Nhan Vương


Khoá cửa mở “cạch” một tiếng, giọng nam quen thuộc vang lên ngay sau đó, “Anh, dì nhỏ bảo em hỏi có phải anh cầm nhầm điện thoại—”
Nhan Tư Trác nửa chống lên trên người Vương Tấn, mũi hai người gần như sắp chạm vào nhau, cả hai nghe tiếng thì đều dừng lại, ánh mắt cùng nhìn về phía Vương Tự.
Bên ngoài người đến người đi, Vương Tự bước vào đóng cửa như đang đi ăn trộm, vừa lúng túng vì “Đụng phải gian tình”, lại vừa kinh sợ không thôi, cậu thấp giọng xuống đỏ bừng cả tai hô, “Nhan Tư Trác, cậu thả anh tôi ra!”
Vương Tấn lúng túng đến váng cả đầu, thấp giọng quát, “Em ra ngoài ngay!”
Vương Tự reo lên, “Có nghe không, anh tôi bảo cậu ra ngoài ngay!”
Vương Tấn cả giận nói, “Anh bảo em ra ngoài!”
Vương Tự bị anh quát đến sững người, hơi không thể tin nổi nhìn về phía Vương Tấn, trong miệng lắp bắp, “Anh, anh là bảo, bảo em ra ngoài?”
“Còn có thể là ai nữa?” Vương Tấn không nhịn được nói, lại đẩy Nhan Tư Trác một cái, “Đứng đờ ra đấy nhìn gì, cậu cũng xuống ngay!”
Nhan Tư Trác như đần cả ra, bị mắng mà lại cười, vẻ mặt hơi đắc ý, ánh mắt lướt qua mặt Vương Tự, ung dung bình thản đứng thẳng dậy.
Vương Tự giận Nhan Tư Trác đến nghiến răng, thiếu điều muốn nhào lên cắn cho hắn vài cái, lề mà lề mề không chịu đi định nói vài câu hăm dọa, Vương Tấn đưa điện thoại mình cầm nhầm cho Vương Tự, lên tiếng thúc giục, “Sắp ăn cơm rồi, anh nói với cậu ta vài câu, em ra ngoài đóng cửa lại.”
Vương Tự trừng Nhan Tư Trác một cái, nghe lời đi ra ngoài.
Nhan Tư Trác đút tay vào túi dựa vào tường, đứng cách một khoảng nhìn Vương Tấn chăm chú.
Vương Tấn dùng tay ấn ấn huyệt thái dương, đẩy chăn ra, đứng đối diện gương chỉnh lại cổ áo như giấu đầu lòi đuôi, ngậm miệng không đề cập đến chủ đề ban nãy, “Đợi lát nữa ăn cơm tất niên, ba mẹ tôi và họ hàng hai bên đều có mặt đủ cả, mấy người bên dì nhỏ rảnh rỗi không có gì làm nên hay làm mai cho người khác, bọn họ có hỏi cái gì thì cậu cũng không cần phải trả lời, cậu càng nói nhiều thì bọn họ càng lấn tới hơn thôi.”
Nhan Tư Trác nhìn xuyên qua gương chạm đến một góc xương quai xanh của Vương Tấn, cho dù bị quần áo che lại, hắn vẫn nhớ rất rõ ràng chỗ đó có một dấu hôn rất nhạt, lúc chơi mạt chược hắn đã nhìn thấy.
Vương Tấn cầm một chiếc áo sơmi từ trong tủ đồ ra, quay đầu lại hỏi, “Tôi đang nói với cậu đấy, cậu có nghe không?”

Nhan Tư Trác thở dài, khẽ nói, “Vương Tấn, anh cái người này sao mà mãi không thông suốt vậy chứ?”
Một câu không đầu không đuôi, không rõ ràng, chẳng hiểu sao Vương Tấn lại không muốn Nhan Tư Trác nói tiếp, anh đóng cửa tủ “Rầm” một tiếng, nói nhàn nhạt, “Tôi phải thay đồ, cậu cũng ra ngoài đi.”
“Đêm hôm đó anh có tỉnh dậy, em biết.”
Vương Tấn cứng đờ cả người, không cần nghĩ nhiều đã biết Nhan Tư Trác nói đến “Đêm hôm nào”, máu từ lòng bàn chân bùm một phát vọt thẳng lên đỉnh đầu, khi anh phát hiện cho dù mình có bác bỏ hay tranh cãi thì cũng càng bôi càng đen, anh không khỏi thẹn quá hoá giận nói mấy câu vô lý với Nhan Tư Trác.
“Vậy thì sao hả, cậu nói mấy câu này là muốn thay đổi cái gì? Hẳn là muốn làm tôi cảm thấy khó xử, vô cùng xấu hổ trước mặt cậu đúng không? Tôi nói cho cậu biết Nhan Tư Trác, như thế thì cậu sai hoàn toàn rồi! Chút chuyện đó trong mắt tôi chẳng khác gì một quả rắm, ngủ một giấc là quên, nếu không phải cậu nhắc đến, cả đời tôi cũng chẳng thèm nhớ đến chuyện có người nửa đêm bò lên giường làm tôi ngủ không yên!”
Nhan Tư Trác cảm thấy bộ dáng phồng mang trợn má giương nanh múa vuốt của Vương Tấn thật sự quá đáng yêu, sự chín chắn, chững chạc, bình tĩnh tự nhiên lúc bình thường cũng bị ném lên chín tầng mây, chỉ riêng hắn mới có thể lột ra lớp vỏ ngoài cứng rắn để nhìn vào nơi mềm mại nhất trong nội tâm kia.
Mắt thấy Vương Tấn sắp đi, Nhan Tư Trác ôm thật chặt Vương Tấn từ phía sau lưng, trong giọng nói mang vài phần cầu khẩn, “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, để em ôm một lát, nghe em nói mấy câu có được không?”
Lưng Vương Tấn ưỡn lên đến mức như một bức tường thép, cuối cùng vẫn chịu thua trước nước đi khác thường nhõng nhẽo đòi hỏi này của Nhan Tư Trác, anh phát ra một tiếng hừ lạnh từ trong mũi, “Cho cậu năm phút.”
“Em nói thế không phải vì muốn anh khó xử, càng không phải vì làm anh vô cùng xấu hổ trước mặt em.

Em chỉ muốn hỏi anh, Vương Tấn, rõ ràng anh cũng có tình cảm với em, tại sao anh không dám thừa nhận, nảy sinh tình cảm vượt qua giới hạn với em, thật sự chịu không nổi hay sao?”
“...”
“Anh không biết em nhớ quãng thời gian chúng ta ở chung nhiều biết bao nhiêu, có đôi lúc buổi sáng thức dậy, em vẫn tưởng rằng anh còn nằm ngay bên cạnh, vươn tay ôm lại trống không, cảm giác đó như đột nhiên nhảy từ tầng hai mươi xuống vậy, trái tim run lên, khó chịu muốn chết.”
“Anh nói em buông tha anh, em thử rồi, nhưng em không làm được, nhìn anh từ phía xa xa đã là giới hạn cao nhất mà em có thể làm rồi.

Em sẵn lòng cho anh không gian riêng, sẵn lòng lùi một bước trong tình cảm của chúng ta, lùi thêm bước nữa, để anh có đủ không gian nghĩ rõ mọi chuyện, nhưng em phát hiện nếu em lại lùi thêm bước nữa, anh sẽ hoàn toàn biến mất không còn thấy được dù chỉ là bóng dáng.


Anh có dám nhìn thẳng vào mắt em mà nói, anh thật sự không cần em không?”
Vương Tấn á khẩu không trả lời được, não trống rỗng trong chớp mắt, bị lời tỏ tình bất thình lình không thể tránh né này làm cho ngẩn ra.
Anh không phải một thằng nhóc choai choai, không phân biệt được thích và yêu.

Anh từng thích Denise, từng thích Alfie, hay muôn vàn nam nữ xinh đẹp trẻ tuổi khác, tiện tay ôm lấy những khuôn mặt tươi cười chào đón anh, chơi đùa chán chê với những đoá hoa đó, rồi lại tuỳ tiện vứt bỏ.

Có thể là sự “thích” của anh đối với Cố Thanh Bùi nhiều hơn một chút, nhưng cũng chỉ là kết quả sau khi đã trải qua cân nhắc lợi và hại.
Nhưng Nhan Tư Trác thì khác, người này chiếm lấy thân thể anh, xáo trộn cảm xúc vui buồn trong anh, chạm đến ranh giới cuối cùng nào đó mà anh chưa từng muốn động vào, thậm chí còn làm anh gợi lên những mơ tưởng viễn vông về tương lai.

Anh không dám tưởng tượng xem ở chung với một người đến tận mấy chục năm trong tương lai là như thế nào, cả một đời dài đến thế, thậm chí anh chẳng thể nào bảo đảm được rằng mình sẽ trung thành cả đời, vậy thì làm sao mà dám đưa sự tín nhiệm có thể làm người khác bị thương này cho ai được chứ?
Nhan Tư Trác say đắm cẩn thận hít vào hương vị trên người Vương Tấn một hơi thật sâu, cánh tay ôm lấy anh càng ngày càng chặt, như thể làm thế thì có thể nhốt Vương Tấn vào trong ngực mình mãi mãi, “Em chỉ mới hai mươi bốn tuổi, em chưa từng trải qua mối quan hệ thế này, em biết bản thân mình đã làm rất nhiều điều sai lầm, những chuyện em làm không tốt, chỉ cần anh cho em thời gian, em sẽ thay đổi hết, sẽ học được hết.

Em biết anh đang sợ điều gì, mà nỗi sợ duy nhất của em là anh không yêu em.”
“Vương Tấn, em sẽ chứng minh cho anh thấy, dù phía trước có bao nhiêu chông gai em cũng quét sạch được hết, em sẽ gánh lấy trách nhiệm mà anh sợ phải gánh lấy, việc duy nhất anh cần làm là đứng yên tại chỗ chờ em mà thôi.” Nhan Tư Trác nâng mặt Vương Tấn lên, nói vô cùng nghiêm túc, “Chúng ta thử một lần nữa đi, có được không?”
Trái tim Vương Tấn bị thiêu đốt nóng lên từng chút từng chút một, ngay cả khoé mắt cũng hơi cay, ánh mắt nóng rực của Nhan Tư Trác sắp làm anh tan chảy, như cuồng phong ập tới trong chớp nhoáng, khiến linh hồn anh run rẩy không thôi.


Anh cố nén cơn chua xót xa lạ nào đó, nhắm mắt lại, cổ họng khô khốc căng chặt, “Cậu để tôi… Để tôi nghĩ lại đã.”
Đáy mắt Nhan Tư Trác sáng lên, vui mừng khó nhịn, “Thật sao? Anh đồng ý rồi sao?”
Vương Tấn đính chính, “Không phải–”
Khoá cửa lại lần nữa “Cạch” một tiếng, Vương Tấn bị quấy rầy, đột nhiên quên mất lời đang định nói, trừng về phía cửa cả giận nói, “Vương Tự! Không phải bảo em đừng có vào sao!”
Tập trung nhìn kỹ lại, lần này đi vào lại là Vương Đích, Vương Tấn hơi giãy giụa, lúc này Nhan Tư Trác mới nhớ tới buông Vương Tấn ra.
Chỉ thấy Vương Đích chống gậy gõ sàn nhà, hỏi không vui, “Ở trong nhà mình thì đóng cửa làm gì?”
Vương Tấn hít mũi, lúng túng nói, “Ba, sao ba đi vào mà không gõ cửa.”
Ánh mắt Vương Đích vòng qua vòng lại giữa Vương Tấn và Nhan Tư Trác, “Tôi ở nhà mình thì gõ cửa làm gì? Ra ăn cơm, cả bàn người đang chờ hai người bọn anh đấy!”
Cơm tất niên được đặt trên ba chiếc bàn, phòng khách vốn rộng rãi cũng trở nên hơi chen chúc, TV cực lớn đang phát chương trình gặp nhau cuối năm, giữa tiếng vỗ tay và tiếng khen hay ồn ào như thuỷ triều, mọi người nâng ly cạn chén, vui vẻ ra mặt.
“Nào nào tránh đường nào, món cuối cùng lên rồi đây, chân giò kho tàu!”
“Tiểu Trần mau lại đây ngồi xuống đi, một người chuẩn bị nhiều món đến vậy, vất vả rồi!”
Dì nhỏ của Vương Tấn đẩy một Omega trẻ tuổi đến trước mặt Nhan Tư Trác, hết sức nhiệt tình nói, “Tiểu Trác à, dì nghe nói cháu không thường xuyên ở lại Bắc Kinh, không có nhiều người quen ở đây.

Đây là Trương Úc, con trai dì, vừa hay tuổi mấy đứa không chênh lệch bao nhiêu, mấy đứa đều thanh niên trai trẻ hẳn là dễ chơi đùa với nhau hơn, sau này tiếp xúc nhiều hơn, đỡ cho dượng của cháu bận bịu chuyện công việc lại không chăm sóc cháu được.”
Nhan Tư Trác cười một tiếng cho phải phép, chẳng nói thêm gì cả, “Cảm ơn dì nhỏ.”
Dì nhỏ tranh thủ dắt mối, “Vậy hai đứa add Wechat đi ha? Tiểu Úc, điện thoại di động của con đâu.”
Trương Úc mặt xấu hổ, bộ dáng lại rất chủ động, “Anh quét mã của em hay là…”

Nhan Tư Trác sờ vào túi quần, ngay cả nhìn cũng không nhìn Trương Úc một cái, “Ăn xong rồi nói sau dì nhỏ, đúng lúc cháu cũng không cầm điện thoại trong người.”
Vương Tấn ôm An An trong lòng, ngồi ngay cạnh nghe, dầm nát tôm sốt chua ngọt vừa lột xong, đút vào miệng nhỏ của An An, “Ăn từ từ thôi, đừng để mắc nghẹn.”
Chị họ của Vương Tấn nói “Denise, đợt này mấy đứa ở Bắc Kinh bao lâu? Chị thấy Tiểu Tấn cũng nhớ con lắm, chi bằng mấy đứa định cư ở Bắc Kinh luôn đi, chạy tới chạy lui như thế phiền phức lắm.”
Denise đang bận bịu chân tay xử lý xương sườn rớt trên quần của Tiểu Nam, nghe vậy dừng động tác, rất nhanh đã thu hồi tia cay đắng loé lên trên mặt, “Đã đặt vé máy bay cuối tuần này, Vương Tấn bận bịu công việc, bọn em ở đây lâu quá sợ làm phiền anh ấy.”
Dì nhỏ kinh ngạc nói, “Nhanh vậy, thế Tiểu Trác thì sao?”
Denise ném khăn tay bẩn đi, đáp, “Nó không về.”
Nhan Tư Trác thấy Vương Tấn vẫn mãi thờ ơ, bèn dùng chân khẽ chạm vào anh dưới bàn.

Vương Tấn trừng Nhan Tư Trác một cái, như đang trách hắn không biết phân biệt trường hợp, đổi lấy một gương mặt cười tươi đầy mập mờ.
Nhan Tư Trác lắc ly rượu trong tay, thẳng thừng liếc Vương Tấn một cái, “Cháu ở chỗ này quen rồi, không về vội.”
Đang lúc nói chuyện, Vương Đích đứng lên hắng giọng một tiếng, “Mọi người yên lặng một lát.”
Mọi người buông bát đũa, rất ăn ý cùng nhau nâng ly.
“Hôm nay là ba mươi Tết, ngày thường mọi người đều bận rộn, quanh năm suốt tháng chỉ có mấy ngày này mới có thể cùng nhau sum họp, vậy tôi không nói mấy câu sáo rỗng kia nữa, ngàn câu vạn lời đều gửi hết vào ly rượu, nào, tôi xin cạn ly trước!”
Tiểu phẩm trong TV đang đến khúc cao trào, tiếng hoan hô và tiếng vỗ tay ầm ầm như sóng, lúc men say lên cao, Lý Tuệ Tâm vỗ vỗ sau lưng Vương Đích càu nhàu bảo ông uống mau quá, bàn bên có người uống say đến khua tay múa chân, bọn nhỏ chơi đuổi bắt trong phòng khách vui đến quên cả đất trời.
Nhan Tư Trác bưng một chung rượu đế nhỏ, nâng ly về phía Vương Tấn, “Dượng, năm mới vui vẻ.”
Vương Tấn đặt An An đang đòi rời bàn ăn xuống đất, dịu dàng xoa đầu bé, “Ngoan, đi chơi đi.”
Ngẩng đầu một cái, anh như chìm thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của Nhan Tư Trác, Vương Tấn ngừng một lát, bưng chung rượu lên uống một hơi cạn sạch, đầu lưỡi liếm lên khoé miệng hơi cong, “Năm mới vui vẻ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui