[Nhan Vương] Loanh Quanh
Tác giả đồng nhân: LW123
Tóm tắt:
Đồng nhân của phiên ngoại《Châm Phong Đối Quyết》
Cp: Nhan Tư Trác (A) x Vương Tấn (O)
Editor: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
Link gốc: https://archiveofourown.org/works/23618920
Note: Chương này mình đổi xưng hô của hai cha con Trác Nhi một tí là ba-mày (NTA-NTT) với ba-con (NTT-NTA) nha, bởi vì lúc này hai cha con có vẻ hoà hoãn không gắt gỏng với nhau như hồi thằng Trác chơi ngoo lấy số nữa.
_____________________________________
Chương 48:
Hôm mùng 2 Tết, lúc Quan Triều gọi điện thoại đến, Nhan Tư Trác đang chán muốn chết, nằm bẹp trên ghế sô pha ôm Tiểu Nam nhìn bé chơi game đẩy tháp.
Bên Quan Triều nghe có vẻ ồn ào, hẳn là trong nhà có người đến thăm, “Alo, đang làm gì đấy Trác Nhi, tối nay ra ngoài chơi đi.
Viên Sâm với anh nó mới mở một quán bar ở Tam Lý Truân, mấy hôm trước cắt băng khánh thành, vừa hay chúng ta qua đó góp vui.”
Nhan Tư Trác nghịch mấy sợi tóc ngắn ngủn của Tiểu Nam, lười biếng nói, “Bọn mày đi đi, tao không có thời gian.”
“Đầu năm đầu tháng mày có việc gì mà bận? Lạ lắm à nha, sao dạo này mày càng ngày càng như mấy ông già vậy, lúc trước cả đám đi chơi toàn là mày high nhất bọn, mọi người say khướt hết rồi mày vẫn high tới bến được cơ mà, sao giờ cứ hễ qua 10 giờ là chẳng thấy bóng dáng mày đâu vậy, làm gì đấy, sợ thức đêm rụng tóc, định rửa tay gác kiếm ở nhà trùm chăn uống nước cẩu kỷ à?”
Nhan Tư Trác lê dép đi đến bên cửa sổ, quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Nam đang nghiến răng nghiến lợi chọt màn hình, đè thấp giọng nói, “Tao không rảnh thật, đang ở nhà Vương Tấn, không tiện đi.”
Quan Triều sửng sốt, khẽ “Shh” một tiếng, “Người anh em mày trâu bò vãi, tao còn tưởng là Vương tổng người ta cả đời này không bao giờ nhìn mặt mày nữa rồi ấy chứ, mày như này không chỉ lật ngược tình thế mà còn đăng đường nhập thất(1) cmnl, lúc nào tao với mày gặp mặt, tao cho mày hẳn một cái like thật mạnh luôn.”
Nhan Tư Trác cười mắng, “Thôi mày bớt bớt đi, mỗi lần gặp mày chẳng có chuyện gì tốt cả, tao vừa mới tiến triển được chút ít thôi, cái miệng thối của mày hỏng việc hết bây giờ.”
“Ấy ấy, đừng cúp máy sớm thế, cuối tuần này là sinh nhật tao, đừng bảo mày không đến luôn nhé? Tầm này năm trước mày còn ở Singapore, chờ mãi mới thấy mày về nước, mày không đến là tao giận đó à nha.”
“Chuyện cuối tuần thì để cuối tuần rồi nói, gửi tiền mừng cho Viên Sâm thay tao nhé.”
Nhan Tư Trác nhìn tuyết rơi trắng muốt ngoài cửa sổ, hít một hơi sâu đầy không khí lạnh.
Hôm nay Vương Tấn đã ra ngoài từ rất sớm, nói là đi chúc tết một vị lãnh đạo lớn ở Cục Công Thương, bảo hắn chờ ở nhà, lúc về có chuyện cần nói với hắn.
Mắt thấy sắp đến giữa trưa rồi mà chiếc Mulsanne của Vương Tấn vẫn còn chưa lái vào khu nhà, trong lòng Nhan Tư Trác bắt đầu hơi chộn rộn.
Về đến phòng khách, chỉ thấy Tiểu Nam chơi trò chơi chán rồi, dựa vào ghế sô pha bên cạnh nhìn Nhan Tư Trác đầy chờ mong, “Anh ơi, chừng nào ba em mới về ạ?”
“Nhớ ba rồi sao?” Nhan Tư Trác khẽ xoa đầu Tiểu Nam một cái, ôm bé lên đùi, nhìn thật kỹ khuôn mặt có bốn, năm phần giống Vương Tấn này, “Anh cũng không biết, hay là em gọi cho dượng ấy đi.”
Đáy mắt Tiểu Nam tối sầm lại, hơi mất mát lắc đầu, “Ba bận lắm, khi nào ba hết bận thì sẽ về thôi ạ.”
Ý định của Nhan Tư Trác chìm trong vô vọng, không khỏi ngượng ngùng.
Chuyện mà ngay cả một đứa trẻ con cũng biết, tất nhiên hắn cũng hiểu, nhưng lại không kiềm chế được bản thân mình.
Vương Tấn rời khỏi tầm mắt quá lâu, ý nghĩ của hắn cũng bay theo anh, trong lòng trống rỗng, cứ bứt rứt muốn biết Vương Tấn đang làm gì, với ai, đang ở chỗ nào, chỉ thiếu điều muốn dính vào cạnh nhau suốt 24 giờ.
Giãy giụa hồi lâu giữa ham muốn khống chế như bừng lên từ đống tro tàn và chút “Thể diện” có cũng được mà không có cũng chẳng sao, cuối cùng điều trước chiếm ưu thế.
Nhan Tư Trác mở điện thoại lên, gửi Wechat cho Vương Tấn: “Mấy giờ anh xong vậy, để em đến đón anh?”
Một tiếng đồng hồ trôi qua, Tiểu Nam được bảo mẫu dắt đi ngủ trưa, người hầu đổi cà phê đến lần thứ hai cho Nhan Tư Trác rồi mà tin nhắn vẫn như đá chìm đáy biển, mãi không thấy trả lời.
Trong sảnh tiếp khách ở bên ngoài, bà con họ hàng đến thăm nhà họ Vương tấp nập không thôi, tiếng trò chuyện lao nhao mãi, lúc trước còn cảm thấy náo nhiệt, hiện giờ Nhan Tư Trác chỉ cảm thấy nôn nóng, thấp thỏm.
Nhan Tư Trác nhịn không được lại gửi thêm một tin: Dượng ơi?
Thời gian chờ đợi dài dằng dặc giày vò người ta mãi không thôi, hắn nhìn chằm chằm vào đồng hồ, mỗi phút mỗi giây trôi qua càng làm trái tim hắn bứt rứt hơn.
Chắc là Vương Tấn tiện đường đi ăn cơm trưa với Cố Thanh Bùi luôn, có thể là bỗng nhiên có việc phải đi đâu đó, cũng có khi… Có khi trên đường xảy ra sự cố gì nên về muộn.
Nghĩ đến đây, Nhan Tư Trác kịp thời ngừng lại, trong lòng tự tát mình một cái thật mạnh.
Ngu xuẩn, con mẹ nó miệng còn thối hơi cả Quan Triều!
Cuối cùng Nhan Tư Trác kìm nén không được nữa, gọi thẳng vào máy Vương Tấn.
Một lát sau đó, Nhan Tư Trác đặt điện thoại xuống, hơi suy ngẫm rồi gọi một dãy số khác, “Nguyên Dương, tôi là Nhan Tư Trác, Cố Thanh Bùi có ở cạnh anh không?”
Đầu bên kia sột soạt một lúc, sau đó vang lên giọng nói nhã nhặn của Cố Thanh Bùi, “Tư Trác đấy à, Nguyên Dương nói cậu có chuyện muốn tìm tôi?”
“Cố tổng, Vương Tấn có đang ở cạnh anh không?”
“Anh Vương? Ban nãy tôi định mời anh ấy ăn cơm trưa, nhưng anh ấy nói có việc phải về nhà, bọn tôi bàn việc xong thì tách nhau ra rồi.
Sao vậy, anh ấy chưa về nhà à?”
Nhan Tư Trác từ từ nhíu chặt lông mày, môi cũng mím lại mất tự nhiên, “Hai người tách nhau ra lúc mấy giờ?”
“Tầm khoảng mười giờ.”
Nhan Tư Trác liếc nhìn đồng hồ treo tường, chỉ cảm thấy lạnh buốt cả tay chân, ngay cả hơi thở cũng trở nên căng chặt, “Được, tôi biết rồi.”
Vương Tấn không thích bị người khác theo dõi, nhưng cũng không phải kiểu “Mặc kệ mọi thứ trên đời”, trước kia nếu Nhan Tư Trác gửi tin nhắn cho Vương Tấn, anh có bận đến mấy cũng sẽ dành chút thời gian để trả lời lại vài chữ bảo hắn câm miệng, thậm chí nếu phiền quá sẽ gọi điện thoại để mắng hắn như thuốc cao da chó, tình huống như hôm nay thật sự quái lạ, lạ đến mức làm hắn run sợ trong lòng.
Nhan Tư Trác không ngồi yên được nữa, hắn túm áo khoác tông cửa xông ra ngoài, lúc đi ngang phòng khách suýt chút nữa đã đụng phải Vương Tự đang bưng đồ ăn.
“Này này, nhìn đường chút đi— Cậu đi đâu đấy, sắp ăn cơm rồi!”
Vương Tự gọi với theo sau lưng Nhan Tư Trác, nhưng hắn lướt qua như một cơn bão, chớp mắt đã biến mất ngoài cửa ra vào.
Vương Tự lầm bầm vài câu chẳng hiểu kiểu gì rồi lại bận việc của mình.
Vừa tới giữa trưa mà sắc trời đã âm u đến đáng sợ, trong ngõ rơi đầy tuyết trắng như lông ngỗng, gió thổi qua chẳng khác nào tiền giấy bạc bay đầy trời.
Nhan Tư Trác ngồi trong xe, bàn tay đặt trên tay lái không kìm được mà phát run.
Điện thoại vừa gọi được, hắn đã chờ không kịp hỏi ngay, “Ba, Vương Tấn có ở chỗ ba không?”
“Sang năm mới không chịu về nhà, cũng không biết gọi điện thoại về, mày có còn nhớ ba mẹ mày không hả?” Nhan Thế Anh hết sức bất mãn, “Với cả đầu óc mày bị nước vào à, sao mà ba biết Vương Tấn ở đâu được cơ chứ?”
Nhan Tư Trác cố sức nuốt nước miếng một cái, giọng nói hơi run rẩy, “Ba, con hỏi ba thật đó, Vương Tấn mất tích rồi, thật sự không phải ba làm sao?”
“Mày nói chuyện với ba mày kiểu gì đấy? Mẹ nó, ba rảnh lắm hay sao mà đi bắt cóc Vương Tấn làm gì! Không tin thì hỏi mẹ mày đi, ngày nào mẹ mày cũng canh chừng ba, ra khỏi nhà một cái là phải báo cáo ngay! Alo? Thằng nhóc này, mày đâu mất rồi, nói chuyện đi chứ…”
Trong lòng Nhan Tư Trác lộp bộp một tiếng, máu như chảy hết khỏi cơ thể, hắn ngồi ngay đơ tại chỗ, đại não trống không.
Ban nãy hắn còn ôm chút hy vọng nhỏ nhoi, nếu là ba hắn ra tay với Vương Tấn, hắn chắc chắn rằng mình có thể giải quyết ổn thoả, nhưng giờ ngay cả là ai bắt cóc Vương Tấn hắn cũng không biết!
Bình thường Vương Tấn đa phần qua lại với những nhân vật tai to mặt lớn, cho dù có vô tình làm mích lòng ai thì trên sàn kinh doanh có qua có lại, trong giới quyền quý ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy, không đến mức dùng thủ đoạn hèn hạ bẩn thỉu vậy.
Rốt cuộc là ai… Ngoại trừ ba hắn, còn ai dám động tay chân với Vương Tấn ở đất thủ đô này nữa chứ?!
Lúc Nhan Tư Trác đang cố hết sức động não, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Là Vương Tấn!
Nhan Tư Trác vọt thẳng dậy, vội vàng bấm nghe máy, “Vương Tấn!”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng thở hào hển một lúc, sau đó là “Tách” một tiếng giòn vang, tiếp đến là tiếng đàn ông chửi rủa khàn khàn.
Nhan Tư Trác nhíu chặt chân mày, “Vương Tấn?! Anh nói gì đi!”
Màn hình đột nhiên sáng lên, đầu bên kia đổi voice call của wechat thành video call, ống kính lắc lư lắc lư, lúc sáng lúc tối, cuối cùng chĩa về phía một người đang bị trói gô trên ghế.
Đồng tử của Nhan Tư Trác co rụt lại.
Vừa nhìn một cái, hắn biết ngay đó là Vương Tấn.
Không chờ Nhan Tư Trác nổi giận, một khuôn mặt quen thuộc đột nhiên chắn ngang màn hình, giọng thô ráp, “Tiểu Trác, chúc mừng năm mới ha, chú Triệu không phát bao lì xì cho mày được, thế nên chú chuẩn bị cho mày một món quà mừng năm mới này, mày xem xem có thích không.”
Lửa giận bùng lên trong mắt Nhan Tư Trác, tay nắm chặt đến mức khớp xương kêu răng rắc, hắn rít qua kẽ răng mấy chữ, “Triệu, Vĩ, Quang.”
Sau khi lấy được chứng cứ liên quan đến Nhan Thế Anh, Nhan Tư Trác làm như đã hứa hẹn, cho Triệu Vĩ Quang một khoản tiền, thay bọn họ mua vé máy bay rồi tự mình tiễn đến sân bay, Nhan Tư Trác không thể nào ngờ được là bọn họ căn bản không đi!
“Nhìn quen mắt không, cháu trai yêu quý.” Triệu Vĩ Quang nhấc đầu Vương Tấn lên, nhe hàm răng vàng ố cười dữ tợn nói, “Chú phí công phí sức lắm mới mời được Vương tổng đến làm khách đó nha, mày nói xem chú nên chăm sóc Vương tổng của chúng ta thế nào mới được đây nhỉ.”
Ánh mắt của Vương Tấn nhìn thẳng về phía trước chẳng hề có tiêu cự, sợi tóc ướt sũng dán lên gò má, như vừa bị ngâm vào nước, chỉ có thể dựa trên bả vai hơi run rẩy theo nhịp thở mới chứng minh được anh còn sống.
Nhan Tư Trác thấy vậy, trái tim co rút đau đớn, chỉ muốn ngay lập tức băm nát Triệu Vĩ Quang, chém thành trăm mảnh, “Ông dám chạm vào một đầu ngón tay của Vương Tấn, tôi cho ông biết thế nào là sống không bằng chết.”
“Bớt hù doạ tao, ông đây xuống địa ngục từ lâu rồi!”
Nhan Tư Trác lạnh giọng ngắt lời, “Con mẹ nó đừng nhảm nhí nữa, muốn bao nhiêu tiền, ông nói đi.”
“Tao đ*o cần tiền.” Triệu Vĩ Quang khinh miệt “Xuỳ” một tiếng, “Trong vòng hai tiếng đồng hồ, đến số 325 Lệ Thuỷ Sơn tìm tao, một mình mày.
Nếu mày dám báo cảnh sát, chỗ tao vừa hay có vài anh em lâu rồi chưa nếm mùi thịt, tao không chắc là trước khi cảnh sát đến thì bọn nó quản được phía dưới của bọn nó đâu!”
_________________________________
- Chú thích:
1.Đăng đường nhập thất: Vào nhà vào gia phả, ý Quan Triều là Trác Nhi nó vào được hẳn nhà người ta luôn ấy mà =)) mình giữ nguyên vì cảm giác edit ra tiếng việt không bao quát hết nghĩa câu này, nếu bạn nào có cụm 4 chữ tiếng việt nghĩa gần sát với câu này thì gợi ý cho mình với nha:3JL.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...