[Nhan Vương] Loanh Quanh
Tác giả đồng nhân: LW123
Tóm tắt:
Đồng nhân của phiên ngoại《Châm Phong Đối Quyết》
Cp: Nhan Tư Trác (A) x Vương Tấn (O)
Editor: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
Link gốc: https://archiveofourown.org/works/23618920
Note: Chương H thì phải đăng giờ thiêng ;)
_____________________________
Chương 54:
Cả đám chơi đến đêm khuya mới giải tán, có vài người còn hứng thú tràn trề nên vây quanh lửa trại định làm tăng hai, Nhan Tư Trác thừa dịp Vương Tấn tán chuyện với Cố Thanh Bùi mà ra ngoài một chuyến, lúc trở lại thì Vương Tấn đã đi ngủ rồi.
Vương Tấn nằm trong lều vải lăn qua lộn lại không ngủ được, mỗi lần gần thiếp đi thì lại giật mình bừng tỉnh làm anh hơi bực bội, cứ mở to mắt trừng miếng dán bị xé còn dính lại một chút trên khoá kéo của túi ngủ.
Không biết tầm mấy giờ thì lửa trại bên ngoài cũng tắt, Vương Tấn ngủ không sâu, lúc anh còn đang nửa tỉnh nửa mơ thì cảm thấy hình như lều vải trên đầu rung rinh, một bóng đen cao to chui thẳng vào, Vương Tấn sợ tới mức giật bắn lên vọt dậy, chưa kịp la lên đã bị che miệng lại.
“Suỵt, là em.” Vóc người của Nhan Tư Trác quá cao, chỉ đành phải cong lưng nửa quỳ chống lên bên cạnh Vương Tấn, mông vẫn còn thò ra bên ngoài lều, đôi mắt vô cùng trong sáng trong bóng tối, “Em biết ngay anh chưa ngủ mà.”
Vương Tấn bị gió lạnh thổi vào rùng mình một cái, anh vừa mặc áo khoác vừa tức giận dùng ống tay áo đánh hắn, “Nửa đêm nửa hôm không ngủ chạy qua giả ma giả quỷ, em muốn chết đấy à.”
Nhan Tư Trác cười giúp anh kéo áo lên, “Thì anh cũng có ngủ được đâu, đi, theo em ra ngoài, em cho anh xem cái này.”
Vương Tấn vốn là đang lười, nhưng nhìn bộ dạng kích động của Nhan Tư Trác, anh thực sự không muốn làm hắn buồn, thế là đành phải mơ màng rời lều lúc nửa đêm.
Nhan Tư Trác kéo Vương Tấn vòng qua lều vải cao cao thấp thấp mà như ăn trộm, đi thẳng ra khỏi khu trại vào rừng cây.
Trong rừng bóng cây um tùm, gió thổi qua làm chúng như sống dậy không ngừng vang tiếng xào xạc, Vương Tấn nghe mà nổi hết cả da gà.
Chạy được tầm mười phút thì đường phía trước dần trở nên rộng rãi thông thoáng hơn, Vương Tấn ngẩng đầu nhìn lên, là một con đường nhựa vòng quanh núi, không rộng, chỉ đủ để hai chiếc xe chạy song song, chỗ bọn họ chạy đến đúng ngay ranh giới giữa rừng cây và đường nhựa.
Điều làm người ta kinh ngạc chính là chiếc mô tô steampunk đậu dưới ánh đèn đường màu vàng ấm, phối hợp giữa màu sắc của kim loại và nét đẹp phục cổ, làm cho người ta có cảm giác như một đầu thú dữ có tốc lực muốn vượt qua cả cực hạn, giống y hệt chiếc mà Vương Tấn thấy ở Singapore.(1)
Trước mặt không có thôn sau lưng không thấy xóm thế thì lòi đâu ra món đồ chơi này, Vương Tấn nhìn chiếc mô tô, rồi lại nhìn Nhan Tư Trác, nhất thời nghẹn họng nhìn hắn trân trối, “Em lấy xe từ đâu ra vậy?”
Chân dài của Nhan Tư Trác vươn một phát cưỡi lên xe, hắn ném nón bảo hiểm cho Vương Tấn rồi cười một cái cà lơ phất phơ, “Lên đi, em chở anh đi hóng gió!”
Vương Tấn chỉ do dự hai giây, sau đó quyết định hoàn toàn buông thả bản thân một lần.
Chưa bao giờ chơi môn thể thao nào kích thích đến thế nên Vương Tấn có hơi căng thẳng, cánh tay ôm eo Nhan Tư Trác lại ôm chặt hơn một chút.
Nhan Tư Trác cảm nhận được tâm trạng của Vương Tấn, hắn đắp một tay lên tay anh, “Đừng sợ, anh có thể hoàn toàn tin tưởng vào trình lái xe của em.”
Vương Tấn hừ một tiếng, “Cái này có gì đâu mà sợ chứ.”
Nhan Tư Trác cười một tiếng không trả lời, chuẩn bị nổ máy xe.
Tiếng nổ cực lớn oanh tạc bên tai, Vương Tấn cảm thấy như bị ai đứng sau lưng đẩy một cái thật mạnh, mới hoa mắt một cái, người lẫn xe đều lao vút đi, trong chớp mắt đó anh thậm chí còn có cảm giác như bị mất trọng lực.
Gió núi gào thét lướt qua tóc mai, cây cối hai bên đường nhanh chóng lùi về sau, dần nối thành một màn đêm đen nhánh hoà với đèn đường màu vàng ấm, chúng trải đầy ánh sáng lấp lánh trong đáy mắt Vương Tấn.
Vương Tấn cảm thấy adrenaline tăng vọt, anh ý thức rất rõ rằng vách núi chỉ cách có vài mét mà thôi, tốc độ nhanh vậy thì lỡ mà Nhan Tư Trác không ôm cua được là bọn họ sẽ rơi xuống tan xương nát thịt.
Dưới sự thúc giục của loại ý nghĩ này, trái tim Vương Tấn cuồng loạn ầm vang, ban đầu là đập nhanh vì căng thẳng, ấy vậy mà hiện giờ lại dần biến thành phấn khởi và kích thích, thậm chí suy nghĩ cũng bắt đầu kéo dài không biên giới.
Anh nghĩ, nếu có gì bất trắc thì cứ vậy cùng Nhan Tư Trác chết ở đây cũng chẳng có gì là không tốt cả— Vương Tấn đột nhiên hiểu được tại sao có người thích những môn thể thao mạo hiểm, thật là má nó sảng khoái vô cùng.
Anh ghé vào bên tai Nhan Tư Trác la to, “Trước kia em có từng chở ai chưa?”
Lần đầu Nhan Tư Trác nghe không rõ, chờ Vương Tấn gào to lặp lại một lần, hắn mới gào lại trả lời, “Không có!”
“Vậy mà em dám chở anh đi con đường nguy hiểm thế hả?”
“Đi đường quen có gì đâu mà vui! Em từng đi qua khúc đường còn nguy hiểm hơn thế này cơ!”
Vương Tấn cười ha ha, “Ngốc thế, uổng công em sống được tới lớn như vầy!”
Tai nạn xảy ra ngay trong 0,01 giây này, nụ cười trên mặt Vương Tấn còn chưa kịp thu hồi, Nhan Tư Trác đột nhiên hất đuôi xe lên, Vương Tấn ôm chặt lấy Nhan Tư Trác theo bản năng, chỉ nghe lốp xe phát ra tiếng két chói tai, đuôi xe đánh ngang nửa vòng đâm thẳng vào hàng rào phát ra tiếng kim loại va chạm thật lớn.
Có vài hòn đá lăn xuống vách núi, xe mô tô khó khăn lắm mới dừng ngay mép núi, chỉ thiếu chút nữa thôi là rơi xuống vực.
Nhan Tư Trác kéo mũ bảo hiểm xuống, khẩn trương sờ hết toàn thân Vương Tấn, thấy anh không bị làm sao mới thở phào nhẹ nhõm, hắn nhịn không được văng tục, “Đậu má nó… Cua gắt mà chẳng cắm nổi cái biển báo, đường chó má gì vậy chứ.”
Vương Tấn như thể còn chưa tỉnh hồn, mắt nhìn thẳng vào Nhan Tư Trác không nói nổi câu nào, vẫn cứ thở gấp hồng hộc hồng hộc.
Nhan Tư Trác tưởng là anh sợ ngây người luôn rồi, hắn phất tay trước mặt anh, kêu tên anh vài lần, định ôm anh xuống khỏi mô tô.
Ai ngờ đang ôm thì Vương Tấn nhào qua hôn như điên rồi vậy.
Ban đầu Nhan Tư Trác còn cứng đờ một lát, rất nhanh đã bắt đầu đáp trả nhiệt tình.
Lần trước lúc ở bệnh viện hắn còn đang bị thương, quyền chủ đạo ở trong tay Vương Tấn, Nhan Tư Trác còn chưa kịp dư vị thì đã kết thúc rồi.
Lúc này Nhan Tư Trác như sói đói ngửi thấy mùi máu tanh, hắn đặt Vương Tấn lên mô tô, đầu lưỡi quấn lấy nhau, nước bọt quyện vào nhau, chỉ thiếu điều muốn nuốt luôn cả Vương Tấn vào bụng, hôn vô cùng kịch liệt.
Xung quanh là núi rừng hoang vắng, mười dặm quanh đây chẳng có bóng người, pheromone của Vương Tấn tiết ra không hề kiêng dè chút nào, Nhan Tư Trác vừa ngửi được mùi thơm ngọt ngon miệng kia là cứng ngay lập tức.
Hắn nhịn không được chống phía dưới đã chào cờ vào giữa hai đùi Vương Tấn, bàn tay to lại chỉ kiềm chế mà xoa nắn mông anh cách một lớp quần áo.
Vương Tấn khẽ mắng câu gì đó rồi đưa tay kéo lưng quần Nhan Tư Trác, thứ nóng bỏng kia không kịp chờ đợi mà đột nhiên nảy ra chào gió đêm, Nhan Tư Trác bị lạnh giật cả mình, cơ thể còn đang nóng bỏng nhưng đầu óc lại tỉnh táo không ít.
Hắn thở hồng hộc ghé vào bên người Vương Tấn, nhẫn nhịn đến mức trán toát đầy mồ hôi, đầu lưỡi thắt lại phun ra một câu ngu hết thuốc chữa, “Anh có chắc là… Anh, anh không bị đụng trúng đầu không?”
Tuy Vương Tấn biết rõ ý hắn là gì, nhưng lúc này anh vẫn bị Nhan Tư Trác làm cho cười trong giận dữ, thế là anh tát bốp một phát vào đầu hắn rồi mắng, “Lúc trước có thấy em sợ chơi xe rung bao giờ đâu nhỉ… Đổi xe rồi nên khỏi cần đúng không? Một là giờ cởi quần ra, hai là mau cút đi.”
Trong chớp mắt lướt qua giữa sự sống và cái chết kia, Vương Tấn bỗng nhiên nghĩ thông rồi, nếu anh cảm thấy cùng chết chung với người trước mặt này cũng đáng, thì còn có gì mà không làm được nữa cơ chứ?
Điên một lần thì phải điên cho hết.
Một người ngồi trên mô tơ cũng còn dư chỗ, nhưng so với giường thì lại quá hẹp, Vương Tấn nằm ngửa lên trên, hơn nửa người không có chỗ dựa, cảm giác thấp thỏm này càng làm anh cảm thấy kích thích hơn, quần lót treo trên bắp đùi sớm đã ướt đẫm.
Không chờ Vương Tấn đạp bên ống quần còn lại xuống, Nhan Tư Trác đã đè lên, hắn nắm cằm Vương Tấn vừa hôn vừa đào móc bên trong huyệt, nước dịch dính nhớp chảy đầy tay hắn, “Vương Tấn… Em nhớ anh lắm… Dượng ơi…” Nói rồi, hắn đặt tính khí ở cửa huyệt, chờ không nổi nữa định cắm vào.
“Không được, còn chưa đủ ướt…” Vương Tấn lâu rồi không dùng đến phía sau, khó tránh khỏi có hơi khẩn trương, nhất là khi lần trước cũng không phải trải nghiệm vui sướng gì, “Bao giờ thì em mới sửa được cái tật cứ lên giường là gọi dượng?”
Nhan Tư Trác liếm sạch giọt mồ hôi trên mí mắt Vương Tấn, lại liếm xuống tìm môi anh rồi vừa liếm vừa cắn hai cánh môi, hỏi mập mờ, “Anh không thích sao?” Sau đó hắn ngẩng đầu, nhe răng cười một cái với Vương Tấn, “Dượng à, không phải bình thường em vừa gọi anh thế là anh sẽ chảy nước liên tục sao.”
Vương Tấn dẫm một chân lên đuôi xe, tự mình vươn tay dùng hai ngón tay đâm vào vài lần, cảm thấy gần được rồi thì dùng bên trong đùi chạm chạm vào eo Nhan Tư Trác, anh thở gấp nói, “Bớt nói nhảm, mau tới đây.”
Nhan Tư Trác đè lên bắp đùi Vương Tấn, chống quy đầu lên cửa vào nhỏ hẹp mà cọ xát, ánh mắt sáng rực dính lên đó như thể đang tìm góc độ thích hợp.
Vương Tấn nhịn không được đang định thúc giục, Nhan Tư Trác bóp eo anh kéo xuống một cái, đẩy hông cắm thẳng vào trong huyệt thịt.
“Đm…” Tiếng rên đau đè ở cuối lưỡi, thứ kia của Nhan Tư Trác quá lớn, Vương Tấn cảm giác như thể lục phủ ngũ tạng của mình cũng bị đâm đến lệch chỗ luôn rồi, phía sau lại tuôn ra một đợt dâm thuỷ chạy dọc từ mông xuống phía dưới, bị cắm vào làm phát ra tiếng nước òm ọp òm ọp.
Nhan Tư Trác như một con sói con vừa được ăn thịt, toàn tâm toàn ý vùi đầu cày cấy, hắn đâm vừa sâu vừa ác, túi tinh đập vào bờ mông Vương Tấn phát ra tiếng bạch bạch bạch, trong chốc lát đã làm Vương Tấn phun nước một lần.
Vương Tấn tóm lấy tay lái trên đỉnh đầu đề phòng mình ngã xuống, anh nằm trên mô tô thở hổn hển, Nhan Tư Trác thả chậm tốc độ, dùng bàn tay nâng cặp mông đang treo lơ lửng của Vương Tấn lên, dương v*t cắm trong huyệt chậm rãi khuấy động.
Thấy Vương Tấn gần như đã bình thường trở lại, Nhan Tư Trác kích động hỏi anh, “Đổi tư thế nhé?”
Tư thế này yêu cầu quá cao, Vương Tấn vừa bị làm còn vừa phải giữ thăng bằng mệt muốn chết, anh nghiêng mắt sang nhìn bên cạnh, Nhan Tư Trác lập tức hiểu ý lật Vương Tấn nằm úp lên yên xe.
Vương Tấn cảm thấy mình như một cái bánh rán nằm trên lửa, từ ngọn tóc đến ngón chân đều nóng hầm hập.
Vương Tấn run chân không đứng vững, Nhan Tư Trác đỡ anh dựa lên xe, lại lần nữa cắm vào huyệt thịt ướt dầm dề.
Nhan Tư Trác làm mạnh quá, Vương Tấn bị đâm đến mức hướng về phía trước, bánh xe run run kẹt vào cạnh hàng rào, cách nửa bước đằng trước chính là vách núi.
Vương Tấn thầm nghĩ, lỡ hai người bọn họ không cẩn thận rơi xuống bị người khác phát hiện, chỉ sợ chết rồi lên trời cũng sẽ “chết xã hội”(2) thêm một lần.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, không biết sao Vương Tấn lại cười.
Nhan Tư Trác hỏi anh cười cái gì, Vương Tấn không nói, hắn đành kéo mặt anh qua hôn, tay sờ vào trong quần áo xoa nắn núm vú Vương Tấn, trong miệng lẩm bẩm lại sinh một đứa, lại sinh một đứa thì chỗ này sẽ có sữa.
Lúc này Vương Tấn đã bị làm đến choáng váng, cảm giác vừa đau vừa trướng lúc ban đầu đã biến mất, anh sướng đến mức kẹp chặt đùi, mông run lên, bên trong cố sức mút lấy, Nhan Tư Trác chỉ cảm thấy như muốn bị anh hút luôn cả linh hồn.
Chờ đến lúc Nhan Tư Trác cắm vào khoang sinh sản của Vương Tấn, cả người anh đã ướt từ trong ra ngoài như mới vớt lên từ trong nước.
Hai người nghỉ ngơi một lúc trên đỉnh núi, chờ dư vị cao trào tan đi, Nhan Tư Trác mới quyến luyến rời khỏi cơ thể Vương Tấn từ bên trong.
Lỗ nhỏ bị làm sưng đỏ như đoá hoa thịt bị dập nát, mấp máy giãn ra rồi lại co rụt lại phun ra chút dâm thuỷ hoà với tinh dịch, chúng chảy dọc theo yên xe xuống dưới rơi tí tách tí tách.
Nhan Tư Trác vuốt ve bụng dưới bị tinh dịch làm cho hơi phồng lên, hắn cắn vành tai anh được nước lấn tới mà cười nói, “Dượng, chỗ này bị em bắn đầy luôn rồi nè.”
Vương Tấn ngửa đầu dựa lên vai hắn thở nhẹ, bất giác nhíu mày kẹp chặt mông, “Trướng quá…”
Quần lót của Vương Tấn không thể nào mặc lại được nữa, trong lúc dọn dẹp chiến trường, anh dứt khoát cởi ra luôn rồi mặc cái quần rớt dưới đất bị đạp sắp thành giẻ lau vào, anh xắn ống quần lên cao, thầm cầu nguyện lát nữa về tuyệt đối đừng đụng phải người quen.
Nhan Tư Trác giúp Vương Tấn lau sạch sơ qua, thầm tiếc là bắn nhiều thế mà cũng chảy ra, biết sớm thế thì bắn sâu hơn chút rồi.
Sau đó hắn lau dâm thuỷ và t*ng trùng trên yên xe, lúc này mới bắt đầu quan sát vết trầy xước và chỗ bị lõm trên thân xe, xem kỹ rồi thì đau hết cả tim.
Vương Tấn hiểu đối với Nhan Tư Trác mà nói thì xe chẳng khác nào “Vợ nhỏ”, tróc sơn tương đương với vợ bị rạch mặt, xe hư chẳng khác nào vợ chết sớm.
Nhưng mà với hiểu biết về xe của Vương Tấn thì không cách nào đoán được rốt cuộc như này là thương vong cấp độ mấy.
Thế nên anh hỏi, “Còn chạy được không?”
Nhan Tư Trác ngồi xổm bên cạnh mô tô, nắm tóc hơi bực bội, “Còn ạ, chỉ là sửa phiền lắm, phải gửi sang Mỹ mới được.”
“Chiếc này giờ còn mua được không?”
“Còn ạ, cơ mà hơi phí sức một chút mới mua được.”
“Được rồi bé cưng, đừng đau lòng,” Vương Tấn kéo Nhan Tư Trác qua câu lấy cổ hắn, nở nụ cười biếng nhác, “Dượng mua cho em một chiếc mới làm sính lễ.”
_______________
*Chú thích:
1.
(Chú thích của tác giả): Miêu tả xe mô tô tham khảo nguyên văn
2.
Chết xã hội: Nguyên văn 社死 (Xã tử), viết tắt của “Xã hội tính tử vong” nên mình để chết xã hội luôn nhe..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...