Khắp căn phòng trở nên yên ắng với câu hỏi của Lang Điềm: “Anh...đáng...sao?”
Hoàn Phong rơi vào trạng thái trầm mặc, bốn người còn lại cũng thấy bất an, Minh Thiệu bất chợt đứng dậy: “Điềm, chuyện này cần phải giải thích.”
Lang Điềm nhìn vào tin nhắn Trác Hy gửi tới, không để ý mà quay đi, bước tới cửa thì dừng lại tặng cho Hoàn Phong thêm một câu: “Xảy ra thì cũng xảy ra rồi, giải thích thì có ích gì, chi bằng suy nghĩ nên làm gì để bù đắp.”
Dứt lời Lang Điềm mở cửa bước ra ngoài.
Trước cửa phòng vệ sinh, bồn rửa tay được đặt ở bên ngoài, Lang Điềm từ xa bước tới thì thấy một người nam nhân cao lớn đứng chặn hai thân hình quen thuộc.
“Này, anh với sư phụ tôi còn liên hệ gì nữa chứ? Không phải lúc này anh nên đi tìm người vợ sắp cưới của anh sao?” Trác Hy vẻ mặt tức giận, liền miệng quát vào mặt người kia.
Người kia không để ý tới lời nói của Trác Hy, hai mắt vẫn chăm chăm nhìn về phía An Tư đang gục mặt xuống đất.
“An Tư, em nói rõ cho anh, chuyện gì xảy ra hôm qua? Hôm qua anh không vào game, sao giờ lại chia tay?”
“Lý Hiếu Quang, anh làm gì sau lưng sư phụ tôi giờ chẳng lẽ anh bắt chúng tôi phải trả lời sao?”
Dứt lời Trác Hy nắm chặt tay An Tư kéo đi, An Tư vẫn giữ nguyên một trạng thái im lặng không lên tiếng.
Kéo đi được một chút thì Trác Hy bỗng cảm thấy bị một lực kéo lại, An Tư ở phía sau cô, tay trái bị nắm chặt kéo giật về sau.
An Tư bị năm chặt tay có chút đau mà nhíu mày.
Lang Điềm bước lại rất gần nhưng một người khác từ phía sau cậu lại nhanh hơn bước thẳng tới đó hất thẳng tay Hiếu Quang sang một bên.
“Anh là ai?” Hiếu Quang nhìn người trước mặt, hai mày có chút níu lại.
“Tôi? Anh không cần quan tâm.” Hoàn Phong tặng cho Hiếu Quang một cái xem thường, xoay sang xem tay An Tư thế nào, tay cậu bị nắm chặt, in lên một dấu nắm đỏ.
Bất giác, An Tư nắm chặt tay anh, 10 ngón đan lại.
“Người yêu tôi.”
Không gian bỗng im bặt, bốn người Minh Thiệu từ sau đi ra nghe thấy thì có chút cả kinh.
An Tư tiến sát gần vào Hoàn Phong, thầm nói: “Giúp em một chút.”
Hoàn Phong cúi người bằng với An Tư, miệng cười nói: “Bảo bối, mau về nhà thôi.”
Lang Điềm gương mặt biểu lộ vẻ khó chịu cực điểm, nhưng hiểu ý An Tư đang muốn làm gì nên kiềm chế bản thân lại mà không làm gì.
Hoàn Phong kéo An Tư quay lưng bỏ đi, trước khi đi còn tặng cho Hiếu Quang một câu: “Cám ơn anh đã chăm sóc cho em ấy, giờ để tôi.”
Toàn bộ đều đi mất, hành lang chỉ còn lại Lang Điềm và Hiếu Quang: “Tôi muốn nhắn anh một câu thay An Tư: ‘An Tư, cậu ta rất tuyệt tình.’”.
Quay về phòng ăn của mình, An Tư ngồi xuống, gương mặt có chút buồn bã, Lang Điềm cũng nhanh chóng quay về, nhìn gương mặt của An Tư thì không khỏi lo lắng, gọi cho Lâm Quân, anh biết chuyện thì liền lớn tiếng trong điện thoại, nói lập tức tới ngay.
An Tư về chỗ mình thì nhận ra, cua tôm ốc đều được lột sạch để trên dĩa của cậu, bên cạnh là Hoàn Phong thì thấy rất nhiều vỏ ốc, tôm và cua,...
“Anh...”
“Ăn đi.”
An Tư chầm chậm với tay lấy đôi đũa, đặt đồ ăn vào miệng, cảm giác không còn ngon như ban đầu.
10 phút sau, cửa phòng được mở ra, bên ngoài là một người mặc vest rất sang trọng.
“Ca.” An Tư nhìn về phía Lâm Quân lên tiếng.
“Anh đưa em về.” Lâm Quân nhìn em trai mình, ánh mắt đầy lo lắng.
“Ừm.”
An Tư đứng dậy, đi được vài bước thì ngã thẳng về phía trước, cả phòng đều cả kinh, may mắn cậu được Hoàn Phong kéo lấy kịp thời.
Hoàn Phong thấy An Tư ngã thì giật mình nhưng nhanh chóng kéo cậu về, An Tư nằm gọn trong lòng Hoàn Phong.
“Em ấy ngất rồi.”
“Về.” Lâm Quân gương mặt khó chịu lên tiếng.
“Em đi nữa.” Lang Điềm vừa đứng dậy thì bị Lâm Quân cản: “Ở đây cần hai em giải quyết, để Hoàn Phong đi là được.”
Lâm Quân mở cửa ra ngoài, Hoàn Phong nhẹ nhàng ôm lấy An Tư rồi chuyển sang cõng cậu lên.
Ba người ra ngoài, Lang Điềm ở lại thuật lại những chuyện cần thiết.
“Sau khi cậu ấy không chơi game nữa thì lên đại học gặp Hiếu Quang khi anh ta đang tuyển thành viên cho chiến đội của Vân Lăng. Sau đó thì anh ta liên tục theo đuổi An Tư, được một năm thì An Tư đồng ý, hai bữa trước, mẹ anh ta gọi cho An Tư, giọng điệu chửi bới cậu ấy không ngừng, nói cậu ta dụ dỗ, còn nói anh ta đã chuẩn bị đính hôn, hôm qua cậu ta vừa nói chia tay với Hiếu Quang trên mạng.”
Trác Hy có chút hoảng: “Lúc nãy anh ta nói anh ta không lên game. Chẳng lẽ là cô ta.”
“Đúng, An Tư biết không phải Hiếu Quang nên mới dám thẳng thắn chia tay như thế, giờ em mới biết, cậu ta sợ phải đối diện với tình cảm của mình thế nào?”
“Kiêu Hoàn Phong, tôi cảnh cáo anh, tốt nhất là đối xử tử tế với An Tư, không thì Lâm gia không tha cho anh đâu.” Lang Điềm nhìn về phía điện thoại Minh Thiệu đặt trên bàn lớn tiếng.
“Thêm một chuyện, rất ít người biết họ thật của An Tư, lúc trước đều bị Lâm gia giấu đi, giờ thì nhiều người biết rồi, có lẽ Lý gia của Hiếu Quang cũng không biết.”
*
Ở trên xe, Lâm Quân lái xe, Đại Bạch ngồi ở ghế lại phụ, Hoàn Phong để An Tư dựa vào người mình, cậu ở trên xe nghe tiếng sủa của Đại Bạch mới dụi mắt thức dậy.
“Em tỉnh rồi?” Lâm Quân nhìn lên gương phía trước thấy An Tư thức dậy thì thở phào.
“Em ngất...nữa sao?”
“Không sao rồi.” Hoàn Phong một tay vẫn nắm nhẹ vai của An Tư kéo vào người mình, thấy cậu thức dậy mới buông ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...