hắn lúng túng đưa tay sờ mặt mình, cảm thấy hai bên tai nóng ran.

Thế này là thế nào? Chỉ là trong lúc vẽ tranh thấy được một nữ tử mà thôi, tại sao trong nháy mắt tim đập liên hồi vậy?

Vốn sinh ra ở chùa, Hoằng Tịch hầu như không bao giờ tiếp xúc với giới nữ, không hiểu biểu hiện khác thường của mình nghĩa là gì. Hắn chỉ biết là từ lúc nhìn thấy bức tranh kia, cả ngày dù là bổ củi nấu nước hay là tham thiền tĩnh tọa, sẽ có lúc hắn nhớ đến nữ tử trong tranh.

Bị dày vò đến đêm, rốt cục hắn không kìm lòng được mà tìm đến Tàng Kinh Các, mở bức họa đó ra lần nữa, trong nháy mắt, bốn phía xoay chuyển, hắn như bước vào trong tranh.

Cô gái trên lầu cao đã sớm mất tung tích, hoa văn chạm trổ trên cột trụ dưới màn đêm không nhìn rõ được, chỉ có những dây đèn lồng đỏ nhìn thấy rõ trong đêm, treo ở bên ô cửa sổ khép hờ, thi thoảng rung rinh theo dâm thanh lãng ngữ phía trong.

Đây là chốn nào? Mùi hương dính ướt ở trong không khí từ đâu mà có? Hoằng Tịch nhắm hướng đèn hoa rực rỡ đi tới, đến một đại sảnh huyên náo, bất thình lình gặp được nữ tử quanh quẩn trong đầu hắn cả ngày nay.

Vẫn là khuôn mặt ấy, nụ cười nhợt nhạt, chỉ là nàng nắm chặt tay áo của mình, đứng ở đài cao chính giữa đại sảnh, thân ảnh thẳng tắp toát ra khí chất cao ngạo quật cường.

Nàng mặc hồng y hoa lệ, dù khéo léo che chắn vị trí dưới cổ nhưng những ánh mắt xung quanh dường như có thể xuyên thấu từng lớp vải, kì dị, lộ liễu, lại suồng sã. Bọn họ không kiêng dè gì mà đánh giá nàng, thỉnh thoảng cùng người bên cạnh buông đôi câu dung tục, Hoàng Tịch đứng xa chỉ loáng thoáng nào là "Cực phẩm", "Tiêu hồn", "Tươi non",… toàn là những từ ngữ kém văn nhã.


Hoằng Tịch không biết rằng nơi đây sắp tổ chức một cuộc đấu giá. Hắn đứng rất xa ở ngoài sân, chỉ cảm thấy không khí quái dị bao phủ lên chốn này, mãi đến khi vị phu nhân đến cạnh nữ tử nâng vén tay áo nàng, lộ ra một nốt đỏ thắm nho nhỏ trên cánh tay, hắn vẫn không rõ sắp xảy ra chuyện gì.

Nhưng cũng chẳng đến lượt hắn hiểu, khách quan dưới đài vui vẻ hiểu rõ là được.

Trong chốc lát, các lời ngã giá liên tục nổ ra, đến khi một vị trung niên tai to mặt lớn, mặt mày bóng nhoáng ra giá năm trăm lượng, khiến đám người ồn ào chật sảnh lặng ngắt như tờ, thì Hoằng Tịch mới nhìn thấy trong hai mắt sáng rỡ của nữ tử mơ hồ lộ ra khinh bỉ và chán ghét.

"Liễu nhị gia ra giá năm trăm lượng! Còn có ai ra giá cao hơn không? Nếu không, đêm nay Phù Dung của chúng ta sẽ về tay Liễu nhị gia."

Nữ nhân bên cạnh nữ tử hô to một tiếng, mặc kệ đám đông ồn ào sôi sục,bà ta đón lấy vị Liễu nhị gia tai to mặt lớn lên đài, rồi dắt vị nữ tử kia về một gian phòng nào đó trên lầu.

"Bảo bối của ta, ta đã hao tâm tổn trí biết bao nhiêu để có được ngày hôm nay. Của ngon ngày ngày bày ra trước mặt mà không ăn được khó chịu lắm đó. Ngoan ngoan, lại đây cho gia hôn một cái, cho gia nếm thử xem nàng có ngon ngọt như lời đồn không nào."

"A, nhị gia chớ vội, còn chưa uống qua rượu này mà."


"Lúc nào rồi mà còn uống rượu… Chẳng lẽ bởi vì lần đầu nên căng thẳng sao… Khà khà, gia đành chiều ý nàng uống hai chén."



Mắt nhìn nam nhân đưa nữ tử trên đài đi, Hoằng Tịch sốt ruột vô cùng, hắn nhanh chóng lẻn khỏi đoàn người, leo lên lầu tìm kiếm từng phòng một, lúc tìm thấy gian phòng của Phù Dung, hắn đã thấy Liễu nhị gia sớm quá chén mà ngã trên mặt đất.

* * *

Lời tác giả: Tui chưa nghĩ ra được kết thúc cho "Hòe Hương" (chuyện về cây hòe), nên lăng xăng lấp hố "Nhập họa" trước! Đây là chuyện xưa kể về một tiểu hòa thượng bị hoa khôi tỉ tỉ ăn sạch, nam chính là người ngây ngô thuần khiết, cái kiểu cấm dục cao tăng như vầy chắc các chị em khoái lắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận