Vì để càng hiểu biết về người rắn, đêm đó nhóm nghiên cứu khoa học giải phẫu mở đầu của người rắn kia ra, ngạc nhiên phát hiện giống loài mới này ngoại trừ có sức tấn công lớn, chúng nó có thể còn có chỉ số thông minh rất cao.
Suy đoán này làm cho nhân viên công tác vui mừng khôn xiết, động vật có chỉ số thông minh cao và gia cầm có chỉ số thông minh thấp là hai khái niệm khác nhau, nếu có thể lấy được thứ gì giá trị lợi dụng từ trên người chúng thì sẽ cống hiến cho toàn nhân loại.
Có điều, bọn chúng có chỉ số thông minh cao nên bị ngày hỗn loạn hôm đó hù dọa, liên tiếp mấy ngày sau đó thì cũng không thấy bóng dáng của người rắn trên đảo nhỏ nữa, việc này làm cho tiến trình nghiên cứu lâm vào hoàn cảnh khó khăn…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Nguyên đã hạ sốt hoàn toàn sau khi được đoàn y tế chữa trị một ngày trước, sau khi tốt lên thì cô cũng có thể đi lại tùy ý, đáng tiếc Tiêu Trì còn bận việc tìm kiếm tung tích của người rắn nên cũng không có thời gian gặp cô, do đó Lục Nguyên cũng chỉ có thể đến phòng nghiên cứu của ba.
Phòng nghiên cứu tạm thời được các giáo sư dựng lên khá quy mô, lúc Lục Nguyên đến thì Lục Tư Nam cũng không có ở bên trong. Phòng làm việc tạm thời này không lớn nhưng lại cực kỳ sạch sẽ, liếc mắt một cái thì cũng chỉ toàn thấy chai lọ và các loại thiết bị, Lục Nguyên tùy ý quan sát xung quanh.
Bỗng nhiên phát hiện, trên bàn sách có một quyển ghi chép, cô tò mò lật xem, thì ra là ghi chép về chỉ tiêu và giới thiệu vắn tắt về người rắn suốt những ngày qua của ba mình.
Những con chữ nguệch ngoạc chỉ rõ ràng người rắn giống như đúc người thường vậy, chỉ có duy nhất đầu lưỡi như chưa tiến hóa, vẫn mang theo đặc trưng của lưỡi rắn, mà nửa người dưới của chúng lại thô to một cách dị thường, giống như mãng xà bình thường, có đường kính gần hơn 60cm… Bỗng dưng, Lục Nguyên đỏ mặt.
Vậy mà cô lại thấy thông tin liên quan đến bộ phận sinh dục của người rắn được ba mình ghi lại, lần này họ bắt được người rắn đực cho nên khi giải phẫu nửa người dưới của nó thì phát hiện chúng nó giống như rắn bình thường, đều có hai bộ phận sinh dục, hơn nữa lại tiến hóa tương tự như con người vậy. Quan trọng hơn là, bây giờ dường như là thời kỳ động dục của chúng.
Ném quyển ghi chép, Lục Nguyên thật sự không thể không biết ngại mà tiếp tục xem hình minh họa trừu tượng ở mặt sau.
Khi rời khỏi đất liền đã là cuối thu, mà khi lên hòn đảo nhỏ này lại đúng là mùa xuân, cảnh xuân ấm áp và gió biển mát lạnh, không khỏi khiến Lục Nguyên đi dạo bằng chân trần có ảo giác như đang nghỉ phép ở Hawaii.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nước biển xanh thẳm, cát biển mịn màng, còn cây dừa đầy quả, không thể không nói đảo nhỏ kỳ lạ chưa được khám phá này có phong cảnh không tệ.
"Lục tiểu thư, khu này đã được kiểm tra rồi, rất an toàn, cô cứ chơi ở đây đi, tôi có việc phải đi một lát, cô đừng có di chuyển đến khu vực khác nhé!"
Lục Nguyên quay đầu lại, nhìn người lính đang vẫy tay với mình, đó là người Tiêu Trì phái tới bảo vệ cô, vóc dáng khá thấp khoảng 1m68, khuôn mặt lúc nào cũng mang ý cười thành thật hiền lành, hình như gọi là Triệu Tinh Lai.
"Được, tôi đã biết!"
Lúc người kia đi còn hơi không yên tâm, dặn dò Lục Nguyên vài câu rồi vội vã bỏ chạy, để lại một mình cô cười xinh đẹp nhìn lên rừng cây rạp rạp phía trên.
Nước biển màu xanh biếc tĩnh lặng chưa qua mu bàn chân, sóng biển gợn lên bọt nước nhỏ, đẩy tới không ít vỏ sò có hình thù kỳ lạ, một tay Lục Nguyên nhấc váy dài trắng của mình, rồi bắt đầu chơi vui vẻ ở vùng nước.
Những vỏ sò có màu sắc xinh đẹp này làm thành chuông gió treo trong lều thì phong cảnh hẳn đẹp lắm.
Nước biển lạnh lẽo nhẹ nhàng đánh vào đầu gối cô, Lục Nguyên càng chạy càng sâu, mãi đến khi cát biển dưới chân ngày càng ít, cô mới chợt nhớ người lính vừa rồi đã dặn cô không được xuống biển.
"Xem ra phải quay về rồi."
Cô dùng làn váy lớn của mình đựng không ít vỏ sò, đỡ thắt lưng đang đau nhức nhìn mặt biển tĩnh lặng, khi chuẩn bị xoay người đi thì đột nhiên sửng sốt, chớp chớp mắt nhìn về mặt nước biển cách mình khoảng hơn 10m.
"Đó là cái gì vậy? Cá mập à?"
Giống như có thứ gì bơi lại chỗ mình, tốc độ cũng không mau nhưng cô chỉ có thể thấy loáng thoáng một bóng dáng màu đen. Cũng không biết vì sao mà khi nhìn thứ đen kịt kia thì trái tim của cô lại có cảm giác thắt chặt.
Có trực giác không tốt lắm nên cô lập tức chạy về hướng bờ biển.
Nhưng chỉ vừa bước được nửa bước thì đột nhiên bị một thứ lạnh như băng cuốn lấy! Lục Nguyên sợ hãi cực độ còn chưa kịp kêu to thì cô đã phát hiện thứ không biết tên đó đang cuốn lấy chân của cô sau đó lại dùng lực kéo mạnh một cái.
"Bùm!"
Dáng người nhỏ xinh chưa kịp chuẩn bị đã rơi xuống biển, nước biển mặn chát không ngừng xâm nhập vào hơi thở của cô, Lục Nguyên đang bị sặc đương nhiên không thể phát ra tiếng, đáng sợ chính là thứ đang cuốn lấy cổ chân cô mà nhanh chóng kéo cô vào khu vực sâu!
"A… Cứu… Mạng!"
Đôi tay không ngừng quờ quạng tung chụp muốn bắt lấy một cọng rơm cứu mạng, chao đảo trong nước biển thì cô không thể nào giữ trọng tâm được, nước biển đã tràn vào phổi khiến cô dần dần mất ý thức.
Đột nhiên, cô cảm thấy sức mạnh đáng sợ kia ngừng lại, thứ trói cổ tay cổ chân của mình cũng dần buông lỏng, đáng tiếc cô còn chưa kịp vui vẻ thì giây tiếp theo, Lục Nguyên liền có cảm giác eo mình bị cuốn lấy.
Đó là cảm xúc cô không thể nào hình dung được, cho dù cách một lớp áo sơ mi vải lanh thì cô cũng có thể thấy được thứ quấn ở trên eo mình lạnh như băng, giống như phần đuôi của thứ gì đó, từ mịn màng đến thô ráp, sức lực lớn đến nỗi khiến cô gần như hít thở không thông.
Lục Nguyên bị nhấc ra khỏi mặt nước, hoảng sợ hộc mấy ngụm nước biển, đầucô nặng trĩu chỉ cảm thấy ong ong không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì, không có một chút khả năng chống cự. Ở mặt biển sâu kia, chỉ lộ ra một cái đầu tham lam hô hấp không khí hòa lẫn với mùi tanh của biển.
Rất nhanh, cô phát hiện vật đặt lên eo mình bắt đầu cử động, bởi vì sợ hãi quá độ mà Lục Nguyên nhắm hai mắt lại theo phản xạ, không dám nhìn tiếp.
Thân thể mềm mại chìm trong nước biển bị chuyển đến nơi khác, giữa hai chân trống rỗng lại bị một vật lạ xâm nhập, chúng nhẹ nhàng tách đôi chân mềm nhũn đang run rẩy của cô ra, bởi vì lực đẩy Archimedes(*) tác động lên váy dài nên nửa người dưới của cô đã trần trụi.
(*) Lực đẩy Archimedes (Ác-si-mét): lực tác động lên một vật khi bị nhúng chìm trong chất lỏng gọi là lực đẩy Archimedes, trong đây nghĩa là đẩy lên khỏi mặt nước
Cô bị thứ đang trói eo mình cưỡng ép đặt vào giữa hai chân. Trong khoảng thời gian ngắn, Lục Nguyên còn không dám đoán đó là thứ gì, chỉ có thể cảm nhận được lớp vảy trơn tuột đang ép sát cặp mông mềm mại thì lạnh như băng, cực kỳ giống sống lưng của một loài cá… Không! Không đúng, cảm giác này… càng giống với chiếc đuôi lớn của người rắn cô thấy ngày hôm đó hơn!
Suy nghĩ này giống như tia sét làm nổ tung đầu cô, khiến cô hoàn toàn hết sức chống cự.
"Rầm!"
Có thứ gì xông ra từ trong nước, cảm giác áp bức hắn tạo ra ngay trước mặt khiến Lục Nguyên không thể không nhẹ nhàng mở mắt, trong một giây nhìn thấy ánh sáng thì cô đã ngu ngơ rồi.
— Ba ơi, bề ngoài của chúng rất đáng sợ sao?
—… Không đáng sợ.
Sự tiến hóa của chúng có thể nói là hoàn mỹ, trong chốc lát Lục Nguyên cũng không tìm thấy từ ngữ nào có thể hình dung, thậm chí những từ ngữ hoa lệ nhất cũng không đủ miêu tả bề ngoài của người này, giống như vị thần Hy Lạp cổ vậy, ngũ quan vừa thâm thúy vừa tinh xảo…
"Anh…"
Lục Nguyên có chút sợ hãi mấp máy cánh môi bị dọa đến trắng bệch.
Đôi mắt của hắn rất xinh đẹp, con ngươi hé ra một màu trong veo của bầu trời, còn đẹp hơn hàng trăm triệu viên sapphire xanh mà Lục Nguyên từng thấy, giống như chất chứa ma lực bẩm sinh khiến cô có cảm giác áp bức khó thở.
Hắn kéo thân thể đang trượt xuống của cô lại gần lồng ngực mình, khi Lục Nguyên lấy lại tinh thần liền lập tức giãy giụa, đôi tay yếu ớt để lên lồng ngực không một sợi lông, to lớn nhưng lại lạnh như băng thì mới phát hiện khung xương của hắn to hơn con trai bình thường rất nhiều, khiến cô có cảm giác áp bức không thể xuyên thủng được.
"… Là người rắn sao?" Giọng nói vốn mềm mại yếu ớt của cô đã bị dọa đến không nói nên lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...