Nhan Vương


Tiểu An đã biến mất tăm, mấy Alpha kia cũng sớm nhân cơ hội chạy mất.

Hành lang im ắng chỉ còn lại Vương Tấn và Nhan Tư Trác, còn cả mặt sẹo đang hấp hối không biết sống hay chết.
Nhịp tim của Nhan Tư Trác dần ổn định, chỉ là làn da vẫn còn nóng bỏng như cũ, Vương Tấn dìu Nhan Tư Trác loạng choạng đứng lên, liếc sang mặt sẹo đang nằm trong vũng máu, anh nuốt nước miếng một cách nhọc nhằn, như đang cố hết sức để chống lại cảm giác kịch liệt nào đó.
“Báo cảnh sát… Không được, không thể báo cảnh sát…”
Bước chân của Vương Tấn lảo đảo, suýt nữa đã bị đồ vật rơi trên đất làm trượt chân, rõ ràng anh đang khá hoảng.

Nhan Tư Trác ôm chầm lấy bả vai Vương Tấn, cởi áo khoác quăng về phía đầu của mặt sẹo, che khuất khuôn mặt be bét máu thịt kia, ấn mạnh Vương Tấn vào lòng mình, “Đừng sợ.”
Hắn lấy điện thoại di động ra, ánh mắt lạnh băng, bình tĩnh đến mức làm người ta rùng mình, “Là tôi, câu lạc bộ S hành lang E1, phái hai người đến đây, xử lý rác rưởi… Đúng, mau lên.”
Vương Tấn bị Nhan Tư Trác che chở đi vòng qua sàn nhảy, ra khỏi cửa chính của hộp đêm, mãi tận đến lúc đã về đến khách sạn tay chân anh vẫn còn lạnh buốt.
Anh đứng dưới vòi sen, chà xát đến đỏ cả da mà vẫn cảm thấy trên người có mùi máu tanh rửa mãi không sạch.
Lúc Vương Tấn bước ra từ phòng tắm, Nhan Tư Trác còn đang mặc bộ đồ bị dơ kia, hắn đang đứng ở cửa nói chuyện với ai đó, hình như là đang căn dặn chuyện gì, chẳng bao lâu sau đã xách theo một cái túi nilon trở vào, đổ ào ào lên trên giường, tất cả đều là thuốc trị thương.
Nhan Tư Trác ngồi trên giường lấy một chai cồn iod, mở bao bì ra một cách thành thạo, cầm tăm bông chấm một chút, dùng ánh mắt xin ý kiến nhìn về phía Vương Tấn, “Em bôi thuốc giúp anh nhé?”
Ban nãy tình hình nguy cấp, Vương Tấn chẳng kịp suy nghĩ xem tiếp xúc thân mật với Nhan Tư Trác có gì sai, giờ chuyện đã rồi mới nhớ ra, sự lúng túng và kỳ quái dâng lên trong lòng anh, còn có thêm một chút lăn tăn gợn sóng, như một chiếc lông vũ tinh nghịch phe phẩy trên ngực, làm tim anh vừa ngứa vừa nóng, nhất thời không nắm bắt được, khó mà thoát ra.
Nói thế nào đi nữa, Nhan Tư Trác vừa cứu anh khỏi nguy hiểm, ban nãy cũng ôm rồi, giờ lại cố ý xa cách, thật sự giống như đang già mồm cãi láo.
Sau khi đấu tranh tâm lý một phen, Vương Tấn đi đến ngồi bên mép giường, “Ừm” một tiếng trầm thấp.
Nhan Tư Trác nâng cằm Vương Tấn lên, xem xét thật kỹ càng — Vết máu trên má phải của anh đóng vảy rất nhanh, làn da đã được rửa sạch máu lộ ra vài chỗ không đều, có thể trầy da nặng hay nhẹ gì đó, vết ứ xanh trên khoé miệng chuyển sang màu tím, càng nhìn càng đau lòng.

Sắc mặt Nhan Tư Trác rất khó coi, nhịn không được chửi tục một câu.
Vương Tấn rũ mi mắt, hỏi như vô ý, “Cậu vẫn luôn đi theo tôi à?”
Nhan Tư Trác cẩn thận dùng tăm bông bôi lên vết thương, nghe vậy dừng động tác, “Đau không?”
Vương Tấn trầm mặc một lát, thấp giọng trả lời, “Không đau.”

Động tác của Nhan Tư Trác càng nhẹ hơn, hắn lẳng lặng nói, “Chuyện trong hộp đêm anh không cần phải lo, không chết người.

Tên mặt sẹo kia có tiền án, từng vào trong đó vì gọi hội cưỡng dâm tập thể Omega, vừa mới ra tù mấy ngày gần đây, vừa hay đưa hắn vào lại để giáo dục lần nữa.”
Vương Tấn bình tĩnh lại, lúc này mới nhớ ra phía nam là địa bàn của nhà họ Nhan, Nhan Tư Trác ở Bắc Kinh bị gò bó tay chân, về đến Thượng Hải lại như cá gặp nước, giải quyết vài tên lưu manh côn đồ cũng là chuyện nhỏ mà thôi, cho dù có đánh chết thật, chỉ sợ chẳng cần hao tổn hơi sức gì đã xử lý êm đẹp rồi.
Anh nhìn dáng vẻ hết sức chăm chú của Nhan Tư Trác, dường như có chút ngẩn ngơ, như thể lại về đến khoảng thời gian anh và Nhan Tư Trác còn ở chung, có lần Vương Tấn sơ ý làm vỡ ly thuỷ tinh, bị đâm vào tay, Nhan Tư Trác cũng thay anh kiểm tra vết thương rồi băng bó cẩn thận hệt như vậy.
Ánh mắt Nhan Tư Trác khẽ nâng lên, vừa hay đụng trúng ánh mắt Vương Tấn.
Đáy lòng anh khẽ rung động, vô thức vươn tay lau đi một giọt máu dính cạnh lông mày của Nhan Tư Trác.
Đồng tử của Nhan Tư Trác bỗng co rụt lại, ngay cả hô hấp cũng chậm đi nửa nhịp.
Vương Tấn nhận ra mình đang làm gì, như người vừa tỉnh mộng, hơi hoảng hốt dời tầm mắt sang chỗ khác, anh phản xạ có điều kiện đẩy bàn tay còn đang bôi thuốc của Nhan Tư Trác về, một lúc lâu sau mới thốt ra được một câu, “Cậu đi tắm đi.”
Vừa dứt lời, Vương Tấn nghĩ lại càng muốn đập đầu chết cho rồi hơn.

Nửa đêm nửa hôm, trong khách sạn, A đơn O chiếc(*1), trong tình huống này mà bảo “Đi tắm” thì chẳng khác nào nói “Tôi nằm trên giường chờ cậu” cả.
Vương Tấn hít sâu một hơi như gặp địch mạnh, không chờ anh giải thích giấu đầu lòi đuôi, chỉ thấy Nhan Tư Trác đứng dậy, nhanh chóng khom lưng đặt cồn iod lên tủ đầu giường, “Không cần, em đi ngay đây.”
“Đã trễ vậy rồi, cậu còn đi đâu?”
Vương Tấn cắn lưỡi mình một cái, anh lại nói bậy bạ rồi.
“...Vào trong xe.”
Vương Tấn nhíu mày hỏi, “Bám theo tôi cả một quãng thời gian dài như thế, đừng bảo cậu vẫn luôn ngủ trong xe đấy nhé?”
Nhan Tư Trác quay đầu nhìn về phía Vương Tấn, mắt đen sâu thẳm, môi hơi mím chặt.
Không phủ nhận, nghĩa là thừa nhận.
Vẻ mặt của Vương Tấn lập tức trở nên phức tạp — Anh thực sự bó tay với kiểu người khó đối phó như Nhan Tư Trác thế này.

Cũng may chỉ dao động hai giây, ý nghĩ “Đầu hàng bỏ cuộc” vừa mới ngoi lên một chút, chưa kịp đâm chồi nảy lộc gì đã bị anh đập tan, tiêu diệt sạch sẽ đến không còn tăm hơi.

Nhan Tư Trác thu hồi tầm mắt, bỗng nhiên trở nên bần thần như bị OCD, hắn xoay xoay chai cồn iod, hướng mặt dán nhãn ra ngoài, “Chỉ là em muốn nhìn anh chút thôi.”
Vương Tấn nhìn áo trong dính máu hỗn độn của Nhan Tư Trác, sự mệt mỏi trào dâng trong lòng, rất là bất đắc dĩ nói, “Cậu đi tắm đi, đổi bộ đồ khác.

Tối nay cứ ngủ ở ghế sô pha, ngày mai rồi hẵng đi.”
Đáy mắt đen nhánh của Nhan Tư Trác bùng lên hai đốm lửa, lồng ngực hắn bỗng nhiên phập phồng kịch liệt hơn, như thể muốn đè nén lại trái tim đang kích động quá mức, ánh mắt nóng rực tựa ánh lửa như muốn thiêu luôn cả Vương Tấn.
Vương Tấn không chịu được nữa xoay mặt đi, cào mái tóc đang ướt đẫm một cách nóng nảy, không có gì làm đành cầm điện thoại di động lên cho đỡ trống tay, “Tôi mặc kệ cậu muốn đi đâu, nhưng từ ngày mai trở đi đừng theo tôi nữa, tôi không thích cảm giác bị người khác theo dõi.”
“....Em biết rồi.”
“Đầu tuần tôi đi ăn ở Ngự Phẩm Hiên, người bị tôi phát hiện sau đó trốn vào góc cầu thang cũng là cậu à?”
Nhan Tư Trác sửng sốt, vô thức nói, “Không phải, em ra nước ngoài với mẹ một chuyến, đầu tuần không có ở Bắc Kinh.”
Vương Tấn cảm thấy hơi kỳ lạ, ngay cả chuyện theo dõi anh Nhan Tư Trác cũng thừa nhận rồi, sao phải nói dối một chuyện đã qua lâu vậy chứ? Cơ mà cũng chẳng phải chuyện gì to tát, gần đây anh bị cảm giác “Sau lưng có ai đó” làm bản thân sợ bóng sợ gió quá mức rồi, nói không chừng người nọ chỉ là một nhân viên phục vụ, vừa hay chui vào góc cầu thang để trốn việc, căn bản không phải đến đó vì anh thì sao?
“Thôi bỏ đi, không quan trọng.” Vương Tấn thở dài, phẩy tay với Nhan Tư Trác, “Cậu đi đi.”
Nhan Tư Trác tắm rửa xong thì Vương Tấn đã ngủ rồi.

Trong căn phòng hạng thương gia rộng lớn đen ngòm, chỉ có một chiếc đèn nhỏ ở đầu giường là còn chưa tắt, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên một bên sườn mặt Vương Tấn, miêu tả từng đường cong trên khuôn mặt đẹp như pho tượng được điêu khắc, nửa gương mặt của anh vùi vào gối đầu, ấn đường nhíu chặt, dường như đến cả lúc ngủ cũng không yên ổn.
Nhan Tư Trác sợ tiếng máy sấy làm ồn Vương Tấn, hắn dùng tay từ từ lau khô tóc, nhìn chằm chằm lưng Vương Tấn đến mức muốn thủng cả một lỗ.

Hắn chần chừ đứng tại chỗ một lát, cuối cùng vẫn không thể kháng cự được khao khát đang dần lớn mạnh trong trái tim, hắn rón rén bò lên giường, khẽ ôm Vương Tấn vào trong lòng.
Gần đến hừng đông thì chuyển sang sô pha là ổn thôi, sẽ không bị phát hiện.
Vương Tấn không thoải mái giật giật người, Nhan Tư Trác nín thở, dây thần kinh căng chặt, hắn chờ xem có phải Vương Tấn tỉnh dậy rồi không.
Đợi đến khi cánh tay và bả vai đều đã tê rần, Vương Tấn vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, trái tim Nhan Tư Trác lúc này mới dần ổn định, hắn vươn tay “Cạch” một tiếng tắt đèn trên tường, để mặc cho bóng tối lan tràn, sột soạt sột soạt nằm xuống.

Tuyến thể mềm mại của Vương Tấn nằm ngay trước mắt, chỗ đó hơi sưng đỏ, để lộ màu sắc ngon miệng mời gọi chà đạp, dấu răng để lại khi bị cắn vẫn còn chưa biến mất, tản ra một tia pheromone cực kỳ nhạt, như mùi trái cây thanh mát giữa sa mạc, làm Nhan Tư Trác miệng đắng lưỡi khô.
Nhan Tư Trác không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng, cố hết sức đè nén xung động muốn cắn một cái.
Lúc Vương Tấn ở trong phòng tắm hẳn là đã phun thuốc ngăn trở, bằng không dựa vào mức độ để lộ pheromone trong quán bar, ở khoảng cách gần thế này không có bất cứ một tên Alpha nào có thể chống lại sức hấp dẫn này được.
Nhan Tư Trác nhịn không được vươn tay chạm lên dấu răng hơi lõm vào kia, lòng bàn tay khẽ lướt trên đó.
Vương Tấn nằm trong lòng Nhan Tư Trác mẫn cảm đến run lên, một cánh tay khác đặt lên gối, vùi mặt vào khuỷu tay như đang trốn ánh nắng.
Sợ làm “chuyện xấu” bị vạch trần, Nhan Tư Trác không dám động chạm bậy bạ nữa, hắn thở dài một hơi, siết chặt vòng tay như sợ người ta chạy mất, lồng ngực dán sát lên phía sau lưng Vương Tấn, khoé miệng bất giác hiện lên một nụ cười vui vẻ, hắn từ từ nhắm hai mắt lại.
Omega quả nhiên là một loại sinh vật mỏng manh, đã qua hơn hai tháng rồi mà dấu vết đêm đó lưu lại vẫn còn chưa bị cơ thể xoá sạch.
Vương Tấn làm sao mà biết được, mỗi một đêm từ sau hôm đó, Nhan Tư Trác cứ nhắm mắt lại là thấy nét mặt đau đớn không thôi của Vương Tấn, còn cả ánh đèn màu xanh sáng chói của cửa phòng phẫu thuật, những hình ảnh đó lũ lượt tràn ào ào vào trong não, như nước biển bào mòn đá ngầm, làm thể xác toàn vết rạn của hắn dần dần ngạt thở, tan rã, chỉ thiếu chút nữa thôi là đã sụp đổ hoàn toàn rồi.
Nhìn Vương Tấn từ phía xa xa có thể làm hắn giữ được một tia an ủi nhỏ nhoi có còn hơn không, chỉ là vậy còn chưa đủ.

Đến tận lúc này, linh hồn phiêu dạt của Nhan Tư Trác mới an lòng chạm đất.
Mà Nhan Tư Trác cũng không biết, hắn cho là mọi hành động của mình yên lặng không phát ra tiếng động nào, nhưng sau khi hơi thở phía sau lưng dần đều nhịp, Vương Tấn lại mở đôi mắt sáng ngời ra trong đêm tối.
Cơ bản là anh chưa hề ngủ.
Sau khi sinh non, lúc ngủ anh vẫn quen mở một ngọn đèn nhỏ, không thì rất dễ gặp ác mộng, thường xuyên giật mình tỉnh dậy đầu đầy mồ hôi lúc nửa đêm.
Anh không thể không thừa nhận, vòng tay của Nhan Tư Trác hơn hẳn thuốc ngủ và ánh đèn.
Vương Tấn khẽ khàng không dấu vết nhích người về phía sau, như thế anh có thể cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của Nhan Tư Trác càng rõ ràng hơn.

Cơn buồn ngủ dày đặc cũng theo đó mà đến, Vương Tấn an tâm nhắm mắt, ngủ ngon cả một đêm.
Ngày hôm sau Vương Tấn tỉnh lại, bên cạnh đã trống không, chăn đệm trên ghế sô pha được xếp gọn, có dấu vết từng có người nằm ngủ trên đó.
Anh không biết Nhan Tư Trác đi lúc nào, một đêm “trộm” được cảm giác cũng khá tốt, tiếc là sau này sẽ không còn nữa.
Lúc Vương Tấn tìm được Nhan Tư Trác trong phòng tắm, hắn đang mặc áo sát nách đánh răng, tóc đen ẩm ướt mềm mại bị vuốt ra sau, trên cằm còn đọng bọt nước trong suốt, cả người săn chắc cơ bắp đẹp hết chỗ chê.
Vương Tấn nhịn không được nhìn vài cái, trong lòng tự nhủ, rốt cuộc thằng nhóc này luyện tập kiểu gì mà được dáng người như vậy.
Nhan Tư Trác thấy Vương Tấn đến rồi, chủ động nhường vị trí, vốn dĩ Vương Tấn định đợi lát nữa rồi quay lại, nhưng đã bước một chân vào rồi, giờ đi ra thì có vẻ cố tình quá, đành phải đón lấy một chiếc ly súc miệng khác mà Nhan Tư Trác đưa qua, lạnh nhạt nói, “Cảm ơn.”
Phòng vệ sinh cũng khá rộng rãi, nhưng mà hai tên đàn ông lớn tướng chen vào bên trong thì vẫn hơi chật chội.

Vai kề bên vai, hai người ai cũng có chuyện giấu trong lòng, mắt nhìn thẳng, chẳng ai nhìn người kia một cái nào cả.

Sau một hồi im lặng rất lâu, Nhan Tư Trác đóng vòi nước, làm người trước tiên phá vỡ cục diện bế tắc, “Chừng nào thì anh về Bắc Kinh?”
Vương Tấn nhìn vào gương chạm chạm khoé miệng bầm đen, nhíu mày khẽ “Shh” một tiếng, anh liếc nhìn Nhan Tư Trác một cái, “Không phải cậu nắm rõ hành trình của tôi rồi à?”
“Đừng chạm vào đó.” Nhan Tư Trác bắt lấy cổ tay Vương Tấn, nâng cằm anh lên xem xét vô cùng tự nhiên, “Em gọi lễ tân mang túi chườm nước đá lên, lát nữa chườm chút đi.”
Chuông cửa “Ding dong” một tiếng, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến.

Nhan Tư Trác rửa mặt qua loa một cái, để lại một câu “Chờ em” rồi chạy thẳng đến cửa.
“Anh Vương—” Không ngờ người mở cửa không phải Vương Tấn, ngược lại là một gương mặt quen thuộc, Cố Thanh Bùi hơi nhíu mày, nhanh chóng phản ứng lại, đổi sang bộ mặt cười mỉm lúc bàn chuyện làm ăn kia, “Là Tiểu Nhan à, xin hỏi Vương tổng có đó không?”
Vương Tấn nghe giọng không đúng, thò đầu ra xem, thế mà lại là Cố Thanh Bùi.

Anh vừa định nói chuyện, đột nhiên nhớ ra bộ dạng sưng mặt sưng mũi của mình thật sự không thích hợp để gặp người khác, nhưng Cố Thanh Bùi đã thấy anh rồi, Vương Tấn đành phải căng da đầu bước ra, “Thanh Bùi, anh đây.”
Cố Thanh Bùi nhìn Vương Tấn, sững sờ rất rõ ràng, “Anh Vương, mặt của anh…?”
Vương Tấn lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ, “Nói ra thì rất dài dòng… Mà sao vậy, tìm anh có chuyện gì?”
“Cũng không có gì quan trọng, Trương tổng gửi tin trên Wechat cho anh mà không thấy trả lời, bảo em thuận đường đến hỏi thăm một câu.

Anh ấy nói có người gây sự ở câu lạc bộ tối qua chúng ta đến, hình như bị thương không nhẹ, cảnh sát còn bắt được vài tên, anh ấy hỏi thăm xem anh có sao không.”
Vương Tấn suy ngẫm trong lòng liền biết chuyện đang nhắc đến là chuyện Nhan Tư Trác đánh người.

Anh không có hứng thú chia sẻ trải nghiệm ăn quả đắng khi xâm nhập “Đầm rồng hang hổ” của mình, càng không có mặt mũi đâu mà nói rằng nếu không phải Nhan Tư Trác theo dõi anh, thiếu chút nữa anh đã bị mấy tên lưu manh chịch rồi.

Chỉ là người thông minh như Cố Thanh Bùi thì dựa vào đoán thôi cũng ra được tám chín phần mười.
Lần đầu tiên anh muốn nhanh nhanh kết thúc cuộc nói chuyện với Cố Thanh Bùi đến vậy, anh cười một cái cho qua, “Yên tâm đi Thanh Bùi, anh không sao.

Cậu gặp Trương tổng thì nói với anh ấy một tiếng hộ anh, tối qua uống nhiều rượu quá nên khó chịu, buổi liên hoan trưa nay anh không đi được rồi.”
Tiễn đi Cố Thanh Bùi, lúc này Vương Tấn mới bắt đầu ảo não — bộ dáng hiện giờ của anh làm sao mà ra ngoài được đây?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui