Nhập Cung Vi Tặc

Cuồn cuộn những hỗn độn.

Không biết đã như thế được bao lâu.

Hạ Vũ Thiên có cảm giác như mình đã trải qua thống khổ của mấy kiếp, không hề muốn mở mắt ra một chút nào.

Hạ Vũ Thiên nằm úp bất động, thấy xung quanh là cờ xí bay phất phới, ngựa rú lên từng đợt, y đứng giữa vòng vây; chỉ cần hai bên giao chiến thì nhất định Hạ Vũ Thiên sẽ thịt nát xương tan.

Cầu mong rằng mình đang nằm mơ, Hạ Vũ Thiên nhắm tịt hai mắt lại nhưng không thể được vì y phát hiện trong số những gương mặt này có một gương mặt vô cùng quen thuộc.

Hạ Vũ Thiên nhìn chằm chằm vào một người ở tiền phương, uy phong lẫm liệt cưỡi một con tuấn mã màu đen. Đột nhiên y lại có cảm giác đau lòng như bị giáo mác xuyên thủng.

Hạ Vũ Thiên chưa kịp ý thức được chuyện gì xảy ra thì người kia đã chạy ào tới ôm lấy y, hai người gần nhau trong gang tấc. Người nọ vô cùng đau khổ, miệng liên tục gào thét:“Duy nhi.”

“Thất gia……” ánh mắt Hạ Vũ Thiên trống rỗng, thì thào “Trình……”

Hai đạo quân tách ra hai bên nhường đường cho một cỗ xe ngựa lao tới, tiếng vó ngựa làm cho Hạ Vũ Thiên thức tỉnh. Y lắc lắc đầu, kia rõ ràng là Hoa Vô Tình, Hoa Vô Tình…… Hạ Vũ Thiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, khóe miệng hơi ẩm ướt, là nước mắt?

Hạ Vũ Thiên tự an ủi mình rằng tất cả chỉ là một giấc mơ nhưng … nhưng không phải, cúi đầu xuống, bên ngoài bộ y phục màu trắng bằng lụa được quấn một dải băng lớn. Nhìn qua khe hở có thể thấy được miệng vết thương chưa lành, chỗ đỏ, chỗ tím.

Y nhớ lại mình bị Sở Vấn Điệp nhốt trong phòng rồi sau đó căn phòng đổ ụp xuống, Hạ Vũ Thiên bị vùi trong đống đổ nát…nhưng tại sao khi tỉnh lại y đã ở đây?

Sở Vấn Điệp đâu? Hạ Vũ Thiên tìm kiếm xung quanh.

Trên xe ngựa phía xa vang lên tiếng nói sang sảng “Người này tâm thuật bất chính, chưa thiến thân đã giả làm thái giám vào hoàng cung mê hoặc thánh thượng làm bại hoại triều cương. Ta thân là trọng thần, không đành lòng nhìn cơ nghiệp muôn đời của hoàng thất lại bị hủy trong tay tên yêu nghiệt này.” Lời nói của quốc cữu rất hùng hồn, nghe qua thì đầy sức thuyết phục.

Hạ Vũ Thiên nghe xong, một lúc lâu sau ngẫm lại mới biết tên yêu nghiệt trong lời nói của lão tặc kia chính là mình. Ta nhổ vào? Không biết từ bao giờ mà mình lại có năng lực phi phàm đến thế? Lão tặc kia nói năng cứ như là lão đang thay trời hành đạo không bằng.


Thay trời hành đạo? Không, không, lão ta đang muốn giết mình?

“Ngươi nói bậy!” Hạ Vũ Thiên bạo phát, chống lưng đứng dậy, cố gắng hét lớn “Rõ ràng là ngươi có mưu đồ soán vị, khống chế triều chính, vậy mà còn chụp mũ lên đầu ta…”

Ánh mắt của ba quân tướng sĩ đổ dồn về phía quốc cữu.

Quốc cữu ngửa mặt lên trời cười to:“Ha ha ha ha.”

“Là ngươi, chính ngươi đã đưa ta vào cung, bắt ta phải quyến rũ hoàng thượng.” Hạ Vũ Thiên chỉ thẳng vào quốc cữu, tròng mắt của hắn long sòng sọc.

Sắc mặt quốc cữu trầm xuống “Chắc có lẽ các vị đều nghe được, hắn quyến rũ hoàng đế sau đó giá họa cho ta, quả nhiên không ngoài những gì ta dự đoán.”

Quốc cữu mỉm cười, cười tới nỗi toàn thân Hạ Vũ Thiên run lên “Ngươi không còn ngụy biện được nữa đâu, quỷ kế của các ngươi đã bị ta vạch trần, người chủ mưa phía sau chính là…”

Quốc cữu phất tay một cái, đám lính phía sau dẫn một người mặc áo trắng của phạm nhân, tóc tai bù xù đi ra, hai tay người này bị trói chặt ở phía sau.

Hạ Vũ Thiên trố mắt, người bị trói như kiểu phạm nhân đó chính là phụ thân của Sở Vấn Điệp . Y sợ hãi, lui về phía sau vài bước, hy vọng duy nhất đã tan biến.

“Tội thần Sở Tư lộng quyền, dựa vào sự tín nhiệm của triều đình mà nuôi mộng làm phản, tự tiện điều động binh lính vào kinh thành, giả trang làm hòa thượng của Pháp Đà Tự, mưu đồ đã rõ.”

Sở Tư quỳ xuống, hai mắt ướt lệ.

“Không, không phải như vậy.” Hạ Vũ Thiên kích động. Không ngờ lão tặc kia có thể nghĩ ra chiêu âm hiểm như vậy.

“Ta ta muốn gặp hoàng thượng, hoàng thượng ở đâu? Đừng mơ lấy thúng úp voi, hoàng thượng đã biết tất cả!” Hạ Vũ Thiên nói.

“Tất nhiên ta sẽ cho các ngươi tâm phục khẩu phục.” Quốc cữu nói. Hắn đi xuống xe ngựa, quay người lại phía sau, quỳ xuống. Những tướng lĩnh uy nghiêm đứng bên cạnh hắn cũng quỳ theo.


Người đang cưỡi một con bạch mã duy nhất trên chiến trường chính là Long Hạo. Mặt hắn không có biểu cảm gì, chỉ nhìn Hạ Vũ Thiên một cách vô thức.

Hạ Vũ Thiên vội vàng hô:“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, ngươi không sao chứ?”

Long Hạo không có phản ứng gì.

“Không đúng, nhất định là các ngươi, các ngươi bức bách hắn, các ngươi đã trói hắn lại ? Các ngươi cho hắn uống mê dược gì?”

Hạ Vũ Thiên kích động xông về phía Long Hạo.

“Bắt hắn lại.” Quốc cữu đứng lên, lạnh lùng nói. Hạ Vũ Thiên lập tức bị bắt giữ khi còn chưa biết mình phạm tội gì.

“Đó không phải là hoàng thượng, không phải……” Hạ Vũ Thiên trừng mắt nhìn quốc cữu, tròng mắt của y sắp rơi ra ngoài. Hạ Vũ Thiên tuy không có năng lực cao siêu gì nhưng y hoàn toàn có thể đoán được điều đó, nếu người cưỡi bạch mã kia thực sự là Long Hạo thì chắc chắn hắn sẽ không lạnh nhạt với mình.

“Hừ.” Quốc cữu quay lại ngồi trên xe ngựa, nhìn xuống trừ trên cao.

“Ngươi mê hoặc hoàng thượng xuất cung, dẫn người tới đây, cũng may là chúng ta tới kịp lúc, nếu không……” Quốc cữu ăn nói có lý lẽ, dẫn chứng cụ thể khiến người khác không thể không tin, từ một tên gian thần, bây giờ hắn đã trở thành một trung thần công trạng lừng lẫy.

“Thất đệ.” Quốc cữu kêu lên.

“Có.”

“Hiện giờ ngươi đã nhìn rõ bộ mặt của hắn chưa? Tình nhân của ngươi đang cố gắng phá hoại tình cảm huynh đệ chúng ta, kích động tâm lý phản nghịch của binh lính.” Quốc cữu nói.

“Dạ.”


Hạ Vũ Thiên nhìn về phía Hoa Vô Tình, mà Hoa Vô Tình lại cúi đầu. Trong lòng Hạ Vũ Thiên rất căng thẳng, cơ thể xụi lơ, hồn như lìa khỏi xác.

Cho tới khi Hoa Vô Tình chịu nhìn mình thì mặt Hạ Vũ Thiên đã chan đầy nước mắt. Vừa rồi, rõ ràng hắn không đối xử với mình như thế.

Quốc cữu tiếp lời “Ngươi là đệ đệ của ta, nhưng từng bị hắn mê hoặc nên đối kháng với triều đình. Niệm tình ngươi biết hối cải, vi huynh sẽ cho ngươi cơ hội lấy công chuộc tội.”

Hạ Vũ Thiên quỳ rạp xuống đất, y ôm đầu, vô cùng đau khổ, bàng hoàng.

Một ly rượu được bâng lên, Hoa Vô Tình xuống ngựa, tự tay mang ly rượu đó cho Hạ Vũ Thiên.

Hắn rất thong thả , bước từng bước tới trước mặt y rồi từ từ ngồi xuống nhìn thẳng vào ánh mắt của Hạ Vũ Thiên. Y cũng nhìn lên, toàn thân run run, môi mấp máy “Trình…… Trình……”

Khuôn mặt cứng đơ của Hoa Vô Tình từ nãy tới giờ đã bị chấn động, hắn lắc đầu, hai gò má run lên. Chu Trình Dật chính là tên thật của hắn. Trên đời này, chỉ có duy nhất một người gọi hắn là Trình…người đó, không ai khác, chính là… Tào Duy.

Quốc cữu sốt ruột “Ngươi còn chờ gì nữa? Thiên binh vạn mã đang đợi ngươi ở đây!”

Tay bưng ly rượu của Hoa Vô Tình run lên. Một vài giọt rượu rơi xuống, đất cát bên dưới phát ra mấy tiếng xèo xèo.

Đây là một ly độc rượu.

Hạ Vũ Thiên chậm rãi vươn tay, hai tay chạm vào ly rượu kia, gương mặt y phờ phạc, gió thổi làm tóc bay rối bời. Hạ Vũ Thiên nhẹ giọng “Đưa cho ta!” rồi y nhận lấy ly rượu, đứng lên.

Hạ Vũ Thiên bưng ly rượu, bước tới khu vực trung tâm.

Y nhìn xung quanh một vòng, miệng nhếch lên.

Hạ Vũ Thiên đang cười.

Cả chiến trường rộng lớn đều sợ hãi nụ cười của y, thậm chí ngay cả ngựa cũng bất động, không dám khua chân hay hí lên một tiếng nào.


Yên tĩnh, không khí đông lại .

Y phục Hạ Vũ Thiên bay bay trong gió, giọng nói đầy mãnh liệt “Ta tuy rằng không phải là một người tốt nhưng ít ra cũng tốt hơn lão tặc quốc cữu giả nhân giả nghĩa này. Ngươi tham ô cống phẩn, kết bè kết phái, coi mạng người như cỏ rác…”

Quốc cữu tức giận “Chu Trình Dật, ngươi còn đứng đó làm gì? Mau lấy tên bắn hắn.”

“Không cần .” Hạ Vũ Thiên khoát tay chặn lại. Y cười nhẹ nhàng:“Ngươi gấp cái gì? Hay là có tật giật mình? Ta chỉ muốn hỏi một câu cuối cùng. Quốc cữu. Ngươi làm tất cả những chuyện này đều vì Long Hạo, ngươi thực sự muốn phò trợ hắn làm một hoàng đế tốt?”

“Đương nhiên.” Quốc cữu nói.

Hạ Vũ Thiên nói: “Tốt lắm, một khi đã như vậy. Vậy tại sao ngươi còn sai ta lấy trộm ngọc tỷ thật?”

“Ngươi nói bậy, ngọc tỷ rõ ràng là do ngươi trộm mất, nó vẫn còn ở trong tay ngươi.”

Hạ Vũ Thiên mỉm cười:“Ở trong tay của ta, vậy ngươi muốn giết ta, như thế chính là muốn giết người diệt khẩu để ngọc tỷ giả cũng thành thật rồi!”

Quốc cữu cắn răng:“Ngươi là đồ yêu nghiệt, không phải tranh cãi nhiều với ngươi, ta phải lấy giang sơn xã tắc làm trọng.”

Hạ Vũ Thiên nhấc đầu, lớn tiếng nói:“Các vị nghe rồi đó!”

Mọi người nín thở nhìn chăm chăm Hạ Vũ Thiên.

“Nếu ta chết đi thì bí mật về cái ngọc tỷ kia sẽ vĩnh viễn vùi sâu xuống lòng đất.” Hạ Vũ Thiên nói “Ngọc tỷ thật được chôn ở dưới gốc cây lê lớn nhất trong phủ quốc cữu. Đó chính là bằng chứng tạo phản rõ ràng nhất của hắn.”

“Ngươi nói cái gì?” Quốc cữu quát.

Bốn phía bắt đầu ồn ào.

Hạ Vũ Thiên cười. Rồi ngửa cổ uống cạn ly rượu độc.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui