Nhập Cung Vi Tặc

Tại sao cuộc sống luôn có nhiều tình huống dở khóc, dở cười như vậy? Hạ Vũ Thiên chỉ là một người đàn ông bình thường, y còn muốn cưới vợ, sinh con, y đã trả được tiếc nuối sớm qua đời ở kiếp trước đâu. Thế nào mà mọi việc lại luôn không giống như người ta mong đợi.

Khó trách có người nói: Cuộc sống vốn là một đống tạp phế lù, làm người có lúc không nên chống lại số mệnh làm gì, cứ nhắm mắt lại mà hưởng thụ. Má ơi, cái này mà gọi là hưởng thụ ư? Nói ra lời này, phải chăng là có phần vô trách nhiệm với bản thân?

Vừa rồi nếu không có người trong triều tới tìm quốc cữu gấp, chỉ sợ Hạ Vũ Thiên y lại rơi vào miệng cọp một lần nữa. Lúc tên quốc cữu đi, còn không quên bỏ lại cho Hạ Vũ Thiên một câu “Chờ giải quyết mọi chuyện xong xuôi rồi, ta sẽ quay lại hảo hảo bồi thường cho ngươi ~” Ta nhổ vào, bồi thường? Đây là loại bồi thường gì?

Hạ Vũ Thiên buồn bực, đi dạo một vòng ở trong sân. Phát hiện hóa ra gian phòng mình ở hoàn toàn biệt lập với bên ngoài. Ngoại trừ đằng trước có cửa thông với phủ quốc cữu thì đằng sau chỉ có một cái cổng đã bị khóa. Có thể nói tình cảnh của y giống như kim ốc tàng kiều a ~

Không có nơi đi, không có việc để làm, Hạ Vũ Thiên đành nằm dài trong ghế nệm nhỏ ngoài sân, ngửa mặt nhìn trời, ngắm mây. Dương quang chói lòa khiến mắt y chảy nước ròng ròng. Thế mà Hạ Vũ Thiên vẫn cố tình căng mắt ra thật to như đang trêu chọc ông trời. Không được bao lâu, y thua, bờ mi phải nhanh chóng khép lại, nước mắt tuôn ra không ngớt.

“Tô thiếu gia.” Tử Tâm cầm khăn tay nhẹ nhàng lau. Đau lòng nói: “Ngươi không vui sao?“

“Không có nha.” Đôi mắt Hạ Vũ Thiên trắng dã, y ngửi thấy mùi thơm thơm nơi bàn tay Tử Tâm, thật dễ chịu.

Vì muốn hít thật sâu, Hạ Vũ Thiên ngồi sát vào người Tử Tâm, dán mặt vào lớp y phục bên ngoài.

Mặt Tử Tâm đỏ lên, cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve, vỗ về Hạ Vũ Thiên như an ủi một đứa nhỏ.

“Tử Tâm, ngươi ở đây đã bao lâu rồi?” Hạ Vũ Thiên nhẹ nhàng hỏi.

“Tô thiếu gia, ngươi đã quên sao? Năm ngươi mười ba tuổi ta vào phủ hầu hạ ngươi, tới giờ đã được tám năm rồi.”

“Ừ.” Hạ Vũ Thiên nhìn người gần bên, trong lòng cảm thấy ấm cúng. Y nửa mơ nửa tỉnh, đôi mắt mơ màng “Ngươi thích thiếu gia ta sao?”


Tử Tâm thoáng bối rối.

“Thích, Tử Tâm đương nhiên thích thiếu gia.” Nàng đỏ mặt nói.

Hạ Vũ Thiên tỏ vẻ hoài nghi nhìn nàng.

Tử Tâm liền cúi đầu, si ngốc nói “Không, kỳ thật Tử Tâm……”

“Ha ha.” Hạ Vũ Thiên nở nụ cười. Xem ra cô nương này vô cùng tôn sùng Tô thiếu gia a, nàng lương thiện, đơn thuần, không biết nhân gian đầy hung hiểm.

Y cầm bàn tay mềm nhũn, nhỏ bé đặt lên môi mình. Bàn tay run nhè nhẹ, tựa hồ không biết nên làm thế nào cho phải.

Không biết đã bao lâu rồi Hạ Vũ Thiên mới có cảm giác thanh thản, tươi mát như lúc này. Hóa ra vẫn còn tồn tại một tấm lòng trinh bạch, không hề có một tì vết như Tử Tâm.

Tay không rời, Hạ Vũ Thiên thấy cơ thể mình nóng hừng hực, y hé miệng nhưng không thốt nổi nên lời. Tử Tâm cúi đầu.

“Tô thiếu gia, ngươi muốn nói cái gì?”

“Không, không có gì.” Hạ Vũ Thiên đỏ mặt. Nửa ngày mới lắp bắp, khó khăn nói: “Ngươi có chìa khóa của cửa sau không?” Nói ra lời này, y cảm thấy thật khó xử, Hạ Vũ Thiên biết mình đang lợi dụng người ta nhưng y không thể ở lại nơi này được nữa. Lợi dụng và bị lợi dụng cũng coi như đều là bất đắc dĩ.

“Tô thiếu gia, chỉ có một cái chìa khóa thôi, nó ở trong tay của lão gia.” Tử Tâm thầm nghĩ.“Thiếu gia muốn đi ra ngoài sao? Nhưng ……”


“Ngươi không có? Thôi, bỏ đi.” Hạ Vũ Thiên ấp úng.

Mấy canh giờ sau đó, Hạ Vũ Thiên thử hỏi về vài chuyện trước kia của Tô Thanh Sơn, Tử Tâm tưởng y hoài niệm quá khứ, bèn nói lại cặn kẽ từng chi tiết một.

Hóa ra tên Tô Thanh Sơn kia mồ côi cha mẹ từ nhỏ, năm mười một tuổi thì được quốc cữu nhận về phủ. Nói là thu nhận cho sang, chứ thực ra chính là làm luyến đồng. Nhưng mà tên quốc cữu kia đối xử với y rất tốt, chả khác gì thiếu gia nhà quyền quý, Tô Thanh Sơn cũng quấn quýt lấy hắn không rời. Nhưng chả hiểu sao, một vài năm sau đó, Tô Thanh Sơn phải nhập cung, nguyên nhân sâu xa chắc cũng không nằm ngoài cái vòng tranh giành, đấu đá chốn cung vàng điện ngọc.

Đột nhiên Tử Tâm lấy một miếng ngọc bội ở trong người đặt vào tay Hạ Vũ Thiên.

“Đây, đây là cái gì?” Hạ Vũ Thiên không hiểu, không nhẽ là tín vật đính ước?

“Trước khi nhập cung, thiếu gia đã đưa cho Tử Tâm vật này, nhờ Tử Tâm giữ hộ. Nay thiếu gia đã trở về, vật này xin hoàn lại cho cố chủ.”

“À.” Nhìn kỹ, đây đúng là ngọc quý. Mặt trên là hoa văn điêu khắc phức tạp lung linh, Hạ Vũ Thiên không hiểu nó tượng trưng cho điều gì. Ngọc bội này chắc chắn là vật cực kỳ quan trọng đối với Tô Thanh Sơn, có lẽ hắn biết đi vào cung, sống chết khó đoán nên mới nhờ người khác giữ hộ.

Tán gẫu có mấy câu, trời đã chạng vạng.

Buổi tối, Hạ Vũ Thiên làm bộ cầm quyển sách đọc đọc cho mau buồn ngủ. Nhưng loại chữ phồn thể này, y chỉ biết có mấy chữ. Chữ “đấu” thêm cái sọt bên cạnh đọc là gì nhỉ? Ai, Tô Thanh Sơn, xem ra ta kém ngươi rất xa a ~

Quăng sách, định bò lên giường ngủ thì thấy Tử Tâm chạy vào.

“Tô thiếu gia, ngươi mau đi với ta.” Nói xong liền nắm tay Hạ Vũ Thiên kéo đi.


“Đi đâu a?” Hạ Vũ Thiên theo sau, hỏi.

“Thư phòng của lão gia, vừa rồi vì có người của triều đình tới, lão gia rất tức giận.”

“Tức giận thì sao?” Hạ Vũ Thiên giảm cước bộ. Ta đây không phải là bình cứu hỏa, vội vã cái gì a?

“Lão gia ai nói cũng không nghe, vừa rồi phu nhân tới còn bị mắng cho một hồi. Ngài ấy vốn nghe lời thiếu gia, thiếu gia mau tới khuyên nhủ.” Dứt lời, nàng đẩy mạnh Hạ Vũ Thiên vào một căn phòng rộng lớn.

Hạ Vũ Thiên muốn đi ra nhưng cửa đã khép lại. Cứ ngỡ sẽ nghe thấy tiếng quát oang oang, mà ngờ đâu lại nghe thấy giọng nói thật dịu dàng “Ngươi tới rồi.”

Hạ Vũ Thiên bạo gan một phen, chầm chậm bước qua “Chuyện đó không đáng để lão gia tức giận như vậy a?”

“Tất cả đều do tên tiểu hoàng đế kia.” Quốc cữu hừ mạnh một tiếng.

“A? Hắn a, hắn vô tâm vô phế, có lớn mà không có khôn, ngài đừng so đo với hắn làm gì cho mệt mỏi.” Hạ Vũ Thiên cười nói.

“Thế hả?” Quốc cữu dùng ánh mắt khó hiểu liếc Hạ Vũ Thiên. Lúc này y mới thấy mình thật sai lầm, làm sao mà tiểu hoàng đế vô tâm vô phế, phải nó hắn là lang tâm cẩu phế mới đúng.

“Hừ, hôm nay hoàng đế tìm hỏi chuyện của Sở Vấn Điệp, người của ta an bài đã nói hắn tự tử trong ngục. Ai ngờ tiểu hoàng đế có thế thôi mà cũng nổi điên còn nói sống phải thấy người, chết thì thấy xác.”

“Hả?”

“A, lão gia ngài đừng tức giận. Hoàng thượng chỉ muốn trị tội một mình ta thôi.” Hạ Vũ Thiên nghĩ tới tối đó, Long Hạo như một con cá chết bị y trói lại, thật là buồn cười a, cho bõ ghét, tiểu hoàng đế!

“Ai.” Quốc cữu xoa xoa thái dương .“Hắn hạ thánh chỉ, ngày mai nhất định phải gặp người hoặc là thấy thi thể.”

“Hừ, hắn muốn nhìn thấy thi thể, cứ để cho hắn nhìn.” Ta, ta sẽ chết cho hắn xem.


“Ta làm sao nỡ…” Quốc cữu áp sát Hạ Vũ Thiên.

Chờ tới lúc y phát hiện ra thì thấy hai chân mình đã không còn trên mặt đất, quốc cữu bế bổng Hạ Vũ Thiên đi lại phía giường nghỉ. Ánh mắt hắn lóe ra vẻ mong đợi, mũi thở dồn dập, miệng mấp máy.

Hạ Vũ Thiên đương nhiên biết hắn muốn làm gì .

“Đừng, đừng……” Hạ Vũ Thiên hoảng sợ cực lực giãy dụa. Nhưng người nọ đã khống chế y trên giường, một tay cởi hết y phục trên người, tay kia tháo rèm che xuống.

Lão tử ta trong sạch… Làm sao có thể để cho mấy tên sắc lang động dục lần lượt khinh khi được?

Hơi thở nóng như lửa lần lượt lướt qua mặt, cổ, ngực Hạ Vũ Thiên, người trước mặt đã bị thú tính khống chế hoàn toàn.

Ngay khi Hạ Vũ Thiên cảm thấy vô vọng thì cửa bị đẩy ra “Oành”.

Một gia nô bước vào, đầu cúi gần như xuống đất, lắp ba lắp bắp “Thất, thất lão gia hắn……”

“Ngươi đi xuống trước đi.” Nam nhân vừa rồi còn đầy tình thú, nháy mắt đã trấn định, khôi phục bộ dạng nghiêm túc, chỉnh trang lại y phục bước xuống giường.

Hạ Vũ Thiên thừa cơ hội, chạy nhanh trốn sau kệ sách.

“Sao ngươi lại tới đây?” giọng nói không mấy thiện cảm của quốc cữu.

“Ta không thể đến đây?” Một thanh âm hồi đáp. Giọng nói này đã trở nên quá quen thuộc, Hạ Vũ Thiên cố gắng nhòm nhòm ra bên ngoài.

A, sao lại là hắn?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui