"Ba em bị ung thư phổi, phẫu thuật, trị liệu bằng hóa chất, mua thuốc uống xài hết tiền gửi ngân hàng rồi, bệnh viện đã đòi tiền viện phí rất nhiều lần… Người kia tìm em, ông ta nói…" Alfie ngồi trước giường bệnh, liếc mắt nhìn Vương Tấn một cái cực nhanh, lại nói tiếp, "Ông ta nói, chỉ cần em đăng weibo, ám chỉ rằng anh từng cưỡng ép em, ông ta sẽ trả hết toàn bộ phí tổn cho em."
Vương Tấn hỏi, "Đồ tôi tặng cậu đâu?"
"Không, không thể bán nhà với xe được…" Alfie giật mình, càng nói càng nhỏ giọng, đầu cũng cúi xuống càng ngày càng thấp như chột dạ, sau đó vội giải thích, "Anh Tấn, người đó gạt em, là người đó gạt em! Ông ta nói sẽ không gây phiền toái gì lớn đối với anh cả, nhiều nhất là tổn hại danh dự một chút thôi, em không nghĩ là chuyện sẽ vỡ lở ra lớn đến vậy! Em chỉ muốn giữ mạng sống cho ba em, em chỉ muốn cứu ba em thôi…"
Vương Tấn chẳng muốn xem cậu ta diễn kịch nữa, anh dời tầm mắt mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với Vương Tự, "Thanh toán tiền thuốc men cho cậu ta, xử lý sạch sẽ chuyện trên mạng, em biết nên làm thế nào nhỉ."
Đã xem qua quá nhiều cảnh ăn chơi sa đoạ, Vương Tấn biết rất rõ làm sao để phân biệt được giữa nói lời thật lòng và giả vờ giả vịt, mấy giọt nước mắt của Alfie thật sự quá dối trá, trộn lẫn với vài câu nói thật chỉ sợ là vì thấy chuyện xấu bị bại lộ, sợ hãi quyền lực của Vương Tấn, lo là bão tố mà kéo đến thì bông hoa nhựa rẻ tiền như mình sẽ bị vùi dập trong trận bão.
Xe xịn, nhà sang, còn cả thân phận VIP đầy quyền lực biến thành bộ quần áo mới của hoàng đế, nó quấn chặt lấy cậu thanh niên mới vào đời này, vẻ ngoài ngăn nắp tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, trái tim xấu xa lại dần hư thối sinh dòi bọ trong bóng tối.
Một căn bất động sản ở Bắc Kinh, quý báu hơn nhiều so với một Omega đã già ngày nào cũng chỉ biết chửi bới phát giận không sống được bao lâu nữa.
Sau khi weibo xin lỗi và đính chính được đăng lên, dân mạng chia thành hai phái đối lập rõ ràng, một bên mắng to tư bản chèn ép dân chúng bình thường, người bị hại phải xin lỗi trái với lương tâm, một bên thì tẩy trắng sạch sẽ cho bản thân mình, mỉa mai anh hùng bàn phím ảo tưởng, chết đến nơi rồi còn mạnh miệng, nói oan cho người tốt.
Trước khi xuất viện, Denise và Vương Tấn đã bàn bạc riêng với nhau một lần, thừa nhận rằng điều kiện trong hợp đồng ly hôn thật quá đáng, quyết định chỉ lấy 2% cổ phần của Khánh Đạt trong tay Vương Tấn, còn cả công ty ở Singapore và bất động sản, Vương Tấn vẫn là cổ đông khống chế cổ phần của Khánh Đạt như cũ.
Sau khi phân chia tài sản xong, cô ta sẽ mang con quay về Singapore ngay lập tức, Vương Tấn có thể đến thăm con bất cứ lúc nào.
Không biết là cô ta thẹn với lòng mình hay là sợ thật, dù sao thì dùng bất kỳ hình thức gì gián tiếp hay trực tiếp dẫn đến việc Omega sinh non đều là tội nặng, nếu Vương Tấn dùng tội danh này khởi tố cô ta và Nhan Tư Trác, bọn họ chắc chắn sẽ ngồi tù mọt gông.
Nhưng nguyên nhân rốt cuộc là thế nào, cũng chẳng còn quan trọng gì với Vương Tấn nữa cả.
Sắp chạng vạng, ý thu tràn đầy, gió gào rú thổi từ phố lớn đến ngõ nhỏ, lá khô rơi lả tả trong không trung, múa một điệu trước lúc chết trong nắng chiều.
Gần đây Vương Tấn vẫn luôn cảm thấy có đôi mắt nào đó nhìn chằm chằm sau lưng mình, mang theo cảm giác đè nén, nóng bỏng cực kỳ nồng đậm, lặng lẽ leo lên xương sống, làm người ta sởn tóc gáy, như ngồi trên bàn chông.
Nhất là lúc anh ra ngoài xã giao xong về nhà vào ban đêm, cảm giác này càng thêm mãnh liệt, mà mỗi lần anh quay đầu lại, cảm giác đè nén kia lại đột nhiên biến mất, như thể mọi thứ chỉ là ảo giác anh tưởng tượng ra.
Nhiều lần như vậy, Vương Tấn cũng cười mình sợ bóng sợ gió.
Lúc trận tuyết đầu tiên rơi ở Bắc Kinh, Vương Tấn và Cố Thanh Bùi đang ở trên máy bay đến Thượng Hải.
Vương Tấn nhìn trúng một mảnh đất, cố ý hợp tác đầu tư với Thanh Diễn và Phượng Nam ở bản địa, định khai phá thành khu du lịch nghỉ dưỡng cao cấp.
Lần này ba bên tụ lại cùng nhau đi khảo sát tại hiện trường, thêm nữa còn có vài chi tiết trên hợp đồng cần phải gặp mặt bàn bạc.
Trương tổng của công ty đầu tư Phượng Nam có quan hệ họ hàng với nhà họ Vương, tính theo vai vế, Vương Tấn phải gọi hắn ta một tiếng anh họ.
Ban ngày xem đất khá thuận lợi, buổi tối Trương tổng làm chủ, mời mọi người đến một hộp đêm gần Tân Thiên Địa “thả lỏng” một chút.
Cố Thanh Bùi có người đợi ở nhà, hơn mười giờ, sàn diễn còn chưa đến cao trào, điện thoại trong túi quần đã reo như muốn đòi mạng.
Sau lần thứ tư ra ngoài nghe điện thoại, Cố Thanh Bùi nói lời xin lỗi mọi người với vẻ mặt bất đắc dĩ, nói là trong nhà có chuyện, phải về trước.
Chỉ có Vương Tấn biết, biểu tình thỏa hiệp và nhượng bộ kia, là sự cưng chiều dịu dàng nhất dành cho người mình yêu.
Vương Tấn cũng chẳng phải loại người giả đứng đắn không ăn mặn gì, anh thoải mái gọi một Omega trắng nõn xinh đẹp, trên sống mũi mang một cặp mắt kính phản quang, có chút phong độ của dân trí thức, không giống “MB”, càng giống một sinh viên vừa học vừa làm hơn, đứng giữa một đám Omega tô son dặm phấn cũng khá là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Chẳng giống Nhan Tư Trác một chút nào.
Trong đầu chợt nảy lên câu này, Vương Tấn tỉnh ra, cơn phiền muộn đột nhiên xông lên não.
Anh nghĩ mà hơi bực bội, rõ ràng đã định đến chết già cũng không liên quan gì đến nhau nữa, tại sao mình cứ không khống chế được suy nghĩ, cứ liên tưởng mọi thứ mình nhìn thấy với thằng nhóc kia chứ? Nếu có loại phẫu thuật nào có thể vứt hết cái tên kia ra khỏi đầu anh, anh nhất định sẽ lập tức làm không hề do dự!
“Anh, em tên là Tiểu An, em mời anh một ly nha.” Omega xinh đẹp kia ngồi đến bên cạnh, bưng rượu, thấy Vương Tấn không đón lấy, luống cuống cả tay chân đỏ mặt lên, không nói chuyện nữa, chỉ dùng đôi mắt long lanh nhìn Vương Tấn.
Vương Tấn quan sát cậu ta một hồi, hài lòng vì tìm lại được cảm giác khống chế mọi thứ trong tay, cảnh đẹp lòng vui, anh đón lấy ly rượu uống một hớp.
Rượu mạnh xuyên qua yết hầu, đốt thẳng xuống phế phủ, Vương Tấn đột nhiên giật mình một cái, quay đầu nhìn lướt qua phía sau theo bản năng — Cảm giác bị ai đó nhìn chăm chú lại đến rồi.
Tiểu An sợ hết hồn, cho là rượu có vấn đề gì đó, lập tức khẩn trương, “Anh, sao vậy?”
Hộp đêm này là kiểu ghế lô mở rộng, đám người Vương Tấn ngồi đối diện với sân khấu, có thể nhìn bao quát được cả DJ đang chà đĩa, vũ công đang múa thoát y, còn cả sàn nhảy đầy người nhốn nháo và quầy bar.
Quá nhiều người, tìm một khuôn mặt quen thuộc như mò kim đáy biển.
Trừ Nhan Tư Trác, Vương Tấn chẳng nghĩ ra được ai sẽ theo mình như hình với bóng.
Có thể hắn đang nấp trong xó xỉnh nào đó, quan sát từng cử chỉ hành vi của mình.
Nhưng suy cho cùng, cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi.
Giữa tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Vương Tấn hoảng hồn thu hồi tầm mắt, dán sát lưng vào ghế sô pha, như thế làm anh cảm giác an toàn hơn chút, “...! Không có gì, năm nay em bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi ba, năm nay vừa tốt nghiệp.” Tiểu An vuốt ve cơ bắp trên cánh tay Vương Tấn, thấy anh không chán ghét liền rướn người tới gần, hơi thở quét qua gáy Vương Tấn, nhẹ giọng hỏi nhỏ, “Anh, anh làm nghề gì vậy?”
Vương Tấn nhướng mày một cái, định đẩy người ra — Gần đây anh chẳng muốn “Vui vẻ” chút nào, rất phản cảm với sự đụng chạm vượt qua khoảng cách an toàn.
Nhưng anh bỗng nghĩ đến gì đó, động tác khựng lại một lát, không lui nữa mà tiến đến, quen tay ôm Tiểu An vào trong ngực, môi kề sát bên tai, cười nói trong tư thế mập mờ.
Trương tổng ngồi cạnh đã uống đến high rồi, mặt đỏ bừng hai tay ôm hai Omega, nói luyên thuyên mãi không thôi, thậm chí còn không quên chú ý đến Vương Tấn, một lát thì gọi “Anh họ”, lát sau lại gọi “Em họ”, rất cao hứng vẽ “Bánh vẽ” cho hạng mục của bọn họ.
Vương Tấn ngồi nghe kể qua loa, trên mặt chẳng có chút ham muốn gì, thậm chí ngay cả khoé miệng cũng chẳng động đậy, tay lại càng ngày càng không đứng đắn, trắng trợn chui vào trong áo Tiểu An, tuỳ ý vuốt ve trên sống lưng trơn bóng.
Tiểu An bị anh sờ đến thở dốc, hai chân kẹp chặt, mông cọ lên ghế sô pha, dán vào người Vương Tấn mềm mại như không xương, bộ dáng hiển nhiên là sắp động dục.
Ngay trong chớp mắt Vương Tấn suýt chút nữa hôn Tiểu An, anh đột nhiên đứng lên, phá vỡ bầu không khí mập mờ.
Tiểu An bị bỏ rơi trên ghế sô pha, không ngừng thở dốc, mặt đầy mờ mịt và mê loạn, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Vương Tấn dúi một cọc tiền cho Tiểu An, vội vã chào tạm biệt với Trương tổng, anh vọt vào phòng vệ sinh đầy khói thuốc ngột ngạt tạt vài vốc nước lạnh lên mặt mình.
Giọt nước lạnh băng, làn da nóng bỏng, anh chống tay lên bồn rửa tay, nhìn mình trong gương, chẳng hiểu sao lại cảm thấy xa lạ.
Từng luồng sóng nhạc heavy metal đập lên tường, như đang dập thẳng vào não Vương Tấn, gân xanh trên trán anh không ngừng nhảy lên, đầu đau nhức nhối.
Vương Tấn biết, nếu Nhan Tư Trác ở nơi này, hắn nên sớm xuất hiện từ lúc anh ôm lấy Tiểu An rồi.
Cuộc sống không có Nhan Tư Trác như trời yên biển lặng, mọi việc đều suôn sẻ, nhưng có một phần hồn của anh không chịu thoát khỏi quãng thời gian đã trở thành quá khứ kia, như bị rong biển cuốn lấy cổ chân, không ngừng kéo anh chìm xuống, chìm xuống.
Vương Tấn không thể không thừa nhận, thế mà anh lại có một tia mong đợi nhỏ nhoi, mong rằng người kia sẽ theo mình như hình với bóng, nhưng cũng sợ rằng điều đó sẽ thành sự thật, lại phải đối mặt với câu hỏi chỉ có một câu trả lời chính xác kia một lần nữa.
Anh cảm thấy xấu hổ vì sự ngây thơ, ngu xuẩn và không lý trí này của mình.
Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, Vương Tấn ngẩng đầu lên liền thấy vài tên Alpha vây quanh một Omega động tay động chân, cười đùa như đang xem thứ gì quý hiếm vậy, Omega túm chặt lấy quần áo của mình, đấm đá cắn xé, không chịu khuất phục, hiển nhiên là không thích.
Vốn dĩ Vương Tấn chẳng phải hạng người lương thiện gì, mấy việc vớ vẩn thế này anh vẫn luôn mặc kệ, chỉ là vừa nhìn thoáng qua một cái, thấy rõ mặt, thế mà lại là Tiểu An, anh bất giác dừng bước chân.
Tiểu An thấy Vương Tấn thì sáng cả mắt, như nắng hạn lâu ngày gặp được một trận mưa, thừa dịp mấy tên Alpha mất cảnh giác, cậu ta gào lên một tiếng rồi nhào vào ngực Vương Tấn, nước mắt cũng theo đó mà rơi như mưa.
“Người anh em, định làm gì đấy? Mấy anh đây còn đang đói khát, mày tính giật mối của mấy anh à?”
Alpha cầm đầu cao to vạm vỡ, còn cao hơn cả Vương Tấn một chút, bên tai có một vết sẹo bị đao chém, nhìn có vẻ là xã hội đen, khó mà tống cổ bọn chúng.
Vương Tấn chặn phía trước Tiểu An, ánh mắt lạnh lẽo, khí thế bức người, “Bạn tôi không muốn, mấy người không nghe thấy à?”
Mặt sẹo quan sát Vương Tấn từ đầu đến chân, bọn họ liếc nhau, cười xuỳ một tiếng, “Tiểu An, đổi đời rồi sao không nói với bọn anh một tiếng? Sao anh không biết mày có loại “bạn” này từ bao giờ vậy nhỉ?”
Tiểu An khóc nức nở, lắc đầu với Vương Tấn, “Anh, em không quen bọn họ, em thật sự không có quen bọn họ, anh dẫn em đi đi, em cầu xin anh!”
“Mày không quen bọn anh, nhưng bọn anh biết mày.
Mày thuộc hàng top tươi ngon mọng nước trong số Omega ở chỗ này, bọn anh nhớ mãi không quên được ấy chứ.”
Nói lý lẽ với đám lưu manh này cũng như không, Vương Tấn lười nói nhiều, anh rút một xấp tiền mặt từ trong ví ra, ném về phía mặt sẹo, khóe miệng cong lên, “Đủ để các người đổi một MB khác rồi nhỉ, nếu một người không đủ thì kêu thêm vài người, tản bớt cái mùi kia trên người các người đi.”
Có lẽ là thái độ nhìn từ trên xuống của Vương Tấn quá chướng mắt, mặt sẹo cười lạnh một tiếng, đế giày giẫm lên tiền mặt trên đất, vươn tay bắt lấy Tiểu An, “Hôm nay bố mày phải ngủ thằng này, mày quản cái mẹ gì được?”
Vương Tấn bắt lấy tay mặt sẹo, nói từng chữ một, “Còn não thì cầm tiền rồi cút đi, đừng được nước lấn tới!”
Động tác của mặt sẹo dừng lại, đột nhiên hít một hơi thật sâu, sau đó không thể tin nhìn về phía Vương Tấn, ánh mắt lập tức rạo rực thêm vài phần, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ sờ lên gò má Vương Tấn, “Đ* má… Mày là Omega?”
Lông mày Vương Tấn nhíu lại, “Bốp” một cái tát bay tay của mặt sẹo, lạnh giọng nói, “Lấy bàn tay dơ bẩn của mày ra!”
Tiểu An nắm chặt cánh tay Vương Tấn, vừa bối rối vừa kinh ngạc nhìn về phía sau gáy anh, “Anh… Ph, pheromone của anh…”
Vừa sinh non không lâu, trạng thái của cơ thể chưa khôi phục hoàn toàn, tuyệt đối không thể dùng các loại thuốc ức chế.
Nhưng rõ ràng hôm nay lúc đến đây Vương Tấn đã phun thuốc ngăn trở rồi, đáng ra không nên mất hiệu lực nhanh thế!
“Khà khà, cục cưng, tự em dâng lên tới miệng bọn anh thì đừng trách bọn anh nặng tay…”
Mặt sẹo vẫy tay một cái, một đám Alpha chờ không kịp cùng nhau tiến lên, hiển nhiên là muốn dùng biện pháp cưỡng ép.
Kiểu Omega như Tiểu An thì thấy nhiều rồi, da trắng người mềm mại, chẳng có gì hiếm lạ, nhưng Vương Tấn thì khác hẳn, gương mặt anh đẹp trai sắc bén, góc cạnh rõ ràng, dáng người rắn rỏi khỏe đẹp, chỉ nhìn bộ dáng còn mặc quần áo của anh đã có thể tưởng tượng được thân thể này làm người ta thích thú đến cỡ nào, cảm giác sờ lên sẽ sướng biết bao nhiêu…
Trong hành lang mờ tối chật hẹp, Vương Tấn gạt chân đốn ngã một tên định nhào lên bên trái, vừa quay sang đã thấy một cú đấm móc vung đến từ phía đối diện, anh phản xạ né tránh cực nhanh, nắm đấm lướt sát qua gò má, để lại một đường nóng rát.
Tiểu An bị lãng quên trong góc, hoàn toàn làm nền cho vở kịch loạn tùng phèo này, Vương Tấn chẳng quan tâm đến tác phong nữa, anh rống to lên, “Đm còn ngơ ra đấy làm gì! Đi gọi bảo vệ!”
Mấy tên Alpha này đánh Omega cũng chẳng hề nương tay, âu phục của Vương Tấn bị kéo loạn cả lên, nút áo sơmi cũng rớt mất hai cái, khoé miệng anh bầm đen nhìn mà giật mình, chẳng biết móng tay của tên nào quẹt một đường máu trên mặt anh, anh càng đánh trả, đám người này càng hưng phấn, xuống tay càng ác hơn.
“Mẹ nó, đcm độc thật!” Mặt sẹo nắm chặt cổ áo Vương Tấn, đè anh lên tường, đầu lưỡi chọc vào phần má vừa ăn một đấm, tham lam hít ngửi mùi hương trên người Vương Tấn một hơi thật sâu, gã ta thở dốc một cách mê loạn, “Các anh em, hôm nay chúng ta kiếm bộn rồi!”
Vương Tấn nín thở, cố hết sức ngửa đầu ra sau, mùi của Alpha cực kỳ buồn nôn làm anh muốn ói hết cả ra!
Mặt sẹo hé miệng, hơi thở nóng ẩm phun lên gáy Vương Tấn, định cắn lên tuyến thể — Nhưng đúng ngay lúc này, một bóng đen đột nhiên nhảy ra, chỉ trong nháy mắt, cả người mặt sẹo bay thẳng ra ngoài, đập lên vách tường, ngã lên mớ tiền mặt rơi đầy trên đất, gã ta ôm bụng kêu rên không thôi!
Nhan Tư Trác tiện tay vơ lấy một cây côn sắt, đập thẳng vào đầu, “Đoong” một tiếng thật lớn, máu tươi phụt ra ngay tại chỗ.
Mấy tên Alpha xung quanh cũng sợ đến choáng váng, dáng vẻ kiêu căng phách lối như bị tạt cho một thau nước, đứng đơ tại chỗ như cột điện.
Du côn lưu manh gặp kẻ không muốn sống, đến rắm cũng chẳng dám đánh.
Nửa bên mặt của mặt sẹo bị máu tươi nhuộm đỏ, gã ta che trán, miệng phun máu, run rẩy đứng lên, lui lại từng bước một, “Người, người anh em… Có chuyện gì cũng từ từ…”
Tiếng nhạc cao trào của hộp đêm đập vào màng nhĩ, che giấu hết thảy mọi âm thanh, Vương Tấn còn chưa hết hoa mắt chóng mặt, anh lắc đầu vài cái, ấn mạnh lên huyệt thái dương mới thấy rõ tình huống trước mắt.
Nhan Tư Trác ném côn sắt đi, cưỡi lên người mặt sẹo, túm cổ áo gã đấm thẳng một phát, tiếp theo sau đó, một đấm rồi lại một đấm.
Vương Tấn ôm lấy Nhan Tư Trác từ phía sau lưng, cố hết sức kéo hắn lại, “Đừng đánh nữa! Nhan Tư Trác! Tôi bảo cậu dừng lại, mẹ nó đánh nữa là có án mạng đó!”
Nhan Tư Trác tiếp tục lặp lại động tác một cách máy móc, mặt sẹo ban đầu còn khóc lóc xin tha nước mắt đầy mặt, về sau hình như không còn phản ứng nữa.
Cả người Vương Tấn đầy chật vật, anh lảo đảo bổ nhào đến trước mặt Nhan Tư Trác, ánh mắt hắn đã không còn tính người.
Anh nâng mặt Nhan Tư Trác lên, tay run run lau đi vết máu bắn lên mí mắt, ép hắn đối mặt với mình, “Tôi không sao, thật sự không sao… Không thể đánh nữa, đánh tiếp sẽ chết người!”
Đáy mắt Nhan Tư Trác đỏ như máu, thở gấp như dã thú, yết hầu lên xuống kịch liệt.
Hắn vươn cánh tay cường tráng chầm chậm ôm lấy Vương Tấn, như dùng hết sức lực toàn thân, siết chặt đến mức Vương Tấn thở không nổi.
Vương Tấn ấn đầu Nhan Tư Trác về phía mình, vuốt ve phía sau lưng hắn, khẽ an ủi, mãi đến khi Nhan Tư Trác thả lỏng cả người.
Qua một hồi lâu sau, Nhan Tư Trác dán đến bên tai Vương Tấn, giọng nói khàn khàn, từng câu từng chữ như rít qua kẽ răng, “Em chỉ hận mình không thể giết hết toàn bộ những người tổn thương anh, bao gồm cả chính bản thân em.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...