Trần Mộc Ngôn nhìn quanh bốn phía một chút , phát hiện nhìn bọn họ đều là học muội lớp dưới. Kể từ khi hình tượng phi xa-đảng thái tử của cậu ở trường học chuyển biến thành học sinh ngoan lễ phép ,trình độ cậu được hoan nghênh không ngừng tăng lên, trước học kỳ thậm chí còn có người đề danh cậu là người đẹp trai trong trường.
“Vậy cậu nhất định không tưởng tượng nổi, hơn một năm trước tất cả mọi người trong trường học này tránh tôi như rắn rết.” Trần Mộc Ngôn buồn cười nói.
“Ha hả, hiện tại nhất định có rất nhiều người đang suy đoán tôi có phải là bạn gái của cậu không, không chừng đã làm vỡ rất nhiều trái tim thủy tinh rồi.”
Trần Mộc Ngôn nhìn về phía Thẩm thanh, một ítxúc động làm cậu khống chế không được mình, nói ra câu nói kia: “Vậy cậu không thể thật làm bạn gái của tôi à?”
Sau khi nói xong, cậu bỗng nhiên sợ , cảm giác mình là một đứa ngốc, làm sao lại ở trường học trong phòng ăn hỏi những lời này?
Còn Thẩm Thanh thì trầm mặc.
Trần Mộc Ngôn hít một hơi, vội vàng phất phất tay nói: “Ăn cơm đi. Một lát còn phải trở về đọc sách !”
Nhưng Thẩm Thanh lại mở miệng nói chuyện.
“Mộc Ngôn, tôi biết gia thế của cậu ,cũng biết cậu được Trịnh giáo sư chỉ đích danh làm nghiên cứu sinh của hắn ,càng biết cậu là người thiện lương, cái này có nghĩa là cậu rất hoàn mỹ, tôi hiện tại cũng tìm không ra khuyết điểm gì của cậu.”Thẩm thanh khẽ mỉm cười, “Nhưng tôi cũng rất bình thường. Cha của tôi chỉ là một bảo vệ,mẹ là cô giáo dạy tiểu học.Tôi bộ dáng cũng không xinh đẹp, thậm chí tính cách không thể nói hoạt bát sáng sủa hay là an tĩnh thành thạo. . . . . .”
“Tôi . . . . Chẳng qua là thích cậu mà thôi. . . . . . Thích cần nguyên nhân sao?”
Trần Mộc Ngôn ánh mắt có chút chua xót.
Lúc cậu là Diệp Nhuận Hành,cậu vẫn thích cô .
Loại cảm giác u mê này kéo dài thật lâu thật lâu, cậu yêu cầu cũng không nhiều, thật ra thì chỉ là cùng cô ngồi ở chỗ này,cậu đã cảm thấy rất thư thái, thật giống như trong nội tâm tất cả gợn sóng cũng có thể bình phục lại.
“Nhưng cùng dạng người như cậu ở cùng nhau,tôi sẽ bất an . Tôi vốn lo được lo mất, cảm giác tôi sẽ lại mất đi cậu.”
“Cũng bởi vì gia thế nhà tôi rất tốt,bộ dáng không tệ, tính cách cũng không hư hỏng?” Trần Mộc Ngôn lần đầu tiên cảm giác mình rất tủi thân, mặc dù cái từ tủi thân này dùng trên người có chút không xong, nhưng là lúc nào, “Hoàn mỹ” cũng đã trở thành khuyết điểm?
“Cũng bởi vì, trong nội tâm của tôi vẫn thích một người, mặc dù hắn đã rời đi, nhưng tôi còn chưa quên hắn được.Lúc tôi chưa buông tha chuyện lúc trước tôi liền tiếp nhận lời của cậu, đối với cậu là không công bình.” Thẩm Thanh nhắm mắt lại, tựa hồ nếu như cô mở to mắt nói chuyện có liên quan đến người kia,nước mắt sẽ rơi xuống.
“Hắn là ai vậy?” Trần Mộc Ngôn nghĩ thầm chẳng lẽ Thẩm Thanh ở đại học Q thích người nào sao?
“Hắn. . . . . . Tên là Diệp Nhuận Hành. Hơn một năm trước kia. . . . . . Bởi vì một tai nạn ngoài ý muốn. . . . . .” Thẩm Thanh giọng nói bắt đầu phát run.
Phản xạ có điều kiện ,Trần Mộc Ngôn đưa tay bắt lấy cô, “Không cần phải nói ,Thẩm Thanh. Tôi hiểu.”
Đúng vậy, về chuyện Diệp Nhuận Hành ,tôi cũng hiểu.
Thì ra là, cậu vẫn đều thích tôi,cậu vẫn chưa quên tôi.
Trên cái thế giới này trừ chính mình, cũng chỉ có cậu còn nhớ rõ tôi.
“Tôi . . . . . Tôi không muốn mất đi người bạn như cậu, nhưng nếu như cậu cảm thấy tôi lợi dụng cậu để giúp tôi thi đậu nghiên cứu sinh của Trịnh giáo sư ,cậu có thể. . . . . .”
“Tôi không cảm thấy cậu đang lợi dụng tôi.”Trần Mộc Ngôn cắt đứt lời cô nói, “Hơn nữa chúng ta thời gian quen biết cũng không lâu, tôi đột nhiên nói những lời đó vốn chính là đường đột. Chúng ta trước tiên có thể từ bằng hữu phát triển.Có lẽ thời gian lâu dài ,cậu sẽ phát hiện cậu cũng yêu thích tôi. Hay là tôi sẽ phát hiện so với người yêu,chúng ta có thể làm một đôi bạn thân !”
Cậu hiểu được, Thẩm Thanh hiện tại bị vây trong giai đoạn thi nghiên cứu sinh , mình không nên cho cô quá nhiều áp lực.
Hiện tại nếu như Trần Mộc Ngôn nói cho Thẩm Thanh mình chính là Diệp Nhuận Hành,chỉ biết là sẽ dọa cô.Hơn nữa cậu còn có đầy đủ thời gian, làm cho cô biết được, cậu chính là Diệp Nhuận Hành,cái người vẫn trong lòng cô.
Bởi vì ở trong thư viện, điện thoại di động cũng là chế độ yên lặng,đợi đến xế chiều ra khỏi thử viện,Trần Mộc Ngôn mới phát hiện điện thoại di động của mình đều nhanh bị Vương đại hữu gọi hư.
Trần Mộc Ngôn vội vàng gọi lại.
“Vương đại ca, có việc gì gấp sao?”
“Có việc! Cậu mau đến bệnh viện! Anh của cậu bị xe đạo cụ đụng phải !”
Cái gì? Mặc ca bị đụng ?
Chỉ một thoáng, trái tim của cậu một trận trầm xuống, không tự chủ lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Trần Mộc Ngôn còn không kịp cùng Thẩm Thanh nói tạm biệt,liền vội vàng tiến đến bệnh viện.
Chạy tới bệnh viện, mới phát hiện đã có chút ít ký giả vây quanh ở nơi đó, mà bảo vệ thì ngăn bọn họ ở ngoài cửa.
Vương Đại Hữu ở cửa chờ cậu,gặp vừa đến đã dắt cậu vào bên trong .
“Cậu ở trường học bề bộn nhiều việc sao? Tôi gọi mấy trăm cuộc cũng không thấy cậu bắt máy !”
“Tôi ở thư viện, cho nên điện thoại di động cài đặt chế độ yên lặng.Anh tôi hắn thế nào?” Trần Mộc Ngôn cùng Vương Đại Hữu vào thang máy, nhìn vẻ mặt Vương Đại Hữu ,chỉ sợ bị thương là không nhẹ.
“Tay trái của hắn bị gãy xương, bởi vì não chấn động đến bây giờ còn chưa tỉnh lại !May là không có khiến cho xuất huyết bên trong não, nếu không chỉ sợ bộ phim này của anh cậu là di tác *!Vương Đại Hữu hung hăng vỗ đầu mình một cái, “Cái gì ‘ di tác ‘ a , phi phi phi!”
*: di trong di vật, tác trong tác phẩm
Trần Mộc Ngôn khớp hàm run lên, đi tới ngoài phòng bệnh .
Đạo diễn, Chu tỷ, EVEN còn có tài xế lái xe đạo cụ cũng ngồi ở ngoài phòng bệnh.
Trần Mộc Ngôn xuyên qua lớp thủy tinh nhìn Trần Chi Mặc an tĩnh ở trên giường, khẽ nhăn lại mi tâm không biết là đang suy tư phiền lòng chuyện gì hay là bởi vì đau đớn.
Bác sĩ có ý tứ là trừ phi Trần Chi Mặc tỉnh lại, nếu không bọn họ cũng không thể vào gặp.
“Hắn làm sao lại bị xe đạo cụ đụng vào ?” Trần Mộc Ngôn quay đầu lại nhìn về phía bọn họ, quét qua vẻ mặt mỗi người .
“Vì nhặt cái này. . . . . .” Vương Đại Hữu thở dài một hơi, từ trong túi tiền lấy ra một cái dây chuyền,chẳng qua là sợi dây đã bị đứt,”Tôi thật không rõ vật này sao lại trọng yếu như vậy ?Vừa nhìn cũng biết chỉ là trong cửa hàng nhỏ mà thôi. . . . . . Tại sao lại vọt tới trước mặt xe đạo cụ mà nhặt? Anh của cậu lúc ngã trong tay vẫn nắm lấy nó. . . . . .”
Trần Mộc Ngôn gắt gao ngó chừng thứ trong tay Vương Đại Hữu ,từng bước từng bước đi tới, thân thể của cậu cứng ngắc được tựa như rối gỗ,đưa tay đi nhận lấy cái dây chuyền kia.
“Cái này. . . . . . Trần tiên sinh, tôi thật không phải là cố ý đụng anh của cậu . . . . . .” Tài xế xe đạo cụ đứng lên, vẻ mặt áy náy ,”Lúc tôi đang lái,trên đường không có ai , chẳng qua là bỗng nhiên anh của cậu vọt ra, tôi liều mạng phanh xe. . . . . . Nhưng. . . . . . Nhưng vẫn là đụng vào hắn. . . . . .”
Trang sức bạc trong tay bởi vì bàn tay dùng sức mà khảm vào trong lòng bàn tay, thân thể run rẩy, Trần Mộc Ngôn dùng sức hít một hơi.
Cậu thật ngốc a,nếu là Trần Chi Mặc thật một chút cũng không cần mình, tại sao phải xông qua nhặt cái dây chuyền này ?
Nó vừa không đáng giá tiền, hơn nữa còn là đệ đệ hắn chán ghét đưa cho !
Đạo diễn nhìn về phía EVEN, “Không phải nói lúc gặp chuyện không may cậu đứng ở ven đường sao? Trần Chi Mặc có nói gì hay không?”
Trần Mộc Ngôn nhìn về phía EVEN, hắn chẳng qua là dùng biểu tình vặn vẹo nói một câu, “Ta làm sao biết !”Sau đó liền ngửa đầu nhìn trần nhà, một bên người đại diện không ngừng dùng bả vai đụng hắn, ý bảo hắn ở trong bệnh viện cũng đừng có phát cáu đùa bỡn.
Cái kia. . . . . . Đạo diễn. . . . . Vấn đề tiến độ quay . . . . .” Vương Đại Hữu đi về phía đạo diễn, bởi vì Trần Chi Mặc căn bản không biết lúc nào có thể khôi phục, cái này ý nghĩa bộ phim có thể sẽ phải kéo dài.
“Cái này các ngươi trước không cần lo lắng, ta đã cùng công ty đầu tư bàn bạc xong.Chúng ta trước tiên có thể hoàn thành những cảnh quay khác,lúc trước bởi vì Trần Chi Mặc diễn vô cùng lưu loát,phần diễn hắn trên căn bản đều xong,còn dư lại mấy cảnh chúng ta có thể đợi hắn tỉnh lại sau rồi xem tình huống.”
“Vậy thì cám ơn nhiều!” Vương Đại Hữu như trút được gánh nặng.
Trần Mộc Ngôn nhìn về phía mọi người nói: “Cám ơn mọi người quan tâm tới ca tôi, tôi biết chư vị còn có phim phải quay,chờ ca tôi tỉnh, tôi sẽ báo cho đạo diễn trước tiên.”
“Vậy thì tốt, dù sao chúng ta đợi ở chỗ này cũng không cách nào vì Trần Chi Mặc làm những thứ gì, vẫn là trở về hảo hảo mà quay phim, đừng để sau khi hắn tỉnh lại phát hiện mình tân tân khổ khổ diễn xuất trở nên hỏng bét.”
Đạo diễn càng nói, mọi người liền hướng Trần Mộc Ngôn từ biệt .
Cũng là EVEN một bộ không muốn rời khỏi ,vẫn là người đại diện kéo hắn đi.
Trần Mộc Ngôn tại chỗ ngồi xuống , trong tay còn nắm dây chuyền kia.
“Tôi đi xuống mua chút nước, nếu như Chi Mặc tỉnh cậu nhớ báo cho tôi biết.” Vương Đại Hữu vỗ vỗ vai cậu.
Trần Mộc Ngôn móc ra điện thoại di động của mình, cậu là thân đệ đệ hắn,gặp chuyện không may vậy mà cậu là người cuối cùng chạy tới ! Vương Đại Hữu ước chừng gọi mình năm mươi mấy cuộc,mà mình lại đắm chìm trong vui sướng cùng Thẩm Thanh ở chung một chỗ ,đối với Trần Chi Mặc hết thảy không biết chút nào!
Trong điện thoại di động còn có mười mấy tin nhắn,mỗi một cái là Trần Chi Mặc gửi tới.
Hắn hỏi cậu,Tiểu Ngôn em tối có về ăn cơm không?
Tiểu Ngôn, anh đoán em ở thư viện đọc sách, anh chỉ muốn nói với em tối đừng ở bên ngoài ăn, về nhà ăn đi.
Tiểu Ngôn, em rốt cuộc làm sao? Có phải gặp chuyện không vui không?
Tại sao em cái gì cũng không nói với anh?
Trần Mộc Ngôn nhìn màn hình điện thoại ,cậu rốt cục hiểu mình thật ra thì chính là một đứa trẻ bốc đồng ,tự cho là bị thương tổn, tự cho là mình đã lớn lên, thật ra thì xét đến cùng,cậu vẫn chỉ là đứa trẻ.
“Mặc ca thật xin lỗi. . . . . .” Trần Mộc Ngôn rơi nước mắt ,rơi vào trên màn hình điện thoại .
Nhưng vào lúc này, trên giường Trần Chi Mặc chậm rãi tỉnh lại, Trần Mộc Ngôn vừa ngẩng đầu nhìn thấy hắn mê mang tựa hồ đang tìm kiếm người nào.Trần Mộc Ngôn vội vàng vỗ vỗ thủy tinh, trong nháy mắt Trần Chi Mặc ánh mắt chống lại cậu,Trần Mộc Ngôn cười nhìn về phía hắn.
Bưng cà phê Vương Đại Hữu phát hiện hắn tỉnh, vội vàng đi tìm bác sĩ tới.
Mười mấy phút sau, Trần Chi Mặc được chuyển dời đến phòng bệnh bình thường .
Trần Mộc Ngôn rốt cục có thể ngồi ở bên cạnh hắn .
“Mặc ca,anh bây giờ cảm giác như thế nào?”
“Hoàn hảo, có chút chóng mặt.” Trần Chi Mặc ánh mắt kể từ khi hắn tỉnh lại cũng chưa từng rời khỏi trên người Trần Mộc Ngôn, “Tiểu Ngôn. . . . . . Thật xin lỗi, anh hình như làm mất dây chuyền em tặng . . . . . .” –
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...