Nhan Vương


Phiên ngoại 1: Chó lớn và chó nhỏ
Hôm qua ngủ muộn, lại đúng ngay kỳ nghỉ, Vương Tấn mặc kệ bản thân ngủ một giấc thẳng tới tận tám, chín giờ sáng vẫn chưa dậy.

Giữa lúc nửa tỉnh nửa mơ, anh cảm thấy hình như có thứ gì đang liếm mặt mình, hơi ướt nóng lướt qua vành tai anh.
Vương Tấn giơ tay lên lau một cái, ẩm ướt hơi nóng, có vẻ là nước miếng.

Trong lòng anh cảm thấy phiền nhiễu không thôi chửi thầm một câu đồ chó con, ôm chăn trở mình, vùi mặt vào khuỷu tay, “Ra ngoài, đừng quậy nữa…”
Còn chưa yên được hai giây, đầu lưỡi kia vẫn cứ bám riết không bỏ, liếm phía sau tai Vương Tấn, tốc độ và sức lực càng thêm càn rỡ, thậm chí anh còn cảm giác được sự vui sướng truyền đến thông qua đó.

Tối qua anh và Nhan Tư Trác làm đến nửa đêm, từ phòng khách đến phòng ngủ, từ phòng ngủ đến bồn tắm, giờ anh còn đang đau nhức cả người, nhất là ngực và mông bị vỗ đau chết được, chắc chắn đã hằn dấu tay rồi.

Vương Tấn thường hay rầu rĩ, rốt cuộc Nhan Tư Trác lấy đâu ra nhiều tinh lực như thế, bản thân anh lúc còn trẻ chẳng lẽ cũng như rồng như hổ thế sao?
Vương Tấn vươn tay định đẩy Nhan Tư Trác ra nhưng lại sờ đến một đám lông ấm ấm, cơn ngái ngủ làm anh phản ứng chậm một chút, tới tận lúc lòng bàn tay cũng bị nước miếng tấn công, anh mới đột nhiên tỉnh táo lại, mở mắt ra nhìn một cái, cả người gần như là nhảy dựng lên từ trên giường, “...Nhan Tư Trác! Cái thứ gì đây hả?!”
Lúc Nhan Tư Trác nghe tiếng Vương Tấn gào lên chạy đến phòng ngủ, Vương Tấn đang đề phòng nhìn chằm chằm Huyền Trang ngồi ngay ngắn trên đầu giường của anh – Huyền Trang là một con chó Phốc, chỉ lớn bằng hai bàn tay, lông màu nâu, giới tính nam, thích nữ, nếu xét theo vai vế, nó hẳn là cháu trai của Vương Tấn.

“Ây da cục cưng à, sao lại chạy vào đây.” Nhan Tư Trác ôm Huyền Trang vào trong khuỷu tay, gãi cằm gãi bụng đủ kiểu, cười hì hì nói, “Cún con nhà chú em, anh không nhớ hả? Hôm nay cậu ấy với em dâu ra ngoài du lịch, buổi sáng mới vừa mang nó qua đây gửi.”
Vương Tấn suy ngẫm một lúc lâu mới nghĩ ra ai là chú em, ai là em dâu, nhất thời chẳng biết nên nói gì.

Vương Tự và vợ cậu tạm thời chưa muốn có con, thế nên năm ngoái nhận nuôi một con chó Phốc, để trung hoà “Bản năng” của loài chó Phốc, cố ý đặt một cái tên thanh tâm quả dục như thế.

Vương Tấn rất hiếm khi đến nhà Vương Tự, thế nên chưa thấy nó lần nào.

Mặc dù anh không sợ chó, nhưng cũng chẳng thích mấy, càng chẳng thể nào hiểu nổi hành động gọi con trai ơi con trai à mỗi ngày của Vương Tự.

Vương Tấn gãi đầu một cái, cảm thấy hơi phiền, “Sao không gửi ở tiệm chăm sóc thú cưng đi, cái thứ này rụng lông thì sao?”
“Giống Phốc này rụng lông ít lắm, anh sờ nó một cái thử xem, nó thích anh lắm đó.”
Huyền Trang lắc mông một cái nhảy từ trong ngực Nhan Tư Trác đến bên người Vương Tấn, chẳng hề ý thức được mình bị người ta ghét bỏ, ngửi tới ngửi lui trên người Vương Tấn, hớn hở mừng rỡ ngoắc đuôi định liếm anh nữa.

“Mang đi mang đi.” Vương Tấn túm Huyền Trang lên nhét vào trong tay Nhan Tư Trác, xuống giường xỏ dép chạy thẳng vào nhà vệ sinh như bị ma đuổi, suýt nữa bị vướng ngã lộn mèo trên đất.


Nhan Tư Trác ôm chó, cười gọi từ sau lưng anh, “Nhanh lên nhé, hai bọn em chờ anh ăn cơm.”
Vương Tấn vừa nghĩ đến mớ nước miếng đầy mặt ban nãy là do chó liếm, lập tức muốn rửa trôi luôn một lớp da mặt mình, anh ngậm bàn chải đánh răng la lên, “Anh nói cho em biết nhé Nhan Tư Trác, nó mà dám tiểu bậy ị bậy là anh lột da em trước đấy!”
Buổi chiều Nhan Tư Trác và Vương Tấn dắt chó đi dạo, thời tiết Bắc Kinh dần ấm lên, người dắt chó đi dạo cũng nhiều.

Trong khu nhà có công viên dành riêng dành cho chó, có thể thả chúng chạy chơi trên mặt cỏ.

Huyền Trang bị nhốt trong phòng một ngày, vừa mở dây xích là vọt vào giữa bầy chó như một viên đạn lông, bám theo đuôi mấy con chó to như gấu chơi vui chết được.

Vương Tấn ngồi trên băng ghế cạnh hàng rào lướt điện thoại, Nhan Tư Trác đến siêu thị mini mua hai cây kem, hai người vừa ăn vừa trông chừng Huyền Trang, Nhan Tư Trác cảm thấy bọn họ như thế này rất giống phụ huynh đến nhà trẻ đón con tan học.

“Nè, anh nói thử xem sau này chúng ta đi đón bọn Tiểu Dã tan học, có phải cũng thế này không?”
Vương Tấn chăm chú chơi trò chơi, ngón tay quẹt một phát chém đôi ba quả trái cây, thuận miệng nói, “Bọn nhỏ mới có tí tuổi, còn sớm lắm.”
Nhan Tư Trác dùng dư quang liếc Huyền Trang, gác chân lên ghế đung đưa mũi chân, “Anh không phát hiện ra sao, cún con và nhóc con thật ra cũng giống hệt nhau, đều phải trông chừng cẩn thận, nhưng cũng chơi rất vui.”
Vương Tấn nói, “Vậy em muốn có con làm gì, nuôi chó không phải dễ hơn à?”
Nhan Tư Trác cười ngả ngớn thấp giọng nói, “Anh mà sinh được chó nhỏ thì em chắc chắn sẽ nuôi, tại anh không sinh được ấy chứ.”
Vương Tấn chẳng thèm ngẩng đầu lên nói, “Chó lớn và chó nhỏ chỉ có thể chọn một, anh thấy chó nhỏ dễ nuôi hơn thật, em chuẩn bị cuốn gói ra khỏi nhà đi.”
Nhan Tư Trác cười ha ha thật vui vẻ, như thể cái người bị Vương Tấn bảo cuốn gói đi không phải là hắn.

Kem của Vương Tấn sắp tan chảy, Nhan Tư Trác dùng bả vai chạm chạm anh, “Mau ăn đi, lát nữa tan hết bây giờ.”
Vương Tấn cầm kem xa một chút tránh làm bẩn quần, “Lạnh quá, hay em ăn thay anh đi?”
Nhan Tư Trác đớp vài cái đã giải quyết hết phần mình, cầm lấy tay Vương Tấn cắn cây kem trên tay anh, nhất thời lạnh đến run cả răng, ngậm trong miệng ậm ừ, “Anh ăn đồ lạnh có ngừng sữa không, mợ Nguyệt có nói thế không?”
“Ngừng sữa càng tốt, đỡ phiền toái.” Vương Tấn chau mày, cúi đầu liếc nhìn ngực mình, từ góc độ này có thể thấy được hai điểm hơi nhô ra dưới quần áo, may là mặt vải trên đó vẫn còn khô.

Gần đây hai đứa nhóc ở nhà của cha mẹ Vương Tấn, anh sắp qua kỳ nuôi con bằng sữa rồi nên chẳng cần kiêng khem gì, chẳng qua là mỗi ngày đôi khi sẽ bị căng sữa, ở nhà còn đỡ, có lúc ở công ty bị rỉ sữa, phải đổi áo sơ mi nhiều lần, làm Vương Tấn phiền chết được.

Đối với chuyện giúp Vương Tấn giải quyết vấn đề căng sữa, Nhan Tư Trác từ đầu đến cuối vẫn luôn rất nhiệt tình.

Vương Tấn có thể hiểu loại đam mê đặc thù này, nhưng cảm giác đầu v* bị mút sưng lên ma sát với quần áo thực sự chẳng dễ chịu chút nào.

Nhan Tư Trác ăn miếng kem cuối cùng, dùng tư thế ném rổ ba điểm ném cây kem vào thùng rác, không tình nguyện chép miệng, “Nhưng em còn chưa uống đủ mà.”

Vương Tấn nhớ tới loại cảm giác kỳ quái đó, vô thức ngửa người ra sau.

Anh tắt màn hình ngẩng đầu lên, hơi bất đắc dĩ, “Trong tủ lạnh còn sữa đông lạnh đó, dù sao con cũng chẳng uống hết được, em giải quyết hết luôn đi.”
Nhan Tư Trác cách quần áo ngắt đầu ti Vương Tấn một cái, khoé miệng cong lên cười cà lơ phất phơ, “Không sao, làm một phát là có ngay thôi mà.”
Vương Tấn đẩy tay Nhan Tư Trác ra, nhịn không được trợn mắt một cái, “Trông chừng cháu trai chó con của em đi, để nó chạy mất cẩn thận Vương Tự liều mạng với em.”
Nhan Tư Trác nhìn lướt qua đám chó bên cạnh luống hoa, chuẩn xác thấy được Huyền Trang đang vờn nhau với một con chó nhỏ màu trắng, chỉ tay về phía đó, “Kia kìa, yên tâm đi, cái chỗ bé tí thế này, sao mà chạy mất được… Từ từ, Huyền Trang!”
Không đợi Vương Tấn kịp phản ứng, chỉ nghe Nhan Tư Trác hô to một tiếng, sải chân xông đến.

Ngay sau đó, phía bên kia truyền đến một tiếng thét chói tai của phụ nữ, “A! Chó nhà ai đây!” Sau đó là vài tiếng chó sủa dữ dội.

Luống hoa cản tầm nhìn không thấy được chuyện gì xảy ra, trong lòng Vương Tấn căng thẳng, sợ Nhan Tư Trác bị chó nhà ai cắn, vội vàng vượt qua mặt cỏ chạy đến, ai ngờ lúc thấy rõ chiến trường thì trợn tròn mắt.

Chỉ thấy Huyền Trang cưỡi lên người con chó nhỏ màu trắng kia điên cuồng lắc lư, động tác nhanh như mô tơ, lúc Vương Tấn chạy đến đã gần xong việc.

Ba người nhìn hai con chó cuối cùng cũng tách ra, sắc mặt hết sức phức tạp, nhất thời không biết nên nghĩ gì.

Huyền Trang thở hổn hà hổn hể, đôi mắt đen long lanh, mang theo chút lấy lòng ngửa mặt nhìn Vương Tấn, còn dùng thân thể dính nhớp ôm bắp chân anh.

Vương Tấn dùng chân gỡ nó ra, quét mắt nhìn chó trắng nhỏ đuổi theo đuôi của nó cách đó không xa, thật là không đành lòng nhìn thẳng, xanh mặt quay đầu đi.

Chủ nhân của chó trắng nhỏ tức đến giậm chân, ngay cả người da mặt dày như Nhan Tư Trác cũng cảm thấy lúng túng, hắn nhét tấm danh thiếp cho chủ của chó trắng, kiên trì nói, “....Thật sự xin lỗi, nếu cần… cần phụ trách, thì cứ gọi số điện thoại này.”
Hướng Vương Tấn đi không phải về nhà, Nhan Tư Trác ôm Huyền Trang còn đang hưng phấn lắc đuôi đắc ý chạy chậm theo sau, dè dặt hỏi anh, “Vợ ơi, mình đi đâu vậy?”
Vương Tấn còn đang chìm nghỉm trong sự mất mặt, Nhan Tư Trác hỏi lần hai, anh mới nổi giận đùng đùng kéo tay Nhan Tư Trác, “Bệnh viện thú y, đi triệt sản!”
“Cục cưng đừng sợ ha, mặc dù sau này con thành thái giám cmnr, nhưng con còn có ba mẹ, có chú, quên mất, còn có cả con cháu của con nữa.

Để chú hỏi xem cô vợ con mới tìm có đồng ý đến thăm con không ha, đừng khóc, ngoan ha.”
Phẫu thuật triệt sản cho cún con diễn ra rất nhanh, lúc Huyền Trang bị mang về nhà chưa hết thuốc tê, còn đang nằm nửa sống nửa chết trong ổ chó nhỏ của nó, lưỡi thè ra không ngậm lại được, nước miếng làm ướt cả lông.


Nhan Tư Trác sờ đầu nó, trong miệng nói thì thào Vương Tấn nghe phát phiền.

Anh thò đầu ra từ trong nhà vệ sinh, trong tay còn cầm ly đong nhỏ để hứng sữa, “Nhan Tư Trác, rảnh quá thì vào giúp anh!”
Nhan Tư Trác ngẩng đầu lên thấy Vương Tấn đang làm gì, lập tức nâng cao tinh thần, quyết đoán quăng luôn Huyền Trang vọt vào nhà vệ sinh.

Ngực Vương Tấn đã căng chết đi được, nhưng ép mãi chỉ ra được vài giọt, còn chẳng đầy nổi một nấc của ly đong sữa.

Vương Tấn nhìn như thể mới vừa đánh một trận, cả người toàn là mồ hôi, mặt cũng hồng lên.

Nhan Tư Trác ôm Vương Tấn lên bồn rửa tay, đầu gối chen vào giữa hai chân Vương Tấn, hắn cúi đầu hôn quầng vú của anh, nơi đó còn có nửa vòng dấu răng, là tác phẩm tối hôm qua của Nhan Tư Trác, sau đó mới dùng môi bao lấy đầu v* sưng lên dựng đứng, mút mạnh vào.

Vương Tấn ôm lấy đầu Nhan Tư Trác, trong họng phát ra một tiếng hừ nhẹ thoải mái, anh ưỡn ngực đưa đầu v* đến bên miệng Nhan Tư Trác, eo cũng khẽ động đậy ma sát đầu gối hắn, khu vực trước miệng huyệt đã ướt đẫm.

Thân thể của Vương Tấn rất nhạy cảm, nhất là sau khi sinh con, thậm chí Nhan Tư Trác còn chẳng cần cắm vào, chỉ dùng tay là đã làm anh nước chảy thành sông.

Nhan Tư Trác ngậm đầy sữa trong miệng, vừa mút vừa dùng đầu lưỡi liếm quanh đầu v*, sữa rỉ ra chảy dọc xuống theo cơ bụng của Vương Tấn, dính khắp nơi.

“Bên này nữa… Mút bên phải một chút, bên phải cũng căng quá.” Một bên đã thoải mái, bên còn lại vẫn đang căng phồng, Vương Tấn khó chịu đến đỏ cả mắt, nâng cặp nhũ lên vội đưa đến bên miệng Nhan Tư Trác, đầu v* vô tình lướt qua khoé miệng hắn, Vương Tấn chỉ cảm thấy bụng run lên, trong huyệt tràn nước ra, lỗ tiết sữa cũng căng lên, sau đó bắn sữa đầy mặt Nhan Tư Trác.

“Nhiều ghê đó dượng à.” Nhan Tư Trác tiện tay lau sữa trên mặt một cái, dùng đầu ngón tay xoa xoa, sau đó nửa quỳ xuống giữa hai chân Vương Tấn, nhìn ngắm tỉ mỉ như một sinh viên học y đang trong tiết quan sát thân thể con người, sau đó nhét ngón tay còn dính sữa của Vương Tấn vào trong huyệt.

Loại cảm giác này quá quái dị, Vương Tấn đá hắn một cước tỏ vẻ kháng nghị, bị Nhan Tư Trác tóm lấy cổ chân bắt mở chân thành hình chữ M, tựa lưng vào gương, dưới người mở rộng nằm trên bồn rửa tay.

“Em lên cơn à…” Cảm giác như thể bị chính mình đút sữa quá kỳ quái, Vương Tấn nhịn không được mắng hắn.

Nhan Tư Trác hoàn toàn không nghe, đè lên chân Vương Tấn moi vào trong huyệt phát ra tiếng nước tí tách, nhìn sữa tràn ra theo dịch thể, cố chấp nhét chúng trở vào lần nữa, sau đó còn cào lên vách tường thịt bên trong, làm Vương Tấn kẹp chặt chân căng cứng cả người, ngay cả ngón chân cũng co rút, rên lên một tiếng ưỡn ngực bắn ra.

“Sao hôm nay bắn nhanh thế?” Nhan Tư Trác hôn từ cẳng chân Vương Tấn lên thẳng cơ bụng, ngực, ôm lấy Vương Tấn đang xụi lơ cả người, chôn mặt vào trong ngực anh hít sâu một hơi nồng nàn mùi sữa, lại dùng gò má cọ cọ, ăn không nói có giương mắt hỏi anh, “Dượng, chỗ này hình như bị em nắn bóp lớn hơn rồi hả? Sau này sẽ ra nhiều sữa hơn sao?”
Vương Tấn lười đáp lại hắn, chỉ nhắm mắt khẽ thở dốc.

Nhan Tư Trác còn chưa vác súng ra trận, anh biết bây giờ chỉ mới là khai vị mà thôi, còn một “trận chiến ác liệt” đang chờ mình phía sau.

Quả nhiên, Nhan Tư Trác thấy Vương Tấn không trả lời, lập tức lật anh lại, cầm dương v*t chà xát mông anh, chuẩn bị chen vào trong cái miệng nhỏ đó bất cứ lúc nào.

Bình thường bọn họ thường dùng tư thế vào từ phía sau nhất, hôm nay chẳng hiểu sao Vương Tấn không thích, Nhan Tư Trác mới vừa cắm quy đầu vào đã bị Vương Tấn nhấc mông né tránh, “Đừng dùng tư thế này, đổi cái khác.”

Nhan Tư Trác bất mãn chọt vào mông Vương Tấn, “Sao vậy, không phải anh thích em làm anh kiểu này nhất sao?”
Ánh mắt Vương Tấn không tự chủ được liếc về phía phòng khách, ngay cả bản thân anh cũng chẳng ý thức được là do cái sự cố kia, Nhan Tư Trác lại lập tức hiểu ngay.

Hắn kéo hai tay Vương Tấn ra sau lưng, dán vào bên tai anh cười khẽ, “Sao nào, vì cảm thấy tư thế đó giống hệt như chó cái bị đ* sao?”
Vương Tấn bị hắn nói trúng tim đen, nháy mắt đỏ bừng cả mặt, giãy giụa không chịu yên, bị Nhan Tư Trác vỗ lên ngực một cái, vừa bóp ngực vừa đâm vào.

Nhan Tư Trác nắm cằm Vương Tấn ép anh nhìn mình trong gương, phía dưới thọc vào cực sâu lại rút ra cực cạn, cố ý bắt chước tốc độ của chó để làm anh, vừa nhanh vừa mạnh, Vương Tấn cấm bản thân không được nhớ lại, nhưng hình ảnh lúc chiều vẫn cứ len lỏi vào đầu anh.

Giữa lúc ý loạn tình mê, Vương Tấn nghĩ, khi tình dục đã đến cao trào thì anh và Nhan Tư Trác đúng thật là chẳng khác gì chó cả.

Dưới sự kích thích của khoái cảm và nhục nhã, trong huyệt của Vương Tấn chặt chết được, Nhan Tư Trác bị anh kẹp chặt đến nỗi rút ra cắm vào cũng tốn sức, dần dần chậm lại, nhưng làm càng sâu hơn mạnh hơn, quy đầu đâm vào vòng thịt mềm mại ở miệng khoang sinh sản, bị chọc ra một khe hở chen vào, dương cụ thô to như thể dụng cụ tra tấn, mặc sức đánh lên chỗ sâu mềm mại kia, có vài lần Vương Tấn cảm thấy anh bị hắn cắm sắp ói ra.

Đến khi Nhan Tư Trác dùng tinh dịch rót đầy bụng Vương Tấn, anh đã chẳng đứng vững nổi, trong bồn rửa tay đọng lại một vũng sữa ban nãy bị ép phun ra ngoài lúc đang làm, trên đất và trên gương cũng có, hình như ngay cả vách tường cũng bị mùi sữa thẩm thấu.

Nhan Tư Trác ôm Vương Tấn vào trong bồn tắm, hơi đau lòng nhìn sữa rơi trên mặt đất, “Phí quá đi, lần sau phải nặn hết sữa rồi hẵng làm tiếp mới được.”
Nước bao bọc lấy thân thể, Vương Tấn cảm thấy ngực đau rát, anh nghi ngờ là đầu v* đã bị thằng chó con Nhan Tư Trác này cắn trầy.

Chẳng qua là giờ chẳng còn sức đâu mà mắng chửi, Vương Tấn chỉ chìm đầu xuống, ý bảo Nhan Tư Trác chỉnh độ ấm của nước thấp một chút.

Nhan Tư Trác sung sướng xong rồi tâm tình rất tốt, vừa hát khe khẽ vừa giúp Vương Tấn cọ rửa thân thể, tạm thời không định làm phát nữa, dù sao ngày mai không đi làm, buổi tối có thể cắm vào ngủ.

Cửa nhà vệ sinh chẳng biết bị mở ra lúc nào, Huyền Trang run run đi tới, ngửi thấy mùi liếm sạch sữa trên đất, ngẩng đầu nhìn Nhan Tư Trác và Vương Tấn, lắc đuôi vui vẻ sau lưng họ.

Ngày Vương Tự đến đón Huyền Trang, hơi chột dạ hỏi nó có làm gì bậy bạ không.

Vương Tấn hừ lạnh chẳng trả lời, Nhan Tư Trác sửa soạn bát ăn cơm uống nước của Huyền Trang rồi đi đến cửa, hỏi Vương Tự, có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước.

“Nghe tin xấu trước đi.”
Nhan Tư Trác xách hai chân ôm Huyền Trang lên từ phía sau, bày ra trước mặt Vương Tự, “Con trai cậu biến thành thái giám cmnr.”
Vương Tự thở phào nhẹ nhõm, vừa hay cậu cũng định lần này đi du lịch về sẽ dẫn Huyền Trang đi làm phẫu thuật triệt sản.

“Vậy tin tốt thì sao?”
Ánh mắt Nhan Tư Trác lướt qua Vương Tấn giả bộ đọc sách nhưng thực ra đang lắng tai nghe, khoé miệng cong lên cười sâu xa, thông báo với Vương Tự, “Huyền Trang làm chó cái nhỏ nhà bên mang thai rồi, cậu sắp có cháu nhanh thôi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui