Khi Trần Mộc Ngôn tỉnh lại, cậu phát hiện mình nằm an tĩnh trong phòng bệnh, trên cổ tay truyền nước biển.
"Mặc ca. . . . . . Mặc ca!" Đang lúc cậu thiếu chút nữa bật dậy,có người đem cậu đè xuống.
"Trần Chi Mặc không có sao, cậu tốt nhất nghỉ ngơi!" Người kia lại là Sở Cận.
"Sở đại ca. . . . . . Tại sao là anh. . . . . . anh nói anh ta không sao, vết thương trên mặt anh ấy không có chuyện gì sao?"
"Là tôi.Chẳng qua là trong khoảng thời gian này bề bộn nhiều việc không có nhìn thấy cậu,là vừa nhìn tờ báo chính là tin tức Trần gia hai người gặp chuyện không may . . . . . ." Trong mắt Sở Cận một chút do dự thoáng qua, Trần Mộc Ngôn đã nhìn ra, nắm chặt tay của hắn, "Vết thương anh ta có phải rất nghiêm trọng hay không?"
Thở dài một cái, Sở Cận thấp giọng nói: "Lừa cậu cũng không có ý nghĩa. . . . . . độ sâu vết thương vượt qua tưởng tượng của những chuyên gia kia ,khép lại sau không có thể không lưu vết sẹo . Đợi đến vết thương của hắn khép lại sau,bác sĩ chỉnh hình sẽ căn cứ tình huống đối với hắn tiến hành điều chỉnh."
"Vậy hắn còn có thể lên TV không?"
Truyền hình là sự nghiệp của Trần Chi Mặc ,hắn mới ba mươi tuổi, còn con đường rất dài có thể đi!
Sở Cận sờ sờ cái trán Trần Mộc Ngôn,"Cậu yên tâm, Trần Chi Mặc coi như trên mặt có sẹo, vẫn không người nào có thể vượt qua phong thái hắn !"
"Tôi muốn đi thăm anh ấy !"
"Chính thân thể cậu còn chưa xong mà! Bác sĩ nói cậu cần thăng bằng chất điện phân trong cơ thể . . . . ." Sở Cận mắt hoa đào xinh đẹp híp lại một chỗ.
"Tôi muốn thăm anh ấy."Trần Mộc Ngôn nhìn vào trong mắt đối phương ,Sở Cận hơi sững sờ, biết cậu kiên trì.
"Được rồi, tôi đỡ cậu qua."Sở Cận đem cậu đỡ xuống giường.
Thân thể Trần Mộc Ngôn vẫn như cũ có chút vô lực, dọc theo vách tường đi tới phòng bệnh Trần Chi Mặc.
Sở Cận thay cậu mở cửa, Trần Mộc Ngôn đi vào, nhìn Trần Chi Mặc nằm trên giường ,ánh mắt ướt lên.
Hắn ngủ vô cùng an bình, phảng phất như vết thương trên mặt một chút cũng không đau. Băng gạc màu trắng băng trên má trái hắn,đối với Trần Mộc Ngôn mà nói lại có vẻ chói mắt.
Cậu dè dặt vươn tay ra, chỉ xẹt qua lông mi Trần Chi Mặc ,sống mũi hắn vẫn như cũ cao ngất, nhìn ra ngũ quan phập phồng là như thế vừa đúng. Có phải bởi vì quá hoàn mỹ hay không, mà hoàn mỹ luôn là không dài lâu .
"Anh ấy tại sao vẫn ngủ?" Trần Mộc Ngôn quay đầu lại nhìn về phía Sở Cận, lúc này Trần Chi Mặc đưa tay nắm Trần Mộc Ngôn,khóe miệng hơi hướng về phía trước, cười vô cùng yên lặng.
"Tới?" Bờ môi của hắn khép mở góc độ không lớn, vì phòng ngừa vết thương trên mặt nứt ra.
Sở Cận gật đầu ý bảo sau, mở cửa rời đi, chỉ còn hai huynh đệ bọn họ .
"Mặc ca." Trần Mộc Ngôn nhẹ nhàng kêu, lúc này mới phát hiện mình không biết đối với Trần Chi Mặc nói cái gì cho phải.
Ngón tay Trần Chi Mặc điểm điểm chóp mũi cậu,chậm rãi hướng về phía trước, đẩy ra tóc của cậu,ánh mắt nhu hòa làm Trần Mộc Ngôn muốn khóc.
"Thật xin lỗi. . . . . . Nếu như không phải em . . . . . ." Trần Mộc Ngôn nghẹn ngào.
"Nếu như không phải em,rất nhiều chuyện anh không biết mình có thể bỏ."Trần Chi Mặc khẽ mỉm cười, hướng một bên , bảo Trần Mộc Ngôn ở bên cạnh hắn nằm xuống.
Trần Mộc Ngôn cẩn thận từng li từng tí nằm ở trên cánh tay đối phương ,bị đối phương nhẹ nhàng ôm, thậm chí hô hấp của Trần Chi Mặc cũng gần ở bên tai.
"Nếu em cảm giác thật muốn xin lỗi anh,vậy thì hôn anh một chút đi." Trần Chi Mặc dùng ngữ điệu đùa giỡn nói, "Thật ra thì nói thật cho em biết,nếu như phi cơ vẫn chưa tới, anh thật sẽ ở nơi đó ôm em."
Hắn không nghĩ tới, Trần Mộc Ngôn thật nâng đầu hôn lên môi của hắn.
Đang lúc Trần Mộc Ngôn muốn lùi về , tay Trần Chi Mặc giữ lại sau ót của cậu,thừa dịp môi cậu còn chưa khép lại, lần nữa xâm lấn, không ngừng tái hôn, tựa hồ như thế nào cũng không đủ.
Hai người đều nghiêng thân ,Trần Mộc Ngôn nhắm mắt lại, nhịp tim cuồng liệt, cậu không còn cảm giác xấu hổ làm cậu lui bước ,cậu chẳng qua là vững vàng bắt được người mình tưởng niệm.
Trần Chi Mặc đưa ra một cái tay khác, hoàn toàn đem Trần Mộc Ngôn vòng vào trong ngực của mình, ngắn ngủi tái diễn đụng chạm trở nên lâu dài, không khí tựa hồ cũng ngưng tụ ,trong đầu rốt cục chỉ còn lại lẫn nhau.
"Thích anh không?Mộc Ngôn?" Chóp mũi Trần Chi Mặc dựa vào Trần Mộc Ngôn,rũ mắt,nhẹ giọng hỏi.
Trần Mộc Ngôn đưa tay ôm lấy đối phương, "Coi như thật giống như Anna nói ‘ yêu anh tựa như yêu một tuồng kịch ’, em nhập vai quá sâu, không biết như thế nào quay đầu lại."
"Anh nhưng tuyệt không muốn em quay đầu lại."
"Nói cho em biết, về mặt của anh, bác sĩ nói thế nào?"
Đây là vấn đề Trần Mộc Ngôn quan tâm nhất .
"Ừ. . . . . . Hắn nói muốn mặt anh giống như trước hoàn hảo là không thể,nhưng là chỉ cần khép lại là tốt, chỉ lưu lại dấu vết mờ mờ, sẽ không hù được người ."
"Như vậy vai diễn?Anh còn có thể diễn sao?" Trần Mộc Ngôn trợn to hai mắt nhìn đối phương.
Trần Chi Mặc ha hả cười một cái, "Em cái bộ dáng này thật đáng yêu, thật là muốn khi dễ em !"
"Chớ hỏi một đằng, trả lời một nẻo !Mau nói em biết a!"
"Cho dù là chỉnh hình cũng không cách nào làm vết sẹo biến mất, kết quả tốt nhất cũng chỉ là lưu lại vết thương không nổi bật .Em nghĩ a, anh đóng phim vĩnh viễn không thể nào không cần đặc tả ống kính đi? Một khi có đặc tả, người xem sẽ rất dùng sức đi xem vết thương kia, ngược lại bỏ quên bộ phim.''
"Ý của anh là anh sau này không thể làm diễn viên ?"
"Không thể làm diễn viên rất nghiêm trọng sao? Trừ diễn viên, anh cũng có rất nhiều những chuyện muốn làm khác,hơn nữa còn so với đóng phim quan trọng hơn.
"Chuyện gì?"
"Ừ. . . . . ." Trần Chi Mặc giảo hoạt cười một tiếng, đưa tay làm thành micro đưa tới bên mép, "Phía dưới là ký giả siêu cấp tạp chí《 tối bát quái 》 .Ảnh đế Trần Chi Mặc top danh sách chuyện muốn làm nhất là cùng Trần Mộc Ngôn ,tranh thủ một tháng không xuống giường, thứ hai là Trần Chi Mặc hy vọng có thể cùng Trần Mộc Ngôn ở phòng tắm, phòng làm việc công ty, buồng xe cùng với đủ loại nơi đều phải làm một lần, thứ ba chính là. . . . . ."
"Được rồi ! Được rồi !Anh nói càn nữa em đánh chết anh !"Trần Mộc Ngôn đưa tay che miệng đối phương ,không nghĩ tới đối phương cứ như vậy hôn phương lòng bàn tay cậu,cậu vội vàng đem tay rút về, "Anh không thể trả lời đàng hoàng sao?"
"Chuyện anh có thể làm rất nhiều,nói thí dụ như chủ tịch Trần thị ,du lịch vòng quanh thế giới, viết kịch bản a. . . . . Nghề diễn viên này đã làm anh rất mệt mỏi, có thể ở thời điểm huy hoàng nhất dừng lại, so với rất nhiều tiếng vỗ tay quyến luyến những minh tinh điện ảnh khác có thể cưỡng bách mình ,anh đã tốt hơn rất nhiều ."
"Mặc ca. . . . . ." Trần Mộc Ngôn ánh mắt vừa chua xót,đối phương dùng vẻ mặt mấy phần đau lòng nhìn về phía cậu, hôn mắt cậu.
"Trần Mộc Ngôn em cho tới bây giờ đều không mềm yếu, vô luận ở trong hoàn cảnh như thế nào em cũng sẽ suy nghĩ đối mặt mà không phải trốn tránh, em cũng chưa bao giờ rơi nước mắt, cho dù em còn là Diệp Nhuận Hành ,anh cũng chưa từng thấy mắt của em lóe lệ quang. Em làm anh cảm thấy vừa hâm mộ vừa đố kỵ."
"Một paparazzi có cái gì tốt đố kỵ . . . . . ."
"Anh đố kỵ em rõ ràng làm chuyện mình không thích,bị hiện thực đè ép,trong đôi mắt lại như cũ có hi vọng. Nếu như mắt của em có lệ,sẽ làm anh thấy không rõ ở trong đó có gì."
Trần Mộc Ngôn cười một chút, "Anh đâu chỉ là ảnh đế a, quả thật nên đi viết kịch bản. . . . . ."
"Tốt, em buồn,người của anh có rất nhiều con đường có thể đi. Bất quá anh hiện tại liền muốn hảo hảo ôm em."
Sở Cận ngoài cửa, xuyên qua khe cửa nhìn thấy hai người ôm nhau ,thở dài một cái, cúi đầu ,rồi lại khẽ mỉm cười.
Anna mời vệ sĩ chuyên nghiệp canh giữ cửa phòng bệnh Trần Chi Mặc ,điều này làm ký giả tới trước dò xét tin tức khó có thể tiến lên.
Cô đem một hộp ghi hình mang đến trước mặt Trần Chi Mặc ,trên mặt là nụ cười mập mờ , "Có muốn để xem một chút hay không, mặc dù kỹ thuật quay cùng ánh đèn rối tinh rối mù, nhưng đủ mạnh thắng diễn viên.Cảnh sát nếu là không đến, em đoán chừng anh liền đem Trần Mộc Ngôn ăn vào trong bụng đi?"
"Đúng vậy ,cho nên cuốn băng này chờ tôi trở về nhà từ từ thưởng thức đi. Nếu là ở chỗ này xem một chút có cảm giác , kích động đối với vết thương đang khép không có lợi." Trần Chi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...