Lúc này Tô Văn Hi đã đi đến phòng bếp xới tốt ba chén cơm, ngay đũa cũng bày xong, sau đó ngồi ở chỗ mà Trần Mộc Ngôn hay ngồi .
Trần Chi Mặc rửa tay xong đi tới,kéo ra cái ghế bên cạnh ,cười với Trần Mộc Ngôn một tiếng: “Ngồi đi,em không phải đã đói bụng à?”
“A, dạ. . . . . .” Thật ra thì trong nhà có khách thì làm sao, dù khách nhân là minh tinh lớn như Tô Văn Hi cũng không tồi,chẳng qua Tô Văn Hi làm cho người ta có cái loại cảm giác thật sự là. . . . . .
“Mộc Ngôn ,dùng bữa đi.”Tô Văn Hi một bộ dáng hết sức quan tâm , gắp cho cậu một khối sườn xào chua ngọt.
Mặc dù Trần Mộc Ngôn thích ăn thịt,nhưng đối với thức ăn mang vị ngọt cũng không thích lắm.Sườn xào chua ngọt trái lại là món ưa thích của Trần Chi Mặc.
Tô Văn Hi dù sao cũng là khách nhân, cho nên chủ nhân như Trần Mộc Ngôn này được gắp thức ăn cảm giác rất kỳ quái,cô dù sao cũng là khách nhân, Trần Mộc Ngôn nếu không ăn thức ăn nàng gắp cho tựa hồ rất không nể tình.
Đang lúc cậu do dự,Trần Chi Mặc đã đem miếng sườn gắp đi,sau đó gắp tới một chút đỗ phiến cho vào chén Trần Mộc Ngôn,mỉm cười nói, “Em hôm nay sao thế?Cứ như chuột chũi,cúi đầu nuốt cơm, ngay cả thức ăn cũng không ăn cái gì.”
Thật ra thì Trần Mộc Ngôn muốn vội vàng ăn cho xong, thoát khỏi cái bầu không khí quỷ dị này.
“Chi Mặc,chương trình hôm nay ghi hình thuận lợi chứ?” Tô Văn Hi mở miệng hỏi.
Trần Chi Mặc vẫn chỉ cười một tiếng, cái loại tư thái này thoạt nhìn rất lễ độ nhưng lại vô cùng có cảm giác khoảng cách ,hắn duỗi tay, từ đĩa rau trước mặt Tô Văn Hi gắp một ít cho vào chén Trần Mộc Ngôn,”Tiểu Ngôn, ăn chút rau.”
“Ừ.” Trần Mộc Ngôn tiếp tục gật đầu, nhìn sang Tô Văn Hi đối diện bị triệt để xem nhẹ,cậu rất bội phục cô duới tình huống như thế còn có thể mỉm cười.
“Đúng rồi, hôm nay ở trường có chuyện gì không?”
“Cũng không có gì,chỉ là thứ Hai tuần trước nhóm làm bài báo cáo năm trăm chữ được giáo sư cho điểm không tệ,cảm giác được khích lệ.”
Tô Văn Hi nghe, một bộ dáng cảm thấy rất hứng thú hỏi: “Mộc Ngôn thích người nào chưa?”
Trần Mộc Ngôn vừa định trả lời, Trần Chi Mặc liền hỏi cậu ngay: “Chiều mai có tiết hay không?”
“A, vâng.”
“Tốt, vậy chúng ta đi tập thể hình?”
“Được ,chúng ta gặp nhau ở đâu?”
Trần Chi Mặc cứ như vậy nói tới,làm Trần Mộc Ngôn nhất thời đem vấn đề Tô Văn Hi hỏi mình quăng sau đầu.
Một bữa cơm cứ như vậy kết thúc, khi thần trí Trần Mộc Ngôn trở lại,mới phát hiện Tô Văn Hi trước mặt thức ăn một ngụm cũng không có động qua.
“Các người chủ ý muốn chọc giận tôi sao?”Tô Văn Hi nhìn về phía Trần Chi Mặc.
“Tô tiểu thư, đầu tiên không phải tôi muốn mời cô tới nhà tôi,cũng không phải là tôi muốn mời cô lưu lại ăn cơm . Phải biết rằng hai huynh đệ chúng ta một đi học một đi làm,chỉ có lúc ăn cơm tối mới có thể tụ một chỗ hảo hảo hàn huyên một lúc,nếu như Tô tiểu thư nhất định phải lưu lại ăn cơm, vậy thì an tĩnh một chút. Còn nữa,tôi và cô đã đóng phim xong,Tô tiểu thư không cần đến nhà tôi mà tiếp tục diễn .”Trần Chi Mặc cười cười, đem bát đũa thu lại bỏ vào trong bồn.
Trần Mộc Ngôn nghĩ thầm bây giờ nên lập tức trở lại trong phòng. Trần Chi Mặc cùng Tô Văn Hi là lưỡng cường giao phong, Trần Mộc Ngôn cũng không muốn bị cuốn vào Bạo Phong .
“Ý của anh là em quấy rầy thế giới huynh đệ hai người?Trần Chi Mặc,anh có biết hay không mới vừa rồi anh cùng đệ đệ anh ở chung một chỗ bộ dạng căn bản không giống như là huynh đệ!”
Những lời này làm trái tim Trần Mộc Ngôn bỗng chốc đập mạnh,không giống như huynh đệ, vậy bọn họ như cái gì?
“Oh, chúng ta không giống như là huynh đệ thì giống cái gì?” Trần Chi Mặc khoanh tay ung dung nhìn về phía Tô Văn Hi,”Cô muốn nói tôi đối với đệ đệ tôi so với tình nhân còn tốt hơn sao?”
“Có người cưng chiều một đệ đệ đã trưởng thành như anh sao?”Tô Văn Hi lãnh thanh hỏi.
“Tại sao không thể? Tôi không có tình nhân, hay là bởi vì tôi không có đối xử với cô giống như đối với đệ đệ làm vị khách nhân cô khó chịu rồi?” Trần Chi Mặc ngữ điệu nhẹ nhàng, ôn nhu như lưỡi đao,dư âm vào trong lòng đối phương không có khả năng phản kháng ,”Ngoài ra hiện tại Tô tiểu thư cũng rất xuất sắc,mới vừa rồi trình diễn tới mấy giờ liền, thật sự cực khổ.”
“Trần Chi Mặc –” Tô Văn Hi thanh âm lên cao.
Trần Chi Mặc kéo Trần Mộc Ngôn lên lầu, “Tô tiểu thư chú ý hình tượng, Tiểu Ngôn nhà chúng ta chí ít cũng từng là FANS của cô.”
Tô Văn Hi cũng không lưu lại lâu,trực tiếp mang giày cao gót, giống như nữ vương rời đi.
Trần Mộc Ngôn thoát khỏi tay Trần Chi Mặc,”Mặc ca. . . . . .”
“Sao thế?” Trần Chi Mặc xoay người nhìn cậu.
“Mặc ca,Tô tiểu thư nói rất đúng, anh giống như thật sự quá cưng chiều em rồi.”Cưng chìu không giống như là huynh đệ.
“Có phải lời Tô Văn Hi làm em không thoải mái?” Trần Chi Mặc mở cửa, lôi Trần Mộc Ngôn vào.
Hắn ngồi ở bên giường, Trần Mộc Ngôn đứng trước mặt hắn.
“Từ lúc em theo mẹ đi Mĩ,chỉ có hai tuổi. Anh còn lo lắng em nhỏ như vậy phải ở nước ngoài nơi đất khách quê nhà trôi qua có được hay không? Chờ em bảy tám tuổi gọi điện thoại cho anh,mặc dù em căn bản chưa từng gặp anh.Đợi em học trung học sơ cấp ,sẽ viết thư cho anh,nói rất nhiều chuyện tình mà em không nói với mẹ.Lại chờ em học trung học ,em không viết thư hay gọi một cuộc điện thoại.Mấy năm sau, em đột nhiên xuất hiện, một đứa con trai hai mươi tuổi,em mặc dù cách anh rất gần, nhưng em như cũ cái gì cũng không nói với anh. . . . . .”
Trần Mộc Ngôn bỗng chốc như hiểu ra gì đó, tim chua xót,cậu tự tay ôm lấy đối phương, “Mặc ca,anh đừng nói. . . . . . Người khác muốn đại ca như vậy còn không có,anh cưng chiều em em dĩ nhiên cao hứng rồi!”
Trần Chi Mặc cúi đầu, cái trán tựa vào trong ngực Trần Mộc Ngôn,khóe môi là nụ cười giảo hoạt .
Sáng ngày thứ hai, Trần Mộc Ngôn trong ga-ra gặp Tô Văn Hi.Đối phương giống như tối hôm qua không phát sinh chuyện gì,lúc nhìn thấy cậu còn nói một tiếng “Sớm”làm Trần Mộc Ngôn phải cảm thán công lực minh tinh ,làm cậu có chút phân không rõ mình đang trong phim hay đang hiện thực.
Tô Văn Hi lái xe đi trước,lúc Trần Mộc Ngôn đang chuẩn bị mở cửa xe ,Tô Trăn đi tới.
Hôm nay Tô Trăn mặc cái áo sơmi rộng rãi, quần jean màu nhạt,tóc hơi dài buộc sau ót,mang theo một gọng kính, tùy ý lại có vẻ tự nhiên.
“Hừm, “Tô Trăn đến hướng về phía Trần Mộc Ngôn vỗ tay ,”Chị ta ngày hôm qua thì không phải là đến nhà các ngươi đi náo loạn chứ?”
“A. . . . . . Phải”
Tô Trăn khẽ cười một tiếng,ngũ quan xinh xắn lộ ra vẻ phá lệ động lòng người, “Chị ta lần sau nếu là lại đến nhà cậu,cậu cứ gọi điện thoại cho tôi.”
“Ưm, được.” Trần Mộc Ngôn đẩy cửa xe ngồi vào ,mới vừa nổ máy,Tô Trăn đã tới đây, mở ra xe của cậu nghiêng người vào, “Vậy cậu biết số điện thoại của tôi à?”
“. . . . . . Không biết.”
“Cậu đã không biết còn không hỏi tôi,chờ chị tôi tới cửa bái phỏng mà ca ca cậu không ở nhà, ai tới cứu cậu?”
Thanh âm Tô Trăn rất êm tai, cùng thành thục từ tính của Trần Chi Mặc không giống, nhưng có thể rất dễ dàng tác động tâm tư người khác.
“Anh chờ một chút .”Trần Mộc Ngôn lấy di động ra,đưa cho đối phương,nhấn , sau đó điện thoại trong túi áo Tô Trăn vang lên.
“Tốt lắm, như vậy tôi cũng có được số cậu rồi.”Tô Trăn đem điện thoại Trần Mộc Ngôn ném trả lại cho cậu,sau đó rời đi.
“Chờ một chút –” Trần Mộc Ngôn chợt nhớ tới cái gì, ba chân bốn cẳng từ trong túi móc ra giấy bút,”Anh cho tôi chứ ký đi!”
Tô Trăn quay đầu lại: “Cậu cũng không phải là Fan của tôi.”
“Không có nghĩa là trong máy tính tôi không có bài hát của anh mà cũng không đại biểu tôi không bị ảnh hưởng từ bằng hữu.”
“Được rồi.” Tô Trăn cười một tiếng, cũng có phong độ khuynh thành ,”Tên?”
“Đinh San San, chữ Vương bên cạnh San.”
“Bạn gái của cậu?”
“Là bằng hữu, một chiến hữu.” Cậu và Đinh San San học kỳ này cũng chọn môn học khác đặc biệt phiền toái giáo sư .
Chẳng qua là hôm nay Trần Mộc Ngôn đem cái chữ ký này cho Đinh San San ,cô cũng không phải là quá cao hứng.
“Cậu có ngốc không,sao lại để Tô Trăn viết lên tên của tôi?”
“Tại sao không viết tên của cậu?”Trần Mộc Ngôn không giải thích được.
Nếu như không có viết tên của tôi,tôi có thể đấu giá trên mạng,nhất định có thể kiếm một khoảng lớn!”
“Tôi tưởng cậu rất mê Tô Trăn chứ!”
“Tôi mê hắn ,nhưng là chữ ký mà thôi,cũng không thấy mặt của hắn, cũng không được động,có ý nghĩa sao?”
Trần Mộc Ngôn sờ sờ đầu, nữ nhân quả nhiên là loài động vật khó hiểu
Sau khi tan lớp, Trần Mộc Ngôn liền gọi điện thoại cho Trần Chi Mặc,hai người ăn xong liền đi tập thể hình ở trung tâm .
Trần Mộc Ngôn mới vừa tắm gội mở cửa, đã nhìn thấy Trần Chi Mặc mặc chỉnh tề đứng ở bên ngoài .
“Mặc ca?”
Trần Chi Mặc đưa quần áo tới: “Mặc xong rồi trở ra.”
“Em không tới phòng thay đồ được không?”
“Anh không thích nam nhân khác dùng ánh mắt có mục đích khác nhìn đệ đệ.” Trần Chi Mặc khom người ,dùng giọng nói có chút đùa vui nói.
“A. . . . . .” Trần Mộc Ngôn nhíu mày một chút , nghĩ thầm hôm nay Sở Cận không đến, “Nơi này rất trơn,em đứng không vững .”
Trần Chi Mặc dứt khoát đẩy cửa đi vào, phòng trong trung tâm tập thể hình cũng không nhỏ hẹp, chẳng qua Trần Mộc Ngôn nửa thân trần mà Trần Chi Mặc lại ăn mặc cùng chỉnh tề, loại đối lập này có chút tức cười.
Trần Mộc Ngôn nhận lấy quần lót sạch sẽ ,có chút ngượng ngùng giật xuống khăn tắm vây ngang hông ,thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Trần Chi Mặc ,hoàn hảo đối phương chỉ là thẳng mắt nhìn cửa.
Mặc xong quần lót,là quần jean cùng áo sơ mi,Trần Chi Mặc ánh mắt vẫn dừng lại trên gạch men sứ ở vách tường mơ hồ phản xạ ra bóng dáng Trần Mộc Ngôn.
Hai người thần thanh khí sảng đến bãi đậu xe.
“Chúng ta buổi tối đi nơi nào ăn?” Trần Mộc Ngôn đưa cánh tay lên không trung, duỗi cái lưng mệt mỏi. Vạt áo sơ mi lộ ra đường cong phần eo của cậu,một khắc kia cậu đột nhiên cảm giác được có cái gì đó cực nóng lướt qua da thịt cậu,khi cậu quay đầu lại ,phía sau chỉ có Trần Chi Mặc mà thôi.
“Mặc ca?”
“Chúng ta đi phố Nam Xuyên ăn cơm rang .”Trần Chi Mặc khẽ mỉm cười, đi qua bên cạnh cậu.
“Mặc ca!Làm sao anh biết em thích ăn cơm rang ?”Trước kia Trần Mộc Ngôn không thích đi trên phố,mà bây giờ cậu cũng không nhớ mình đã nói cho Trần Chi Mặc.
——— —————— ——————–
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...