Nhân xà

"Nguyên Nguyên, anh vào đây."
 
Cho dù là lều của Lục Nguyên thì Tiêu Trì vẫn xuất phát từ lễ phép thông báo một tiếng, một hồi lâu sau mới mơ hồ nghe thấy tiếng của Lục Nguyên, anh có chút chần chờ xốc mành, khom lưng đi vào.
 
"Tiêu Cẩn? Sao em vẫn còn ở đây?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tầm nhìn trong lều không phải quá sáng, Tiêu Trì nhìn Tiêu Cẩn đang cầm ống nghe ngồi trên mép giường, nhíu nhíu mày, xuất phát từ bản năng của quân nhân thì tầm mắt của anh quét tới lui trên Lục Nguyên đang đắp chăn mỏng.
 
"Là anh à, không phải em đang lo lắng cho Nguyên Nguyên sao, thân thể em ấy vốn yếu đuối, lần này lại rơi xuống biển thì phải kiểm tra quan sát một chút chứ."
 
"Phải không? Làm phiền em rồi."
 
Lục Nguyên nằm ở trên giường, hốc mắt còn sưng đỏ không bình thường, nụ cười của Tiêu Cẩn lúc này giả không thể nào giả hơn ở trong mắt cô, may mắn… Tiêu Trì tới rồi.
 
"Anh Trì."
 
Tiêu Trì đang đặt hoa quả lên bàn, xoay người lại cười cười với Lục Nguyên: "Sao vậy Nguyên Nguyên?"
 
"Không… Không sao hết."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lục Nguyên miễn cưỡng nhấp nhấp miệng, Tiêu Trì đi đến bên cạnh giường của cô, Tiêu Cẩn dựa gần đó lúc này cũng thu lại nụ cười lúc nãy, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cô vừa sắc bén mà độc ác, giống như đang uy hiếp cô.
 
"Anh, đội chữa bệnh chỗ em còn có chút chuyện, em đi xử lý đây, nếu Nguyên Nguyên có gì không thoải mái thì nhớ nói cho em biết."
 
Tiêu Trì ném một quả lựu vào trong tay Tiêu Cẩn, vỗ vỗ vai anh ta, hơi hơi mỉm cười mà nói: "Được, em đi nhanh đi, anh đã xin nghỉ ngơi, sẽ ở bên đây chăm sóc Nguyên Nguyên."
 
Tiễn Tiêu Cẩn khỏi lều trại, hai anh em xoay người cùng lúc, ý cười nồng đượm vừa treo trên mặt cả hai đều biến đi mất, một người đi về phía trước còn một người về phía sau, bước chân ai nặng nề.
 
Lục Nguyên phát hiện, Tiêu Trì luôn có tính tình tốt lại giống như tức giận, thong thả đưa quả nho vào trong miệng, muốn nói lại thôi: "Anh Trì làm sao vậy?"
 
Từ khi anh tiễn Tiêu Cẩn về thì vẫn luôn ngồi ở đầu giường, không nói một lời mà nhìn dưới đất, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
 
"Hả? Anh không sao cả, chỉ đột nhiên nhớ tới có chút chuyện còn chưa dặn dò xong nên muốn trở về xem."
 
Tránh đi ánh mắt trong veo của Lục Nguyên, Tiêu Trì đột nhiên đứng dậy rời đi nhanh, Lục Nguyên ở phía sau còn gọi Tiêu Trì mà anh rời đi hề không quay đầu. Trong nháy mắt rèm cửa kia rơi xuống phấp phới thì quả nhỏ trong tay Lục Nguyên liền rơi xuống đất.
 
Anh ấy đã biết…
 
Suy nghĩ này khiến Lục Nguyên cực kỳ lo lắng, cho dù Tiêu Cẩn cũng chưa làm gì cô thì cô vẫn cảm thấy Tiêu Trì chắc chắn đã biết.
 
Hôm nay chắc chắn là ngày cô xui xẻo nhất, gặp sinh vật mới đáng sợ, bị khiếm nhã lại còn bị túm xuống biển sâu, tìm được đường sống trong chỗ chết lại xém chút đã bị Tiêu Cẩn biến thái kia cưỡng gian, khiến cô đau lòng nhất chính là… Tiêu Trì rõ ràng đã biết nhưng lại lựa chọn im lặng…

 
Hai ngày liên tiếp trôi qua, Tiêu Trì cũng chưa từng trở lại, trong lúc đó Tiêu Cẩn mang thuốc tới vài lần đều ngại Trâu Tuyền và Lục Tư Nam ở đấy nên cũng không có hành vi quá phận nào, cũng khiến Lục Nguyên đề phòng anh ta mọi nơi thở ra hơi thảo ra nhẹ nhàng.
 
Hòn đảo ban đêm có chút oi bức, Lục Nguyên đá văng tấm chăn mỏng trên người, cô lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được, đã 12 giờ khuya, ban ngày ngủ quá mức nên đêm tới hoàn toàn không thấy buồn ngủ chút nào.
 
Nhắm mắt lại, âm thành truyền đến tai đều là tiếng ếch kêu và tiếng hót của loài chim không biết tên, ồn đến mức cô không thể nào ngủ được, đứng dậy phỉ thêm một chiếc áo khoác rồi cô chậm rãi ra khỏi lều.
 
Ở xa xăm thì cô thấy mờ mờ phòng nghiên cứu của ba còn sáng đèn, cô dừng chân một lát rồi đi đến hướng đó, trong lúc đến còn gặp được vài đội tuần tra, mấy vị đội trưởng đều nhắc nhở cô phải chú ý an toàn.
 
"Tôi đã biết, cảm ơn."
 
Từ nơi đóng quân đến khu nghiên cứu tạm thời cũng không xa lắm, hai bên đều có thể nhìn thấy nhau, chỉ là ở giữa có một khu rừng cây nhỏ, rừng cây thủy sam (*) rậm rạp chắc khoảng không quá 10m, chỉ cần đi qua đó là có thể tới khu nghiên cứu phía trên rồi.
 
(*) Thủy sam: là một loài thông lớn
 
Lục Nguyên rọi đèn pin đi chậm rãi, mặt đất không bằng phẳng mà cô lại sợ có rắn nên cực kỳ cẩn thận.
 
"Vèo."
 
"Là ai!"

 
Lục Nguyên chấn kinh hướng phía sau nhìn lại, lại phát hiện trống không một vật, đen như mực bầu trời đêm hạ, cô cầm đèn pin đem khắp nơi chiếu chiếu, tựa hồ chỉ là cách đó không xa một bụi cỏ bị gió thổi khẽ nhúc nhích.
 
"Hừ, xem ra mình nghe lầm rồi."
 
Cô cũng không chú ý phía sau… trong nháy mắt khi cô xoay người thì trên chiếc cây sau lưng chậm rãi xuất hiện một bóng đen, đánh úp tới chỗ cô…
 
Lúc Lục Tư Nam ra khỏi phòng nghiên cứu đã hơn hai giờ sáng, nghiên cứu nhiều ngày không ngừng nghỉ khiến ông mệt đến không chịu nổi. Lúc ôm tư liệu cầm đèn pin trở về nơi đóng quân thì vô tình phát hiện một chiếc đèn pin rớt tắt đen trong bụi cỏ ven đường.
 
"Ai ném ở chỗ này thế?"
 
Nhặt đèn pin lên phát hiện đây là đèn được phát nơi đóng quân, nhưng cũng không nghĩ nhiều mà đi về lều trại.
 
Trong bóng đêm, mượn ánh trăng loang lổ, Lục Nguyên thấy rõ người bắt mình nhưng đáng tiếc hắn dùng tay bưng kín miệng cô, hoàn toàn không cho cô cơ hội cầu cứu mà mau chóng chạy vào trong rừng sâu.
 
Hắn vô cùng cẩn thận nhưng lại không chút hoảng hốt, trên khuôn mặt hoàn mỹ tràn ngập ý cười, hưng phấn như phát ra từ tận đáy lòng, mà ngọn nguồn của nó lại đến từ Lục Nguyên trong lồng ngực hắn.
 
"Ưm… Ưm ưm!"
 
Cứu mạng! Cứu mạng! Lục Nguyên không biết hắn muốn làm cái gì? Hắn muốn mang cô đến đâu? Cô chỉ biết… ánh mắt người rắn nhìn cô lại không khác gì ánh mắt biến thái nóng rực của Tiêu Cẩn, không nghi ngờ mà khiến cô sởn tóc gáy.
 
Mười phút sau, giống như đã tới nơi cần đến, hắn xốc một mảnh dây mây rối sang một bên lộ ra một cái hang động. Sau đó ôm cô trượt vào một chỗ trong hang, vừa tiến vào bên trong thì Lục Nguyên không nhìn thấy cái gì cả, chỉ có một màu đen nhánh. Nhưng người rắn có vẻ vẫn nhìn thấy rất rõ ràng, hắn mang cô chạy sang một hướng mà không gặp trở ngại nào.
 
Bỗng nhiên, trước mắt của Lục Nguyên xuất hiện ánh sáng, từng đốm sáng nhỏ như bắt nguồn từ một viên đá nào đó trên vách, càng đi vào sâu bên trong lại càng sáng. Hắn tự ý mang cô đến một hồ nước như tiên cảnh rồi đặt Lục Nguyên xuống lớp cỏ dại mềm mại được trải trên mặt đất.
 

Lục Nguyên ngạc nhiên nhìn tất cả ở trước mắt, thậm chí còn quên kêu cứu. Cô ngây ngốc nhìn hang núi lớn như sân bóng đá, được phủ kín bởi những viên đá có thể phát sáng, chiếu tới mỗi một chỗ đen tối. Mà ở chỗ không xa cô là một hồ nước rộng gần 10m, nước xanh lam và trong trẻo, tĩnh mịch có thể thấy đáy, còn mọc những bông hoa Tịnh Đế Liên (*).
 
(*) Tịnh Đế Liên: là loài hoa sen mà có 2 đóa hoa nở trên cùng một cuống
 
Thật giống như tiên cảnh…
 
"Bùm!" Một tiếng lớn, Lục Nguyên bị nước hồ bắn tóe lên mặt, nhìn theo âm thanh thì thấy là người rắn kia nhảy vào, đuôi rắn thô to, dài dài đen như mực bơi trong nước, cực kỳ linh hoạt.
 
"A!"
 
Ngày đó Lục Nguyên vẫn chưa thấy chiếc đuôi đáng sợ này, so sánh với nửa người trên của người rắn thì nằm người dưới eo còn chưa tiến hóa thật là đáng sợ.
 
Cô hét chói tai dẫn đến ánh mắt của người rắn, hắn nhìn cô đang hoảng sợ tột độ mà vẫy đuôi bơi lại đây, trên khuôn mặt tinh xảo như vị thần lại mang theo ý cười mà vươn tay đến chỗ cô. 
 
"Angus…"
 
Lục Nguyên bị hành động của hắn dọa lùi về sau, chiếc lưng nhỏ yếu chạm lên tảng đá, hơi hơi phát ra run. Đề phòng nhìn người rắn, đôi đồng tử màu lam dần dần trở nên ảm đạm.
 
"… Nguyên?"
 
Hắn… đang kêu tên cô sao? Lục Nguyên không thể tin được.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui