Đới Hạnh San hôm nay được Khâu Kính Hựu cho phép, cùng ngồi chung trong ô tô với hắn, để đi tới trại giam thăm ba mẹ cô.
Trong suốt quãng đường đi, Đới Hạnh San hết sức nôn nóng, muốn mau chóng gặp được vợ chồng Đới Mộ Hàn.
Đi theo bên cạnh Khâu Kính Hựu vào trong trại giam, từ đầu đến cuối cô không mở miệng nói bất cứ một lời nào.
Kể cả là khi nghe thấy hắn gọi thẳng họ tên của ba mình, hay là khi Khâu Kính Hựu nói chỉ cho Đới Hạnh San gặp ba mẹ cô đúng một tiếng đồng hồ, cũng vậy.
Bây giờ, Khâu Kính Hựu đã là người đàn ông có quyền, có thế ở cái đất Đại Lục này.
Còn ba của Đới Hạnh San chỉ là một tù nhân, phải lãnh mức án phạt chung thân.
Hắn muốn gọi ba cô như thế nào, ai dám có ý kiến chứ?
Ngay từ đầu, Đới Hạnh San cũng không có ý định mượn uy quyền của Khâu Kính Hựu, để được gặp ba mẹ cô lâu hơn, so với thời gian quy định thăm gặp tù nhân của trại giam.
Đối với cô, bây giờ được nhìn thấy ba mẹ mình, dù chỉ là một giây thôi, cũng đã đáng mừng lắm rồi!
Còn hơn là hắn không cho Đới Hạnh San đi gặp người thân.
Quản giáo tuy rằng trong lòng vẫn còn thắc mắc, chuyện cô thế nào lại đi chung với Khâu Kính Hựu.
Xong, cũng không dám nhiều lời.
Mà theo ý của Khâu Kính Hựu, sai người đi dẫn vợ chồng Đới Mộ Hàn đến phòng thăm gặp.
Sau đó, lại quay ra khom người nói với Khâu Kính Hựu.
- Trong thời gian chờ đợi cô Đới đây gặp mặt người nhà.
Không biết tôi có vinh hạnh mời được Khâu Thiếu gia đến phòng làm việc của tôi, ngồi uống một chén trà không ạ?
Hắn có vẻ chẳng thèm nể mặt viên Quản giáo này chút nào, lại thẳng thừng từ chối.
- Tôi muốn cùng cô ấy đi gặp vợ chồng Đới Mộ Hàn.
Nhận được câu trả lời này của Khâu Kính Hựu, vẻ mặt của người đàn ông kia thoáng chốc cứng đờ lại.
Xong, rất nhanh đã có thể nở một nụ cười tươi, rồi gật gật đầu.
- À...!dạ...!vậy để tôi dẫn đường cho Khâu Thiếu.
Quản giáo đưa Khâu Kính Hựu cùng Đới Hạnh San đến phòng thăm gặp, ngồi đợi trước.
Nhưng Khâu Kính Hựu lại không chịu ngồi yên một chỗ, mà đút một tay trong túi quần Tây, đứng ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài qua ô cửa sổ.
Không lâu sau, Đới Mộ Hàn cùng Chuyên Tú Uyển đã được đưa tới.
Vừa nhìn thấy ba mẹ của mình, Đới Hạnh San đã lập tức kinh hãi mà đứng dậy khỏi ghế, khi phát hiện cả hai người họ mặt mày đều bầm tím, không rõ lý do.
Mà khi bọn họ được dẫn vào trong phòng, Khâu Kính Hựu cũng cùng lúc quay ra nhìn chằm chằm vào vợ chồng Đới Mộ Hàn.
Còn cặp vợ chồng già kia, khi nhìn thấy người đàn ông đã khiến bọn họ rơi vào cảnh tù tội, cũng là đứa bé năm nào bị vợ chồng Đới Mộ Hàn cho người đánh suýt nữa mất mạng, thì có chút sợ hãi.
Vội vàng cúi đầu xuống.
May mắn, Đới Hạnh San được phép nói chuyện trực tiếp với ba mẹ của mình, mà không cần thông qua điện thoại bàn.
Đợi cả nhà họ Đới, ba người đều ngồi xuống ghế, Khâu Kính Hựu mới quay sang nói với Quản giáo.
- Các anh ra ngoài canh chừng được rồi, không cần ở đây đâu.
Cái tên Quản giáo này có vẻ rất nghe lời Khâu Kính Hựu.
Thấy hắn đã có lời như thế, anh ta cũng cúi đầu, rồi vội vàng dẫn người ra ngoài chờ.
Đới Hạnh San nhìn ba mẹ của mình khắp người đầy thương tích, thì không tránh khỏi đau lòng.
Mặc dù, hai người họ là kẻ sát nhân, nhưng dẫu sao họ cũng là những người đã có công ơn sinh thành, nuôi dưỡng cô.
Đới Hạnh San làm sao mà ghét bỏ họ được.
- Chẳng phải nội quy của trại giam, là nghiêm cấm đánh đập tù nhân hay sao? Tại sao ba mẹ lại bị đánh ra nông nỗi này? Lúc mới vào tù, ba mẹ đâu có bị thương như thế này đâu.
Chuyên Tú Uyển thấy con gái quan tâm mình, thì không tránh khỏi xúc động, mà sụt xịt muốn khóc.
- Con không biết được đâu.
Mẹ ở trong tù, ngày nào cũng bị những tù nhân khác đánh đập.
Mặc dù Quản giáo cũng can thiệp nhiều lần, nhưng rồi đâu lại vào đấy.
Đới Mộ Hàn lúc này cũng vội vàng lên tiếng tiếp lời vợ của mình.
- Ba cũng phải chịu cảnh tương tự.
Không có một tù nhân nào chịu tạo dựng mối quan hệ tốt với ba.
Ba với mẹ con ở trong tù khổ lắm con à!
Ba của Đới Hạnh San hơi ngẩng đầu, vô tình lại va phải ánh mắt lành lạnh của Khâu Kính Hựu, vẫn còn đang nhìn bọn họ chằm chằm, thì lập tức sợ hãi mà lần nữa vội vàng cúi đầu xuống.
Bị tù nhân khác đánh đập?
Không ai chịu kết bạn?
Quản giáo cũng không thể đàn áp?
Mà lại là cả ba và mẹ của cô đều gặp tình trạng giống y như nhau.
Đới Hạnh San vốn rất thông minh, rất nhanh đã phát giác ra điểm bất thường, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Khâu Kính Hựu.
Chuyện này...!lẽ nào là do hắn đứng sau giật dây?
Bắt gặp ánh mắt đem theo sự nghi ngờ của Đới Hạnh San dành cho mình, Khâu Kính Hựu lại nhếch môi cười khẩy một cái.
- Nhìn tôi như thế để làm gì? Thế có muốn nói chuyện với ba mẹ cô nữa không? Không thì đi về.
Nhìn bộ dạng thê thảm của vợ chồng Đới Mộ Hàn ngày hôm nay, hắn dường như vẫn chưa thấy thỏa mãn.
Khâu Kính Hựu muốn bọn họ phải thảm hại hơn như thế này gấp trăm ngàn lần, thì mới đủ để đền tội đối với chuyện hai con người này đã hại chết mẹ ruột của hắn.
- Mới bị đánh một chút đã không chịu đựng nổi, phải kể khổ với con gái như thế sao?
- Lúc trước, các người ỷ mạnh hiếp yếu, cho người đánh đập mẹ tôi đến chết.
Có khi nào các người nghĩ đến bản thân sẽ có ngày hôm nay không?
Vợ chồng Đới Mộ Hàn đương nhiên biết rõ, chuyện Đới Hạnh San đang sống ở nhà của Khâu Kính Hựu.
Bởi vì, trước khi bọn họ được đưa đến trại giam sau khi kết án.
Hắn đã rỉ tai ba mẹ của Đới Hạnh San, và nói rằng sẽ biến con gái cưng của bọn họ thành đồ chơi trong tay hắn.
Kể từ khi Khâu Kính Hựu quay lại trả thù vợ chồng Đới Mộ Hàn, và cho đến tận giờ phút này, bọn họ vẫn rất sợ hắn.
Nên mới không dám hỏi Đới Hạnh San bây giờ sống có tốt không.
Ba mẹ của Đới Hạnh San rất muốn xin lỗi cô.
Chỉ vì sai lầm trong quá khứ của bọn họ, mà để đứa con gái duy nhất phải chịu khổ.
Nhưng cũng chỉ vì có Khâu Kính Hựu ở đây, nên đến cuối cùng có nhiều chuyện, bọn họ cũng vẫn không thể nói ra ngoài miệng.
Đới Hạnh San bị lời nhắc nhở của hắn làm cho giật mình, không dám nhìn hắn nữa.
Rồi khi nghe Khâu Kính Hựu chất vấn ba mẹ của mình, cô cũng không dám lên tiếng phản bác.
Mà vợ chồng Đới Mộ Hàn cũng chỉ dám cúi đầu, im lặng ngồi nghe hắn chỉ trích.
Sau khi chuyện xấu của Đới Mộ Hàn cùng Chuyên Tú Uyển, bị Khâu Kính Hựu phơi bày ra ánh sáng.
Bọn họ đã từng quỳ gối xin lỗi hắn, nhưng cũng không nhận được sự tha thứ của Khâu Kính Hựu.
Hắn vẫn một mực muốn kiện cáo đến cùng.
Cho nên, bây giờ bọn họ cũng chẳng dám cầu xin sự tha thứ từ Khâu Kính Hựu nữa.
Mà bây giờ, cho dù là Đới Hạnh San hay ba mẹ của cô.
Nếu dám lên tiếng phản bác lời nói của hắn, thì bọn họ đều khó lòng mà sống yên với Khâu Kính Hựu.
Vậy nên, nếu không muốn phải sống khổ sở, thì cách duy nhất là bọn họ nên giữ im lặng, để cho hắn chì chiết cho thỏa thích thì thôi.
Khâu Kính Hựu vốn cũng không phải là người thích nhiều lời.
Ngày mới gặp lại vợ chồng Đới Mộ Hàn, hắn đã mắng chửi bọn họ đến chán rồi.
Lại thêm chuyện ngày nào cũng đay nghiến Đới Hạnh San.
Bây giờ, thấy bọn họ nhất mực cúi đầu, không dám ho he, hó hé một lời nào.
Khâu Kính Hựu cũng không muốn để người ở trong trại giam này, nhìn vào lại đánh giá hắn lắm mồm, lắm miệng.
Nên cũng không nói gì nữa.
Nhưng hắn lại ở trong phòng hút thuốc, chứ không chịu đi ra ngoài, không để cho Đới Hạnh San cùng ba mẹ của cô có không gian riêng tư, dù chỉ là một giây.
Cũng bởi vậy mà mặc dù được thăm gặp ba mẹ một tiếng đồng hồ, nhưng trước sự hiện diện của Khâu Kính Hựu, gia đình ba người nhà cô cũng chẳng nói được gì nhiều.
Khi còn ở biệt thự của hắn, Đới Hạnh San rất nóng lòng muốn được gặp ba mẹ của mình, để xem họ có thích nghi được với cuộc sống ở trong tù hay không.
Nhưng đến khi đã gặp được ba mẹ của mình, nhìn thấy họ mặt mày bầm tím, cô lại còn càng cảm thấy lo lắng hơn khi chưa đến thăm vợ chồng Đới Mộ Hàn.
Nhất là Đới Hạnh San còn càng cảm thấy có lỗi, khi chứng kiến người khác sỉ nhục ba mẹ của mình.
Nhưng bản thân chẳng những không làm được gì, mà còn phải ngày ngày hầu hạ người đàn ông đã tống ba mẹ của cô vào tù, chà đạp lên tôn nghiêm của cô.
Lúc sắp sửa rời khỏi trại giam, Đới Hạnh San đã nhịn không được mà ứa nước mắt.
Cũng không biết lần này trở về, đến khi nào Khâu Kính Hựu mới lại cao hứng, mà cho phép cô được đến thăm gặp ba mẹ của cô đây.
...
Trên đường đến bệnh viện thăm Đới Hoà Văn, ngồi trong xe hơi bên cạnh Khâu Kính Hựu, Đới Hạnh San liên tục lén lút nhìn hắn.
Dường như cô đang có điều muốn nói, nhưng lại không biết có nên mở miệng hay không.
Khâu Kính Hựu nhìn qua tiểu tiết này của Đới Hạnh San, có chút khó chịu.
Về sau, nhịn không được mà lạnh lùng lên tiếng.
- Có chuyện gì?
Cô khẽ cắn môi do dự, cuối cùng vẫn cảm thấy có chuyện này không hỏi không được.
Hít một hơi thật sâu, Đới Hạnh San chủ động đối mặt với Khâu Kính Hựu mà hỏi.
- Thiếu gia...!chuyện...!chuyện ba mẹ em bị đánh, rồi bị tù nhân khác xa lánh...!là do anh sai người làm, phải không?
Hắn không nhìn cô, mà nhìn về đoạn đường phía trước, thông qua tấm kính ở đầu xe.
Cũng không giấu diếm, mà thẳng thừng đáp.
- Phải! Thì sao?
Đúng như Đới Hạnh San đã nghĩ.
Nếu không có người nhúng tay trong chuyện này, thì không thể có chuyện trùng hợp, là ba mẹ cô cùng bị tù nhân khác đánh, rồi bị xa lánh như thế được.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, chính tai nghe được.
Thì Đới Hạnh San thật sự không dám nghĩ đến.
Rằng sau khi khiến cho nhà họ Đới lụi bại.
Làm cho ba mẹ cô phải lãnh mức án tù chung thân, có được thân xác và cả trái tim của cô.
Khâu Kính Hựu vẫn còn chưa cảm thấy hài lòng, mà còn tiếp tục cho người hành hạ, đánh đập ba mẹ cô ngay cả khi họ ở trong tù.
Đới Hạnh San thật sự sợ hãi con người này lắm rồi!
Bịch!
Cô từ tư thế ngồi trên ghế trong xe, vội vàng tháo đai an toàn, rồi quỳ xuống thảm lót sàn trong xe dưới chân Khâu Kính Hựu, hai tay ôm lấy đầu gối của hắn, khóc lóc cầu xin.
- Hức...!Thiếu gia...!em cầu xin anh! Xin Thiếu gia hãy tha cho ba mẹ em! Đừng sai người hành hạ họ nữa.
Nghĩ đến điều gì đó, Đới Hạnh San lại khẩn trương nói.
- Sau này...!em hứa sẽ ngoan...!sẽ nghe lời Thiếu gia.
Tuyệt đối không làm Thiếu gia mất hứng nữa.
- Thiếu gia tha cho ba mẹ em, có được không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...